Chương 139: Như vậy mới có thể kéo dài

Edit: Mỡ

Beta: Su

Ngay khi bước vào tháng 10, thời tiết mạnh mẽ chuyển lạnh, thành phố S vốn là một thành phố biển, Tả Ninh bây giờ sống cách biển không xa, thỉnh thoảng có gió biển thổi qua thật sự có thể khiến người ta rùng mình.

Cô ở trong căn hộ mỗi ngày để viết lách, ít khi ra ngoài, cũng không quan tâm nhiều đến thời tiết, vì thế khó có khi muốn ra ngoài mua một ít đồ ăn về nấu cơm thì lại bị cảm lạnh.

Ban đầu không có vấn đề gì lớn, nhưng có chút sốt cộng với đau họng, thậm chí ngay cả bệnh viện cũng không đi, kết quả là Phương Kinh Luân nghe điện thoại thấy có gì đó không ổn nên liền lập tức xin nghỉ rồi chạy về.

"Đã bình thường, hết sốt rồi." Sau khi nhìn nhiệt kế trên tay, Phương Kinh Luân cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tôi nói tôi đã uống thuốc hạ sốt rồi mà sao cậu còn chạy về? Chẳng phải vừa mới nghỉ lễ xong, cậu đã nói bệnh viện có nhiều việc phải làm sao?" Tả Ninh nép vào chăn bông giận dữ nhìn anh: "Tôi không phải trẻ con. Cậu có cần phải khẩn trương như vậy không?"

"Đúng vậy, em là người lớn. Khi thời tiết chuyển lạnh, người lớn như em lại mặc áo tay ngắn đi ra ngoài mua đồ ăn. Em thật lợi hại."

"Không ngờ trời lại lạnh như vậy? Ngày Quốc khánh những năm trước đều nóng, ai mà biết thời tiết năm nay lạ quá".

"Vì vậy, khi tôi đi vắng, em phải tự chăm sóc bản thân." Phương Kinh Luân kéo chăn bông lên một chút quấn thật chặt, chỉ trừ phần đầu cô.

"Ai nha, tôi đã nóng lắm rồi!" Tả Ninh mở chăn bông ra: "Đây là ở trong nhà, có cần phải che kín như vậy không?

Phương Kinh Luân vẫn muốn tiếp tục kéo chăn bông lên, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường, anh ngay lập tức dừng lại.

Tả Ninh vẫn mặc cùng một chiếc váy ngủ bằng vải cotton mỏng khi cô đi ngủ vào đêm qua. Thiết kế cổ xẻ chữ V ban đầu lộ ra, nhưng cố tình vải dệt là màu trắng tương đối trong suốt. Giờ đây không chỉ phác họa ra khuôn ngực cao chót vót mà thậm chí có thể nhìn thấy rõ hai đầu nhọn hơi nhô lên.

Nhận thấy giọng điệu của mình có vẻ nặng nề một chút, Tả Ninh nhanh chóng quay lại xin lỗi anh: "Tôi không phải là cố ý..."

Nhìn hầu kết Phương Kinh Luân đang lăn lộn, cùng với màu mắt càng thêm thâm trầm, lúc này cô mới nhận ra, chuyển động vừa rồi có vẻ quá lớn.

Nhìn xuống cảnh xuân lộ ra ngoài, cô kéo chăn bông lên che trước mặt: "Cậu... Cậu đi trước đi, tôi không sao."

"Ừ." Phương Kinh Luân gật đầu, vô thức siết chặt góc quần áo bằng cả hai tay: "Vậy thì tôi..."

Anh muốn nói "Vậy thì tôi đi đây", nhưng khi mắt đen vừa nhìn khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt ngấn nước mùa thu của cô, làm anh không thể rời bước.

"Ninh Ninh..." Vừa mở miệng, giọng nói anh có chút nghẹn.

"Tôi nghĩ..." Sau khi cố gắng ổn định lại hơi thở, cuối cùng anh cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc của cô.

Tả Ninh ngơ ngác mở mắt ra nhìn anh, không hề phản kháng hay đáp lại, khi đầu lưỡi anh liếm môi cô một vòng, định cạy răng cô đi vào thì cô nghiêng đầu sang một bên, di chuyển và giữ một khoảng cách ngắn với anh.

"Phương Kinh Luân, cậu nghĩ cho rõ ràng, tôi... không thể cho cậu bất cứ thứ gì, tôi không muốn cậu lún sâu hơn..."

Nếu anh muốn cô, cô đương nhiên sẵn lòng cho đi, nhưng một khi mối quan hệ như thế này xảy ra thì sự vướng mắc giữa họ sẽ càng trở nên sâu sắc hơn, mà anh là người cô ít muốn tổn thương nhất.

"Tôi đã nghĩ rõ ràng từ lâu. Mặc kệ em muốn hay không thì trái tim của tôi cũng đều đã giao cho em."

Sau khi nói câu này với một hơi thở gấp gáp, anh không chần chừ mà đặt nụ hôn trở lại môi cô một lần nữa.

Lần này, anh vội vàng hơn so với trước rất nhiều.

Suy nghĩ 2 giây, Tả Ninh cuối cùng cũng nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ anh, chủ động mở miệng để nghênh đón đầu lưỡi anh.

Anh không có nhiều kỹ xảo, căn bản không biết di chuyển đầu lưỡi thế nào, lực khuấy động ở trong miệng cô lúc nặng lúc nhẹ.

Tuy nhiên, dưới sự dẫn dắt của Tả Ninh, anh cũng ngày càng tốt hơn, thậm chí rất nhanh đã đảo khách thành chủ, mạnh mẽ đưa đầu lưỡi cô liên tục luận động, thỉnh thoảng còn cố ý cắn mạnh, phát ra tiếng động rõ ràng.

Lòng bàn tay dày rộng đưa vào trong chăn, ôm hai bầu ngực đầy đặn qua lớp váy ngủ mỏng manh nhẹ nhàng niết lộng. Sự đụng chạm tinh tế và mềm mại khiến Phương Kinh Luân thở gấp gáp hơn, hút mạnh hơn chiếc lưỡi ngọt ngào trong miệng cô.

"Ân..." Tả Ninh không khỏi ưm một tiếng, vừa mới qua kỳ kinh nguyệt xong, bộ ngực vẫn còn hơi căng tức, thân thể đã 2 tháng không được chạm vào cũng vô cùng mẫn cảm, dễ dàng bị trêu chọc khơi dậy ham muốn cuồng nhiệt của cô.

Thân hình đầy đặn mềm mại khiến Phương Kinh Luân say mê không rời tay, nhưng anh không còn thỏa mãn với vuốt ve qua lớp quần áo nữa, bàn tay to lớn của anh chỉ tùy ý kéo, chiếc váy ngủ treo lơ lửng không che được cảnh xuân trượt đến eo cô, cuối cùng bầu ngực căng tròn đầy đặn cũng đã tiếp xúc chặt chẽ với lòng bàn tay ấm áp của anh.

Nụ hôn sâu và cuồng nhiệt khiến cả hai đều thở hổn hển, Phương Kinh Luân rời môi nhìn xuống, khi nhìn thấy bầu ngực trắng nõn, đặc biệt là nụ hồng đã căng cứng ở phía trên, ánh mắt tràn đầy tình dục của anh càng trở nên nóng bỏng hơn.

Anh cúi đầu không chút do dự, ngậm một bên đầu vú mỏng manh vào miệng, vừa liếm vừa hôn thật mạnh, hai tay tiếp tục ấn vào nhào nặn hai bên bầu vú.

Từng trận khoái cảm trước ngực đánh úp lại, má Tả Ninh càng lúc càng đỏ, những tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn ra từ môi cô, nơi tư mật giữa hai chân cũng dần dần ướt át.

Dùng phương pháp tương tự để trêu chọc nụ hoa bên kia một lúc, Phương Kinh Luân đưa tay phải chạm vào bụng dưới của cô. Khi những đầu ngón tay dính một mảng chất lỏng dính trên quần lót, khoái cảm trong lòng anh đột nhiên tăng lên, ham muốn giữa đáy quần càng thêm căng phồng.

Sau vài nhịp thở, anh đột ngột đứng dậy rồi quay người chạy ra ngoài.

Tả Ninh bị anh trêu chọc dục hỏa đốt người, lúc này nhìn thấy phản ứng của anh thì liền sững sờ ở trên giường.

Vừa rồi anh là bởi vì xúc động mới rơi vào dục vọng, bây giờ đột nhiên tỉnh táo lại? Hay... thân thể có bệnh tật gì không thể nói ra? Hay vội vàng xuống lầu mua bao cao su?

Bụng dưới ngứa ngáy và trống rỗng khiến Tả Ninh vô thức khép hai chân vào nhau mà ra sức cọ xát, nếu không phải sợ Phương Kinh Luân vẫn còn ở đây làm cô có chút không dám buông lỏng thì e rằng giờ phút này cô đã vươn tay chạm vào nơi tư mật của mình.

Ngay khi Phương Kinh Luân bước vào phòng, nhìn thấy cô nằm trên giường gần như trần truồng, không ngừng vặn vẹo cơ thể quyến rũ, khuôn mặt đỏ bừng, lông mày và đôi mắt tràn đầy vẻ mị thái cùng xuân tình không thể che giấu.

Hơi thở vừa dịu lại lập tức dâng lên, anh nhanh chóng leo lên giường trùm lên người cô bằng thân hình lửa nóng của mình, một tay anh tiếp tục vuốt ve bầu ngực đang run rẩy rồi cùng tay kia cởi đồ lót của cô một cách vội vàng.

"Cậu... Vừa rồi cậu đi đâu vậy?" Giọng nói của cô nũng nịu, nghe có vẻ vô cùng ủy khuất.

Phương Kinh Luân hôn lên môi cô, thanh âm có chút nghẹn nói: "Phòng tắm."

"Hừm ..." Khi nhị hoa đang nhô cao bị đầu ngón tay thô ráp của anh ấn mạnh, Tả Ninh không khỏi hít vào một hơi: "Sao cậu lại...Đi vệ sinh?"

"Tự mình làm." Lỗ tai Phương Kinh Luân hơi đỏ lên, tựa hồ có chút miễn cưỡng trả lời câu hỏi này: "Lần đầu tiên...Như vậy mới có thể kéo dài".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip