CHAP XXXVIII

   Sau giấc ngủ sâu, lờ mờ tỉnh dậy trong cái cơ thể ê ẩm vì kiệt sức, Yuki mệt mỏi chẳng buồn định vị xem bản thân đang ở chỗ nào.

   Ba mẹ và anh trai đang đứng kế bên, ánh mắt họ lo lắng chăm chăm nhìn đến cô. Cô biết, đứa con hư này đã làm khổ họ nhiều. Nhưng ngoài xin lỗi ra...Cô chẳng biết làm gì cho phải phép.

   "Mọi người sao nhìn ủ rủ thế không biết." - Cô còn cười, còn trêu chọc họ.

   Đến khi ý thức hoàn toàn quay trở lại mới tá hỏa bật ngay khỏi giường, bàng hoàng láo liếc quan sát xung quanh.

   Đây là nhà cô, còn đây là gia đình của cô, nhưng tại sao cô lại về được chỗ này?

   Trong mớ kí ức hỗn độn của cô, dường như chỉ có mỗi hình bóng của Mayu. Hình ảnh cuối cùng cô bắt được là khung cảnh u ám khi lũ Ghost nườm nượp kéo đến.

   "Đúng rồi! Là bọn Ghost..."

   "Mayu..." - Taki đôi chút hoang mang trước tình trạng của em gái - "Em không nhớ gì hết à?"

   "Anh?" - Mayu bỗng tức điên khi vô tình bắt gặp Akira đang đứng ngoài cửa phòng, liền sấn tới phẫn nộ - "Anh đã làm gì Mayu?"

   "Tôi có làm gì đâu? Chỉ là đưa cô về nhà thôi." - Bản thân Akira cũng đang rất khó nghĩ Yuki à.

   "Nói dối! Chắc chắn là anh. Nói! Mayu đang ở đâu?"

   "Tôi không biết!"

   "Anh-"

   "Mayu!" - Ông Kashiwagi chợt nghiêm khắc gắt mạnh - "Dù sao cậu ta cũng là ân nhân của gia đình. Con không được bất lịch sự như vậy."

   "Phải đó Yuki! Em nên cảm ơn cậu ấy một tiếng." - Mẹ cô tiếp lời bồi vào vài câu.

   Nhưng vẫn không thể thay đổi những ấn tượng không hay trong cô - "Con đang muốn giết anh ta ngay đây."

   "Yuki à..."

   "Mayu?" - Taki có cảm giác khá quen với cái tên này - "Watanabe Mayu? Em vẫn còn qua lại với cái con nhỏ xấu xa đó à?"

   Mayu bị xúc phạm Yuki liền thay mặt tỏ thái độ - "Em ấy là Mayu! Không phải cái con nhỏ xấu xa như anh nói." - Nếu anh biết những con bé đã hi sinh cho đứa em của anh...Liệu anh có còn khó chị như vậy hay không?

   "Yuki! Chẳng phải bố đã cấm không cho con qua lại với nó nữa à?"

   Ông Kashiwagi không hề biết rằng, Yuki đang lo cho Mayu đến nhường nào.

   Con bé đang bị thương, lại đang bị truy sát, sinh mệnh chênh vênh vô định, sống nay chết mai.

   Yuki sợ lắm! Sợ sẽ mất con bé mãi mãi - "Nhưng đó là người con yêu!"

   "Cái..." - Cả gia đình sửng sờ trước lời thú nhận trong cơn hoảng loạn của cô.

   Yêu sao? Nực cười! Tình yêu giữa hai đứa con gái à? Bậc cha mẹ như ông bà không thể chấp nhận được.

   Tình yêu không thể tồn tại giữa hai người con gái, đó là cái thể loại ghê tởm đi ngược lại quá trình phát triển của con người. Hai đứa định sinh con thế nào? Hạnh phúc thế nào khi không được xã hội công nhận?

   Chưa nói đến chuyện đạo đức của cái con nhỏ đó. Biết bao nhiêu lần Yuki gặp nguy hiểm cũng do nó mà ra. Cuộc đời của Yuki đã khổ sở lắm rồi, ông không thể để con gái mình tiếp tục bị dày vò và lẩn trốn mãi trong bóng tối.

   "Bố không chấp nhận!"

   "Bố à-"

   Yuki chưa kịp giải thích thì ông đã gắt lên - "Không bao giờ bố chấp nhận việc này. Nếu con còn day dưa không chịu từ bỏ, bố sẽ có cách khiến con nhỏ đó phải trả giá."

   "Bố!"

   "Chiều con riết rồi đâm ra hư hỏng." - Ông Kashiwagi đốc thúc mọi người ra ngoài - "Từ nay cấm con ra khỏi phòng. Taki! Giao việc này cho con."

   "D...Dạ!" - Taki bối rối nhận lời.

   "Bố à...."

   Mặc kệ Yuki kêu gào thế nào ông vẫn không rung động, lạnh lùng khóa ngoài cửa phòng - "Ở trong đó mà nhìn lại mình đi. Thật không giống ai mà."

   "Như vậy có tốt không anh?"

   Ông còn chẳng quan tâm đến cảm xúc của vợ - "Con với chả cái...." - Rồi quay qua từ tốn với Akira - "Xin lỗi cậu! Để cậu chứng kiến chuyện mất mặt của gia đình."

   "Không ạ!" - Akira cũng khổ lắm ông có biết không - "Nhưng....Watanabe....Xấu xa lắm à?"

   "Cực kì không tốt!" - Taki vội trả lời hộ.

   Nhưng tất cả chỉ khiến Akira thêm phần khó nghĩ - "Tại sao tôi lại thấy không giống như thế?" - Cậu mệt mỏi ra về - "Tôi xin phép. Tôi còn có việc."

   "Tôi tiễn anh!"

   "Cảm ơn!"

   Akira không phải nghi ngờ lời phân trần của gia đình, mà là đang nghi ngờ chính đạo lí mà mình đang theo đuổi.

   Phải chăng trên đời thật sự tồn tại Vampire và Dracula?

   Anh không biết, trong quá khứ đã giết rất nhiều ác ma nhưng cũng phải thừa nhận có không ít trường hợp khiến anh khó hiểu.

   Có những thứ rất hung bạo, cuồng chém giết. Nhưng anh cũng đôi lần chạm trán với những tên không hề có ý định tấn công. Như Mayu chúng chỉ một lòng phòng thủ không hề phản kháng.

   Cảm giác rất đau, rất hục hẫng khi nhận ra lí tưởng bản thân luôn tôn thờ là sai lầm, nhưng có quá nhiều nghi hoặc trong lòng của anh.

   Điển hình là Mayu, đứa nhỏ đó bị anh đánh anh giết, đâm rồi bắn, nhưng cho đến thời điểm này vẫn không hề có ý định trả thù.

   Và dù không muốn phủ định nhưng Yuki là được cứu bởi nó.

   Nó là Vampire ư? Vì nó đã bảo vệ một con người yếu đuối trước lũ khát máu khác. Rồi thứ tình yêu của Yuki, có nên tin tưởng không?

   Anh lê từng bước chân nặng trĩu đầy phiền muộn, cố suy nghĩ và tìm cho mình một câu trả lời thật thỏa đáng. Anh không muốn trở thành kẻ thiện ác bất phân, mù quáng tin vào sai trái.

   "Sao vậy? Sao nhìn mặt ủ rũ thế?"

   Tình cờ gặp được Itano, Akira không biết cô là ai nhưng có thể chắc chắn cô là một chiến binh rất mạnh - "Một Hunter?"

   "Không! Không! Tôi là người của Nhà thờ."

   "À...." - Thái độ cậu mỉa mai thấy rõ.

   Lại khiến Itano buồn cười, thật tình chỉ đúng lúc đi ngang qua đây, không hề có chủ ý hỏi han anh ta, nhưng thấy thằng nhóc này cứ than ngắn thở dài, cô đây không đành lòng:

   "Thật là...Giống hệt ông của cậu."

   "Hả?" - Akira ngạc nhiên - "Cô biết ông tôi?"

   "Có lẽ. Mà chẳng phải khi xưa chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?"

   "Hả?" - Akira phì cười - "Không! Không! Nhìn bền ngoài tôi lớn tuổi hơn đấy chứ. Tôi sống với ông cho đến khi năm tuổi. Không nhớ từng tiếp xúc với bé gái nào cả."

   'Bé gái? Thằng ranh này...Bà đây đã từng thay tả cho mày đấy.' - Itano ngoài miện vẫn cười - "Thế sao? Có lẽ là tôi nhầm người rồi."  - Rồi bỏ đi sau đó.

   Nhưng bởi vì Akira còn chuyện muốn hỏi - "Mà này...Cô...Nói mình là thành viên Nhà thờ...Thật chứ?"

   "Itano Tomomi."

   "Hả?????" - Anh ngàn lần giật mình - "Cô là Itano Tomomi?"

   Anh nào tin, cô gái với gương mặt Baby yếu đuối trước mặt lại là một trong hàng thập thánh lừng danh.

   Cô là người duy nhất còn sót lại trong trận hỗn chiến năm xưa, người tiên phong có công tạo dựng lại trật tự của thế giới, một thành viên trong thế hệ đặt nền móng cho sự thành lập của nhà thờ.

   Vì sở hữu một lượng ma thuật quá khủng khiếp nên cô vượt khỏi vòng lặp sinh tử của nhân loại, trở nên bất tử.

   Ở mọi phương diện, dù là cái gì cũng đạt đến ngưỡng thượng thừa. Nói chung là kẻ mà ai cũng phải dè dặt mỗi khi nhắc đến.

   "Dừng!" - Itano xua tay xen ngang - "Tôi biết cậu đang nghĩ tới cái gì. Nhưng....Trùng họ trùng tên thôi."

   "À...Ra là vậy."

   Itano khẽ cười nhẹ - "Mà cậu có chuyện khó nghĩ à?"

   "Tôi muốn hỏi, tại sao Nhà thờ tin Vampire có nhân tính hơn Dracula?"

   'Chịu hiểu rồi à?' - Itano nhún vai - "Xã hội loài người mà chúng ta đang bảo vệ, chẳng phải cũng giống như thế sao?"

   "Các người không sợ Vampire quay ngược lại-"

   Itano ngắt ngang - "Con người cũng phát điên rồi giết hại nhau đấy thôi."

   "Nhưng...."

   "Cái gì cũng có hai mặt trái ngược nhau....Con người chẳng phải rất thích nói như vậy hay sao?"

   "Chuyện này...."

   "Có vẻ cậu rất khó chấp nhận, nhưng không phải là không có cách. Bản thân cậu đã tự nhìn thấy, nghi ngờ hay ác cảm là do cậu một mình tự biêu rồi tự diễn. Nên....Tôi nghĩ cách cũng phải do cậu tự tìm ra."

   "Nếu suốt đời vẫn không tìm ra thì sao?"

   "Thì sao à? Cậu cứ tiếp tục đuổi giết Mayu đi...Có ngày cậu sẽ biết thôi."

   "Watanabe?"

   "Ừ! Để ý con bé ấy nha! - Itano cười ôn nhu, gởi gấm vài câu ẩn ý rồi quay đi không một vướng bận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip