Chương 8

Ánh sáng ban mai yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ lớn, chiếu rọi căn phòng sang trọng, từng hạt bụi nhảy múa trong không khí. Oh Hanbin khẽ cựa mình, một cơn nhức nhối khủng khiếp chạy dọc khắp cơ thể, từng khớp xương như muốn rời ra, đặc biệt là phần hông và bụng dưới. Đầu cậu đau như búa bổ, dấu vết còn sót lại của cơn say rượu đêm qua và một đêm hoan lạc điên cuồng. Cậu muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể dường như không còn chút sức lực nào, hoàn toàn mềm nhũn.

Cậu cảm nhận được một hơi ấm vững chãi đang ôm lấy mình, và khi khẽ mở mắt, điều đầu tiên Hanbin nhìn thấy là gương mặt bình yên của Koo Bon Hyuk. Anh đang nằm đối diện cậu, cậu gối đầu trên một cánh tay của anh, một tay kia của anh vòng qua eo, kéo cậu sát vào lồng ngực vạm vỡ, hơi thở đều đặn phả vào trán cậu. Nỗi sợ hãi đột ngột ập đến, như một dòng nước lạnh tạt vào mặt Hanbin, xua đi chút dư vị mệt mỏi của giấc ngủ. Thứ đó vẫn còn ở bên trong cậu, và bên dưới cậu nhớp nháp, nhầy nhụa, vô cùng khó chịu, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo dính vào da thịt.

Hàng loạt hình ảnh vụn vỡ của đêm qua chợt ùa về trong tâm trí Hanbin, như một thước phim quay chậm: nụ hôn cuồng nhiệt trên boong tàu, lời thú nhận lí nhí "em muốn", và những khoảnh khắc đê mê điên cuồng, không kiểm soát. Cậu nhớ lại sự to lớn, gân guốc của thứ đó, tiếng hét thất thanh của mình khi bị xé toạc, và cả lời cầu xin trong vô vọng khi anh không ngừng thúc mạnh. Mọi thứ trở nên rõ ràng một cách đáng sợ, từng chi tiết một.

Rồi cậu nhận ra người đang ôm mình là ai. Koo Bon Hyuk. Vị Tổng tài lạnh lùng và cao ngạo mà cậu luôn kính nể và có chút sợ hãi.

Hanbin khẽ đưa tay lên, những ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào đường nét khuôn mặt của Bon Hyuk. Cậu lướt nhẹ qua vầng trán cao, sống mũi thẳng tắp, rồi dừng lại ở đôi môi mỏng của anh. Liệu khi thức dậy, anh có còn gương mặt bình yên này nữa không, hay sẽ biến thành ánh mắt lạnh lùng, khinh bỉ mà cậu lo sợ? Hanbin tự trách bản thân vì đã quá yếu đuối, đã không thể giữ được mình. Cậu cảm thấy dơ bẩn, hèn hạ. Nỗi hoảng loạn và sợ hãi dâng lên tột độ, nhấn chìm Hanbin trong tuyệt vọng.

Cậu nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất: Bon Hyuk sẽ nghĩ cậu đã lợi dụng anh lúc anh say, sẽ khinh bỉ cậu, hoặc sẽ cho rằng cậu quá dơ bẩn, quá hèn hạ vì đã buông thả bản thân. Anh sẽ không bao giờ nhìn cậu như trước nữa. Anh sẽ đuổi việc cậu, sẽ vứt bỏ cậu không thương tiếc, như một món đồ chơi đã dùng xong. Giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên thái dương, thấm ướt cánh tay đang gối đầu của Bon Hyuk, như những viên ngọc trai tan chảy. Hanbin không thể kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào.

Koo Bon Hyuk, trong cơn mơ màng, cảm nhận được sự co rút bất thường của Hanbin và sự ấm nóng của nước mắt rơi trên tay mình. Anh khẽ động đậy, từ từ mở mắt, hàng mi dài khẽ chớp. Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Hanbin đang run rẩy, nước mắt giàn giụa, toàn thân co lại như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, anh nghĩ ngay đến điều tồi tệ nhất: Hanbin đang ghê tởm anh, ghê tởm những gì đã xảy ra, ghê tởm cả con người anh.

Một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng Bon Hyuk, như bị kim châm. Anh đã làm gì vậy? Anh đã khiến cậu bé thuần khiết này phải sợ hãi đến thế sao? Ánh mắt anh thoáng qua sự hối hận, rồi nhanh chóng rút thứ đó ra khỏi người Hanbin, dù bản năng vẫn còn muốn giữ lại.

"Ah!" Hanbin rên lên một tiếng nhỏ đầy đau nhói khi thứ đó rời đi, cảm giác trống rỗng lại ập đến, nhưng cùng lúc đó là một sự giải thoát nhẹ nhõm khỏi sức nặng đè nén.

Bon Hyuk xoay người Hanbin lại hoàn toàn, để cậu hoàn toàn đối diện trực tiếp với anh. Anh nhìn vào đôi mắt ngập tràn nước mắt của Hanbin, và một cơn ghê tởm chính bản thân anh chợt dâng lên, một sự tự trách móc sâu sắc. Anh đã làm gì vậy? Anh đã khiến một người thuần khiết như cậu phải sợ hãi đến thế này sao? Anh đã phá hủy sự ngây thơ và trong sáng vốn có của cậu.

Khi Hanbin thấy Bon Hyuk nhìn mình với ánh mắt đó, cậu lại càng nghĩ anh đang giận dữ, đang khinh bỉ cậu. Nỗi sợ hãi tột độ biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu khóc lớn hơn, lắp bắp xin lỗi lia lịa, xin anh đừng đuổi việc mình, nói rằng mình không hề có ý lợi dụng anh, rằng tất cả là do men rượu và cậu không cố ý, tất cả là lỗi của cậu.

"Anh... anh Bon Hyuk... em xin lỗi... làm ơn... đừng đuổi việc em..." Hanbin cố gắng nói, giọng nghẹn ngào, run rẩy. "Em không cố ý... em không có ý lợi dụng anh đâu... là em sai... em xin lỗi... Em sẽ rời đi... sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa..." Hanbin nức nở, những lời xin lỗi đứt quãng, không thành câu, như những mũi kim đâm vào tim Bon Hyuk. Cậu co rúm người lại, mong chờ một lời mắng nhiếc, một ánh mắt lạnh lẽo. Tuy nhiên, do đêm qua đã rên rỉ quá nhiều, cổ họng Hanbin trở nên khô khốc và khàn đặc, khiến cậu bất chợt ho khan dữ dội, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Koo Bon Hyuk nhìn Hanbin ho sặc sụa, anh không nói một lời nào, chỉ khẽ nhíu mày. Sau đó, anh đột ngột đứng dậy khỏi giường, quay lưng bước đi về phía máy nước nóng trong phòng.

Hành động của Bon Hyuk khiến Hanbin hoàn toàn chết lặng. Cậu nhìn theo bóng lưng anh, lòng chùng xuống. "Anh ấy... anh ấy bỏ mình thật rồi," cậu tự nhủ, giọng run rẩy, nước mắt tuôn như mưa. "Anh ấy ghê tởm mình đến mức không muốn nói chuyện nữa... Anh ấy muốn mình rời đi... Đáng lẽ mình phải ngăn lại... mình không nên để chuyện này xảy ra... mình là đồ dơ bẩn..." Nỗi sợ hãi tột cùng biến thành sự tuyệt vọng. Hanbin bật khóc lớn hơn nữa, tiếng khóc nức nở vang vọng khắp căn phòng, xé nát không khí yên tĩnh của buổi sáng. Cậu ôm lấy đầu gối, co rúm người lại, vùi mặt vào chăn gối, mong muốn biến mất khỏi thế giới này.

Bon Hyuk đứng hình một chút, anh quay lại nhìn Hanbin, và nhận ra mình đã hiểu lầm hoàn toàn. Không phải ghê tởm anh, mà là sợ hãi bị anh bỏ rơi, sợ hãi mất việc, mất đi tất cả. Một cảm giác nhẹ nhõm lẫn xót xa dâng trào trong lòng anh, đan xen cùng một chút dịu dàng, trìu mến. Cậu bé này thật ngây thơ và đáng thương, đáng để anh bảo vệ.

Anh nhanh chóng lấy chai nước ấm phía bên trên máy nước nóng, đặt chai nước xuống bàn, bước nhanh đến bên giường, ôm chặt Hanbin vào lòng, siết cậu thật chặt, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cậu, hít hà mùi hương bạc hà quen thuộc lẫn chút mùi tình dục còn vương vấn. Anh khẽ nâng cằm Hanbin lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sưng húp của cậu, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve những vết xanh đỏ hằn trên làn da trắng ngần ở vai và cổ Hanbin – những dấu vết của sự cuồng nhiệt đêm qua.

"Nhìn xem, những vết này đều là do anh làm cả, không liên quan đến em," Bon Hyuk dịu dàng thì thầm, giọng anh trầm ấm và đầy trấn an, như một bản tình ca nhẹ nhàng, xua tan mọi nỗi sợ hãi. "Đừng khóc nữa, Hanbin của anh. Anh đây rồi. Anh không bỏ em đâu. Không bao giờ. Em không lợi dụng anh. Không hề. Tất cả... tất cả là lỗi của anh. Là anh muốn em. Rất muốn em. Tất cả đều là do anh, không phải lỗi của em. Em không cần xin lỗi gì cả.", anh khẽ vuốt tóc cậu, giọng nhẹ nhàng hơn "Em nghĩ anh bỏ em sao? Anh chỉ đi lấy nước cho em thôi, thấy em ho nhiều quá. Cả đêm qua em đã rên rỉ nhiều đến khàn cả giọng, anh nghe thấy hết mà, sao anh có thể đuổi em đi chứ? Anh muốn chăm sóc em. Anh muốn em ở bên cạnh anh. Mãi mãi."

Cái ôm ấm áp, lời an ủi chân thành và sự nhận trách nhiệm bất ngờ từ Bon Hyuk khiến Hanbin hoàn toàn sững sờ. Cậu ngừng khóc, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng đã vơi đi sự sợ hãi. Cậu không thể tin những gì mình vừa nghe, một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể.

Koo Bon Hyuk nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Hanbin lên, nhìn vào đôi mắt sưng húp vì khóc của cậu, từng hàng mi vẫn còn đọng nước. Anh cúi xuống, hôn lên từng giọt nước mắt trên mi Hanbin, nhẹ nhàng liếm đi vị mặn chát của chúng, như một hành động xoa dịu. Anh vuốt ve gò má ướt át của cậu, rồi lại đặt một nụ hôn sâu, nồng nàn lên đôi môi sưng tấy của Hanbin, không còn là chiếm đoạt, mà là sự vỗ về, yêu thương, một lời cam kết không lời. Anh muốn Hanbin cảm nhận được sự dịu dàng và chân thành của anh.

Anh đỡ Hanbin ngồi dậy, tựa vào đầu giường, rồi lấy chai nước vừa mang đến, tự mình mở nắp và đưa cho cậu. "Uống chút nước đi, cổ họng em chắc đau lắm."

Hanbin ngập ngừng đón lấy chai nước, uống từng ngụm nhỏ. Hơi ấm của nước xoa dịu cổ họng đang đau rát. Khi cậu đã uống được một nửa chai và bình tĩnh hơn, Bon Hyuk khẽ vuốt tóc cậu.

"Em đã đỡ hơn chưa?" anh hỏi, giọng đầy quan tâm.

Hanbin khẽ gật đầu, khuôn mặt đã bớt căng thẳng. "Dạ... em đỡ hơn rồi ạ... Cảm ơn anh."

"Ngoan lắm," Bon Hyuk mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng lại vô cùng ấm áp. Anh đặt chai nước xuống bàn, rồi từ từ đứng dậy. "Vậy bây giờ, để anh chuẩn bị nước tắm cho em nhé. Em nằm đây nghỉ thêm một lát."

Hanbin nhìn anh đứng dậy, một cảm giác bất an lại dâng lên. Cậu vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo anh, ánh mắt lộ rõ sự lo sợ bị bỏ lại. "Anh... anh sẽ quay lại chứ?" cậu thì thầm, giọng nói vẫn còn chút run rẩy.

Bon Hyuk dừng lại, nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang bám lấy mình. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Hanbin, rồi nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra. "Tất nhiên rồi, Hanbin ngốc. Anh chỉ vào phòng tắm một lát thôi. Anh sẽ quay lại ngay. Anh sẽ không bỏ em đâu. Tin anh."

Lời an ủi của anh khiến Hanbin cảm thấy yên lòng hơn một chút. Cậu buông tay ra, nhìn theo bóng lưng anh bước vào phòng tắm. Cửa phòng tắm khẽ đóng lại, và Hanbin nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Một lát sau, tiếng nước ngừng chảy. Cánh cửa phòng tắm mở ra, và Koo Bon Hyuk bước ra. Lúc này, Hanbin mới chợt nhận ra rằng cả đêm qua, cả hai đều trần trụi. Bon Hyuk giờ đây đã quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, để lộ phần trên cơ thể vạm vỡ, săn chắc, những múi cơ bụng rắn rỏi và bờ vai rộng. Mái tóc anh còn ướt sũng, vài giọt nước đọng trên làn da rám nắng, càng làm tăng thêm vẻ nam tính, quyến rũ.

Hanbin đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức muốn vùi mặt vào gối. Cậu vội vàng kéo chăn lên che kín người, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe, ngại ngùng nhìn anh.

Bon Hyuk nhìn thấy phản ứng của cậu, anh khẽ nhếch môi cười, ánh mắt đầy trêu chọc và cưng chiều. Anh bước đến bên giường, đứng sát cạnh cậu.

"Sao vậy, Hanbin? Em lại ngượng ngùng gì nữa?" Anh nói, giọng trầm ấm đầy mê hoặc. "Đêm qua, có chỗ nào của em mà anh chưa thấy rõ sao?" Anh hơi cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc rối bời của Hanbin. "Hay là... có chỗ nào của anh mà em chưa thấy rõ? Nếu em cần, anh có thể cho em thấy rõ hơn, bất cứ lúc nào em muốn." Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt rực lửa quét qua khắp cơ thể Hanbin, như muốn nuốt chửng cậu một lần nữa.

Hanbin đỏ mặt tía tai, không biết nói gì, chỉ có thể vùi mặt sâu hơn vào chăn, cố gắng che đi sự xấu hổ đang bùng cháy trong lòng. Cậu nghe tiếng cười trầm khàn của Bon Hyuk vang vọng bên tai, cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa có chút ấm áp khó tả.

Bon Hyuk không trêu chọc cậu thêm nữa. Anh nhẹ nhàng bế Hanbin vào phòng tắm, nơi bồn nước ấm đã chờ sẵn. Vừa được bế lên, một dòng tinh dịch ấm nóng không biết xấu hổ mà trào ra từ cơ thể Hanbin, chảy xuống đùi anh, thấm ướt một mảng da. Hanbin đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vội vùi mặt vào ngực Bon Hyuk, cố gắng che giấu khuôn mặt đang nóng bừng. Anh chỉ khẽ cười nhẹ, ánh mắt nhìn cậu đầy cưng chiều, thầm nghĩ làm sao trên thế giới này lại có người dễ thương đến vậy chứ, đáng yêu đến mức khiến anh muốn giữ chặt lấy, không muốn rời xa một khắc nào. Anh nhẹ nhàng thả cậu vào bồn nước, để cậu ngồi tựa lưng vào ngực mình, tay ôm lấy eo cậu. Hơi nước ấm áp xoa dịu những nhức nhối trên cơ thể Hanbin, làm mềm đi những cơ bắp căng cứng. Anh bắt đầu dùng bông tắm mềm mại, nhẹ nhàng tẩy rửa cho cậu, từ mái tóc mềm mượt đến khắp cơ thể, từng ngón chân, từng kẽ ngón tay, một cách tỉ mỉ và ân cần.

* Lưu ý có H nhẹ *


Khi bàn tay anh di chuyển xuống phía dưới, Bon Hyuk đưa ngón tay vào nơi giao hợp đêm qua, nhẹ nhàng xoáy nhẹ để moi những tinh dịch còn sót lại ra, làm sạch cho cậu. Hanbin khẽ rùng mình, cảm giác vừa đau nhẹ vừa vô cùng nhạy cảm, vừa xấu hổ. Cậu cố kiềm nén tiếng rên rỉ, nhưng khi anh chạm vào đúng điểm nhạy cảm bên trong, một tiếng rên khẽ vẫn thoát ra khỏi cổ họng cậu, một âm thanh không thể kiềm chế, tựa như một lời mời gọi vô thức.

"A... ưm... Bon Hyuk... chỗ đó... đừng... ah... nhạy cảm... quá..." Hanbin rên nhẹ, cơ thể khẽ run rẩy.

Bon Hyuk nghe thấy tiếng rên đó. Một ngọn lửa mới bùng lên trong anh, dữ dội hơn cả đêm qua. Thứ đó của anh lại bắt đầu cương cứng lên, nóng rực và đầy đòi hỏi, chọc vào mông Hanbin. Hanbin cũng cảm nhận được sự thay đổi dưới mông mình, một vật cứng rắn đang chạm vào. Cậu ngại ngùng muốn nhích người sang một bên, nhưng bị Bon Hyuk ôm chặt lại, không cho cậu di chuyển dù chỉ một phân.

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên gáy Hanbin, giọng trầm khàn đầy mê hoặc. "Hanbin, giúp anh được không? Anh thực sự rất khó chịu. Em cũng không thoải mái khi nó cứ cương cứng thế này đúng không? Chúng ta cùng giải tỏa nhé." Lời nói đầy khẩn cầu nhưng cũng mang theo sự dụ dỗ khó cưỡng, đánh vào sự ngại ngùng của Hanbin.

Hanbin cứng đờ. Cậu biết anh muốn gì. Nỗi sợ hãi và ngượng ngùng vẫn còn đó, nhưng khao khát thì đã được đánh thức, lại một lần nữa trỗi dậy, lấn át tất cả. Cậu cảm thấy cơ thể mình đang phản bội lý trí, chỉ muốn được giải thoát khỏi sự căng tức này.

Sợ Hanbin không đồng ý, Bon Hyuk lại thì thầm thêm, giọng anh đầy dụ dỗ, như rót mật vào tai cậu: "Chỉ ở bên ngoài thôi, anh sẽ không vào trong đâu, anh hứa. Em giúp anh nhé? Chỉ một chút thôi, để anh bớt khó chịu. Em sẽ không phải chịu đựng đâu." Anh biết Hanbin sẽ không thể từ chối lời hứa này, đặc biệt khi cậu cũng đang cảm thấy khó chịu.

Sự mềm mỏng của Bon Hyuk, cùng với lời hứa hẹn sẽ không đi vào trong, khiến Hanbin không thể từ chối, dù trong lòng vẫn còn chút ngần ngại và xấu hổ. Cậu khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ, một sự chấp thuận im lặng, đầy cam chịu và một chút tò mò.

Được sự đồng ý của Hanbin, Bon Hyuk nhẹ nhàng đỡ cậu, để cậu ở tư thế doggy ngay trong bồn tắm, đầu gối xuống sàn, mông cong lên. Anh quỳ phía sau, đặt thứ đó của mình vào giữa hai đùi Hanbin, rồi bắt đầu ra vào, cảm nhận sự ma sát ấm nóng, sự mềm mại của da thịt.

Hanbin cảm nhận được sự nóng rát và ma sát giữa hai đùi, cảm giác da thịt cọ xát vào nhau. Cảm giác đó, mặc dù không phải là sự lấp đầy trọn vẹn, nhưng lại vô cùng kích thích và khơi gợi sự hưng phấn, khiến cậu rên rỉ.

"Ưm... ah... nóng quá... Bon Hyuk... nhanh nữa..." Hanbin rên rỉ, cơ thể khẽ uốn éo, thúc giục anh. "Cọ xát... mạnh hơn... ưm..."

Hai tay Bon Hyuk giữ chặt eo Hanbin, anh dập mạnh vào, túi tinh cứ vậy mà đập vào da thịt mềm mại của Hanbin, tạo ra những âm thanh dâm đãng 'phạch phạch' vang vọng trong phòng tắm, như một bản giao hưởng của dục tình, càng lúc càng dồn dập. Anh thúc mạnh hơn, nhanh hơn, tận hưởng từng khoảnh khắc Hanbin nảy lên vì khoái cảm, những tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng cậu ngày càng mãnh liệt.

Tay anh cũng không yên phận. Bon Hyuk mò xuống phía dưới, nắm lấy thứ đó của Hanbin, và bắt đầu tuốt lộng cho cậu, những ngón tay khéo léo di chuyển lên xuống. Cảm giác kích thích dồn dập từ cả phía trước và phía sau khiến Hanbin không thể kiềm chế, cả người cậu căng cứng, run rẩy. Cậu chỉ có thể nén giọng lại, những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, đứt quãng, xen lẫn tiếng thở dốc.

Khi cảm nhận được Hanbin sắp xuất, cậu rên lên đứt quãng, giọng nói đầy khao khát và mong mỏi: "Anh ơi... em sắp... ah... em ra... rồi... nhanh lên... làm ơn..."

Chưa để Hanbin nói dứt câu, Bon Hyuk tuốt lộng nhanh hơn, mạnh hơn, thúc giục cậu đạt đến đỉnh điểm. Hanbin run rẩy, xuất tinh ra, một dòng tinh dịch ấm nóng bắn ra, hòa lẫn vào dòng nước trong bồn, làm đục đi chút nước trong. Ngay sau đó, với một tiếng gầm gừ thỏa mãn, Bon Hyuk cũng xuất ra, tràn lên đùi Hanbin, nóng ấm, hòa cùng dịch thể của Hanbin.

Sau khi giải tỏa xong, Bon Hyuk nhẹ nhàng ôm lấy Hanbin, để cậu tựa vào ngực mình, cả hai cùng chìm trong hơi thở hổn hển, nhịp nhàng. Anh hôn lên đỉnh đầu cậu, vuốt ve mái tóc ướt sũng. "Em yêu," anh thì thầm, giọng nói đầy âu yếm, cưng chiều. "Thoải mái hơn chưa? Em mệt rồi đúng không?"

Hanbin đã hoàn toàn mệt mỏi, cậu khẽ gật đầu, vùi mặt vào lồng ngực anh, nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của anh. "Vâng... thoải mái hơn rồi... Em mệt quá..."

Bon Hyuk khẽ cười, vuốt ve mái tóc ướt của cậu. "Ngoan. Vậy thì ngủ thêm chút nữa đi. Anh sẽ ở đây với em. Đừng lo lắng gì cả. Em là của anh. Mãi mãi." Hanbin cảm nhận được sự ấm áp và an toàn trong vòng tay anh, cậu nghiêng mặt qua, để má chạm vào lồng ngực săn chắc của Bon Hyuk, lắng nghe nhịp tim đều đặn của anh, rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, chìm sâu vào giấc mộng không mộng mị, bình yên đến lạ, không còn chút lo lắng nào.









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip