43

Cậu nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nghĩ Park Jiho là khắc tinh của tôi thật sao ấy?"

Hôm nay lúc ra cửa cậu đã cầu xin các vị thần từ Đông Tây, toàn bộ cầu nguyện một lần.

Đừng cho kỳ phát tình tháng này chưa đến xuất hiện vào hôm nay! Nhưng mà hình như đến rồi.
___

Để bảo đảm kế hoạch thành công, Oh Hanbin và Koo Bonhyuk phải tự nghe được hoặc nhìn thấy. Đương nhiên họ không thể đứng ở ngoài cửa nghe, vì hành lang có camera, làm vậy sẽ bại lộ.

Hanbin có thính lực tốt, đứng ở cửa nghe thấy được họ nói chuyện với nhau, biết số phòng, thuê một phòng bên cạnh.

Cũng bởi vì thế nên cậu không cần lo bị phát hiện. Khách sạn này được tạo ra cho các đôi tình nhân và người yêu, lúc cậu vào đã đóng chặt cửa sổ.

Có lẽ bởi vì tình huống dần ổn định, có lẽ bởi vì làm cho lân phát tình này chậm lại nên cậu không nhanh chóng mất trí mà dần cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể mình.

Rất kỳ lạ, lạ hơn những lần trước.

Nhất là ở trước mặt Bonhyuk, mùi hoa từng chút từng một chút tràn ra, làm cho cậu càng thêm xấu hổ.

Sau đó, mất ý thức sa vào bản năng, rất khó đối mặt.

Hanbin ngồi trên giường, ga giường trắng tinh bị cậu siết nhăn.

Đầu ngón tay xanh nhạt sinh động hơn hẳn, như là e lệ không chịu nổi.

Cậu chưa bao giờ nhìn mặt hắn trong tình huống tỉnh táo như thế này. Nhìn thẳng vào cặp mắt kia, cậu thà rằng mình đừng nhìn còn hơn.

Hanbin ra vẻ khí thế: "Cậu nhắm mắt lại đi."

Tất nhiên Bonhyuk nghe cậu: "Ừ."

Hắn ngồi cạnh cậu, nhắm hai mắt lại.

Tầm mắt Bonhyuk biến mất, Hanbin thở phào.

Nhưng tình huống không thể lạc quan hơn, mùi hoa thơm ngát tỏa ra khắp phòng xâm nhập vào cảm quan, cậu ngửi thấy mùi đó cũng cảm thấy quá ngọt...

Thân thể Omega sao có thể quá đáng vậy chứ.

Ngoài cửa sổ có ánh sáng hắt vào, nhưng mặt trời sắp lặn xuống.

Lúc Hanbin mơ màng, bên ngoài trời tối sầm.

Thời gian từ ban ngày đến ban đêm khác biệt ở suy nghĩ của từng người khác nhau, Bonhyuk vẫn nhắm hai mắt, lại nghe rõ mồn một mỗi một tiếng động…

Hôm nay là chủ nhật, lúc họ ra ngoài không mặc đồng phục.

Lúc ra ngoài Hanbin mặc áo sơ mi trắng, lúc này nó đang nằm chỏng chơ bên giường, bởi vì cậu không nằm yên nên sắp rơi xuống đất.

Hanbin nghĩ, không biết lần này Bonhyuk định làm thế nào.

Trong đầu mới lóe lên chút suy nghĩ, đã bị cậu xóa sạch.

Cậu không dám nghĩ, nhưng suy nghĩ này như nước lū phá đê, nhanh chóng cuốn lý trí đi.

Lúc Bonhyuk mở mắt ra, Hanbin đã không thể lên tiếng ngăn cản.

Đóa hoa linh lan bao phủ một tầng mưa bụi, im lặng rũ xuống trên giường màu trắng.

Nhiệt độ cơ thể Bonhyuk hơi thấp, tay hơi lạnh. So sánh như thế, nhiệt độ hoa linh lan hơi nóng.

Đóa hoa bị gió thổi quét, bàn tay đầy nước hoa, Koo Bonhyuk tùy tay lau lên quả.

Đóa hoa rất tinh xảo, để làm cho nó rực rỡ hơn, hắn luôn kiên nhẫn dạy dỗ, hơi nước tránh cho hoa úng nước.

Đóa hoa lắc lư theo động tác của chủ nhân, ga giường dưới thân Hanbin cũng bị cậu siết chặt, dường như muốn kéo nó lên theo.

Ngoài phòng đêm càng sâu, đèn đường sáng ngời xuyên thấu qua bức rèm hơi mỏng, chiếu vào đáy mắt cậu, soi sáng đáy mắt như mặt hồ nước.

Kim đồng hồ chuyển động, thời gian thong thả chảy trôi.

Cái áo sơ mi ở góc giường rơi xuống đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Mà cùng lúc đó chủ nhân cái áo tới cực hạn, cảm giác quá độ đó làm cho Hanbin muốn trốn đi.

Nhưng cảm giác đó lại làm cho tim người ta đập nhanh, thế cho nên lúc không thể kháng cự lý trí cậu chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở như con thú nhỏ bị thương.

Bóng người lắc lư, bức rèm khẽ động trong nháy mắt, ánh sáng hắt vào phòng lại tắt đi trong nháy mắt.

Giống như người cá bơi lội trong biển, lúc nhảy lên mặt nước được ánh sáng chiếu vào, sáng như ngọc, lại lao xuống mặt biển cực nhanh.

Hanbin tỉnh lại, nhưng dường như bản năng vẫn đang khát vọng điều gì đó.

Cậu tựa vào Bonhyuk đang ở rất gần, thu hết dáng vẻ của hắn vào đáy mắt.

Giọng cậu khàn khàn: "Tôi giúp cậu nhé?"

Nói xong cậu lại do dự: "Hay là tự cậu... cũng được."

Lời Hanbin nói tan ra trong pheromone, như là một ngọn lửa trong gió lạnh, thiêu cháy bản năng, liên tục sáng lên trong suy nghĩ của Koo Bonhyuk.

Dáng vẻ lãnh đạm tự chủ đã biến mất từ lâu, chóp mũi có một giọt mồ hôi như là lý trí đang dần mòn đi của chủ nhân.

Mồ hôi không tiếng động chảy xuống.

Bonhyuk vươn tay, xoa mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng sờ tuyến thể.

Hanbin chìm vào một mảnh bạc hà đậm đặc.

Rễ bạc hà thẳng, phiến lá dài.

Trong xoang mũi Hanbin tràn đầy mùi bạc hà thơm ngát mang theo chút ý lạnh thấu xương, tủy biết cây không lạnh như mùi, nhưng cầm trong tay mới cảm giác được nóng bỏng cỡ nào.

Đừng tưởng bề ngoài Koo Bonhyuk lạnh lẽo, cậu nghĩ cái thứ hẳn giấu không phải như bề ngoài.

Hanbin là tay mơ, trừ tự giúp mình, cậu không có kinh nghiệm gì.

Hắn không thúc giục, cầm tay cậu giúp cậu, tuy rằng cũng không thành thạo, nhưng giữa hai thiếu niên còn ngây thơ đã đủ.

Tay Hanbin đẹp, nhưng trên tay có vết chai.

Từ nhỏ cậu đã thích chuyển đồ, lúc huấn luyện cũng không chỉ luyện đánh đầm. Đội trưởng về hưu của cậu - cũng là ba của sư phụ cậu - đã dạy cậu tháo dỡ vũ khí, cũng thường xuyên dẫn cậu đến bãi bắn bia luyện tập.

Dấu vết lúc huấn luyện vào lúc này có tác dụng khác.

Cổ Bonhyuk đã đỏ ửng, chứng minh hắn không bình tĩnh.

Ngoài cửa sổ vang lên âm thanh la hét ầm ĩ gì đó, nhưng không ai để ý.

Dường như bị ý chí cố ý kéo vào ngăn thành hai thế giới, không thể kết nối.

Hanbin mơ màng, trước mặt như có thứ gì đang thu hút cậu, thúc giục cậu hấp thu.

Nhưng mà lý trí ngăn cản hành vi của cậu, cậu tránh lao xuống vực sâu.

Bản năng sở dĩ là bản năng là bởi vì nó chỉ thấy cái trước mặt, bất kể hậu quả.

Omega khát cầu một nửa khác, ý chỉ chất dinh dưỡng, muốn hợp hai làm một.

Dường như là chuyện khi tỉnh táo không thể nói cho người ngoài biết, nhưng mà tồn tại trong bản năng của mỗi một Omega.

Cần nhau vốn không phải chuyện gì đáng xấu hổ, nhất là ở trước mặt người phù hợp trăm phần trăm.

Đây là lý do tốt để thuyết phục mình, Hanbin vẫn đang do dự, nhưng trong đầu lại có âm thanh đang không ngừng thúc giục, ép cậu không nghĩ nữa.

Cậu chạm vào, ngửa đầu đối diện với hắn.

Bonhyuk ngồi ngay ngắn trên giường, chìm trong bóng tối. Trong phòng không bật đèn, cậu không nhìn thấy mặt hắn, lại có thể cảm nhận được chính xác hằn ở đâu.

Hắn vì cậu tạm dừng mà kiềm chế, nhẹ nhàng chạm vào hai gò má cậu, gian nan duy trì lý trí.

Lúc sau Omega sẽ mất lý trí, Alpha bị Omega hấp dẫn cũng thế.

Bởi vì nguyên nhân thiên tính nên họ có thể trực tiếp nhắm đến mục tiêu, nhưng Koo Bonhyuk là ngoại lệ.

Hắn phải thời khắc nhắc nhở ý chí còn sót lại của mình để nắm cực diện trong tay, là bởi vì hắn biết Oh Hanbin là người cần chậm rãi hầm mới có thể ăn.

Thật ra tính cách Hanbin rất dữ dằn, cố quá sẽ thành quá cố, không nên cứng đối cứng, cuối cùng chỉ có thể mất cả chì lẫn chài…

Hắn chậm rãi dẫn dắt, bởi vì kìm chế nên người mướt mồ hôi.

Nhưng Hanbin còn muốn khiêu chiến với tính nhẫn nại của hắn.

Hoa linh lan lười biếng, mùi phát ra càng quấn quýt.

Người kia là Koo Bonhyuk, nếu là Koo Bonhyuk... chắc là không sao nhỉ?

Cần tiểu ly lý trí nghiêng, bản năng chiếm thượng phong, đánh tơi bời Omega.

Mùi bạc hà gay mũi, trước lúc chưa bị chế tác thành kẹo, vị không ngon.

Hanbin phun ra, ngũ quan thiếu niên xinh đẹp khẽ nhăn lại.

Bonhyuk đang giật mình, thấy phản ứng này của Hanbin lại dở khóc dở cười.

Nhưng cậu không phải người dễ dàng buông tha, cái kẹo kia lắc lư trước mặt thu hút cậu.

Cậu cố liếm một cái, bỗng nhiên cảm thấy hình như có thể chấp nhận.

Lý trí sụp đổ, mài mòn sự tỉnh táo cuối cùng của hắn.

Không có Alpha nào có thể chống cự Omega hoàn toàn phù hợp trong lòng làm như vậy, đó là sự si mê của lý trí và bản năng, Koo Bonhyuk không phải ngoại lệ.

Hình ảnh cuối cùng trùng lặp với ảnh cp đồng nhân mà hắn thấy trên bài post, nhưng làm cho hắn không khống chế được hơn.

Bonhyuk rót pheromone vào. Sau khi Hanbin chìm vào giấc ngủ, hắn giúp cậu lau sạch vết bẩn trên mặt.

Ngoài cửa sổ có hai ba điểm sáng lấp lóe.

Lúc Hanbin tỉnh, quần áo sạch sẽ, trừ tóc hơi rối vì ngủ.

Điện thoại thông báo hơn mười cuộc gọi nhỡ, toàn bộ của Jaewon.

Hanbin ngồi dậy, không hiểu sao cảm thấy miệng khô, yết hầu thũng đau.

Lúc cậu nghĩ có phải di chứng của ngủ lâu không, ký ức lúc trước lại quay cuồng trào ra.

"!?"

"!!!"

Oh Hanbin trừ khiếp sợ và mắng chửi người trong lòng, hoàn toàn đánh mất năng lực ngôn ngữ.

Bây giờ cậu chỉ muốn nhảy ra khỏi chỗ này, không bao giờ... gặp mặt Bonhyuk nữa.

Đâu chỉ là mất mặt, mất sạch mặt mũi luôn rồi!

Oh Hanbin đang hỗn loạn thì cửa "cạch" mở ra. Bây giờ cậu không có mặt mũi nào đối diện với người xuất hiện trước mặt mình.

"Cậu dậy rồi. Tôi mua ít cháo và nước, muốn uống nước nhuận họng không?"

Hanbin nghĩ thầm tôi nhuận mẹ cậu, sau đó nhận chai nước kia, nhưng không phải uống mà vào buồng vệ sinh nhổ ra.

Bây giờ cậu trong phòng vệ sinh nhìn gương, không hiểu vì sao lần này lại biến thành như vậy.

Không thể dừng lại đúng lúc, cậu lại còn muốn hắn tiếp tục.

Koo Bonhyuk là thuốc cứu mạng cậu, nói cách khác là thuốc ổn định cuộc sống. Chỉ có tác dụng phản ứng hóa học này, Hanbin mới không trở nên kỳ lạ.

Hơn nữa vấn đề chính yếu là... Không ghét.

Hanbin phiền não ném chai nước vào thùng rác, nếu đổi thành người khác... thôi, không có khả năng có người khác.

Cậu rửa mặt ra phòng tắm, không muốn giải thích gì với Bonhyuk. Giải thích thế nào được, trong lòng mọi người đều rõ.

Hanbin mở hộp ra ăn cháo, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có tiếng động.

Hanbin nghi vấn: "Nếu họ không ăn gì liệu có đói chết không?"

Đánh dấu vĩnh viễn không thể so với đánh dấu tại thời một lần là được, mà là một hoạt động thời gian dài, khảo nghiệm thể lực của Alpha…

Điện thoại của cậu lại rung, vẫn là Song Jaewon. Cậu bấm nghe, bên kia vang lên giọng nói tủi thân của cậu ta.

"Hanbin, sao gọi cho ông nhiều cuộc thế mà không nghe. Haeri nói các ông thấy Jiho, thành công rồi, sao không nghe điện thoại của tôi?"

"Hai ông đi ra ngoài chơi à, sao không đưa tôi đi theo!"

"Không chơi, gặp lại sau, bye."

Chơi cái đầu ông.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip