Phần III: 5.
Một buổi sáng tháng chín nắng nhẹ, nhỏ Mọt chuyển vào lớp tôi.
Nhỏ Mọt hoàn toàn không có khả năng thu hút hay gây thiện cảm. Suốt một phút đứng trước toàn lớp nghe giáo viên chủ nhiệm giới thiệu, nhỏ toàn nhìn xuống dưới chân, để mái tóc rũ lòa xòa trước mặt. Rồi đến khi cô bảo nhỏ hãy chào lớp một tiếng, nhỏ nói lí nhí trong miệng, đầu vẫn cuối gầm, rồi đi một mạch về chỗ cô đã chỉ định. Tiếp theo vào giờ ra chơi, các bạn bu lại hỏi chuyện nhỏ, cũng khiến nhỏ nói được vài câu.
Và đó gần như là toàn bộ sự giao tiếp của nhỏ với toàn bộ lớp của chúng tôi. Nhỏ như một cái bóng ẩn dật, lờ dờ vật và vật vưỡng. Khi nhỏ bị kêu lên khảo bài, cảm giác như thể nhỏ nghe thấy điều gì đấy kinh khủng lắm (dù với học sinh khảo bài là một chuyện kinh khủng) : Nhỏ hốt hoảng, hớp lấy hơi, đôi mắt mở to như thỏ nhìn thấy sói; Tiếp theo nhỏ run run giấu quyển sách nhỏ đang đọc xuống gầm bàn - Có khi là một quyển truyện tình cảm, khi là một cuốn sách tạo động lực, lại có trường hợp cá biệt là một cuốn sách văn học kinh điển; Quyển vở nhỏ dùng để ghi bài là loại vở rẻ tiền, giấy mỏng manh, sờn và dễ lem mực; Nhỏ để vở lên bàn, ấp úng và bối rối khi trả lời, có khi nhỏ lắp bắp, có khi nhỏ ậm ờ, lại có lúc mắt nhỏ nhìn xa xăm ra đằng cửa sổ hay lơ đãng đằng cửa lớp nhưng tựu chung lại giáo viên nào cũng nghĩ nhỏ trả lời như thể đang được nhắc bài dù sự thật là nhỏ chẳng bao giờ đủ tự tin nhìn vào mắt người đối diện. Những lần hiếm hoi nhỏ không để ý, tôi có cơ hội ngắm gương mặt nhỏ: Mặt tròn nhưng không bị phị ra; Răng hơi khểnh, môi cứ he hé; mắt nhỏ lúc nào cũng mở to, nhưng mang theo một nỗi sợ vô hình, đen với những chiều sâu, và luôn tránh ánh mắt của người khác; Mái tóc tính ra là được chăm sóc khá kém cỏi so với những đứa con gái khác - Nó dài qua vai, được buột lại thành chùm đuôi ngựa vắt lên cao, để lộ cái gáy hơi sạm đi, có những sợi cháy nắng, hun thành màu đồng, có những sợi xác xơ, ốm yếu trong mòn mỏi; Nhỏ khá nhỏ con, thỉnh thoảng có những khi tôi đi ngang qua nhỏ thì để ý chỏm đuôi ngựa chỉ nhỏm quá nửa cổ tôi. Có lẽ tôi không bao giờ thấy được con người khác của nhỏ nếu không có lần hi hữu tôi đi hiệu sách cũ ấy.
Đó là vào một hôm cuối tuần sau đợt thi học kì căng thẳng. Lúc này lũ bạn trong lớp đã rành về tài kí họa và vẽ chân dung của tôi, ai ai cũng đăng ký và xếp hàng cho tôi vẽ, thậm chí là lôi kéo những bạn lớp khác qua. Tôi rất vui vì điều ấy. Thỉnh thoảng thậm chí tôi được trả công bằng tiền, thế là tôi tiết kiệm được một khoảng kha khá, đủ để mua những thứ liên quan đến việc vẽ và tự thưởng cho mình những buổi trà sữa, đôi khi lại tự mua cho mình vài cuốn sách hay ho để đọc, cho xứng với cái danh hiệu "họa sĩ rởm" mà bọn bạn hay ghẹo. Hiệu sách cũ tôi ghé hôm ấy là hiệu sách của bác Thắng. Nó cũ lắm rồi: Quạt trần quay lờ đờ như thể sợ bụi nổi loạn; Bóng đèn mờ mờ bị bức tường hút hết ánh sáng làm cho khách hàng hoặc là phải căng con mắt ra lựa sách, hoặc phải cầm quyển sách ra trước cửa tiệm để tận dụng ánh sáng mặt trời; Có những quyển sách đóng bụi dày đến mức lỡ cầm vào là phải rửa tay; Mạng nhện chăng nhiều xó. Thật sự ra tôi không định đến chỗ của bác Thắng, nhưng đương lúc rảnh rỗi muốn thay đổi, tôi làm theo cơn bốc đồng của bản thân, hoặc cũng có thể là do định mệnh sai khiến tôi làm thế. Tôi đạp xe đến tiệm với với lưng áo còn đẫm mồ hôi, đứng trước cửa thở lấy hơi rồi bước vào. Trong cái ánh sáng hư ảo ấy, có một người đã ở trong tiệm lục lọi sách: Cô ấy tết tóc lại, vắt qua một bên vai; mặt đầm với những họa tiết dễ thương. Là một thằng con trai đương tuổi choai choai, tôi ngắm cô gái ấy từ đằng xa. Kinh nghiệm báo cho tôi biết rằng rất nhiều người từ phía sau nhìn đẹp, nhưng quay lại có khi rất không vừa mắt nên tôi quyết định thôi không hỏi. Tôi ngó nghiêng các tủ sách nhưng chẳng thấy cuốn nào ưng cả. Cứ lục lọi, ho rồi phủi tay vì bụi. Chợt có giọng nói ngọt lịm từ sau lưng.
"Bác ơi tính tiền cho cháu."
Người ta nói con trai yêu bằng mắt, nhưng với chất giọng ngọt thế này đã khiến mắt tôi hoa. Tôi quay vội lại.
Là nhỏ Mọt, đang vui cười vì những cuốn sách mới của mình.
Nhỏ trông rất khác: Có lẽ là nhờ son môi, có thể là do đánh phấn nhẹ má hồng xinh xinh, có thể là do phần mái không còn lòa xòa trước mặt.
Nhưng khoan hãy bàn đến cái sự đẹp bất ngờ từ nhỏ, thứ làm tôi xao xuyến nhất chính là phong thái của nhỏ: Dạn dĩ, cười nói vui vẻ và không hề vấp một câu nào - Cứ như thể là một con người khác vậy.
Tôi chính thức thích thầm nhỏ từ buổi ấy.
Trên lớp, nhỏ trở về hình ảnh quen thuộc của mình, cái vỏ ốc nhỏ dựng lên để trốn tránh mọi người. Phần tôi thì tôi vẫn tiếp tục là Người-Nổi-Tiếng và Họa-Sĩ-Rởm, nhưng có thêm một biệt danh khác tôi tự đặt cho tôi: Thích-Ngầm-Mọt. Tôi khi thoảng quay xuống ngắm nhỏ, cố đoán xem nhỏ đọc loại sách gì. Có khi tôi tạt qua hiệu sách bác Thắng, giả bộ lựa lựa nhưng rốt cuộc mua một quyển sách vô thưởng vô phạt coi như cảm ơn bác đã cho tôi một chỗ để rình mò nhỏ. Đầu tôi dựng sẵn kịch bản kinh điển "vô tình thấy nhau trong tiệm sách cũ". Nhưng, chắc cũng là hữu ý, tôi không hề gặp nhỏ Mọt tại tiệm sách cũ thêm lần nào nữa. Việc nói chuyện trực tiếp với nhỏ trên lớp khiến tôi cảm thấy rất khó khăn vì sự cách biệt quá lớn của hai đứa: Nhỏ là người bị cô lặp, tôi là người được chú ý. Tình trạng khó-chịu-con-tim như vậy cứ kéo dài mãi cho đến cuối học kì hai, khi trái tim tôi sắp vỡ òa bởi hàng loạt áp lực thi cử cùng mớ tình cảm hỗn độn cho nhỏ: Nó rung lên bần bật khi thấy nhỏ ngồi chăm chú đọc sách trong giờ học; Thỉnh hoảng khi nhỏ vén tóc để đỡ vướng víu thì cái duyên dáng bỗng lộ ra một cách kì lạ, cảm tưởng nhỏ Mọt bình thường không biết giao tiếp, không biết nói chuyện, bỗng có cái phong thái đài cát; Tướng đi nhẹ nhàng khép nép mỗi khi lên trả bài hay khi lặng lẽ ra về; Và đôi mắt ấy, ôi đôi mắt ấy - Mơ màng thơ mộng mở to khi đọc sách, khi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, một cái gì đó dễ thương, long lanh và yếu đuối, làm tôi điên đảo.
Phải hành động.
Khi tiết lộ tình cảm của mình cho hội bạn thân biết, tụi nó không ngớt cười, bảo rằng không ngờ cái thằng họa sĩ rởm của lớp lại thích con mọt sách. Nhưng tụi nó thông cảm vì dù sao tình cảm của con người hoạt động một cách bí ẩn, nhất là tình cảm của những con người mới lớn, trái tim còn nhiều đê mê và tràn đầy sức sống. Thế là bàn vô bàn ra một hồi, chúng cũng quyết định giúp tôi tỏ tình. Thời gian: Buổi học chính thức cuối cùng. Sẽ có một đứa tốt bụng chuẩn bị cho tôi hoa hồng. Không hiểu vì sao mà kế hoạch này khiến tôi lo sợ, nhưng lại giúp tôi an tâm ôn bài hơn. Và rồi điều gì đến cũng đến.
Những đi học ngày cuối năm luôn là những ngày vừa vui vừa chán nhất, bởi vì chúng tôi có quá nhiều thời gian. Theo kế hoạch, thằng Bảo sẽ mang hoa hồng về vào giờ ra chơi. Tôi sẽ đứng dậy, nhận hoa từ Bảo, nhìn xuống phía nhỏ, và bằng dáng đi giống các soái ca nhất có thể, tôi sẽ bước về phía nhỏ, nhìn sâu vào đáy mắt nhỏ, nói ba từ "Mình thích cậu!" một cách to rõ. Sau đó tôi sẽ đưa nhỏ bó hồng. Rồi nhỏ sẽ đứng dậy mà nói lên tình cảm của mình. Rồi cả lớp sẽ vỗ tay chúc mừng chúng tôi!
Mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp. Cho đến lúc nhỏ trả lời tình cảm của tôi:
"Rất...Rất cảm ơn tình cảm của Tâm! Nhưng... Mình chỉ xem cậu là bạn."
Rồi nhỏ - lần đầu tiên trong suốt năm học dài đằng đẵng, nhìn thẳng vào mắt người khác, mắt tôi - Nhìn bằng đôi to tròn vang lơn với hàm ý chân thành xin lỗi sâu sắc. Tôi không nhớ rõ lắm mình đã làm gì sau đó. Nhưng có lẽ là làm điều những kẻ thất tình nhưng văn minh làm: Cảm ơn, rồi thất thiểu bỏ đi, lòng dạ tan nát, trái tim vỡ vụn, toàn thế giới trở nên vô cùng mờ ảo.
Và sau buổi học cuối cùng ấy, nhỏ Mọt không bao giờ trở lại lớp nữa. Cứ thế biến mất khỏi cuộc đời tôi. Mãi mãi.
Tới tận lúc này, khi nhớ lại đôi mắt ấy, tôi cứ lấn cấn: Có khi nào nhỏ thích mình thật không, nhưng biết vị trí của mình trong lớp, biết rằng mình sắp phải chuyển đi thật xa, nên nhỏ buộc phải làm thế chăng.
Nhưng dù sao thì chuyện đó không còn quan trọng nữa. Chúng tôi đã mất liên lạc với nhau lâu quá rồi. Có khi gặp lại chẳng biết nhau là ai.
Dù gì tôi lớp mười đã chiến đấu rồi mới để vuột mất nhỏ.
Còn tôi hiện tại cả việc chào người ta cũng không đủ dũng khí.
Tôi đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip