Oh Hanbin nước mắt lưng tròng: "Anh! Về sau cậu là anh ruột của tôi!"
"Ai gây sự với cậu là gây sự với tôi!"
Bonhyuk bình tĩnh mở miệng: "Trừ cậu ra không ai gây sự với tôi. Anh ruột thì miễn, không loạn luân."
Vẻ mặt Hanbin áy náy: "Xin lỗi, tôi thu hồi câu vừa nãy. Hình như tôi lại muốn chửi cậu."
___
Oh Hanbin và Koo Bonhyuk đều nghĩ, sau một lần đánh dấu tạm thời, có lẽ tình huống của cậu sẽ ổn định hơn chút, dù sao cũng là pheromone phù hợp trăm phần trăm trấn an. Nhưng không ai ngờ, khi màn đêm buông xuống, pheromone của Hanbin lại rối loạn lần nữa.
Pheromone bị rót vào trong thân thể nhanh chóng bị luân phiên nuốt chửng, linh lan không chiếm được chất dinh dưỡng lại làm loạn lần nữa.
Hanbin bật dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi ra cửa.
Cậu và Bonhyuk không ngủ chung phòng, Oh Myeong sắp xếp như vậy. Hai người đều cảm thấy rất tốt. Myeong lại lo phù hợp trăm phần trăm sẽ làm hai đứa trẻ mất khống chế.
Hanbin khát khô cả cổ, mặt đỏ bừng, loạng choạng đi tới chỗ Bonhyuk.
Mùi linh lan đến trước, tin tức tố của Bonhyuk đã đáp lại lúc chủ nhân chưa tỉnh.
Hai mùi hương quấn lấy nhau, khi bị một mảnh nóng bỏng va chạm vào, Bonhyuk theo bản năng siết chặt tay người kia.
"Bonhyuk, tôi khó chịu… khó chịu quá..."
Hanbin mở miệng, ôm tay Bonhyuk, cảm nhận được mùi bạc hà lạnh lẽo trong không khí.
Hơi thở Alpha mạnh mẽ như là một tầng rèm, ngăn cách cảm giác của cậu với thế giới bên ngoài, tùy ý sa vào trong biển sâu bạc hà này.
"Không sao."
Bonhyuk vẫn còn buồn ngủ. Ở trong bóng tối sâu thẳm, hắn không nhìn rõ mặt Hanbin, chỉ bằng vào trí nhớ giúp cậu lau mồ hôi trên tóc, khế vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng dỗ.
Mái tóc đen của Hanbin trong khi quay cuồng bị cọ rối tung, đuôi mắt hơi phiếm hồng.
Cơ thể cậu không tự giác run rẩy, lúc ở gần Bonhyuk cậu mới cảm thấy an tâm, nhưng cố tình Alpha kìm chế cực kỳ, trừ nắm chặt tay và vỗ lưng cậu, không tiếp xúc thêm chỗ nào khác.
Nhưng mùi bạc hà kia lại không nghe lời chủ nhân, vùi mùi linh lan ở trong lòng mình, giam cầm trong phòng cho khách này.
"Bonhyuk..."
Hanbin vẫn đang lờ đờ không rõ gọi tên Bonhyuk, cúi đầu gọi, từng tiếng từng tiếng, gõ vào trái tim hắn ta.
Mắt Koo Bonhyuk đen kịt, mồ hôi theo cổ chảy xuống. Hắn nhắm hai mắt, bắt buộc mình không nghe không nhìn.
Nhưng hương hoa ngọt ngào kia lại ăn mòn lý trí, đến độ đê vỡ nhà sập.
Trong đầu có giọng nói một mực thúc giục hắn vứt bỏ bản năng, giam cầm Oh Hanbin, cho dù cậu không chịu, cho dù cậu điên cuồng chạy trốn cũng phải bắt cho bằng được, cậu sẽ trở thành Omega của hắn, hoàn toàn trở thành của riêng hắn.
Suy nghĩ tà ác mọc rễ trong đầu, khát vọng xâm chiếm và khống chế nảy mầm trong xương. Chúng nó hỏi đi hỏi lại, mày không muốn à? Mày không cần à?
Sao lại không muốn, sao lại không cần?
Bonhyuk khàn giọng cười một tiếng, cắn đầu lưỡi làm cho mình duy trì tỉnh táo, khống chế Omega trong lòng, chạm vào tuyến thể của cậu.
Trước khi chưa rũ bỏ hết bất an, thật ra Omega bài xích chuyện tuyến thể bị đụng chạm.
Chỉ cần một lát nữa thôi, cậu sẽ mềm nhũn, không phòng vệ Alpha chút nào.
Bonhyuk hiểu được, nhưng hắn không chờ được.
Dấu răng cũ lại thêm dấu vết mới, rót pheromone vào xong, Hanbin kiệt sức, nhắm hai mắt lại.
Bonhyuk lại đứng dậy vào phòng tắm tắm cho sạch mồ hôi, mặc kệ phản ứng của mình, ngồi trên ghế trong phòng, chờ bình minh.
Lúc Hanbin tỉnh dậy, trời tờ mờ sáng.
Bonhyuk ngủ bên bàn trong phòng, người cao một mét tám mấy cuộn mình ở chỗ nhỏ hẹp làm cho hắn ngủ không sâu, mày vẫn nhíu chặt.
Mà cho dù như thế, khuôn mặt kia vẫn tuấn tú, lộ ra vẻ sắc bén và lãnh đạm của thiếu niên.
Oh Hanbin nghĩ, thật ra người này rất tốt.
Bản thân là Alpha, ngứa mắt và bài xích đồng loại lúc ban đầu luôn không có nguyên do, chỉ là đối phương không để mắt đến cậu.
Lúc gặp lại nhau, nếu Bonhyuk yếu thế, có lẽ cậu đã không có hứng thú. Nhưng hết lần này đến lần khác Bonhyuk rất mạnh. Học tập tốt, đánh nhau giỏi, mặt đẹp trai, từ nhỏ đã là con cưng của ông trời, lại luôn tỏ ra vô dục vô cầu lạnh nhạt.
Hanbin luôn cảm thấy hắn vờ vịt, cho nên cậu nỗ lực xé rách mặt nạ dối trá của hắn. Bây giờ nghĩ lại, không chừng Koo Bonhyuk đúng là thần tiên chỉ cần một đôi cánh là có thể phi thăng.
Cảm giác này, cậu mặc cảm.
Hanbin đến gần muốn đánh thức Bonhyuk, hắn mở mắt trước.
"Ừm... hay là cậu lên giường nằm ngủ một lát đi."
"Ừ."
Bonhyuk xoa giữa chân mày, trong mắt đầy tơ máu, biểu tình mệt mỏi.
Hanbin vội lưu loát giải thích: "Xin lỗi, tôi cũng không biết tối hôm qua lại cái kia cái gì."
Bonhyuk gật đầu: "Thật ra tôi đang nghĩ có cần trói cậu lại không."
"..."
Lại muốn mắng chửi người rồi đấy.
Bình tĩnh, bình tĩnh, ân cứu mạng, không thể lấy cái mạng chó của cậu ta.
Bonhyuk ngủ bù, Hanbin thì không buồn ngủ nữa, rửa mặt xong ngồi ở sofa ngẩn người.
Lúc vẫn là Alpha, không phải Hanbin chưa từng ngửi mùi của Omega trong kỳ phát tình. Khi đó cơ thể cậu cũng chịu ảnh hưởng, nhưng chưa từng mất khống chế giống như hôm qua, làm cho cậu mất hết lý trí, chỉ dựa vào bản năng để hành động.
Cậu hơi phiền muộn, theo bản năng muốn tìm gì đó để vơi đi bực dọc.
Cậu lật tung ngăn kéo bàn trà, tìm được mấy cái kẹo que, cầm một cái vị ô mai bóc vỏ ngậm vào miệng, chút bực bội kia mới tan đi một ít.
Lúc Myeong dậy, bị Hanbin ngồi ở phòng khách dọa sợ.
"Sao con dậy sớm thế?"
Bà chưa cả tới gần đã ngửi được mùi pheromone bạc hà trên người cậu.
Bản năng Omega nói cho bà biết, mùi này đến từ một Alpha vô cùng mạnh mẽ, hắn không cho từ chối rót hơi thở của mình vào trong người Hanbin, tỏ rõ chủ quyền với mọi người.
"Tối hôm qua con..."
Oh Myeong liếc nhìn cửa phòng cho khách đang đóng chặt, lại thấy dấu răng mới mà cổ áo ở gáy Hanbin không che được, nghi ngờ nhăn mày.
"Vâng, mẹ ơi, bác sĩ gọi điện thoại cho con, con đi hỏi mấy câu."
Hiệu lực của đánh dấu tạm thời bình thường là hơn ba ngày, như Hanbin mới đánh dấu chưa đến nửa ngày đã hết đúng là kỳ lạ.
Lúc bác sĩ nhắn tin lại đã là chín giờ, không nhanh không chậm gõ một chuỗi từ.
Doctor_ : Tình huống này đúng là kỳ lạ, nhưng với trường hợp của cháu thì không lạ. Có thể là bởi vì pheromone ngụy trang lâu cho nên trong khoảng thời gian ngắn hơi rối loạn.
Doctor_: Có lẽ khoảng một tuần là ổn định thôi, đừng lo.
Hanbin nhìn điện thoại, nghĩ một tuần ổn định được cũng ổn.
Nhưng mà chốc lát sau, cậu lại cảm thấy trời mẹ nó sao phải tận một tuần.
Bởi vì mức độ pheromone rối loạn thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Hoàn toàn không cần chọn thời gian, cậu có thể đang chơi game, có thể đang ăn cơm, có thể đang tắm rửa, pheromone lại rối loạn.
Ban đầu Bonhyuk chỉ dùng phương thức trói chặt, dùng dây thừng trói gô Oh Hanbin, là cậu chỉ huy.
Sau đó Hanbin tỉnh lại, Koo Bonhyuk miêu tả như này.
"Y chang một cái bánh chưng thịt nhảy cha cha cha trước mặt tôi."
Hơn nữa Hanbin còn cứa xước cổ tay trong lúc nhảy cha cha cha gì gì đó, cái này thì cậu phủ định.
Chỉ có thể nhờ Bonhyuk nhanh chóng đánh ngất, rót pheromone vào để ổn định.
Thật ra Hanbin vẫn ổn, còn Bonhyuk đã bị ép khô cả tinh thần lẫn thể xác.
Oh Hanbin vỗ ngực: "Người anh em, chịu đựng, ngày mai là ngày cuối cùng rồi, làm người tốt không dễ như vậy đẩy"
Bonhyuk lười đáp lại cậu, nằm trên giường ngủ bù.
Ngoài cửa sổ trăng sáng treo giữa trời, Hanbin bất ngờ rối loạn.
Bonhyuk đã ngựa quen đường cũ, lúc chuẩn bị đè cậu từ đằng sau, lại bị cậu nắm chặt tay.
"Bonhyuk..."
Hanbin gọi tên của hắn, giọng nhỏ dần.
"Bonhyuk... đừng cắn... đau…"
Cậu vẫn bị hắn đè xuống giường, tuyến thể bại lộ trong tầm mắt Bonhyuk.
"Đau thật đấy..."
Giọng cậu đứt quãng, mơ màng nói hết theo cảm giác.
Đánh dấu tạm thời mà không có trấn an thật ra rất cưỡng ép, cho dù là đối tượng hoàn toàn phù hợp cũng như vậy.
Omega sẽ bài xích theo bản năng, khi bị cắt tuyến thể sẽ cảm thấy đau.
Trên tuyến thể của Hanbin phủ kín đầy dấu răng, làm cho người ta nhìn mà kinh hãi.
"Xin lỗi."
Cho dù giờ phút này cậu không duy trì được lý trí, Koo Bonhyuk vẫn xin lỗi theo bản năng.
Hanbin không nghe rõ hắn đang nói gì, hai mắt cậu vô hồn, theo bản năng tìm kiếm chỗ dựa vào.
Mùi linh lan nồng nặc, thơm ngát, như thiếu niên trước mắt.
Hanbin dán vào lòng Bonhyuk, ngửi mùi của hắn.
Bản năng khiến cậu làm một ít hành vi tránh né đánh dấu đau đớn, khẩn cầu cảm giác an toàn nhiều hơn.
"Bonhyuk... Koo Bonhyuk… Cậu chạm vào tôi đi..."
Trong giọng cậu chứa tiếng khóc nức nở, như là muốn thoát đi mà không nhịn được tới gần.
Bonhyuk hít sâu, không ngừng nói cho mình biết, Hanbin không tỉnh táo, nhưng hắn phải cố gắng duy trì tỉnh táo.
Hương hoa thơm ngát lan tràn trong giác quan, làm cho ý chí của hắn dần dần mơ hồ.
Đến khi Bonhyuk hoàn hồn, môi hắn đã sắp dán lên tuyến thể của Hanbin, an ủi cậu như là chuồn chuồn lướt nước.
Đối với Bonhyuk đây là một hồi tra tấn dài lâu lại ngắn ngủi, khi Hanbin thả lỏng, hắn như một con dã thú đi săn, vào lúc cậu lơi lỏng nhất cắn tuyến thể của cậu, rót hơi thở của mình vào.
Lúc này không đau, nhưng Hanbin cắn cổ tay Bonhyuk, để lại dấu răng không nhẹ không nặng.
Lúc Hanbin mở mắt lại, Bonhyuk đã đi rồi.
Nhưng mùi bạc hà kia vẫn như có như không, quanh quẩn ở chóp mũi cậu.
Một tuần đã qua, rối loạn lắng lại.
Hanbin ngồi dậy, vỗ đầu.
Ngày hôm qua là tình huống thế nào, sao cậu lại quên mất nhỉ.
Không phải là Bonhyuk ra tay đánh ngất cậu quá nhanh, thế cho nên cậu không nhớ cái gì đấy chứ?
Không biết nói gì hơn, ông anh ngầu lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip