Chương 14
Oh Hanbin đã nói ra lời thú nhận cuối cùng, yếu ớt nhưng chân thật, rằng cậu muốn anh, muốn anh lấp đầy cậu, muốn anh đừng dừng lại. Koo Bon Hyuk nghe thấy những lời đó, một nụ cười thỏa mãn, đầy chiến thắng hiện lên trên môi anh, ánh mắt anh lóe lên tia sáng của sự chinh phục. Ngọn lửa dục vọng trong anh bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết, thiêu rụi mọi thứ còn sót lại. Anh đã thắng. Hanbin đã hoàn toàn là của anh, cả thể xác lẫn linh hồn.
Anh cúi xuống, hôn lấy đôi môi Hanbin một cách nồng nhiệt, đầy chiếm đoạt, không còn vẻ dịu dàng nào. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu, càn quét khoang miệng Hanbin, như muốn nuốt chửng cả hơi thở của cậu. Trong khi đó, Bon Hyuk lại ra vào Hanbin thêm một chút nữa, những cú thúc mạnh mẽ, dứt khoát cuối cùng, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tâm trí cậu. Cảm giác nơi Hanbin đang co rút mãnh liệt, ôm siết lấy anh, khiến anh không thể kìm nén thêm một giây phút nào nữa.
Và rồi, với một tiếng gầm gừ thỏa mãn, Koo Bon Hyuk xuất ra lần thứ hai, bắn thẳng vào sâu bên trong Hanbin, lấp đầy cậu. Một lượng lớn tinh dịch nóng ấm tràn ra ngoài, chảy xuống đùi Hanbin và thấm ướt ga giường, tạo thành một vệt trắng xóa. Cảnh tượng đó, vừa bừa bãi vừa dâm mỹ một cách lạ thường, cho thấy sự hoan lạc tột cùng mà họ vừa trải qua, một dấu vết không thể chối cãi của dục vọng.
Bon Hyuk rút thứ đó ra khỏi Hanbin. Cảm giác trống rỗng lại ập đến, nhưng Hanbin đã hoàn toàn kiệt sức, không còn sức để rên rỉ hay phản ứng, chỉ còn biết thở dốc. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cậu, rồi dịu dàng nâng Hanbin dậy. Anh cởi bỏ sợi cà vạt đang trói chặt tay cậu, thả lỏng chúng. Dù vậy, Hanbin vẫn không cử động được, đôi tay cậu rã rời, buông thõng xuống. Anh lấy chiếc khăn bông mềm mại, cẩn thận lau mình cho cậu, lau đi tinh dịch và mồ hôi trên cơ thể Hanbin, từng chút một, đầy ân cần và dịu dàng, như thể cậu là một món đồ sứ quý giá.
Dù đã được lau, nhưng tinh dịch vẫn cứ từ bên trong Hanbin mà chảy ra, ướt át và nhớp nháp, tạo cảm giác khó chịu. Điều đó khiến Bon Hyuk thầm nghĩ, không biết anh đã bắn nhiều đến mức nào trong đêm nay, nhiều đến mức cơ thể Hanbin không thể chứa hết được.
Anh không muốn "đàn con cháu" của mình bị phí hoài, không muốn bất cứ giọt nào của anh bị mất đi. Koo Bon Hyuk nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hanbin, kéo cậu lại gần. Anh đưa thứ đó của mình vào bịch lại nơi đang chảy ra tinh dịch của anh đã bắn, chặn lại dòng chảy đó, như một cách khóa chặt cậu lại.
Hanbin khẽ rên lên một tiếng yếu ớt khi Bon Hyuk đưa thứ đó vào, nhưng cậu không có sức để phản kháng, chỉ khẽ cựa mình. Bon Hyuk cảm nhận được nơi đó của Hanbin ấm nóng và còn nuốt thứ đó của anh vào, một cảm giác vừa mệt mỏi vừa mãn nguyện dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể anh.
Anh siết chặt Hanbin trong vòng tay, hít hà mùi hương cơ thể cậu, mùi mồ hôi và tinh dịch hòa quyện, một mùi hương đầy dục tính. Cả đêm hoan ái triền miên đã vắt kiệt sức lực của cả hai, đẩy họ đến giới hạn. Koo Bon Hyuk cũng cảm thấy mệt mỏi, và với Hanbin nằm gọn trong vòng tay, anh từ từ ngủ thiếp đi, chìm sâu vào giấc ngủ đầy thỏa mãn bên cạnh cậu, một giấc ngủ bình yên sau một đêm cuồng nhiệt.
Buổi Sáng Bị Bắt Gặp
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa, chiếu rọi vào căn phòng. Oh Hanbin cựa mình tỉnh giấc, đôi mắt cậu từ từ hé mở. Toàn thân cậu vẫn còn nhức nhối ê ẩm sau trận hoan ái cuồng nhiệt đêm qua, kèm theo đó là cảm giác mệt mỏi rã rời, như thể vừa trải qua một trận chiến kéo dài. Cậu muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể dường như không nghe lời, mọi cơ bắp đều đau nhức.
Cậu cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ phía sau, một vòng tay mạnh mẽ đang ôm chặt lấy cậu. Koo Bon Hyuk vẫn đang ôm chặt lấy cậu, đầu Hanbin gối trên tay anh, thứ đó của anh vẫn còn nằm gọn bên trong cậu, ấm nóng và nặng trịch. Bên dưới, cảm giác nhớp nháp và nhầy nhụa khó chịu vẫn còn đó, nhắc nhở cậu về những gì đã xảy ra, về đêm hoan lạc điên cuồng.
Trong khi đó, ở bên ngoài, Thư ký Kim, với tập tài liệu cần chữ ký của Chủ tịch trên tay, bước đến cửa phòng tổng tài. Cô định gõ cửa như thường lệ, nhưng chợt nhận thấy cửa phòng hé mở một cách lạ thường, một khe hở nhỏ. Thấy vậy, cô tò mò đẩy nhẹ cửa bước vào, nghĩ rằng có lẽ Bon Hyuk đã thức và đang chuẩn bị làm việc, và cô không muốn làm phiền.
Vừa bước vào, Thư ký Kim hoàn toàn đứng hình. Ánh mắt cô quét qua căn phòng, từ chiếc bàn làm việc ngổn ngang đến sàn nhà. Quần áo của Hanbin và Bon Hyuk rải rác khắp nơi trên sàn, đặc biệt là chiếc áo sơ mi của Hanbin đã bị xé toạc, nằm chỏng chơ. Một mùi hương hoan ái nồng nặc, pha lẫn mùi mồ hôi và dục vọng, vẫn còn vương vấn trong không khí, như một lời tố cáo không thể chối cãi, xộc thẳng vào mũi cô. Trên chiếc giường lớn ở góc phòng, cô thấy hai người đàn ông đang nằm ôm chặt lấy nhau dưới lớp chăn mỏng, cơ thể trần trụi của Bon Hyuk lộ ra một phần.
Mặt Thư ký Kim đỏ bừng như gấc, miệng cô khẽ hé mở nhưng không thốt nên lời, ánh mắt cô lộ rõ vẻ bàng hoàng. Đôi mắt cô mở to, lướt nhanh qua cảnh tượng trước mặt, rồi cô vội vàng nhắm tịt mắt lại, cố gắng giả vờ như không thấy gì, cố gắng xua đi hình ảnh đó khỏi tâm trí.
Với giọng nói lắp bắp và ngượng ngùng, cô khẽ gọi, yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "Chủ tịch... trợ lý Oh... hai người đã thức chưa ạ...?"
Hanbin nghe tiếng của Thư ký Kim, liền hoảng hốt mà tỉnh dậy hoàn toàn, toàn thân giật bắn mình. Cậu vội vàng nhéo Bon Hyuk một cái thật mạnh vào cánh tay để anh tỉnh nhưng anh vẫn chưa biết có sự hiện diện của Thư ký Kim nên cứ nghĩ Hanbin đang làm nũng. Anh ôm lấy cậu chặt hơn, thúc mạnh cái đang ở trong người cậu một cái, như một lời đáp trả đầy yêu chiều.
"Ah..." Hanbin khẽ rên lên vì bất ngờ và cả khoái cảm bị ép buộc, nhưng cậu lập tức cắn chặt môi để không phát ra tiếng động lớn hơn.
Bon Hyuk vẫn còn ngái ngủ, giọng anh trầm khàn đầy dâm đãng: "Đêm qua chưa làm đủ với em à, mèo nhỏ? Sáng sớm đã muốn anh rồi sao?"
Cậu liền ngại ngùng mà nhéo anh một cái thật mạnh nữa vào bắp tay, đau điếng, rồi lí nhí nói, giọng đầy hoảng loạn: "Có... có người vào... Thư ký Kim đang ở đây..."
Khoảng năm giây sau khi Hanbin nói, Koo Bon Hyuk như bừng tỉnh, ánh mắt anh mở lớn. Anh lập tức ngồi bật dậy, nhìn Thư ký Kim đang đứng trước cửa phòng, mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại như đang muốn nói rằng "tôi không thấy gì hết," đôi tay ôm chặt tập tài liệu trước ngực. Anh vỗ trán mình một cái, thở dài, rồi giữ cái giọng lạnh lùng vốn có của một chủ tịch, kêu cô ra ngoài trước một chút rồi vào nói chuyện sau. "Thư ký Kim, cô ra ngoài chờ tôi một lát. Tôi sẽ ra ngay."
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, còn không cẩn thận mà đụng đầu vào cánh cửa, kêu một tiếng "Cốp!" rõ to. Khi ra khỏi cửa, cô còn cẩn thận đóng cửa lại, sau đó lại cười tủm tỉm một mình, mặt vẫn đỏ bừng, trong lòng đầy phấn khích.
Hanbin tức giận vô cùng, mặt cậu đỏ như gấc, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống. Đồ đã bị anh xé tối qua thế nên bây giờ cậu không có đồ để mặc. Anh xuống giường mặc lại đồ rồi kêu người đi mua đồ bằng kích cỡ của cậu, cụ thể là một bộ vest công sở mới tinh. Sau khi vệ sinh cá nhân xong cho cậu và anh (Bon Hyuk vẫn kiên nhẫn lau dọn cho Hanbin), thì đồ cũng được đưa đến. Cậu mặc vào còn liếc anh một cái sắc lẹm, ánh mắt đầy trách móc. Hai người bước ra khỏi căn phòng giấu kín đó. Anh đóng căn phòng kín lại, kêu người lên dọn dẹp rồi gọi qua phòng thư ký kêu Thư ký Kim vào.
Bí Mật Và Sự Gắn Kết
Thư ký Kim, sau cú đụng đầu và màn tủm tỉm cười một mình, nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh và chuyên nghiệp nhất có thể, như thể không có chuyện gì vừa xảy ra. Tuy nhiên, trong lòng cô, một cơn bão tò mò và phấn khích đang cuộn trào, cô gần như không thể kiềm chế được bản thân. Cô biết mình vừa chứng kiến một cảnh tượng "động trời" mà cả tập đoàn này có mơ cũng không thấy được, một bí mật mà cô sẽ giữ kín như bưng.
Khi Thư ký Kim bước vào phòng, cô cố gắng không nhìn thẳng vào Koo Bon Hyuk và Oh Hanbin, mắt cô hơi cụp xuống, giả vờ tập trung vào tập tài liệu trong tay. Nhưng khóe môi cô lại khẽ nhếch lên một cách khó kiểm soát, một nụ cười ẩn hiện. Khuôn mặt cô vẫn còn ửng đỏ một cách đáng yêu, và đôi mắt cô, dù cố gắng né tránh, vẫn không giấu được vẻ lấp lánh tinh quái, như thể cô đang giữ một bí mật lớn lao.
Cô đứng thẳng, hai tay ôm tập tài liệu trước ngực, như thể đang cố gắng che giấu trái tim đang đập loạn xạ, từng nhịp đập đều vang dội trong tai cô. Giọng cô hơi run run, nhưng vẫn cố giữ vẻ khách sáo và chuyên nghiệp: "Vâng, thưa Chủ tịch. Anh gọi tôi ạ? Có việc gì cần tôi hỗ trợ không ạ?"
Bon Hyuk ngồi trên ghế, vẻ mặt anh đã hoàn toàn trở lại bình thường, lạnh lùng và uy nghiêm như mọi khi, không một chút biểu cảm nào để lộ cảm xúc. Anh liếc nhìn Thư ký Kim, và anh thừa biết cô đang nghĩ gì, anh cũng biết cô đã thấy gì.
"Thư ký Kim," Bon Hyuk bắt đầu, giọng anh trầm ổn, không một chút cảm xúc nào, nhưng lại ẩn chứa một sức nặng vô hình. "Cô có thấy gì bất thường trong phòng tôi không sáng nay?"
Thư ký Kim giật mình, toàn thân cô khẽ run lên. Cô ngẩng phắt đầu lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Bon Hyuk. Khuôn mặt cô đỏ bừng hơn nữa, cô gần như muốn biến mất. Cô lắp bắp: "Dạ... dạ không... không có gì ạ, Chủ tịch. Mọi thứ... mọi thứ đều bình thường ạ."
Bon Hyuk khẽ nhếch môi, một nụ cười ẩn ý lướt qua, một nụ cười mà chỉ có Hanbin mới có thể hiểu được. Anh nhìn Hanbin, người đang ngồi cạnh bàn, cúi gằm mặt, chỉ muốn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, mặt cậu vẫn còn đỏ như gấc.
"Thư ký Kim," Bon Hyuk tiếp tục, giọng anh có chút lạnh lùng hơn, nhưng cũng đầy cảnh cáo. "Cô là người thông minh. Cô biết mình nên làm gì và không nên làm gì, phải không? Đặc biệt là những chuyện liên quan đến riêng tư của cấp trên."
Thư ký Kim gật đầu lia lịa, gần như muốn quỳ xuống, mặt tái mét vì lo sợ. "Dạ vâng, Chủ tịch! Tôi hiểu ạ! Tôi... tôi không thấy gì hết! Tuyệt đối không có gì hết ạ! Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì với bất kỳ ai!" Cô vội vàng lắp bắp, khuôn mặt tái mét vì lo sợ, nỗi sợ hãi đã lấn át hoàn toàn sự tò mò và phấn khích ban đầu. Cô biết mình đang đứng trước một lời đe dọa ngầm.
Bon Hyuk không nói thêm lời nào. Anh chỉ gật đầu, ra hiệu cho cô đặt tài liệu xuống và rời đi. Thư ký Kim nhanh chóng đặt tập tài liệu lên bàn, rồi quay người vội vã bước ra khỏi phòng, không quên đóng cửa thật cẩn thận, như thể cô đang thoát khỏi một con hổ dữ.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Bon Hyuk nhìn Hanbin, người vẫn đang cúi gằm mặt, đôi tai đỏ ửng. Anh khẽ cười, một nụ cười đầy chiến thắng và mãn nguyện. Dù Thư ký Kim đã "nhìn thấy," nhưng cô sẽ không bao giờ dám hé răng nửa lời, vì cô biết hậu quả sẽ là gì.
Sau sự cố với Thư ký Kim, mối quan hệ giữa Koo Bon Hyuk và Oh Hanbin bước sang một giai đoạn mới, sâu sắc và gắn kết hơn, như thể một bí mật chung đã gắn chặt họ lại với nhau. Dù bên ngoài, Bon Hyuk vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường, nhưng giữa hai người, mọi rào cản đã hoàn toàn được phá bỏ, không còn bất kỳ khoảng cách nào.
Bon Hyuk không còn cần phải dùng những lời trêu ghẹo hay hành động ám chỉ để gợi dục Hanbin. Anh chỉ cần một ánh mắt, một cái chạm tay nhẹ nhàng, hay một nụ hôn bất chợt trong phòng làm việc, cũng đủ khiến Hanbin đỏ mặt và cơ thể cậu khẽ run rẩy, một phản ứng bản năng không thể che giấu. Hanbin cũng không còn cố gắng "phản kháng" nữa. Cậu chấp nhận sự chiếm hữu của Bon Hyuk, thậm chí còn tìm thấy sự thoải mái và an toàn trong vòng tay anh, một cảm giác bình yên lạ lùng. Những đêm làm việc muộn đã trở thành những buổi hẹn hò riêng tư của cả hai, nơi Bon Hyuk sẽ ôm cậu vào lòng, cùng nhau xem phim, đọc sách, hay đơn giản là chìm vào những nụ hôn sâu, nồng nàn, quên đi mọi thứ xung quanh.
Tuy nhiên, đối với Hanbin, sự ngượng ngùng khi đối mặt với Thư ký Kim lại là một câu chuyện khác, một nỗi ám ảnh nhỏ. Mỗi khi cô bước vào phòng, khuôn mặt Hanbin lại nóng bừng, cậu cảm thấy như có hàng ngàn con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Cậu cố gắng tránh ánh mắt của cô, cúi gằm mặt xuống tài liệu, giả vờ như đang rất bận rộn, cố gắng làm cho mọi thứ trông tự nhiên nhất có thể. Thư ký Kim, dù đã cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng đôi khi vẫn không giấu được nụ cười tủm tỉm và ánh mắt lấp lánh khi nhìn Hanbin, như thể cô đang chia sẻ một bí mật nhỏ với cậu. Cô luôn là người đầu tiên chào hỏi, giọng nói vang lên đầy vẻ vui vẻ, khiến Hanbin càng thêm khó xử và muốn trốn tránh.
Một lần, khi Thư ký Kim mang tài liệu vào, cô đặt chúng xuống bàn Hanbin, rồi khẽ nói, giọng đầy ẩn ý: "Trợ lý Oh, anh khỏe chứ? Trông anh có vẻ hơi mệt mỏi sáng nay... Có vẻ đêm qua anh đã làm việc rất vất vả nhỉ?" Giọng cô đầy ẩn ý, và Hanbin biết cô đang ám chỉ điều gì. Cậu chỉ biết lắp bắp đáp lại, mặt đỏ như gấc, không dám nhìn thẳng vào cô. "Dạ... dạ tôi khỏe... chỉ là... làm việc hơi muộn thôi ạ."
Bon Hyuk, nhận ra sự ngượng ngùng của Hanbin, đôi khi lại khẽ cười thầm, một nụ cười chỉ thoáng qua trên môi. Anh thấy Hanbin như một chú mèo nhỏ đáng yêu đang cố gắng che giấu điều gì đó, và điều đó chỉ càng khiến anh yêu chiều cậu hơn, muốn bảo vệ cậu. Anh sẽ chủ động đỡ lời cho Hanbin, hoặc chuyển hướng cuộc trò chuyện sang công việc, để giúp Hanbin thoát khỏi tình huống khó xử.
Sự kiện bị Thư ký Kim bắt gặp đã trở thành một dấu mốc quan trọng trong mối quan hệ của họ. Nó không chỉ là một bí mật mà cả ba đều biết, mà còn là một sợi dây vô hình, gắn kết Hanbin và Bon Hyuk lại gần nhau hơn, sâu sắc hơn. Hanbin biết rằng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, và Bon Hyuk cũng hiểu rằng Hanbin đã hoàn toàn thuộc về anh, không chỉ về thể xác mà còn cả trái tim và sự chấp nhận, một sự chấp nhận trọn vẹn và không thể đảo ngược.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip