Chương 12

Phất Dung Quân đang rất tức giận, tức giận chính bản thân mình vì đã không bảo vệ chu toàn cho Mặc Phương. Y muốn băm tên kia thành trăm mảnh ra cho hả giận thực sự.

Ngày thường Điện hạ của mọi người luôn ôn hoà lễ độ, hôm nay đằng đằng sát khí khiến ai cũng bất ngờ, nhất là Lương Bình. Vì hắn sao?

"Điện hạ, xin người bớt nóng giận kẻo không tốt. Là một Tướng quân, thần cũng có trách nhiệm khi đã để xảy ra hỗn loạn như vậy, mong người trách phạt."
Lương Bình không ngần ngại quỳ xuống xin nhận trách nhiệm về mình.

"Đứng lên đi, ngươi không có lỗi, lỗi ở ta, chính ta là nguyên nhân lớn nhất trong sự việc này. Chắc chắn ta sẽ làm cho ra nhẽ..." Phất Dung Quân nghiến răng, bước nhanh về phía doanh trướng của mình.

---

Phất Dung Quân lao đầu vào nghiên cứu, bày binh bố trận cùng các tướng lĩnh không quản ngày đêm. Y nhận thấy để vừa công vừa thủ tại đây khá khó khăn vì chưa hiểu hết địa hình. Quanh đây lại chẳng có ngôi làng nào cả. Còn về phía Bắc Thành phía biên giới, chắc chắn đã có tay sai của Thừa tướng, cho nên không thể manh động và nóng vội được.

Càng nghĩ càng đau đầu, y thở dài đỡ trán một hơi thì chợt có người vào bẩm báo Mặc Phương đã tỉnh lại. Phất Dung Quân vội vàng nhanh chóng tiến vào xem tình hình người nọ. Thấy hắn đã tỉnh, y xúc động lại muốn chạy đến ôm chầm lấy người vào lòng. Thế nhưng, sau vụ việc hôm đó đã khiến Phất Dung Quân y ám ảnh, chẳng dám vội vàng thất thố, chỉ chầm chậm bước đến gần giường nhẹ nhàng quan sát.

Mặc Phương thấy y tới liền xao động, toan nhỏm người hành lễ thì bị Phất Dung Quân lắc đầu giữ lại tỏ ý không cần. Mặc Phương được y đỡ ngồi tựa vào thành giường, rồi sau đó y cũng ngồi xuống bên cạnh nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Ánh mắt Phất Dung Quân giờ đây khi nhìn Mặc Phương hắn trông tựa tĩnh lặng, nhưng phía sau đã sóng gió dâng trào. Lo lắng, ám ảnh, sợ hãi, quan tâm, đau lòng...đủ mọi cảm xúc phức tạp. Lòng Mặc Phương cũng phức tạp không kém, vội tránh ánh mắt ấy đi.

"Thần đã khiến Điện hạ phải hoảng sợ rồi. Thần xin nhận tội..."

"Không phải lỗi của ngươi. Nếu mà nói như vậy thì người phải có trách nhiệm đầu tiên phải là ta, vì đã không bảo vệ được người của mình". Phất Dung Quân nói tiếp:

"Thời gian tới sẽ chinh chiến dài dài, sắp tới ngươi cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở đây, khi nào khoẻ thì có thể đi cùng."

"Như thế sao được, thần ngày mai liền có thể đi được rồi..." Mặc Phương không yên tâm khi để Phất Dung Quân đi như vậy mặc dù còn có các tướng quân cùng binh lính theo. Nhỡ đâu một lần nữa lại gặp chuyện nguy hiểm.

Phất Dung Quân thấy hắn vừa cứng nhắc vừa cứng đầu như vậy, biểu cảm trở nên âm trầm, có hơi tức giận vì Mặc Phương không quý trọng bản thân gì cả, y vỗ vỗ lên tay hắn không nhanh không chậm mà nói:

"Nếu quan tâm ta vậy thì trước hết hãy quý trọng sức khỏe của mình, chớ cậy mạnh. Ta nói là ngươi khoẻ thì có thể đi cùng cả quân chứ có phải là cấm ngươi không được đâu." Vừa nói y vừa hơi tăng lực ở tay một chút, Mặc Phương hơi thẹn nhưng cũng không làm gì được, muốn rút tay ra nhưng Phất Dung Quân vẫn như cũ nắm chặt.

"Đồng ý với ta, nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm đau bản thân nữa, có được không?" Phất Dung Quân ánh nhìn mang vẻ đau lòng, một vị Hoàng tử cao cao tại thượng ấy thế mà cũng có một mặt như vậy, như van nài người ngồi trên giường đó.

Mặc Phương khẽ khàng thở dài, ánh mắt cụp xuống, chẳng biết là tư vị gì, đáy lòng ẩn ẩn đau nhói. Hắn há miệng ra định nói nhưng cuối cùng vẫn là không thể. Mím chặt đôi môi đang run rẩy và khẽ cuộn bàn tay cũng đang run rẩy vì bị nắm lấy ấy, Mặc Phương gật đầu. Phất Dung Quân thấy biểu hiện như vậy của hắn, cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút rồi lưu luyến rút tay ra đứng dậy quay người rời đi.

Phất Dung Quân vừa xoay người đứng lên thì Mặc Phương vội vươn tay ra nắm vào ống tay áo của y:

"Điện hạ, chuyện hôm qua, thần...đã bị làm sao vậy?" Hắn thực chất vẫn nhớ hôm qua mình đã trải qua cái gì. Mặc Phương trách bản thân giờ còn quá yếu ớt để chống lại thế lực đó. Hỏi câu này, cũng là để xem trong lòng Phất Dung Quân nghĩ gì về mình khi một lần nữa lại đối mặt với tình huống này. Và cũng là để níu kéo thêm chút dịu dàng của người...

Nhưng cuối cùng vẫn là không như trong suy nghĩ của hắn, Phất Dung Quân một mạch đi thẳng ra tới cửa. Mặc Phương khẽ cắn môi cúi gầm mặt xuống, lòng tự trách rất nhiều. Chợt Phất Dung Quân đứng khựng lại, ngoái một chút để lộ nửa khuôn mặt góc cạnh sắc bén của mình, cất giọng trầm trầm vừa thân quen vừa xa lạ:

"Chỉ là ngươi gặp một chút rắc rối, đã bị tà ma chiếm lấy và điều khiển thân thể...Nhưng đừng suy nghĩ nhiều, ngươi chỉ doạ sợ họ, chưa ra tay nặng với ai."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ tra ra ai đã to gan làm chuyện này." Nói một mạch liền dứt khoát đi thẳng khiến Mặc Phương hơi hoảng không rõ lòng y đang nghĩ gì. Đúng vậy, hắn đang ảo tưởng gì thế này, hiện giờ họ chỉ ở ranh giới Quân-Thần không hơn không kém, đối với tướng quân dưới trướng mình vì bảo vệ mình mà bị thương như vậy thì chắc chắn người đứng đầu như y sẽ cảm kích và đãi ngộ tốt như thế. Hơn nữa hắn một lần nữa lại suýt đả thương y với các tướng sĩ khác, chưa bị định tội là may rồi.

Nhưng chút quan tâm kia, không hề giả, nó khiến hắn nhớ lại hôm đó trong hang động ở kiếp trước, Phất Dung Quân cũng cùng với vẻ mặt đau lòng như bây giờ, ánh mắt van nài Mặc Phương hắn.

"...đừng tự làm đau bản thân nữa. Ta...đau lòng..."

Là ai đã đưa ta trở lại thế gian này và nhằm mục đích gì đây?

Tự dưng thấy bất an không thể nào lý giải nổi!

Mặc Phương tặc lưỡi tự giễu, nhẹ khép mi, mệt mỏi bủa vây tới liên tiếp khiến cơ thể kiệt sức. Chẳng mấy chốc hắn lại chìm vào giấc ngủ...

---

"Toàn quân xuất phát!"

Áo bào khẽ tung bay dưới nắng vàng rực rỡ không quá gay gắt ngày cuối thu, tất cả đồng loạt "Rõ" đem theo khí thế hừng hực tới sa trường. Không ai biết nay mai sẽ đi về đâu, còn sống hay đã chết, nhưng chắc chắn một điều là xương máu của họ rơi xuống chính là để giữ gìn từng tấc đất của cha ông để lại.

Phất Dung Quân dẫn đầu toàn quân, hiên ngang trên lưng ngựa tiên phong tiến về phía trước. Cảm giác có người luôn dõi theo sau lưng mình, y quay đầu lại nhìn thì vô tình chạm đúng ánh mắt của người nọ. Ngày thường lạnh lùng, hờ hững, nhưng hôm nay, đôi mắt ấy chan chứa tình cảm khiến Phất Dung Quân tưởng mình nhìn lầm. Hắn khoác thêm áo choàng phủ kín thân mình xua tan đi cái se lạnh, khoanh tay đứng ở đấy, thi thoảng ho nhẹ vì thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, mái tóc đen nhánh không búi lên như thường ngày giờ đang xoã tung bay trong gió. Một khung cảnh đầy lưu luyến, bỗng dưng y cảm thấy người đó trông yếu đuối quá, chỉ muốn thật nhanh chạy lại ôm chầm lấy.

Mặc Phương vẫn đứng đấy, dõi theo hình bóng vị Hoàng tử trẻ tuổi can trường, khí chất hiên ngang như một bậc Đế vương. Đúng vậy, tương lai Phất Dung Quân chính là Hoàng đế tiếp theo của đất nước này mà.

Ánh mắt giao nhau, tình ý đong đầy chẳng thể nào che giấu đi được. Thế gian cảnh vật và con người xung quanh dường như ngừng trôi, chỉ còn lại hai bọn họ. Mặc Phương nói chỉ đủ cho mình nghe nhưng vẫn là lọt vào mắt y. Khoảng cách rõ xa nhưng cảm thấy như hắn đang thì thầm vào tai Phất Dung Quân mồn một từng câu từng chữ:

"...Ta ở đây...đợi người trở về..."

Nhất định rồi, hứa với ngươi, khải hoàn trở về.

Thu cuối lá vàng rơi rào rạc
Chiến binh anh dũng vững hiên ngang
Vội vàng chúc quân nơi trận mạc
Khải hoàn nhất định, ta đợi người...

___________________________________
Ngày nắng nóng nhất lịch sử cũng khiến tôi ngại viết hẳn, cho nên chương này hơi "đuồi"🥹 thấy ngắn quá!!!
2 chiến thần ovtk cụa tui ngày Thất tịch đã cho tui thấy một màn bùng binh nhẹ nhàng sâu lắng🌝🫶. Thời gian sau này chắc chắn sẽ "bùng lổ" cho mà xem🌚💪
Đáng lẽ ụp từ trưa hôm qua nma nóng quá xỉu🥵
Thất tịch vui vẻ nhé mọi người💖

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip