46
Oh Hanbin nghĩ, Koo Bonhyuk lại nói nhiều.
Đáng tiếc màn đêm bao phủ, không thì kiểu gì cậu cũng phải xem có phải Bonhyuk lại xấu hổ hay không.
Mây đêm nay như bông, hoặc như là từng mảnh trầm tích lắng đọng mỏng manh, không che khuất ánh trăng sáng bàng bạc.
Ánh trăng dịu dàng soi sáng con đường hai thiếu niên đi.
___
Hanbin về nhà, bị cô Oh tỉ mỉ hỏi toàn bộ quá trình.
Cậu lược đi tình tiết liên quan đến Koo Bonhyuk, nói đại khái chuyện liên quan, làm Myeong tức giận cực kỳ.
"Sao có Omega hư hỏng vậy, hơi quá đáng rồi đấy, rõ ràng là kết quả tự làm, bây giờ còn hắt nước bẩn cho người khác!"
Myeong không dám nghĩ nếu Hanbin bây giờ còn là Alpha sẽ phải ấm ức cỡ nào.
Vu khống Alpha làm ra hành vi này với mình, cho dù pháp luật không phán quyết, nếu tiếng xấu đồn xa còn làm người thế nào.
Hanbin vỗ lưng mẹ, thuận khí cho bà.
"Không sao, bây giờ vấn đề cũng được giải quyết rồi, coi như là trong họa có phúc nhỉ?"
Cậu nghĩ đơn giản, dù sao tự Park Jiho làm việc này, phải gặp báo ứng.
Hiển nhiên, hành động này của cậu ta không tránh được ăn cơm tù.
Myeong chọc gáy cậu: "Chỉ có con phổi bò chẳng để tâm, mà cũng phải, không cần phải so đo."
"Đúng rồi, quà con nói là tặng cho Hyuk-ssi đã xong chưa?"
"Sắp làm xong ạ."
Myeong tính ngày: "Con trai à, từ ngày con bảo tặng quà cho người ta đã qua nửa tháng rồi, vẫn chưa xong à?"
Hanbin đẩy bà vào phòng: "Làm chậm mà chắc, mẹ ngủ trước đi, ngủ ngon."
"Được rồi được rồi, biết rồi, con cần mẹ giúp gì thì nói với mẹ."
Cậu gật đầu: "Vâng, mẹ ngủ ngon."
Đóng cửa phòng Myeong, Hanbin cầm quần áo đi tắm rửa.
Quà của cậu cũng sắp làm xong, còn thiếu một chi tiết cuối cùng là có thể hoàn công đi tặng.
Nhưng khi cậu tắm rửa xong, không đi làm mà nhìn tờ giấy trên tay.
Đó là địa chỉ cậu chép lại từ chỗ Chaeyeon, có liên quan đến chuyện Bonhyuk ở cấp hai.
Tuy rằng chỉ tiếp xúc đến chuyện mơ hồ, nhưng cậu đại khái cũng đoán ra được là chuyện gì, khá giống chuyện họ gặp phải bây giờ.
Hanbin tuyệt đối tin tưởng Bonhyuk, cũng không hứng thú lắm với chuyện này. Cậu chỉ thấy khó chịu vì hiện tại vẫn có người lấy chuyện này ra để công kích hắn mà thôi…
Nhưng tùy tiện kiếm người nói chuyện thì không phải chuyện cậu có thể làm ra, thôi bỏ đi, chỉ là vở hài kịch buồn cười mà thôi.
Cậu và giấy thành một cục, ném vào thùng rác.
Ngày hôm sau rời giường, Hanbin mở cửa là thấy gương mặt tiều tụy của Song Jaewon, làm cậu kinh ngạc.
"Wonwon, tối qua ông không ngủ à?"
Jaewon đang sốt ruột thượng hoả: "Sao tôi ngủ được, nhắm mắt cái là lại nghĩ chuyện Park Jiho, sau đó tức tỉnh luôn, sao chẳng thấy ông sốt ruột gì thế."
"Không có gì mà gấp, tối hôm qua cảnh sát đến tìm chúng tôi, chuyện đã rõ."
"Ah?"
Song Jaewon kêu lên một tiếng: "Sao tôi không biết! Sau đó thì sao sau đó thì sao! Sao điều tra rõ được, Park Jiho giờ sao rồi?"
Hanbin mua sữa cho cậu ta ở quán bán đồ ăn sáng, cho cậu ta lấp bụng rồi nghe.
"Thật ra chuyện này dễ chứng minh, bởi vì..."
Jaewon tranh lời: "Tôi biết rồi! Bởi vì Jiho không có chứng cứ! Anh ta toàn bịa đặt thôi, lúc trước cũng là người khác chụp, lại còn hãm hại ông."
"Không chỉ không có chứng cứ, mà còn..."
Jaewon lại cướp lời: "Còn nữa, chỉ cần điều tra là biết các ông và Jiho căn bản là chẳng có dính líu."
Oh Hanbin hít sâu một hơi, lời thẳng thừng bị cắt ngang hai lần, cậu cũng không muốn nói tiếp.
Thôi, Jaewon vui là được.
Song Jaewon như là sa vào trong thế giới trinh thám: "Chuyện chưa từng làm sẽ không có chứng cứ, bịa đặt thế nào cũng là giả. Jiho không tìm được nhân chứng, cho dù Hajeong kia làm chứng giả cũng vô dụng. Đúng là dao nhựa mà còn đòi đâm người ta."
"Nhưng Ryu Hajeong có làm chứng giả không, anh ta cũng bị Jiho đổ tội nói là phạm tội cưỡng hiếp mà?"
Hanbin đáp một câu: "Anh ta sẽ làm."
"Chậc chậc chậc, si mê gì cuối cùng cũng không chết tử tế được, lại còn vào tù."
Jaewon hưng phấn chưa được bao lâu, lại lo lắng.
"Tuy bài post trên diễn đàn bị xóa, nhưng nhiều người thảo luận làm. Tôi còn thấy trên cả Facebook, nhưng không có lượng forward, bài đăng cũng bị xóa, chỗ khác tôi không biết có không. Lỡ đâu ông bị bạo lực mạng thì sao?"
Hanbin nhét cái xíu mại vào miệng cậu ta, chặn cái miệng của cậu ta lại.
Cậu nhướng mày: "Bạo lực thật tôi còn không sợ, còn sợ bạo lực mạng à?"
Song Jaewon cắn đồ im im im gật đầu, Hanbin cười búng trán cậu ta.
Chuyện này vẫn bị trường học biết, Hanbin và Bonhyuk vừa đến lớp học đã bị chủ nhiệm lớp gọi vào phòng.
Sáng nay chủ nhiệm lớp nhận được tin tức mà như bị sét đánh. Vị nữ giáo viên xưa nay hiền lành trầm ổn đứng trong văn phòng gần một phút đồng hồ mới cam đoan với hiệu trưởng là tin giả.
Không biết có phải bởi vì là Koo Bonhyuk hay không, hiệu trưởng cũng dễ tính, nói chuyện rất ôn hòa, chỉ bảo cô đi tìm hiểu rõ ràng, sau đó phối hợp điều tra là được.
Cúp máy, chủ nhiệm lớp vội vàng thông báo Koo Bonhyuk và Oh Hanbin đến văn phòng mình.
Cô coi như là nhìn hai học sinh này lớn lên hai năm, Bonhyuk là học sinh cưng của cô, bản tính thì cô biết rõ. Mà cô cũng chú ý đến Hanbin, biết tuy rằng cậu quậy, nhưng bản tính không phải hư hỏng, sao làm ra chuyện như vậy được…
Người mở miệng giải thích là Bonhyuk, hắn luôn có thể sử dụng lời trần thuật ngắn gọn nhất để nói rõ. Chủ nhiệm lớp nghe xong, yên tâm.
Đây không chỉ là chuyện liên quan đến hai người, thậm chí có thể ảnh hưởng đến danh dự của trường học.
"Cô tin các em. Được rồi, các em về lớp học đi, cô đi giải thích với lãnh đạo trường."
Chuyện này dường như nhẹ nhàng trôi qua như vậy, chỉ có hai người đau khổ.
Park Jiho không biết mình sao bỗng nhiên từ người bị hại thành người hãm hại, liên tục bị hỏi cung làm cho anh ta ăn không tiêu.
Không giống dự đoán của anh ta, rõ ràng anh ta mới là bị hại, vì sao lại bị ép cung như phạm nhân.
Nhất là cảnh sát nam Alpha trung niên kia, chẳng thương tiếc gì anh ta, lúc anh ta đau khổ khóc lóc lại chỉ lãnh đạm nhìn.
"Chú cảnh sát, cháu có thể về nhà không. Cháu không muốn nhớ lại, đau khổ lắm, giờ cháu chỉ muốn ngủ một giấc."
Jiho lã chã chực khóc, khuôn mặt đau khổ không hề che giấu.
Youngmin đứng ở ngoài thấy anh ta diễn thì rũ rượi lắc đầu: "Người này nên vào giới giải trí, có triển vọng lắm."
Yujin tiếp lời: "Không vào được giới giải trí, vào tù thì được."
Park Wonju vẫn không biến sắc, ôm cánh tay nhìn Jiho.
Jiho không diễn nổi nữa, lòng càng bất an.
"Chú cảnh sát, cháu muốn về nhà nghỉ ngơi."
Giọng điệu của Jiho lần này có chút cứng rắn.
Wonju vẫn giữ thái độ đó: "Chứng cứ cậu đưa ra không đủ, để bảo đảm tính công chính, chúng tôi không thể bắt nhầm người."
Park Jiho kích động đứng lên: "Cháu chưa cho đủ chứng cứ? Cháu không biết cháu phải cho thêm chứng cứ gì nữa! Bọn chúng không tự tay chạm vào cháu, cháu cũng không thể lưu lại mẫu DNA, nhưng chẳng lẽ nói không có chứng cứ là những tổn thương cháu chịu không tồn tại sao?"
"Cháu nói thế nào các chú mới tin, chẳng lẽ bởi vì chúa là Alpha nên muốn bao che cho đồng loại à?"
"Rõ ràng cháu mới là người bị ba Alpha tra tấn, bây giờ các chú nói không đủ chứng cứ nên để chúng nó nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật à?"
Jang Yujin và Di Youngmin đứng bên ngoài thán phục vỗ tay, xem kìa, đây mới là diễn.
Nếu Youngmin không biết Oh Hanbin là Omega, biết lời khai sai, sẽ tin thật.
Park Wonju bị Jiho làm cho đau đầu, nhíu mày, gõ bàn.
Ông đã hỏi quá nhiều, không kiên nhẫn tiếp tục vòng vo với Jiho nữa.
"Park Jiho, bây giờ cậu không phải nạn nhân. Tôi chính thức tuyên bố cậu vi phạm tội vu oan trong điều 243 của Luật pháp. Bịa đặt sự thật, muốn hãm hại người khác sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự,bây giờ tôi chính thức thẩm vấn cậu."
Wonju gõ thủy tinh, bảo người đứng bên ngoài vào ghi chép.
Youngmin cầm tài liệu đi vào, kéo ghế dựa ngồi đối diện Jiho.
Biểu cảm trên mặt Jiho không duy trì được: "Đây... Đây là có ý gì?"
"Các chú nghĩ cháu nói dối? Cháu không có! Chú cảnh sát cháu không có!"
Park Jiho hai mắt rưng rưng nhìn nữ cảnh sát Beta lúc trước rất đồng cảm với mình, muốn có được sự đồng cảm.
Nhưng Youngmin nhìn cậu, trên mặt không có chút cảm tình gì.
Móng tay Jiho cơ hồ ghim vào lòng bàn tay, anh ta hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc.
"Các chủ dựa vào cái gì nói tôi hãm hại người, rõ ràng tôi mới là người bị hại!"
Anh ta lớn tiếng quát to, như là muốn thuyết phục mình.
Di Youngmin nhìn anh ta như đang nhìn người giãy dụa vô ích, đầy vẻ đùa cợt và thương hại.
"Chứng cứ nói tôi nói dối đâu? Cho dù tôi không có chứng cứ, các chị cũng không thể như vậy!"
Park Jiho quả thật là luống cuống, kết quả trong suy nghĩ của anh ta là cho dù không có cách làm cho Koo Bonhyuk và Oh Hanbin gặp xui xẻo, cũng không thể liên lụy đến mình.
Youngmin mở miệng: "Bởi vì Oh Hanbin là Omega, cậu ấy không có khả năng làm ra hành vi như cậu nói."
Jiho đứng vụt lên: "Không thể nào!"
Cậu ta không thể tin: "Sao Hanbin lại là Omega! Điều này không có khả năng! Rõ ràng cậu ta là Alpha! Tôi biết!!"
Cho tới bây giờ anh ta không nghi ngờ việc Hanbin có phải Alpha hay không, dù sao ngày anh gặp Hanbin, cậu tỏa pheromone Alpha khiến cho anh ta hoa mắt mê mẩn khó kìm nén được.
Sao cậu có thể là Omega, quả thực là chuyện cười mà.
Youngmin lên tiếng: "Điểm này là chính xác. Bây giờ chúng ta nói chuyện, động cơ cậu làm như vậy là gì?"
Park Jiho vẫn đang bài xích sự thật, hoàn toàn kháng cự trao đổi.
Anh ta không tin Oh Hanbin là Omega, không tin kế hoạch của mình thất bại, không tin mình thất bại thảm hại.
Jiho không khống chế được: "Tôi muốn gặp cậu ta! Tôi muốn gặp cậu ta!"
Khi Youngmin muốn can thiệp, Ryu Hajeong vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, không thể giao tiếp.
Park Wonju ngán ngẩm: "Thôi, đưa ra đi, trạng thái này chắc cũng không hỏi ra cái gì."
Ông còn tưởng dưới sự kích thích này, Park Jiho sẽ lộ ra chút gì đó, hiển nhiên ông thất vọng rồi. Cậu ta đang tự vấn, nghi ngờ chân tướng, mặt khác không lộ ra gì cả.
Giữa trưa Hanbin tan học bị cảnh sát tìm Park Jiho phản kháng quá mạnh mẽ, nói chỉ cần gặp cậu sẽ nói hết mọi chuyện.
Phản ứng của Song Jaewon lớn hơn cả Oh Hanbin: "Còn bảo Binbin đi gặp mình? Sắp bị anh ta làm tức chết mất."
Jaewon cảm thấy lúc trước Hanbin không nên cứu Park Jiho, không đâu trúng một nhát dao lại còn gặp chuyện như vậy. Nếu không gặp phải, sẽ không nhiều chuyện như thế.
Hanbin cười khẽ vỗ bả vai cậu ta: "Ông tự đi ăn cơm đi, tôi đi một chuyến rồi về."
Jaewon không cam lòng đáp, nhìn Hanbin ngồi xe rời đi.
Mới qua một đêm, dáng vẻ Park Jiho thay đổi có chút đáng sợ.
Ánh mắt anh ta buồn bực, thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy, nhưng lúc thấy Hanbin, anh ta lại thay bằng biểu cảm hoang mang.
"Oh Hanbin, sao mày lại là Omega, rõ ràng lúc mày cứu tao, mày là Alpha."
Cậu cười nụ cười xán lạn chưa từng có với anh ta: "Ngại quá, là thật."
"Anh nói xem trùng hợp không, ngay vào ngày cứu anh."
Hanbin tỏa ra một tia pheromone, cắt ngang lời muốn hỏi của Park Jiho.
Anh ta trong phút chốc sắc mặt tối tăm, siết chặt góc áo.
Đáng chết đáng chết đáng chết!
Chỉ vì chút sai lầm mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Park Jiho không khống chế được vẻ oán hận trên mặt, Hanbin tựa vào ghế, như là xem một vở hài kịch.
Anh ta như là nghĩ đến gì đó, vội vàng hỏi: "Ryu Hajeong cưỡng chế đánh dấu tao, có phải chúng mày làm không?! Có phải chúng mày đã làm gì không?!”
"Chồng liên quan gì đến tôi, hai người làm tình là chuyện của hai người, liên quan gì đến tôi?"
Hanbin khẽ cong môi: "Rõ ràng là anh tự nguyện ôm lấy những người đó làm. Cho dù tôi còn là Alpha, buổi tối đó tôi cũng không thể nhớ nổi anh. Người như anh, không mặc quần áo đứng trước mặt tôi, tôi cũng thấy bẩn mắt"
Park Jiho tức giận ngực phập phồng, siết bàn, nửa phút sau, anh ta miễn cưỡng cười áy náy.
"Xin lỗi, tôi sai rồi, đêm đó là tôi không nên, nhưng tôi thật sự quên mang thuốc ức chế. Lúc này tôi cũng tưởng các cậu chỉ thị nên mới làm vậy. Tôi giải thích, tôi không nên nói dối, mặc kệ các cậu bảo tôi làm cái gì cũng được, van cầu cậu tha thứ cho tôi".
Anh ta khóc đau lòng cực kỳ, thiếu điều quỳ xuống đất xin cậu tha thứ.
Tốc độ đổi sắc mặt này làm cho Hanbin sợ hãi, đâu chỉ là co được giãn được.
Sau khi biết mình không lật ngược được tình thế thì vội tìm ra cách ứng đối, nói lỗi sai của mình như thể trẻ con lầm lỗi.
Sao có loại người ngu xuẩn đến buồn cười vậy chứ, cho rằng người khác nhất định phải làm theo ý mình sao?
Hanbin không nhanh không chậm mở miệng: "Tôi nhắc anh một câu, không phải anh đang nói dối, là đang phạm tội."
Biểu cảm của Park Jiho cứng đờ, càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Giọng anh ta dồn dập: "Tôi không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ nhất thời xúc động... Chỉ cần cậu tha thứ cho tôi, tôi làm cái gì cũng được, tiền hay gì khác..."
"Tôi không tha thứ, trên thực tế tôi cũng không quá để ý đến anh."
"Tuy rằng anh tự cho là đúng tưởng tùy tiện trêu đùa là có thể trói buộc người khác rất buồn nôn, nhưng tôi sẽ không buồn nôn anh quá lâu. Thậm chí tôi cũng không biết sao anh có thể vô liêm sỉ nói ra những câu đó được."
Hanbin nói xong đứng dậy. Cậu không muốn trao đổi gì với Jiho nữa, chỉ muốn xóa anh ta ra khỏi cuộc sống mình.
Park Jiho biết cầu xin tha thứ vô dụng, cũng biết mình không có cách thuận lợi thoát thân, lạnh lùng nhìn Oh Hanbin, miệng phun ra lời nguyền rủa ác độc.
"Người như anh, xứng đôi với Ryu Hajeong lắm."
Hanbin nói xong, thoải mái rời đi.
Kế tiếp vụ án tiến triển, Koo Bonhyuk gọi luật sư vào.
Sau khi thi đại học, còn nửa tháng là thi cuối kỳ.
Hanbin thoát khỏi chuyện ầm ĩ này, tập trung học tập, buổi tối về nhà, đẩy nhanh tốc độ làm quà.
Nhưng cố tình luôn có người đến la hét ầm ĩ. Cậu mới về từ đồn công an được hai ngày đã có đôi vợ chồng đến trường, liếc nhìn Bonhyuk một cái.
Đôi vợ chồng này hiển nhiên là ba mẹ Park Jiho. Trong văn phòng phòng học, Omega trung niên nước mắt như mưa, khóc xin Bonhyuk và Hanbin buông tha cho con mình.
"Chuyện này là Jiho nhà cô không đúng, nó cũng biết mình sai rồi, nó cũng là người bị hại. Nếu không có súc sinh kia, Jiho nhà cô đã không bị ép đến mức như thế."
Nữ Omega này mở miệng, Hanbin biết ngay có mùi bạch liên hoa trên người Park Jiho là từ đâu ra, quả thực là mẹ con y nhau, trò giỏi hơn thầy.
Ba anh ta cũng mỏi mệt, nói đồng ý với điều kiện của Bonhyuk và Hanbin, chỉ cần họ nhả ra, sẽ chịu trả tiền.
Hanbin cười nhạo: "Tôi nói lại lần nữa, cô về bảo con cô ngoan ngoãn ngồi tù được chưa?"
Mẹ Jiho cơ hồ khóc thành sông: "Sao cháu có thể nói như thế, rõ ràng các cháu không bị thương tổn gì thực tế, rõ ràng thằng bé không làm gì các cháu, nó chỉ nhất thời tức giận dùng sai cách. Không phải các cháu sai sử thì không phải thôi, vì sao phải ép người đến đường cùng chứ! Nó chỉ là Omega tuổi rất nhỏ mà, nếu ngồi tù, sau này làm sao đây?"
Hanbin không kiên nhẫn nhíu mày: "Liên quan gì đến tôi."
Bonhyuk chẳng có bao nhiêu cảm xúc, lạnh lùng mở miệng: "Hai người không biết dạy con, tôi nghĩ để quốc gia thay hai người dạy thì hơn."
Bên cạnh chủ nhiệm lớp thở phào. Chuyện này cô không nên mở miệng nói gì, nhưng cô rất lo đám trẻ con lại bị thủ đoạn vừa đấm vừa xoa làm cho mềm lòng.
Tuy cô không biết họ dùng thủ đoạn gì để thoát, nhưng nếu không thành công giải quyết chuyện này, bọn họ sẽ bị hủy danh dự và cuộc sống.
Ba mẹ Park Jiho thấy thương lượng không được, trả tiền cũng không được, đành phải bất đắc dĩ rời trường.
Koo Bonhyuk vuốt mái tóc hơi rối của cậu: "Chuyện này sắp xong rồi. Chứng cứ của chúng ta cũng đủ, mở phiên toà cực kỳ bất lợi với bọn họ, nên mới gấp gáp muốn xử lý nhẹ."
Hanbin đứng trên hành lang cho hắn nghịch tóc, gật đầu không chút bất ngờ.
Song Jaewon thò đầu ra cửa sổ, khẩn cấp muốn nghe tiến triển mới nhất.
Càng gần càng ngày mở phiên toà, Hanbin nghĩ ba mẹ Park Jiho có thể sẽ không buông tha, nhưng không ngờ họ sẽ làm đến độ vô liêm sỉ không cần mặt mũi như vậy.
Ở cửa trường người đến người đi, giờ phút này lại có một nhóm người hóng hớt tụm lại.
Koo Bonhyuk và Oh Hanbin đi đến cổng trường, đã bị đôi vợ chồng này ngăn lại.
Thứ làm cho cả hai khiếp sợ là hai người kia chặn đường họ, quỳ xuống bắt đầu kể lể.
Song Jaewon và Hwang Haeri cũng sắp điên mất thôi, không ngờ còn vô sỉ được đến vậy.
Vô luận ai sai ai đúng, người lớn quỳ xuống, người qua đường thấy được thì lại khiển trách.
Dù là người lạnh lùng như Koo Bonhyuk lúc này cũng siết tay nổi cả gân xanh.
Thái độ của đôi vợ chồng này là, nếu không tha thứ, chúng tôi sẽ không đứng dậy.
Hanbin hít sâu một hơi, nhịn ý muốn đá hai người này đi xuống, hành động khờ dại này chỉ có Song Jaewon mới có thể làm.
Jaewon và Haeri đứng khuyên can, mà khuyên can mãi cũng vô dụng.
Người tụ tập càng lúc càng nhiều, bảo vệ và các giáo viên gian nan chen vào, muốn kéo hai vợ chồng kia dậy.
Lúc bị kéo dậy mẹ Jiho còn khóc gào: "Tôi không dậy! Trừ phi chúng nó tha cho Jiho!!"
Như thể bọn họ mới là người yếu thế bị hại, làm cho các giáo viên cũng buồn bực không thôi.
Cách giải quyết của Koo Bonhyuk đơn giản hơn nhiều, hắn đến gần đôi vợ chồng đang gào khóc kia.
"Hai ông bà ở thêm một phút đồng hồ nữa, tôi sẽ khởi tố con hai người vì xâm phạm quyền danh dự lần thứ hai, thuận tiện bảo luật sư của tôi cố gắng làm anh ta ngồi tù lâu thêm một chút."
Giọng hắn như là hàn băng trong mùa đông, làm cho đôi vợ chồng kia run lên.
Đôi vợ chồng đáng ghét này bị đuổi đi, nhưng trong trường học vẫn có vô số lời đồn đãi.
Thậm chí có người livestream lên vòng bạn bè, thế cho nên làm cho người trong trường học thảo luận rất nhiều.
Có người nhớ lại bài post lúc trước bị xóa ngay, nói là đàn anh kia bị hai người hại đến độ điên khùng nên ba mẹ mới khóc lóc xin bọn họ giơ cao đánh khẽ.
Có người liên tưởng đến Hanbin hay đánh nhau, nói là bởi vì người ta bị cậu bắt nạt khổ sở nên đến khóc lóc cầu xin.
Có người lại nghĩ đến thân phận Bonhyuk là thiếu gia nhà nào đó, nói là Koo Bonhyuk lấy quyền thế ức hiếp người, khiến cho họ cùng đường chỉ có thể đến cầu xin.
Tóm lại không thể thiếu mấy lời khoa trương máu chó, mà chân tướng là đôi vợ chồng kia đến xin tha thứ cho đứa con phạm tội thì lại ít được nhắc đến…
Các giáo viên không ém lại chuyện này được, chỉ có thể bảo đảm học sinh tập trung tinh thần thi cuối kỳ, không được tung tin vịt.
Mấy ngày nay nhiều người lớp khác đến hóng hớt, các bạn học lớp 11-1 bị kéo lại hỏi thăm chuyện này cũng thấy phiền.
Jaewon buồn bực buông sách Toán, không tĩnh tâm nổi.
Hanbin buồn cười dùng bút gõ đầu cậu ta: "Tập trung."
"Ầy tôi chỉ là tức quá thôi, nhưng người đó cái gì cũng nói được, phiền."
Hanbin liếc mắt nhìn Bonhyuk một cái rồi mở miệng: "Yên tâm, sẽ không còn nữa đâu."
"Hở?"
Trước khi thi cuối kỳ có nghi thức cổ vũ, Bonhyuk sẽ lên phát biểu cổ vũ ngắn gọn, cũng sẽ giải thích chuyện xảy ra gần đây. Hanbin làm đương sự, đương nhiên cũng phải lên cùng.
Cuối tuần thi, buổi cổ vũ được tổ chức vào thứ Tư. Ngày đó ánh nắng cực kỳ chói chang, lại vẫn không địch lại sự nhiệt tình của của mọi người.
Theo bản thảo, câu đầu tiên Koo Bonhyuk nói là "Thưa các thầy cô kính mến, thưa toàn thể các bạn học sinh", nhưng hắn không nói thế.
"Tôi biết các cậu không muốn nghe động viên cổ vũ cuối kỳ, tôi vào thẳng chủ đề hôm nay, về chuyện xảy ra hai ngày trước."
Các học sinh vỗ tay, đợi hít drama.
Hắn dùng giọng điệu bình tĩnh nói tất cả mọi chuyện. Bởi vì ân oán cá nhân nên Park Jiho bịa đặt sự thật hủy hoại danh dự của hắn và Hanbin, bây giờ đang ở đồn công an, ba mẹ anh ta muốn họ hủy án, họ không đồng ý.
Đương nhiên đây chỉ giản lược trọng điểm, Bonhyuk không nói như vậy, nhưng nói không hề có chút tình cảm mãnh liệt dâng trào nào, những nhóm quần chúng hít drama lại vẫn hào hứng.
Hắn nói xong đưa mic cho cậu, dựa theo bản thảo, Hanbin phải tổng kết.
"Ờm, thật ra lẽ ra tôi nên nói mọi người cuối kỳ cố lên, đừng tung tin vịt nữa, giữ gìn hình tượng của trường học, nhưng mà..."
Cậu kéo dài giọng, làm cho mọi người tập trung vào những lời cậu sắp nói.
Chủ nhiệm lớp vội vàng ra hiệu với chủ nhiệm giáo dục, tỏ vẻ mình không biết gì hết.
"Nhưng tôi muốn nói là, tin Park Jiho nói huyên thuyên, các cậu nghĩ gì thế?" Oh Hanbin vẫn tùy ý như trước, đứng cạnh Bonhyuk nói: "Nếu lựa chọn anh ta, tôi thà chọn Koo Bonhyuk."
Cậu nhướng mày với hắn: "Đúng không, honey?"
Cậu cười ôm hắn xuống sân khấu, không phát hiện đồng tử đầy vẻ chiếm hữu của người bên cạnh...
Người bên dưới vẫn gào thét ầm ĩ, ồn hít drama như thể muốn thiêu đốt cả mùa hè.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip