Chap 7: "Em mắng anh"
Kì nghỉ đông cứ chầm chậm trôi qua. Trên danh nghĩa là kì nghỉ nhưng Bokuto không rảnh rỗi chút nào. Anh bị cuốn vào vòng xoáy viết kịch bản mới, sửa kịch bản cũ, chọn tới lui kịch bản phù hợp để quay phim tốt nghiệp nhất. Chọn xong thì tới vòng xoáy tìm diễn viên, chọn địa điểm quay. Đủ việc phải làm nhưng mỗi ngày của Bokuto vẫn tràn đầy năng lượng. Anh không thể đợi được đến ngày ra trường, được khởi quay và nhìn thấy bộ phim đầu tay của mình trên màn hình.
Dù bận rộn nhưng Bokuto vẫn tận hưởng những phút giây đón năm mới. Đặc biệt, lễ chùa năm nay có cả Akaashi tham gia cùng anh và nhóm bạn. Rõ ràng vẫn là những việc diễn ra hàng năm nhưng Bokuto lại thấy hoàn toàn mới lạ. Chỉ cần nhìn thấy mái tóc xù xù của Akaashi trong dòng người đông đúc nối đuôi đi lễ cũng khiến bước chân của anh nhẹ hơn, tưởng như muốn bay lên.
Phim tốt nghiệp của Bokuto đồng thời cũng là đồ án tốt nghiệp của nhiều bạn bè hợp tác cùng anh. Vì vậy bất kể có kích động như thế nào, Bokuto vẫn luôn phải cẩn thận trong từng chi tiết. Vậy nên, ngoài vài lần hẹn ăn uống thì hầu hết anh họp nhóm cùng bạn bè đều là làm việc, bàn luận về đồ án. Akaashi - dù Bokuto rất muốn - không tham gia diễn xuất. Tuy nhiên em vẫn tham dự những buổi họp nhóm để đóng góp ý kiến. Ngoài việc quan điểm cùng ý tưởng của em có vai trò không nhỏ thì em cũng giúp đỡ về mặt tinh thần rất lớn. Không có em thì hẳn những buổi họp sẽ vất vả hơn nhiều lần bởi tâm trạng thất thường của Bokuto.
Kì nghỉ kết thúc cũng cùng lúc nhóm Bokuto khởi quay. Bokuto không bị ảnh hưởng bởi áp lực nhưng đủ loại việc cần làm đã chiếm hết thời gian xả hơi của anh. Xuân năm nay không vương lại trong anh làn gió nào, chỉ có hình bóng một người tách biệt mùa xuân này với bao năm trước đó.
Hoa anh đào trên cành không biết đã rơi hết từ bao giờ, Bokuto cầm hai tấm bằng tốt nghiệp đạo diễn cùng biên kịch xuất sắc trong tay, không hiểu sao có chút thẫn thờ.
Mục tiêu của anh vẫn ở đó không thay đổi, bạn bè cũng tiếp bước anh trên con đường sắp tới. Rõ ràng anh đã mong đợi ngày tốt nghiệp để bắt đầu sự nghiệp của riêng mình từ lâu.
Vậy mà ngày này đến, cảm xúc trong lòng lại không phải là vui vẻ.
Lặng lẽ rời khỏi hội trường nơi từng lưu lại bao lời chào mừng lẫn chia tay, Bokuto lang thang trên sân trường. Dọc đường gặp vô số người quen, có người bắt chuyện, có người dường như hiểu được gì đó, mỉm cười với anh rồi đi qua. Bokuto không nhớ đã tạm biệt bao nhiêu người, chợt, bước chân dừng lại ở nơi anh gặp Akaashi lần đầu tiên.
Khuôn viên vẫn đẹp như lần đầu tiên anh nhìn thấy. Nơi đây góp phần trong biết bao đoạn phim anh làm, biết bao ý tưởng đến với anh ở đây, biết bao tháng ngày đại học của anh lưu dấu trong ngọn cỏ nhành cây.
Bokuto ngồi lên băng ghế, ngửa đầu, nhắm mắt lại. Hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra, dường như vơi bớt phần nào cảm giác nặng nề trong lồng ngực.
Anh cứ ngồi vậy không biết bao lâu, chợt bên cạnh có tiếng động. Bokuto quay sang. Akaashi vừa ngồi xuống cạnh anh, trong tay là một bó hoa hướng dương rạng rỡ điểm xuyết những đốm xanh lơ nho nhỏ.
Em đưa anh bó hoa, nói.
"Chúc mừng tốt nghiệp, Bokuto-san."
Bokuto nhận lấy. "Cảm ơn em, Akaashi."
Anh cúi đầu nhìn kỹ bó hoa. Những đốm xanh lơ hóa ra là những bông hoa nhỏ được cánh hướng dương san sát đỡ lấy. Bokuto nhìn hoài, không rõ đây là hoa gì. Dường như đoán được anh đang nghĩ gì, Akaashi mở lời.
"Đó là hoa đậu biếc em trồng. Em nghĩ nó sẽ hợp với bó hoa."
Bokuto cười. "Đẹp lắm Akaashi."
Cuộc trò chuyện lại rơi vào im lặng, thế nhưng Bokuto không cảm thấy khó chịu. Thường ngày anh đúng là nói rất nhiều, nhưng ngoài những lúc anh bị vài chuyện làm phiền lòng ra (mà mấy chuyện đó hầu như đều được Akaashi xử lý), thì giữa anh và Akaashi vẫn có những khoảng yên lặng. Có thể là khi anh bận bịu với kịch bản hay đoạn phim nào đó, hoặc là khi Akaashi phải nghiên cứu vai diễn sắp tới, hoặc chỉ đơn giản là ngồi đọc sách ăn bánh cùng nhau. Bokuto tận hưởng những lúc yên lặng đó không kém những khi anh nói Akaashi nghe đủ thứ chuyện.
Sự yên lặng bây giờ, không hiểu sao lại khang khác.
Bokuto không miêu tả được cảm xúc trong anh hiện giờ là gì. Có gì đó từa tựa ngày tốt nghiệp bốn năm trước, lại có gì đó không giống. Anh vừa muốn nói gì đó, vừa không biết nói gì cả.
Akaashi không hỏi, nhưng Bokuto biết em hiểu.
Em không nói gì để giải tỏa tâm trạng rối bời của anh như thường ngày. Em chỉ ngồi cạnh anh, cùng anh quan sát khuôn viên được nhuộm vàng bởi nắng đầu hạ.
Qua hồi lâu, Akaashi đứng dậy, đưa tay về phía Bokuto.
"Đi ăn trưa thôi Bokuto-san."
Bokuto nhìn em. Khóe môi thoáng cong cùng ánh mắt của em mềm mại lạ thường. Nắm lấy bàn tay em đưa, Bokuto được em kéo dậy.
"Anh muốn ăn thịt nướng."
"Được thôi, Bokuto-san."
...
Cảm xúc hậu tốt nghiệp dần vơi, Bokuto lại tiếp tục hào hứng với kế hoạch tương lai. Gọi là kế hoạch theo lời anh chứ thật ra chỉ đơn giản là anh chạy khắp nơi tìm nhà đầu tư cho phim của anh. Kịch bản đã có, đội ngũ quay phim cơ bản là nhóm Konoha. Kể cả nhà đầu tư không hài lòng với một đội ngũ mới ra trường, thì nhóm Konoha vẫn sẵn sàng làm các công việc hậu cần, được làm việc trong một đoàn làm phim chính thức đã là một cơ hội lớn rồi.
Akaashi và Bokuto đang ở trong phòng anh. Tần suất hai người gặp nhau sau khi Bokuto tốt nghiệp đã giảm nhiều nhưng Akaashi luôn tận dụng mọi ngày nghỉ để gặp anh. Hầu hết là em đến nhà anh để nếu ý tưởng mới về kịch bản bất chợt đến thì anh có thể sửa ngay lập tức.
Hôm nay Bokuto nổi hứng nhờ Akaashi nghe anh tập diễn thuyết trước các nhà đầu tư. Em yên lặng ngồi nghe, ghi nhớ lại những đoạn cần sửa để đến khi anh nói xong thì nhắc anh. Bokuto hùng hồn nói một hồi, chợt chốt lại bằng một câu Akaashi không ngờ tới.
"Còn nhân vật chính của bộ phim này sẽ là em đó, Akaashi!"
Akaashi giật mình, không thể tin vào lời em vừa nghe được, quên sạch mọi chi tiết đang thầm ghi chú.
"Sao cơ ạ?"
Bokuto lặp lại. "Anh nói em sẽ là nhân vật chính của bộ phim này. Bất ngờ không Akaashi?"
Akaashi không có tâm trạng thầm khen nụ cười rực rỡ của Bokuto trong lòng như thường ngày. Em vẫn còn trong trạng thái chết máy sau khi nghe lời tuyên bố của anh.
"Anh... nghiêm túc sao? Bokuto-san?"
Bokuto nhíu mày.
"Anh nói thiệt mà Akaashi. Sao em nghi ngờ anh mãi vậy?"
Akaashi thấy anh không đùa, cũng cau mày theo.
"Vì em hoàn toàn không ngờ tới chuyện anh vừa nói. Anh không đùa còn là vấn đề lớn hơn, Bokuto-san. Anh không thể chọn em làm diễn viên chính được."
Bokuto nghe em nói, vốn tưởng bất ngờ này sẽ làm em vui, phản ứng của em khiến tâm trạng hăng hái tuột dốc không phanh.
"Sao lại không thể chứ? Em không phải lo Akaashi, em hoàn toàn hợp với vai này mà!"
"Không phải vấn đề hợp vai hay không Bokuto-san. Anh đang đi thuyết phục các nhà đầu tư, làm sao anh có thể chọn ra vai chính ngay từ đầu được chứ!"
Bokuto tổn thương. "Anh là đạo diễn cơ mà? Đạo diễn có quyền chọn diễn viên chứ?"
Akaashi đưa tay day day trán. "Ý em không phải vậy, Bokuto-san. Chọn diễn viên phải qua những buổi casting, có mặt cả những nhà đầu tư nữa. Quay phim giờ không giống khi còn ở trong trường nữa rồi. Anh không thể tự quyết định diễn viên ngay từ đầu được, lại còn là diễn viên chính!"
Bokuto nghe âm lượng của em cứ tăng cao dần, tròn mắt. "Em... em mắng anh?!"
Akaashi thở dài. "Em không mắng anh. Em đang giải thích cho anh hiểu là yêu cầu của anh không thể thực hiện được."
Bokuto bĩu môi. "Không gì là không thể thực hiện được, Akaashi. Anh đã chọn kịch bản vô cùng hợp với em. Em nhất định phải là diễn viên chính!"
Akaashi nhìn anh, Bokuto dù đang xuống tinh thần cũng có thể nhìn ra em giận rồi. Đây là lần đầu tiên anh thấy Akaashi tức giận ở ngoài phim trường. Anh không hiểu vì sao em lại giận. Không phải em nói em sẽ giúp đỡ anh những gì em có thể làm sao? Không phải em từng nói kịch bản này rất tốt sao?
"Bokuto-san," Em nhấn từng từ. "Ai trong giới cũng hiểu quy tắc tuyển chọn, anh muốn trở thành một đạo diễn lớn thì điều cơ bản này phải biết chứ!"
Bokuto càng nghe càng ấm ức, lên tiếng đáp trả nhưng vì cổ họng nghèn nghẹn mà vô thức lớn tiếng hơn ý định.
"Ừ đúng đấy, cái gì anh cũng không biết!! Anh chỉ muốn em làm diễn viên chính cũng không được sao!"
Akaashi nghe xong, mặt lạnh tanh. "Đây không phải lúc giận lẫy, Bokuto-san."
Bokuto im lặng, chợt bật thốt một câu. "Anh muốn em làm diễn viên chính cho phim đầu tay của anh khó lắm sao?"
Anh nói rồi quăng người úp mặt xuống gối, trùm chăn qua đầu. Càng nhìn nét mặt Akaashi ngực càng nhói, anh không muốn thấy em như vậy.
Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì, Bokuto đang định hé chăn ra thì chợt nghe giọng Akaashi.
"Hôm nay em xin phép về sớm. Anh nghỉ ngơi đi, Bokuto-san."
Sau đó là một loạt tiếng thu dọn đồ đạc rồi đến tiếng đóng cửa. Bokuto cảm nhận sự tĩnh lặng của căn phòng, úp mặt vào gối, lầm bầm.
"Chào em..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip