Phần V: 3.
Chẳng rõ tôi ngồi đờ đẫn như thế bao lâu, nhưng khi tôi lấy lại sự tập trung thì từ phía cầu thang là một bóng dáng quen thuộc, nhưng dễ chịu hơn bố đôi phần khi thấy, đang đi xuống: Mẹ. Bà chậm rãi với cái thân hình nục nịch của bản thân từng bước thận trọng trong bộ đồ ủ ấm của mình - áo len kèm theo áo khoác mỏng nâu bên ngoài, quần thun -, cứ như thể bà sợ rằng mình lỡ mà hụt một bước chân sẽ ngã ngang, lăn vòng vòng một cách đầy lố bịch trên các bậc thang. Mà có khi chỉ là do tôi tưởng tượng thế: Bà vốn trước giờ chậm chạp. Đều đều: Năm giây một bước. Từ đầu cầu thang đến khúc ngoặc giữa cầu thang bà cứ lầm lũi. Bao nhiêu thứ vô hình trì bà xuống - Gương mặt bà rũ đầy những mảng tối, và cái bóng dưới chân đậm đặc khác thường. Từng bước, từng bước. Bà biết tôi đang chờ bà, nhưng bà không thể nhanh hơn được. Lòng bồn chồn, tôi nửa muốn đến ngay chỗ mẹ để dìu bà, nửa ngại ngùng. Nếu như đối với bố và em tôi có thái độ dứt khoác, thì tại sao tôi lại mâu thuẫn như thế này về mẹ? Bà sinh ra tôi, nuôi tôi; Thủ thỉ và nói chuyện với tôi; bà đi cùng tôi trong những ngày thi chuyển cấp hay thi đại học. Tóm lại bà là người gần gũi tôi nhất - dù tôi chẳng đủ tin tưởng mẹ để kể chuyện của mình cho bà nghe. Chợt chỗ tim nhói lên khiến tôi lấy một tay xoa xoa, rồi nằm gục ra bàn mà thở mạnh. Tiếng bước chân của bà lệch xệch trong không gian chứa đầy cà phê và nhạc jazz này. Bà thấy tôi chưa nhỉ? Chắc là chưa vì nếu thấy thằng con trai độc nhất của mình nằm dài ra mặt bàn một cách bất thường thì bà sẽ hớt hải lao đến ngay. Cảm giác mình gây lo lắng cho mẹ lại nhồi thêm một lớp khó chịu cho tôi, khiến tôi gồng mình bật dây. Ly cà phê vẫn còn, tôi lại xốc nó và hớp thêm ngụm nữa. Cạn đáy. Chẳng còn gì hết. Theo đúng cách Sago, tôi để thêm trà vào ly đá, rồi lại nhấp, cảm nhận từ dòng nước lạnh trôi tuột qua cổ họng. Tôi ngước lên, vừa đúng lúc bà sắp đến chỗ tôi. Bà cười nhẹ rồi ngồi đối diện tôi. Chàng phục vụ, chắc đã dõi theo từ nãy giờ, lập tức xuất hiện cùng thực đơn. Lúc đầu bà ngần ngừ tính không gọi món ("Dì ăn sáng rồi con!") nhưng không biết suy nghĩ làm sao lại chọn mua một chai nước suối. Chắc bà ngại. Rồi bà nhìn tôi. Sâu.
Khoảnh khắc ấy thời gian như ngưng lại. Tôi không rõ vì sao nhưng khi nhìn vào đôi mắt mẹ, tôi thấy ẩn bên dưới là thiên sử thi về cuộc đời của một người phụ nữ, một người vợ, một người mẹ. Chợt một loạt câu hỏi nảy ra trong đầu tôi lúc ấy: "Sinh nhật mẹ ngày mấy?"; "Bà đã từng trông như thế nào?"; "Bà có vui vẻ và mong chờ sinh ra tôi không? Có nhớ ngày giờ phút đã sinh ra tôi không?"; "Vì sao bà chịu đựng lâu như vậy?"; "Mẹ ơi mẹ có buồn khi nhìn thằng con trai của mẹ, máu mủ ruột thị của mẹ trở nên đốn mạt và bại nhược thế này không?"; "Mẹ có tha thứ cho mọi lỗi lầm của con không?"; "Con sẽ phải đối diện với sự sợ hãi lớn nhất của đời con là Bố. Mẹ có ủng hộ con không?". Hớp lấy hơi như thể vừa bị trấn nước, tôi nhìn bà bằng ánh mắt van lơn, cánh mũi phồng ra, gương mặt trở nên phờ phạc. Bà câm lặng không nói gì, mặc cho tôi vật vã ngay trước mắt. Vừa hay chàng phục vụ bưng chai nước ra giúp thay đổi không khí. Chàng có vẻ tò mò chuyện gì đang xảy ra thì tôi quác mắt làm chàng lủi thủi bỏ đi. Xong tôi lại nhìn bà, nhìn gương mặt bà, xoáy sâu vào đôi mắt bà trong vài giây trước khi bắt đầu:
"Mẹ. Con vừa gặp Trinh xong."
Bà không ừ hử gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn xuống đất mà chép miệng.
"Con cũng chính thức chia tay Trinh rồi."
Bà hỏi tôi chính thức với chẳng không chính thức khi hai đứa đã ầm ĩ với nhau vào tối hôm kia.
"Thật ra hôm nay con với Trinh nhìn mặt nhau để gọi là cuối. Con cũng bất ngờ khi thấy Trinh. Nhưng dù sao hai đứa cũng đã gặp nhau, cũng đã xác định được tình cảm thật sự dành cho nhau." - Bà hỏi vào, tôi nói tiếp - " Trinh yêu con thật lòng, nhưng con... Con là một...
Con là một thằng khốn ích kỷ mẹ à."
Như thể quăng một tảng đá xuống mặt hồ: Xao động trong khoảnh khắc xong chỉ còn gợn sóng; Cả hai chúng tôi im lặng. Tôi lại nghịch ly cà-phê-trà của mình uống thêm một ngụm nữa, cảm nhận cổ họng rát hơn. Một thứ gì đó nghẹn chợt lại trong khí quản khiến tôi vô cùng khó thở. Không phải khói thuốc lá. Đó là điều gì? Mặc cảm? Xấu hổ? Tôi vừa ho vừa đấm thùm thụp vào ngực, còn mẹ thì bà chỉ chống cằm ngắm tôi vật vã, ánh mắt rũ xuống. Một điều gì đó dồn ứ nơi đầu lưỡi: Tôi muốn kể cho bà nghe hết mọi điều nhưng sao khó quá. Tôi muốn kể cho bà nghe những nỗi sợ hãi; Tôi muốn kể cho tôi đã chia tay em vật vã như thế nào; Tôi muốn thàn phiền với bà về đồng nghiệp; Muốn kể cho bà nghe về ước mơ, về hoài bão đã không còn của mình; Muốn nói những lời từ trong tim này: "Con yêu mẹ." Một cách thật trìu và tràn đầy tình cảm. Tôi nói với em lời yêu dễ dàng và trơn tuột, nhưng với sao lại khó khăn đến vậy? Mà đó chỉ là Mẹ thôi, còn chút nữa lên trên sảnh nói chuyện với Bố thì sẽ thế nào? Tôi sẽ thu mình lại thành con cún nghe ông nạt nộ chứ? Khả năng này cao lắm chứ, Hay tôi sẽ đơ ra và trơ lì như pho tượng? Điều này cũng rất có thể diễn ra. Công cốc? Đúng. Mèo lại hoàn mèo rồi. Cái hố tôi tự đào để chôn mình giờ nó đã quá sâu, chẳng còn cái thang nào để tôi trèo lên cả! Bây giờ việc của tôi chỉ cần làm là nằm xuống, cảm nhận cái ẩm ướt từ đất phả vào gáy, thấm vào quần áo, xong nhìn Bố, chậm rãi như mọi khi, xuổng từng xẻng một, từng xẻng một. Cảm nhận từng hạt đất lăn trên da một cách vui vẻ, kích thích các dây thần kinh trước khinh hện thống cảm quan ấy ngưng hoạt động. Nhắm chặt đồi mắt này lại khi đất lấp lên vùng mắt để ôm bóng tối đến khi tôi thực sự chết. Hoặc - Tôi chợt ngoái ra đằng sau - đứng dậy, bước ba bước, mở cảnh cửa gỗ dày có lớp kiếng màu kia, bước ra ánh nắng, cảm nhận chúng chảy trên da, xong bắt một chiếc taxi đi lòng vòng Dala, ngủ bờ ngủ bụi và tắt điện thoại: Bỏ trốn như trước nay vẫn làm, tưởng tượng mình làm thế bởi trái tim mách bảo nhưng thật ra chỉ chính vì trái tim tôi mách bảo nhưng tôi sợ nên làm ngược lại. Và phương án cuối cùng, tôi quay lại nhìn mẹ với đôi mắt mở to đờ đẫn, miệng run run miếu máo, đi lên trên kia, lắng nghe và làm theo lời trái tim mách bảo. Lấy hai tay vịn thành bàn, tôi chật vật đứng dậy. Có cảm tưởng nếu không vịn thành bàn tôi đã ngã lăn kềnh ra ngay. Rôi, khó khăn như thể lúc nãy mẹ tôi bước xuống cầu thang, tôi rướn tấm thân này tiến về phía trước: Ra khỏi ghế; đứng cạnh bàn với một tay vịn hờ; bước về phía trước một bước, chân chạm đất muốn nhũn ra vì áp lực. Tôi thở dốc vô cùng kì cục, mồ hôi thấm đầylưng áo. Mắt bắt đầu hoa. Tôi chớp chớp. Có lẽ. Ừ. Mình sẽ không thể làm được.
"Con!"
Giọng mẹ, êm dịu và trầm ấm như lời hát ru, nếu bà có hát cho tôi nghe.
Tôi quay sang nhìn bà: Mái tóc hoa bạc nhiều thấy rõ; Gương mặt, chắc nhờ nắng sớm, trở nên trong veo kì lạ; Thêm nữa mắt bà cũng rưng rưng nước mắt giống mắt tôi. Bà ngoắc tay. Tôi mộng du bước thêm hai bước về phía bà, cúi người xuống.
Bà ôm chầm lấy tôi mà thầm thì rót vào trong tim tôi:
"Con là con của mẹ.
Mẹ yêu con."
Và cứ giũ rịn như thế.
Năm giây... Những giọt nước mắt rơi trên bờ vai tôi, nóng hổi như máu. Hơi thở của mẹ rung lên từ chập. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của bà đập dồn dập bởi những tình cảm bấy lâu nay bà luôn dành cho tôi. Trái tim tôi thì thắt lại. Tôi cũng khóc, nước mắt này chảy dài trên gương mặt, rơi lên vai bà cũng nóng hổi như máu.
Mười giây...Không dài. Thường mười giây không dài. Bình thường với mười giây tôi có thể "Thích" được ba đến năm bài đăng Facebook khác nhau; Nhưng ở đây, mười giây đầy tình mẹ trong hai mươi lăm năm cuộc đời sao nó miên man quá, rộng lớn quá, làm tôi bé lại, làm một thành nhóc ngây thơ và vô lo. Ấm quá. Nồng nàn quá. Được yêu thương thật sự là thế này sao? Mẹ?
Mười lăm giây... Trái tim tội nghiệp này của tôi không thể chịu đựng nổi bất kì giây phút yêu thương nào nữa: Không phải vì nó ghét tình thương, mà bởi vì nó không quen tình yêu đong đầy vô điều kiện như thế này. Nó thì thào cho tôi biết ước vọng nhỏ nhoi của nó. Và thay vì từ chối như bao lần trước đây, tôi gật đầu đồng ý thực hiện yêu cầu của nó. Hít một hơi thật sâu, tôi thì thầm vào tim mẹ:
"Con yêu mẹ.
Vì mẹ là mẹ của con."
Ngay lúc đấy bà buông tôi ra, khẽ gật đầu nhẹ. Tôi mỉm cười gật đầu với bà, lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt. Chợt bà hỏi tôi:
"Còn bố thì sao?"
Tôi thở dài, buồn bã lắc đầutrong khi bắt đầu bước về phía cầu thang để gặp bố. Phần mẹ, bà buồn bã mở nắpchai nước ra uống từng hớp. Xong bà nắp chai nước lại. Và khi tôi sắp lên đếnsảnh, ngoái lại thấy bà đang lấykhăn chùi nước mắt đang chảy ra không ngừng trong lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip