Shot 8: Ngày trời có tuyết rơi

NOTICE: mạch thời gian trong truyện hoàn toàn không liên quan đến đời thực

---

Giáng sinh tới, người ta mở nhạc giáng sinh rộn ràng khắp cả phố phường. Người gầy nhỏ bé xíu con ôm cõng chiếc ba lô to sụ tới trường mà trong lòng cũng nao nao lắm. Mùa này là mùa người ta vui chơi, mùa của những đôi tình nhân đưa nhau qua lối. Mỗi cậu là học sinh năm cuối, nghỉ đông vẫn phải tới trung tâm để học thi. Thật lòng thì cậu cũng không phải không muốn đi chơi đâu, nhưng mà bùng học cậu không dám, lại thấy tiếc thế nào ấy. Mà nói tới đi chơi, bùng học rồi không lẽ đi một mình...Ít ra cũng phải có người đi cùng chứ?

Người đi cùng...

Koo...à không...không có...Koo gì Bon gì Hyuk gì ở đây hết.

Ngày là ngày mùa lạnh lẽo, thở ra cả khói trắng như bầu trời thần tiên. Nhớ đến người nọ thì buồn lắm. Ngày này năm ngoái cố hết sức cầm món quà nhét vào ba lô người ta thì bị rơi ra ngoài mất. Trượt, tặng quà mà cũng trượt. Lúc nhặt lại món quà, đằng bên kia có quay sang hỏi ...là quà của tớ sao...? Cậu còn nhớ lúc đó do sợ quá, lắp ba lắp bắp bảo không lại còn nói dối là quà tặng bố. Nhưng có bố nhà ai mà quấn khăn len đan tay màu đỏ thêu ở góc ba ký tự "KBH" không?

Ngu lắm.

Nhắc tới là chẳng muốn đến trung tâm chút nào.

Đông có tuyết rơi, tự nhiên năm nay tuyết cứ rơi hoài, cứ lất pha lất phất mãi. Oh Han Bin thấy tuyết rơi thì lại nhớ đến một mùa của năm nọ cũng là trời như thế này. Quên mang dù, đứng loay hoay mãi thì người ta bảo sẽ mang cậu về. Lúc trên đường cũng chẳng ai nói được một câu, cứ thế im lặng mà đi. Vậy đó, chớp mắt một cái đã ba năm học cùng. Hết mùa đông năm nay là không gặp nhau nữa rồi .

Nghĩ đến việc không còn được gặp người nọ thì buồn ghê gớm lắm. Đường đến trung tâm thì do bản thân buồn nên càng nhìn lại càng xa. Thôi, quyết định bùng học để tĩnh tâm lại vậy. Giờ đang buồn như này mà còn gặp đồng chí trắng bóc đó thì tâm tình lại còn hỏng hơn.

Thôi, bùng vậy.

.

..

...

Có một điều này Koo Bon Hyuk chưa từng nói ra, rằng khoảng cách từ nhà hắn tới nhà cậu là một quãng đường dài, dài lắm. Nếu nhà Oh Han Bin ở trạm đầu, nhà hắn sẽ là ở trạm cuối.Cho nên tiện đường gì gì đó, che dù cho ấy gì gì đó. Đều là dối trá...

Hắn biết Han Bin vào một mùa hè nhiều nắng, người thì bé xíu mà ôm cặp thật to. Người đâu mà chăm học tới lạ, lúc nào mắt cũng to tròn ngước lên nghe giảng bài như đắm chìm vào một thế giới mới. Lúc đó vốn dĩ Koo Bon Hyuk chỉ cần đăng ký một môn Toán thôi, đột nhiên thấy phiếu đăng ký của cậu thì quyết định theo học tất cả các môn. Thế đấy, dại trai gì mà dại trai quá thể. Đáng ra nếu không dại trai thì mỗi tuần hai ngày học thêm thôi, đằng này do tật dại trai mà cả tuần phải ở lại trung tâm đến tận tối khuya mới về.

Ngày nọ là ngày tuyết rơi của ba năm trước, thấy người ta chẳng có dù để về nhà thì lừa người ta . Còn nhớ ánh đèn đường năm đó rực rỡ tới lạ, lạ đến cái độ làm Koo Bon Hyuk tăng thêm dũng khí nắm tay cậu bạn không quen cũng chẳng thân nhét vào túi áo. Với lý do trời lạnh, ủ vậy sẽ không nứt da tay.

Nhân loại thật dối trá.

Nhớ tới cái cậu thâm thấp bé bé ngồi ở sau lưng mình, người chợt cong cong khóe môi. Lôi điện thoại ở trong túi ra, cố lấy hết sức bình sinh mà nhắn tin cho cậu.

"Han Bin này, tớ bùng học hôm nay rồi"

"Sao thế? Ốm à?"

"Không, nhớ cậu"

Tuyết là tuyết đang rơi, ai đó đang ngồi ôm cốc ca cao nóng sì sụp giữa trời lạnh nhận được tin thì hét ba tiếng "á, á, á" . Làm cho người xung quanh có chút kinh dị nhìn cậu. Ngại ngùng ngồi xuống, cố trấn an bản thân là đầu dây bên kia đang giỡn. Koo gì Bon gì Hyuk gì đó là hình mẫu của bao nhiêu cô gái kia mà. Sao lại nhớ cậu theo kiểu kia được, hẳn là bạn bè, bạn bè thôi.

"Tớ cũng vậy" - Bông đùa thế để che giấu đi cái tâm tư khó nói của mình. Tin nhắn là liền chữ mà tay thì cứ run run nhắn lại. Thế mới nói nhát gan có đẳng cấp trong truyền thuyết thì không bao giờ mà lên trình được.

"Đang ở đâu thế?"

"Công viên...cạnh trường"

Có đôi khi trong cuộc sống, đùa với mấy thằng liều là dại. Đùa với mấy thằng vừa liều vừa khùng như Koo Bon Hyuk là còn dại hơn. Ngày mùa đông lạnh thế, thằng nào thể lực trâu bò chạy hơn cả mấy cây số để đến công viên cạnh trường trong vòng mười lăm phút cũng là quá giỏi. Nhiều năm sau nghĩ lại hẳn là mình lúc đó gắn tên lửa vào mông, chạy gì mà lẹ dữ.

À, không lẹ thì mất đi nửa kia làm sao đây?

"Sao...sao...đến...đến...đây thế?" - Han Bin suýt nữa thì sặc khi thấy chó con trắng bóc lưng cõng cái ba lô chạy tới -"Cậu đến đây làm gì vậy?"

"Tới tỏ tình..." - Koo Bon Hyuk thở phì phà phì phò.

"À, ra...ra vậy sao?" - Nghe đến chữ tỏ tình thì mắt cụp xuống ngay, gật gù bảo tớ biết rồi. Năm nay là năm cuối, còn mấy hôm nữa là kết thúc luôn rồi. Nên tỏ tình thì tỏ tình ngay đi, kẻo lỡ thì tiếc nuối suốt đời đấy.

"Ừ, vậy nên tớ mới cố lấy hết dũng khí để chạy đến đây này"

Tự nhiên đông trở nên buồn đến lạ, người mình mến lâu thật lâu có người để thổ lộ nên đau lòng lắm. Cố nhấp một ngụm ca cao nóng cho ấm người rồi đứng dậy ôm đồ để đi về. Đi được một quãng chừng hơn trăm mét rồi, nước mắt nước mũi cũng rơi rồi thì chợt bị ai nắm lại. Lòng bàn ấm nóng có chút quen, không cần nhìn đã biết là ai rồi.

"Sao...chưa đi tỏ tình nữa" - Giọng mũi nghèn nghẹn hỏi

"Thì đang chuẩn bị tỏ tình mà lại bỏ đi làm sao tỏ tình được?" - Koo Bon Hyuk nhíu mày -"Không lẽ tỏ tình với ghế đá?"

Ngày là ngày có tuyết, ai đó đang nước mắt nước mũi giàn giụa thì ...hở?...một tiếng làm cho Koo Bon Hyuk phì cười. Nhìn cái bộ dáng như thế kia thì hẳn là trong lòng có mình rồi. Vậy đó mà bỏ lỡ những ba năm trời. Khéo gói quà năm ngoái kia cũng là cho hắn rồi...

"E hèm, Oh Han Bin nghe nhé, tớ chỉ nói một lần, nhanh rõ dứt khoát và rành mạch thôi đấy"

"Tớ trót thích cậu từ hồi lớp 10, vào một ngày hè nhiều nắng, thấy cậu có mắt long lanh môi đỏ xinh thì thích nhiều lắm. Qua ba năm học cùng, hôm nay tớ quyết định thổ lộ tình cảm cũng như muốn hỏi cậu một câu..."

"Gì...gì...chứ?"

"Cậu có đồng ý làm bạn trai của tớ không?"

"..."

Thành phố, đêm mùa đông. Học trò yêu nhau là chuyện không mới. Giáng sinh tỏ tình cũng là chuyện cũ. Nhưng được tỏ tình mà người đỏ như tôm luộc, sợ hãi mém ngất là chuyện rất mới. Rồi thì cũng là sốc quá, sợ hãi cứ tưởng là mình đang mơ mà đi không nổi. Để người ta cõng mình trên lưng để về nhà.

Trên đường đi vẫn cứ sụt sịt mũi như cũ, lôi trong ba lô chiếc khăn len to sù sụ có thêu ba ký tự "KBH" của năm nào mà quấn cho người cõng mình. Thằng nào đó thấy được quan tâm mà sung sướng dùng lực tay bóp mông làm cậu la oai oái. Thế là cứ trêu nhau cho đến tận đường về...

"Ở bên ngoài lạnh lắm" - Han Bin hít hà một hơi -"Trễ rồi ở lại nhà tớ được không?"

"Được chứ"

Này này, nhà ai bật "Baby It's cold outside" hợp tình hợp lý vậy?

Thành phố, ngày gì mà tuyết rơi thật nhiều.

End


Ngắn ha, tại mấy nay nhỏ au ốm mãi chưa khỏi nên không có thời gian ra truyện cho mụi ngừi, cho nhỏ au xin lỗi nha huhuuuhuuu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip