CHƯƠNG 34

Lễ tình nhân!

Đôi mắt cáo xinh đẹp hết nhìn điện thoại lại nhìn các cặp đôi tay nắm tay ngoài đường, sau đó đảo mắt qua chiếc áo khoác giống nhau như đúc của họ. Mặc dù biết là trùng hợp, hôm nay là lễ tình nhân, cậu và Koo Bon Hyuk lại mặc áo giống nhau, dẫu là bạn nhưng vẫn rất ngại ngùng, trông cứ gay cấn thế nào.

Hanbin dè dặt hỏi: "Mồng Một Tết mà cậu không bận à? Giải quyết vấn đề rồi về ngay sẽ hay hơn nhỉ."

"Hưm?" Koo Bon Hyuk khẽ liếc mắt nhìn sang: "Hay gì, đã chơi phải chơi cả ngày chứ."

Bản thân Hanbin không nhận ra mặt cậu lúc này có hơi nghiêm túc.

Koo Bon Hyuk nhìn cậu một lúc, từ từ nói những lời mình đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Cậu bận thì về trước đi, dù sao tôi cũng không về sớm, tôi thà vào quán net ngồi cả ngày cũng không muốn về rồi bị gặng hỏi chuyện yêu đương hẹn hò của tôi đâu, phiền lắm."

Hanbin bấy giờ lòng đã nhẹ nhõm hơn, hóa ra là vậy, chắc hôm nay chỉ trùng hợp là ngày đặc biệt, vừa hay Koo Bon Hyuk bị người nhà hỏi phiền quá nên chạy ra tìm cậu chơi. Chỉ là trùng hợp thôi.

Hanbin thả lỏng hơn, dựa lại lên lưng ghế: "Có nên rủ bọn Hyun Ki đi cùng luôn không?"

"Cậu thử đi." Koo Bon Hyuk nhìn ra ngoài cửa xe, giọng trầm trầm, "Cậu hẹn thì có thể cậu ta sẽ ra, nhưng đừng nói với cậu ta là có tôi ở đây."

Hanbin: "... Tại sao?"

Koo Bon Hyuk trông ra đường lớn ngoài kia, mặt vô cảm: "Cậu nhìn những người ngoài phố đi, có hai Alpha nào lại cùng ra ngoài chơi vào ngày này không?"

Hanbin sửng sốt, cũng nhìn theo.

Biển người đông đúc, có cặp nam nữ, cặp nam nam cũng có cặp nữ nữ, nhưng cậu không tài nào nhìn vào đã nhận ra được giới tính thứ hai của họ.

Chú tài xế ngồi đằng trước tiếp lời Koo Bon Hyuk: "Ha ha ha, có vẻ cậu bạn này chưa hiểu lắm. Cậu Alpha này đang nói đến tập tính của Alpha, các Alpha đều có tính xâm lược và chiếm hữu cao, ngày thường đi chung không sao, nhưng có những ngày đặc biệt như ngày này, ai không có tình cảm sâu đậm sẽ không đi chơi với nhau đâu, vì tiềm thức đều mách bảo họ tìm kiếm bạn đời để đánh dấu."

Có thêm chú tài xế lạ nói giúp, Hanbin liền tin ngay. Cậu xua đi suy nghĩ muốn gọi bọn Hyun Ki ra chơi cùng, cũng dần thấy tự nhiên hơn.

Đến trung tâm thành phố, hai người xuống xe, Hanbin nhìn con phố chỉ toàn những đôi tình nhân, cảm thấy mình và Koo Bon Hyuk như bị tách biệt vậy, ai nhìn vào sẽ không nghĩ họ là bạn bè đi chung với nhau đâu, điều đó có thể khiến Koo Bon Hyuk khó chịu. Nhưng nếu cậu ta cảm thấy bình thường thì Beta như cậu không việc gì phải đắn đo.

Sau khi an ủi bản thân xong, Hanbin khôi phục lại tâm trạng vui vẻ bình thường, hỏi: "Cậu muốn chơi gì?"

Đương nhiên Koo Bon Hyuk hẹn Hanbin, hẳn đã vạch ra hàng vạn kế hoạch cho buổi hôm nay rồi.

Cậu ta vừa không để Hanbin nghi ngờ, vừa muốn cậu cảm nhận được sự thân mật của ngày lễ tình nhân, chuyện này cứ như đang đi xiếc trên dây vậy, cẩn thận từng bước một.

"Không biết, cứ dạo loanh quanh xem." Nói đoạn, Koo Bon Hyuk bắt đầu những bước đi đầu tiên trong kế hoạch "đi chơi cùng Hanbin", giả vờ như dẫn Hanbin đi bừa một hướng, vừa đi vừa quan sát những hoạt động xung quanh.

Nhà hàng ra mắt combo tình nhân lớn, để những cặp đôi thân mật có bữa ăn ngọt ngào trong cùng một bát đĩa, còn đưa ra những ưu đãi cực sốc. Lúc đi ngang, Koo Bon Hyuk đánh giá với vẻ dửng dưng: "Không vệ sinh, làm vậy chẳng phải sẽ nuốt trúng nước miếng của nhau à, không vệ sinh chút nào."

Thế cậu ta không nhớ đã từng ăn chung với cậu à. Bây giờ lại tỏ vẻ ghét bỏ gì chứ.

Hanbin cố nhịn không nói ra. Chắc giờ cậu ta đã quên sạch, nên mới dám chê bai người khác như vậy.

Lại đi ngang một tiệm chụp ảnh, tiệm này đang có chương trình ưu đãi giảm giá, chụp ảnh cho các cặp đôi, tư thế càng thân mật giảm càng mạnh.

Koo Bon Hyuk tiếp tục xỉa xói: "Càng thân mật giảm càng mạnh, thân mật cỡ nào? Hôn nhau trước ống kính, nghĩ thôi là tởm rồi, buồn nôn."

Hanbin nghĩ trong lòng: "Cậu ta ế bằng thực lực luôn, hèn gì lớn đến tận giờ chưa thấy nắm tay Omega nào."
Ngứa mắt tương tác của cặp này, rồi mỉa mai hành động của cặp khác, đúng là một con cún FA thứ thiệt.

Koo Bon Hyuk khó chịu với các hoạt động tình nhân, rồi thần kinh thô đến mức trông chẳng hề có ý yêu đương hẹn hò, Hanbin cũng dần thả lỏng cảnh giác.

Cả hai sánh vai nhau đi đến trước văn phòng du lịch tour một ngày ở ngoại ô thành phố. Nơi đây không có cặp nào, chỉ có một đoàn người toàn cụ già, ít nhất cũng sáu mươi, bảy mươi tuổi, trông có vẻ rất vui.

Ngoài cùng gần cửa nhất có dán một tờ thông báo hoạt động siêu hot:

[Tin cực hot! Công ty tổ chức tour du lịch một ngày ngoại ô thành phố, mang đến trải nghiệm vui tươi nhẹ nhàng ngày lễ!]

Koo Bon Hyuk dừng bước, nhìn tờ quảng cáo một lúc rồi nói: "Chỗ này đi, ra vùng lân cận chơi một ngày, trời tối rồi về, an toàn. Toàn là cụ già, chắc không kèm hoạt động mới lạ gì đâu, cậu thấy sao?"
Hanbin: "...?"

Tận khi đã bước lên xe, Hanbin vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao lại thành ra như vậy rồi?
Cậu và Koo Bon Hyuk ngồi trên xe buýt công ty du lịch, xung quanh toàn các cụ già hiền hòa thân thiện, Koo Bon Hyuk ngồi bên ngoài, cậu ngồi bên trong.

Thôi được, quả thật rất yên bình.

Bà cụ ngồi hàng ghế trước quay đầu nhìn họ, cười tươi tắn: "Cậu bé, hai cháu xứng đôi ghê, đều đẹp trai!"

Hanbin cười giải thích: "Không phải đâu ạ, bọn cháu là bạn bè thôi, nghỉ lễ nên ra ngoài chơi cùng ấy mà."

"Ồ ồ ồ, bạn bè." Bà cụ liên thanh đáp, rồi nhìn thoáng qua Koo Bon Hyuk. Bà cụ là Alpha, cảm nhận được pheromone, thế nên bà cũng ngửi thấy rõ pheromone của chàng Alpha trẻ này đang bao quanh cậu Beta xinh đẹp, nhạt nhưng đầy chiếm hữu, đồng thời cũng đang cảnh cáo những kẻ khác đừng hòng mơ tưởng.

Chỉ là cậu Beta trẻ ấy lại chẳng hay biết gì.

Cậu Alpha đang theo đuổi, nhưng chưa thành công?

Bà cụ với kinh nghiệm sống phong phú bấy giờ không ngại làm bà mai, cười nói: "Dù là bạn đi nữa thì xét về ngoại hình trông hợp nhau lắm! Bà nói đúng chứ?"

Hanbin không muốn bàn luận vấn đề này với một cụ già được, đành dở khóc dở cười ậm ừ cho qua.

Hướng dẫn viên trên xe đã chuẩn bị xong, đứng ra khỏi chiếc ghế trên cùng, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: "Hôm nay trùng hợp là hai ngày lễ, vừa mồng Một Tết vừa lễ tình nhân, công ty chúng cháu có món quà đặc biệt muốn tặng cho mọi người!"

Nói đoạn, hướng dẫn viên lấy bó hoa hồng rực lửa ra, cầm trên tay huơ nhẹ.
Có người hoan hô, hướng dẫn viên cười nói tiếp: "Tất nhiên không thể đưa trực tiếp cho mọi người, chúng ta sẽ có một trò chơi nhỏ."

"Xét thấy có lẽ mọi người không thích hợp làm những động tác thân mật quá ở nơi công cộng, nên chỉ cần nắm tay thôi, đan mười ngón vào nhau, rồi cháu sẽ tặng hoa cho mọi người, có được không ạ?"

Nắm tay là việc đã quen của các cặp vợ chồng già, qua những năm tháng đằng đẵng, họ đã quen nắm tay bạn đời của mình rồi, bây giờ nắm nữa cũng chẳng có trở ngại tâm lý gì cả. Khác với bầu không khí ấm áp với những cái nắm tay của các cụ già, Hanbin lúng túng không biết phải làm gì, nhìn sang Koo Bon Hyuk đang không có vẻ gì là khó xử với yêu cầu của hướng dẫn viên.

Koo Bon Hyuk vẫn điềm nhiên, chỉ nói: "Không sao, đâu phải chúng ta chưa từng nắm tay, nhưng cậu không muốn vậy thì cần gì nến và hoa..."

"Aigooo, vậy sao được!" Bà cụ ngồi phía trước lại quay xuống, "Được cho đồ mà không lấy là thằng ngốc, vả lại chỉ nắm tay thôi, hai người bạn nắm tay nhau bình thường mà, có gì để suy nghĩ đắn đo đâu."

Hanbin thở hắt một hơi, cậu cũng thấy hôm nay mình hơi nhạy cảm. Những chuyện bình thường thôi mà cũng phải nghĩ ngợi lung tung không cần thiết, cậu và Koo Bon Hyuk đã là bạn, thì nên tin tưởng bạn mình mới đúng.

Huống chi với điều kiện của Koo Bon Hyuk và "sự mong ngóng tình yêu" của cậu ta, chắc cũng chẳng có ý đồ gì với cậu đâu.

Hanbin dứt khoát xòe tay sang: "Nào?"
Koo Bon Hyuk nhìn ngoài thì bĩu môi ra vẻ miễn cưỡng, bên trong đã vui đến mức bắn pháo hoa rực rỡ, xoè tay nắm lấy tay Hanbin.

Tay Hanbin hơi lạnh và nhỏ hơn tay cậu ta một chút, đủ để cậu ta bao trọn trong lòng bàn tay. Koo Bon Hyuk chậm rãi luồn ngón tay mình vào kẽ tay Hanbin, đến khi lấp đầy những kẽ tay nọ, không để lại khe hở nào.

Pheromone trên đầu ngón tay quấn quýt lấy Hanbin, một lần nữa khiến từng ngón tay trắng trẻo vương hơi lạnh của cậu được phủ lên mùi đất ẩm sau cơn mưa.

Hướng dẫn viên đưa hoa hồng cho Koo Bon Hyuk, cậu ta nhận lấy nhét bông hoa vào tay Hanbin với vẻ mặt chê bai.
Hanbin không từ chối, hương hoa hồng nồng nàn làm sao, cậu đưa lên gần mũi ngửi nhẹ, nở nụ cười dịu dàng.

Cánh hoa rực đỏ và gương mặt trắng trẻo tạo nên sự đối lập rõ rệt, Koo Bon Hyuk nhìn sang, khắc sâu hình ảnh này vào đầu, cố gắng ép mình rời mắt đi.

Rồi sẽ đến một ngày, cậu ta tặng cho Hanbin một bó hoa hồng lửa đỏ lộng lẫy, những cánh hoa kia sẽ rơi vãi lên chiếc giường ấm áp của hai người, để những giọt mồ hôi trên cơ thể cậu ta và Hanbin nhẹ nhàng đậu trên những cánh hoa mịn màng, đầy nóng bỏng và say mê...
...Nhưng chưa phải bây giờ.

Xe đến địa điểm du lịch ngày hôm nay một cách thuận lợi.

Đây là một vườn dâu tây ngút ngàn, bên cạnh còn có vườn hoa bát ngát và khu nghỉ ngơi, mọi người có thể hái dâu mang về hay đi dạo tận hưởng không khí trong lành nơi đây. Một nơi giản dị mộc mạc đậm chất nông thôn, Hanbin bất giác mỉm cười.

Phải thừa nhận nếu Koo Bon Hyuk ngồi xổm xuống đất ngắt dâu tây, cảnh tượng chẳng chút hài hòa lại buồn cười, nào còn liên quan gì tới tình nhân nữa, có thể thấy Koo Bon Hyuk thật sự chỉ muốn tận hưởng không khí ngày tết mà thôi. Koo Bon Hyuk cầm khay đựng dâu tay, nhìn Hanbin đang cười với mình, hỏi: "Cậu cười gì?"

"Không có gì." Hanbin hắng giọng, cố nhịn cười, cầm lấy khay đựng dâu của mình, kéo Koo Bon Hyuk vào vườn dâu.
Đa số mọi người đều trong vườn hoa hoặc khu nghỉ ngơi bên cạnh, cũng có vài người cùng họ vào vườn dâu, nhưng đều đứng ở xa.

Hanbin dẫn Koo Bon Hyuk ngồi xổm trong một góc, ngắt hai quả xong, cậu đưa một quả cho Koo Bon Hyuk: "Cậu ăn thử xem?"

Koo Bon Hyuk nhận lấy ăn, Hanbin cũng nhai quả còn lại, quả dâu đỏ tươi, chua chua ngọt ngọt, đậm hương dâu tây.
Koo Bon Hyuk cũng rất hài lòng, nhai đến híp cả mắt. Nhưng ăn xong lại bảo: "Alpha bọn tôi không thích những thứ này, ngọt gắt họng, mùi cũng bình thường."

"Ồ, vậy à, vậy thì tiếc quá. Chỉ đành thiệt thòi cậu giúp tôi cầm khay đựng dâu thôi, để tôi hái." Hanbin nói.

Koo Bon Hyuk hừ một tiếng không phản đối, cầm chiếc giỏ nhỏ trong tay, im lặng vươn tay ngắt những quả vừa to vừa mọng nước. Ngắt một lúc, chợt có thêm quả dâu được đưa đến bên miệng, Koo Bon Hyuk nhìn sang, thấy Hanbin đang cười tít mắt với mình.
"Quả này ngọt thanh, không gắt họng đâu." Hanbin đề nghị, "Ăn đi, ngon lắm."

Hé môi, quả dâu được đẩy vào, Koo Bon Hyuk nuốt trái cây ngọt lành xuống, chất nước tràn đầy khoang miệng, vị ngọt thấm đến tận tim. Koo Bon Hyuk vờ như vô tình ngước mắt liếc sang những cụ già đang đứng phía xa. Bấy giờ các cặp vợ chồng già cũng đang giúp đỡ nhau, thi thoảng người này lại đút một quả cho người kia.... Giống cậu ta và Hanbin vậy.

Hai người vừa ngắt vừa nói chuyện.
"Đêm giao thừa ăn gì... Tôi quên mất rồi, hình như ăn sủi cảo." Nhìn dâu tây, Hanbin nhớ đến những lời nghe được khi đang ngồi ăn cơm, vẻ mặt cậu trở nên trầm xuống, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Koo Bon Hyuk chuyện bố cậu trao đổi với người bên công ty nhà Koo Bon Hyuk. Cậu ta cũng đã hiểu ra vấn đề, liền an ủi cậu:
"Tôi biết rồi, cứ để tôi xử lý những việc còn lại, giờ không nhắc về họ nữa."

Hanbin gật đầu, đang định chuyển sang chủ đề khác thì ngón tay cậu chợt chạm trúng một vật kỳ lạ. Hanbin nhìn kỹ lại, thấy một con côn trùng đang trốn dưới chiếc lá xanh biếc.

Con côn trùng nọ cũng giật bắn người lên, loạng choạng bay mất, nào ngờ lại đâm trúng cổ Hanbin . Hanbin hoảng hốt nhảy dựng lên khiến con côn trùng kia chạy loạn cắn vào gáy cậu một cái.
Hanbin hít sâu vì đau: "Shh..."

Con côn trùng nhanh chóng bị Koo Bon Hyuk phủi đi, cậu ta sốt ruột: "Có sao không? Tôi đưa cậu đi tìm bác sĩ."

"Khoan đã..." Hanbin bình tĩnh hơn, "Con đó không có độc, tôi dọa trúng nó nên nó mới cắn thôi, nửa tiếng sau là khỏi."

Koo Bon Hyuk mặc xác nó có độc hay không, nhìn dáng vẻ nhịn đau của Hanbin, cậu ta dứt khoát tự chạy đi tìm hướng dẫn viên xổ một tràng dài. Lấy được thuốc rồi bèn kéo Hanbin vào khu nghỉ ngơi, thoa thuốc cho cậu.

Chỗ bị cắn ở trên gáy một chút, phần rìa sưng đỏ trông đáng thương vô cùng, nổi bật hơn giữa vùng da trắng nõn xung quanh. Koo Bon Hyuk nhíu mày, môi mím chặt, quai hàm căng ra nhìn hơi đáng sợ.

"Đừng nghiêm túc thế chứ, đâu đến mức phải nhập viện đâu, bôi thuốc là hết ngay." Thấy bầu không khí trở nên nặng nề hẳn, Hanbin an ủi, "Tôi đâu phải búp bê thủy tinh đâu, tôi cũng là đàn ông đấy nhé."

Đâu đến mức phải nhập viện? Như thế này là đã nghiêm trọng lắm rồi, nếu mà thật sự nhập viện nữa thì cậu ta không bình tĩnh được như bây giờ đâu. Cậu đâu biết cậu ta đã lo lắng thế nào chứ.

Koo Bon Hyuk im lặng thoa thuốc, hàng mày rậm rạp nhíu lại thành một đường.

Hanbin cũng không quan tâm lắm về chuyện mình bị cắn, cậu biết con côn trùng nọ không có độc, chỉ cần bôi thuốc là nó sẽ khỏi thôi. Cái Hanbin quan tâm bây giờ là tâm trạng đang đi xuống của Koo Bon Hyuk và cách truyền pheromone qua gáy cậu tạm thời không dùng được.

Hanbin ảo não suy nghĩ, vươn tay níu vạt áo khoác của Koo Bon Hyuk: "Có phải lâu rồi cậu không cân bằng lại pheromone, nên tâm trạng lên xuống thất thường không, đừng thoa nữa, chúng ta giải quyết giúp cậu."

Koo Bon Hyuk không phản ứng, thoa lên đó một lớp thuốc thật dày rồi mới dừng tay. Hanbin đứng lên, kéo Koo Bon Hyuk đang rầu rĩ đến một góc vắng người: "Mau lên nào."

Koo Bon Hyuk nhìn chằm chằm chỗ gáy được thoa thuốc của Hanbin, bực dọc rằng: "Cắn gì mà cắn, không cắn." Koo Bon Hyuk cố nén lửa giận của mình: "Chờ mấy hôm nữa vết thương lành rồi tính."

Hanbin nhíu mày, nhìn cậu bạn của mình đang giận dỗi như cô người yêu không được dỗ dành, còn đâu oai phong như lần đầu mới gặp chứ. Cậu biết tuy chỗ bị côn trùng cắn không ở tuyến thể, nhưng nó cách tuyến thể rất gần, bây giờ đã bôi thuốc rồi, chắc chắn không cắn được.

"Vậy hết cách." Hanbin xoay người đối diện với Koo Bon Hyuk, đùa rằng, "Vậy chúng ta chỉ có thể thực hiện hoạt động giao lưu phù hợp với không khí ngày lễ thôi."

Hanbin nói rất thản nhiên, chẳng có ẩn ý gì cả. Dù sao họ cũng từng làm thế, trước lạ sau quen, việc này đã được cậu xếp vào phạm vi hỗ trợ bạn bè trong sáng, cùng nhau tiến bộ.

Trông Koo Bon Hyuk hơi mất tự nhiên, nét âm u trên mặt cũng vơi đi. Cậu ta không từ chối nữa, chỉ vươn tay ra một cách máy móc, ôm trọn vai Hanbin.

"Đột ngột quá, để tôi quen dần." Koo Bon Hyuk nói.

Hanbin gật đầu, vỗ lưng Koo Bon Hyuk giúp cậu ta xoa dịu cảm giác khó chịu khi sắp nuốt nước miếng của người khác. Koo Bon Hyuk nhắm mắt lại.

Cậu ta không ngờ mình sẽ được hôn Hanbin ngay trong dịp lễ tình nhân.
Điều cậu ta mong ước chỉ là ở bên cạnh Hanbin suốt ngày hôm nay mà không khiến cậu cảnh giác, thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng nhiều hơn.

Đúng là... miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, hễ nghĩ tới thôi cũng đủ làm máu nóng trong cơ thể cậu ta sôi sục.
Cậu ta phải cố lắm mới khiến mình trông bình thường.

Koo Bon Hyuk ôm một lúc, thấy lạ: "Túi cậu có gì vậy? Cứng quá, cộm."

Hanbin sực nhớ đến vật trong túi mình: "À, là nước hoa cậu tặng."

Hanbin lấy lọ nước hoa ra: "Lần trước cậu bảo tôi ra ngoài chơi với cậu thì xịt một ít, nên tôi đã mang theo, nhưng sau đó quên mất."

Lọ nước hoa tỏa hương pheromone giống cậu ta, Koo Bon Hyuk dịu giọng dụ dỗ: "Vậy... bây giờ dùng một ít nhé?"

Hanbin không ý kiến, Koo Bon Hyuk bèn cầm lấy, xịt lên người Hanbin. Hương nước hoa hòa với mùi pheromone của cậu ta, bao quanh người của Hanbin.

Sau khi ngó nghiêng xung quanh đảm bảo không có ai ở đây, Koo Bon Hyuk không tài nào nhẫn nại thêm được nữa, cậu ta nghiêng người về phía trước.

Hanbin cũng nhắm mắt, phối hợp hé môi. Trong miệng cả hai đều thoảng hương dâu, đây là một nụ hôn vị dâu tây thơm ngọt.

Mùi trên người Hanbin cũng giống như mùi pheromone của cậu ta, nhưng không phải. Pheromone của cậu ta bám lên người Hanbin sẽ nhanh chóng bị gió cuốn đi, chỉ còn lại hương nước hoa tương tự, lưu giữ thật lâu thật lâu.

           

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip