Chương 17: Bí Mật
"Sơ Krone"
Isabella đưa ra trước mắt sơ một bao thư, dấu ấn đỏ của tổng bộ in trên bao thư. Khỏi nhìn cũng biết sơ Krone vui như nào rồi.
"Chúc mừng cô nhé, tổng bộ bảo cô nên chuẩn bị ngay bây giờ"
"Điều này..là thật sao?"
'Điều mình muốn..trở thành sự thật rồi..!' vui quá đi, vui quá, điều ta hằng momg ước. Sơ Krone vẫn vui vẻ bày tỏ ra sự phấn khích của mình với Isabella. 'Phải rồi, phải nhanh chóng chuẩn bị thôi!'
Trong khi mụ sơ hứng khởi bước vào chuẩn bị đồ đạc thì Isabella đã thầm thâu tóm được mụ sơ, cho bà ta chút niềm vui vậy.
'Việc tôi đã nói, ngươi vốn chẳng để vào tai, thật tội nghiệp Krone.'
----------------------------------
''Sylcle?!"
Emma đứng bật dậy khỏi ghế, tay đập bàn kinh ngạc khi nhìn thấy cô. Norman và cả Ray..trưng ra bộ mặt..suy sụp thế..? 'rốt cuộc họ thấy được bao nhiêu rồi?'
Bây giờ cô không còn trưng ra bộ mặt ngây thơ thường ngày được nữa, bình tĩnh đi đến gần họ nhìn cả ba người, Sylcle hiện giờ hoàn toàn khác với thường ngày, lạnh hơn thường ngày..
''Chị..?''
Cô nhíu mày lên nhìn Norman, chờ câu tiếp theo của cậu
''Chị quả thật là một ''nguồn tin'' của mama nhỉ?''
Norman liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh sóng lưng, thằng bé này quả thật là có khí chất.
''Trong đó không phải ghi quá rõ sao? Còn hơn cả thế nữa đó.''
Cô bước đến gần bàn của bọn họ, nhìn Norman, nhìn cả ba người một lượt, cười mỉa mai một cái, cái nụ cười gợi đòn.
''Gì cơ?! Chị..? Nội gián..?..''-Ray
''Sylcle..''-Emma
''Em đã cảm thấy Ray là nội gián là đủ nhưng vẫn còn cảm giác sai, khi em bắt đầu nghi ngờ thì em cảm thấy thế thật tồi vì chị lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ và yếu đuối, nhưng cuối cùng sự thật chị lại là nội gián như thế''
Cô im lặng chắp tay ra sau lưng nhìn Norman, như chờ xem cái gì đó, dẫu sao việc này cô đã đoán trước rồi, đành xem xem thằng bé suy luận vậy.
"Chị là người lớn tuổi trong chúng em, là "chị cả" chị lớn hơn bọn em nhiều. Mọi đứa trẻ từ khi sinh ra sẽ luôn ở đây và chuyển đi khi 12 còn chị thì không. Chị đến khi bọn em 3 tuổi và bây giờ đã lố mức 12 nhưng chị vẫn còn ở đây..chỉ có thể"-Ray
''Chị, đã làm nội gián bao lâu rồi?"
''Nội gián? Có hả? Thứ chị đang đảm nhận hơn cái nội gián nhàm chán đó.''
Cô nhắm tịt mắt, làm ra cái dáng vẻ có chút gì đó háo hức.
Cô cười cười nói với họ bằng chất giọng trong trẻo thường ngày nhưng ánh mắt họ nhìn cô không như thường ngày, Emma thì có chút tuyệt vọng nào đó trong ánh mắt, Ray thì..có vẻ đang cố điềm tĩnh và Norman thì đang cố dò xét cô. Cảm giác, tội lỗi quá, như trên phiên toà xét xử.
''Rốt cuộc chị đã phun hết bao nhiêu thứ cho mama rồi?''
Norman qua cái đôi mắt xanh dương như sóng lạnh lẽo nhìn cô, như muốn moi hết tất cả làm người khác cảm thấy chột dạ, sợ hãi mà phun ra hết tất cả. Nhưng Sylcle thì lẽ nhiên là không, cô vẫn bình tĩnh dùng chất giọng lâng lâng không cao không thấp mà trả lời Norman.
''Tất cả những gì chị biết!''
Cô đáp trả lại Norman, không biết người khác thế nào nhưng cô trụ được nỗi áp lực cậu ta mang lại quả thực rất tuyệt vời, miệng vẫn cười nhưng bây giờ thì cô rất muốn diệt cậu ta, thật đáng ghét mà.
''Chị thật sự không muốn ra vẻ kẻ ác tí nào đâu và càng không muốn làm phản diện nữa, nhưng các cậu.. cứ ép chị vào vai phản diện thế nhỉ?''
Cô nhìn Emma, Emma bây giờ đang khá run rẩy, nhưng em chẳng làm gì, nắm chặt tay lại, miệng lí nhí nói
''T..tại sao chị lại..là gián điệp cơ chứ..''
Sylcle nhíu mày nhìn Emma, nghe rõ mồn một lời nói của em, chỉ cười nhẹ đáp
''Chị không phải gián điệp cho mama đâu, mà còn là cả một câu chuyện lớn đằng sau nữa, chị không thể nói cho các em được bây giờ."
Cô đi ra sau lưng Emma, chạm nhẹ lưng em một cái làm em giật mình quay ra đằng sau
''Gì cơ chứ? Chị ngụy biện như thế.. Tại sao?''
Nghe được lời này của Emma, cô im lặng chả biết nên phun ra câu từ gì, lòng cô thật đau nhưng biết làm sao bây giờ? Do họ ép cô cơ mà, bây giờ dẫu có nói thế nào, bọn trẻ cũng sẽ không tin được vào chị cả nữa.
''Tớ đã từng nghĩ chỉ có mình tớ..là nội gián, nhưng đột nhiên chị.. Sylcle..lại?''
Cô bước đến gần chỗ Ray, liếc cái cậu chàng đang không chấp nhận sự thật này.
''Cậu hẳn ngạc nhiên lắm nhỉ Ray? Cậu là con chó trung thành nhưng giờ đang ngầm phản bội.. còn tớ là một con sói chẳng hạn, có thể sẽ cắn chết kẻ chăn cừu hoặc ăn sạch tất cả bọn cừu lẫn con chó''
Cô tiến đến đầu bàn. Bỗng căn phòng vang vọng tiếng cười ma mị. Nên kết thúc nhanh rồi, buồn ngủ quá đi.
''Haha! Bị phát hiện sớm quá tôi vẫn đang hơi bất ngờ..nhưng cảm giác bây giờ cũng không tệ''
''Như các cậu đã thấy trong sổ, tớ là người nắm hết tất cả mọi thứ..về thế giới, House và tất cả mọi thứ các cậu đang tự hỏi và thắc mắc''
Cô mỉm cười nhìn họ 'chà'
''Nhưng đừng lo, tôi không phải kẻ địch, càng không phải đồng minh của các cậu''
Ánh mắt cô trở nên lạnh băng, nụ cười mang ấm áp ban nãy cũng biến mất
''Nếu muốn tôi giúp các cậu bỏ trốn thì tuỳ theo từng trường hợp nhé! Không phải cái nào cũng được nhưng các cậu rất thông minh nên chắc không cần đến tôi đâu''
''3 điều''
Norman giơ ba ngón tay lên, cô ngước lên nhìn Norman bình tĩnh chờ đợi
''1) đảm bảo an toàn cho cả nhóm. 2) nôn ra tất cả những gì chị có. 3)..-''
''Nếu là làm nội gián cho cậu thì sẽ là không, vì sao ư? Tự suy nghĩ đi cậu bé thông minh xuất chúng''
Norman ngạc nhiên trước câu nói của cô nhưng cô thì lại liếc nhìn Norman và chầm chậm bước đến chỗ Emma
''Đáng lẽ cậu nên im lặng và lợi dụng tôi mới phải nhỉ? Đe doạ và thương lượng đều thật ngu xuẩn, cậu nên loại bỏ tôi càng sớm càng tốt mới phải''
Cô liếc mắt nhìn xuống khuôn mặt đang cúi xuống của em, mái tóc vàng ngả cam năng động thường ngày lòa xòa che khuất khuôn mặt em, khẽ nâng cằm Emma lên.
''Vì Emma yêu dấu bảo sẽ mang tất cả theo..dù họ có là gián điệp chăng nữa nhỉ? Thật là được cưng chiều quá đi mà Emma, ý kiến của em luôn đạp đổ luôn ý chí của Norman''
Cô mỉm cười xoa hai bên má mềm mại của Emma, thở dài một cái buông em ra, cầm quyển sổ và đến trước cửa.
''Các cậu muốn tiếp tục tin chị không thì tuỳ dù sao chị cũng chả đáng tin tưởng chút nào cả.. Nhưng..''
Cô quay lại, miệng cười cười nhìn họ, để ngón trỏ gần miệng, nói với họ
''Chi..là quân bài mạnh nhất các cậu đang có! Nên sử dụng cẩn thận vào''
Nói rồi cô bước ra khỏi cửa, để lại ba người bọn họ trong thư viện.
End chap 17
Mọi người cứ để lại bình luận góp ý cho mình biết và sẽ cố gắng khắc phục cải thiện nè, yêu lắm ộ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip