Chương 14

Sau khi đã đuổi nhau chí choé được cả một quãng đường, Phất Dung Quân cùng Lương Bình chậm lại cùng sóng vai đi. Y ngập ngừng một lát rồi quyết định lên tiếng trước:

"Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề này, hãy nêu suy nghĩ và cảm nhận thật của mình nhé."

"Ờm...nếu như, nếu như thôi nhá, Đào tiểu thư là nam nhân, bị biến thành nam nhân ấy thì ngươi có còn yêu thích nàng nữa không?"

Phất Dung Quân gãi gãi mũi, dè dặt nhìn về phía bằng hữu. Lương Bình rất bất ngờ trước câu hỏi này, chàng nhíu mày khó hiểu nhìn về phía y, sau đó cũng không tỏ thêm thái độ gì mà thành thực trả lời:

"Không biết tại sao Điện hạ lại hỏi thần như vậy nhưng thần sẽ trả lời thật lòng suy nghĩ của mình? Đổi lại là chốc nữa thần xin phép hỏi lại người một câu này nhé ạ?" Lương Bình thấy sự xao động nhẹ trong tầm mắt của Phất Dung Quân, chàng đoán chắc rằng lòng y có gì đó khó nói.

"Được. Ngươi nói đi." Phất Dung Quân gật đầu đồng ý.

"Người bảo nếu A Yên là nam nhân, thực sự nếu nàng ấy biến thành như vậy thì thần..." Lương Bình bặm môi lại lăn tăn một hồi.

"Thần yêu nàng ấy! Thần vẫn sẽ yêu thích nàng ấy thôi. Vì thần yêu tính cách, vẻ tốt bụng từ nàng. Mặc dù sẽ hơi khó chấp nhận, nhưng đó vẫn là A Yên của thần mà không phải ai khác."

Lần này tới phiên Phất Dung Quân bất ngờ. Y cứ nghĩ rằng mình hỏi một vấn đề vừa nhạy cảm lại khó chịu như thế sẽ khiến Lương Bình quyết liệt chối bỏ hoặc chẳng thèm trả lời. Ấy vậy mà không ngờ rằng, chàng rất thấu hiểu và cảm thông.

"Thật ra mà nói, tình cảm lứa đôi xuất khởi từ trái tim, từ tâm hồn và tấm lòng mình, bất kể muôn hình vạn trạng, bất kể giới nào. Chỉ cần là người đó, ta cam tâm tình nguyện."

"Tình yêu ấy, có hi sinh, có đôi lần lỡ dở,...thế nhưng mà, người có tình rồi cũng sẽ trở về bên nhau. Thương ai rồi thì đừng để tới ngày mai! Đúng không Điện hạ?" Lương Bình vỗ vai y, chậm rãi tâm tình.

"Người có tình rồi cũng sẽ trở về bên nhau", có phải vì ta mà ngươi đã trở về?
Ta có tình, liệu ngươi có ý?
Ta sợ lại giống như lần đó, không nắm tay ngươi thật chặt, để ngươi rơi vào nguy hiểm, để ngươi...rời bỏ ta...

"Đến lượt thần rồi! Điện hạ và người đó, có điều gì khó nói đúng không?"

Chàng hỏi khiến Phất Dung Quân khựng lại, hơi không tự nhiên vội đi nhanh lên phía trước chắp tay sau lưng nhìn về phía xa xăm nói:

"Ngươi có tin vào kiếp trước hay không?..."

...

---

"Toàn quân! Trở về quân doanh!

Vẻ anh dũng hiên ngang của kẻ thắng cuộc lan tràn, Phất Dung Quân dẫn đầu đoàn quân trở về doanh trại trước đó để hợp lực, tiến công vào Bắc thành.

Trong khoảng thời gian này, y liên tục trao đổi thông tin qua thư về quân doanh để nắm bắt tình hình. Phất Dung Quân cũng biết được nhiều chuyện xảy đến khi mình không có mặt ở đó, y đã nghĩ rằng người đó sẽ phản bội lại mình. Nhưng không, hắn không hề làm như vậy!

Ngươi một lần nữa lại làm trái lời của chúng, ta phải nên như thế nào với ngươi đây?

Thế nhưng vẫn không thể lơ là cảnh giác, Phất Dung Quân lo lắng rằng mọi chuyện thực sự không đơn giản như vậy.

---

"Mừng Tứ Hoàng Điện hạ đại thắng trở lại"

"Mừng Tứ Hoàng Điện hạ đại thắng trở lại"

"Được rồi đứng lên cả đi. Tối nay chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng thắng lợi đã đạt được, sau đó giữ gìn sức khỏe để ngày kia tiến công Bắc Thành."

Tất cả binh lính đều reo hò vui sướng. Họ đã chờ ngày này rất lâu rồi. Tối nay chắc chắn phải no nê mới được!

Phất Dung Quân nói xong thì xuống khỏi ngựa, tiến vào quân doanh, ánh mắt dừng lại trên một người. Người này từ nãy vẫn là bộ dáng lạnh lùng hờ hững nhưng khi nhìn y, nó đã nói lên tất cả. Cảm xúc phức tạp đan xen, một chút quan tâm, chút lo lắng rồi như thở phào.

*Thình thịch, thình thịch* trái tim ngày càng đập nhanh rộn rã. Quả thực mấy ngày này, Phất Dung Quân đã rất nhung nhớ hắn. Mặc Phương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, trái tim hắn giờ cũng không khác gì y, chỉ thiếu điều muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cả hai đều mang một tâm trạng đè nén, trao cho nhau cái nhìn kín đáo đơn phương mà người ta thường nói đó là yêu thầm ấy.

"Thời gian qua Mặc Tướng quân đã vất vả rồi." Nhận thấy bầu không khí có vẻ "không bình thường", Lương Bình vội lên tiếng đánh gãy sự ám muội này.

"Ờm...Ngươi không sao chứ?" Phất Dung Quân nhìn sang hướng khác ngập ngừng hỏi.

"Thần ổn thưa Điện hạ. Vậy còn người...?" Mặc Phương vội nhìn quét qua một lượt từ trên xuống dưới của người nọ, dáng người cao lãnh khí chất không khác gì của bậc Đế vương anh dũng đang đứng sừng sững trước mặt hắn, nhếch môi mỉm cười nhẹ nhàng trả lời:

"Tướng quân đây là đang lo lắng cho ta sao?" Y cười cười nháy mắt trêu chọc hắn.

"Thần nghiêm túc đấy thưa Điện hạ!" Mặc Phương hơi bực mình, nói chung cái tính nhây ấy thì ăn sâu vào máu rồi chẳng thể thay đổi được. Chính vì cái tính này của Phất Dung Quân ở kiếp trước đã làm cho ấn tượng ban đầu của hắn dành cho y chỉ có hai từ: "Đáng ghét".

Phất Dung Quân không trêu nữa mà thành thật trả lời, thần sắc cũng trở về nghiêm túc hẳn, khoanh tay nhìn về phía hắn:

"Ngươi thấy đó, Bổn Điện hạ rất ổn là đằng khác." Y nhún vai.

"Chốc nữa báo cáo lại toàn bộ sự việc xảy ra khi ta không có mặt ở đây nhé Mặc Tướng quân."

"Thần...đã rõ!"

May mắn thay, y không xảy ra chuyện gì.

May mắn thay, hắn không gặp thêm thương tổn nào khác.

---
"Khai tiệc!!!"

Phất Dung Quân chủ trì bữa tiệc, đứng lên phát biểu:

"Đa tạ các huynh đệ tướng sĩ Trung Nguyên ta anh dũng chiến đấu không ngơi nghỉ, giành nhiều thắng lợi to lớn. Dẫu có đau thương mất mát, ở chiến trường đó là điều không thể tránh khỏi..."

"Vậy cho nên, ngày hôm nay, tất cả chúng ta cùng viết lên trang sử hào hùng, để người sau đời đời ghi nhớ công ơn những người đã ngã xuống, những người dũng cảm chiến đấu bảo vệ quê hương..."

"Mặc dù đã đẩy lùi được giặc Man, nhưng có vẻ chúng chưa phục. Chúng ta hợp lực tiến vào Bắc thành sẽ dễ dàng khiến cho Man e sợ..."

"Các huynh đệ, hôm nay, không say không về..." Phất Dung Quân, Lương Bình, Mặc Phương cùng các Tướng quân, binh lính khác đồng loạt đưa bát rượu lên một hơi uống cạn. Tất cả reo hò vui vẻ, tiệc tối nay nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Nhưng cuộc vui đối với một vài người lại chẳng kéo dài được bao lâu. Mặc Phương tửu lượng không cao, uống được hơn một bát đã xin phép rời khỏi vì cảm thấy nhức đầu. Hắn xoa nhẹ thái dương mình chậm rãi trở về doanh trướng. Vừa ngồi lên giường thì chợt có một ám khí hình mũi tên ở đâu ra bắn phập vào trong cột. Mặc Phương lập tức tinh thần lên cót, cảnh giác nhìn xung quanh, nhanh tay rút ám khí ấy ra và lấy bức thư nhỏ kẹp ở đó đọc. Vừa giở ra, hắn kinh ngạc mở to mắt rồi nhanh chóng lao vào màn đêm đen tối.

Phất Dung Quân tửu lượng cũng không cao lắm, nhớ lại lúc trước say quên trời đất nên cũng chỉ uống được hai bát. Nhìn xuống đang thấy Lương Bình đang bá vai bá cổ với các tướng sĩ khác hát hò ầm ĩ, y buồn cười hơi lắc đầu. Là một võ tướng nhưng Lương Bình rất vui tính và được lòng các huynh đệ. Cho nên là ai cũng có thể làm thân ngay được.

Gác lại bằng hữu về phía sau, Phất Dung Quân nheo mắt quét qua một lượt, chợt không thấy Mặc Phương đâu nữa. Y dặn dò một phó tướng bên cạnh rồi chạy nhanh ra khỏi bữa tiệc đi tới doanh trướng của người kia. Vén cửa sang hai bên để đi vào tìm cũng vẫn chẳng thấy người đâu, Phất Dung Quân ngồi phịch xuống giường thì bỗng dưới chân đạp phải cái gì đó. Nhìn kĩ lại thì ra là một cuộn giấy đã bị vo tròn. Y tò mò cầm lên thử và giở ra xem...

Lập tức có thêm một thân ảnh khác xuyên vào màn đêm tối ngoài kia...

__________________________________
Tình hình là tới này sẽ chậm ra chap hơn rồi vì quá bận🥹 nma đừng lo vì sẽ khum drop đâu

Tại mấy nay hơi suy vì a đzai DĐC này mệnh quá khổ😢

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip