Chap 10. Dịch Dương Thiên Tỉ - Chúng ta thật là có duyên

Bắc Kinh 7h tối

- Hắt xì, hắt xì -- *Xoa xoa mũi*

Nó đang đi dạo ngoài đường thì đâm phải 1 anh chàng cao ráo bịt khẩu trang đen. Đội mũ đen, mà anh ta mặc luôn cây đen.

- Bạn gì ơi. Có sao không. Tôi xin lỗi. Không cố ý đâu -- Người con trai đó đỡ nó rồi xin lỗi

- ......

- Tôi thật sự xin lỗi --Anh ta nói lại 1 lần nữa

Nó tự nhiên lăn đùng ra đường luôn. Chả là nó đụng phải Thiên Tỉ. (Trời thì tối mà Thiên Tỉ nhà tui lại mặc cả cây đen thì nó làm sao biết) Chỉ là khi ở biển nó bị trúng gió rồi ngất đi thôi

- Ây ây. Bạn làm sao vậy? -- Thiên Tỉ đỡ lấy nó

- Không phải thấy mặt mình rồi chứ?

Thiên Tỉ móc điện thoại ra và gọi xe cứu thương 🚑 rồi chở nó đi bệnh viện. Đến bệnh viện khi ngồi chờ anh không khỏi lo lắng và nghĩ lung tung. Cứ nghĩ là lỗi do mình. Người nhà của nó thì không gọi được vì điện thoại nó ai mà biết mật khẩu để mở đâu 😂(Au: Thiên Thiên ngốc quá mà. Mật khẩu là sinh nhật của cậu đó)

Thế là Thiên Thiên cứ ngồi vậy cho tới khi bác sĩ ra

-Ai là người nhà của bệnh nhân? -- Bác sĩ hỏi

- Là ...l à... cháu -- Thiên Tỉ đứng lên có chút ngại ngùng

- Em gái cháu sao rồi hả bác sĩ ?   Con bé có làm sao không bác sĩ ? -- Thiên Tỉ hỏi 1 lèo

- Em gái cháu không sao đâu. Bị trúng gió thôi. Nhưng phải ở đây thêm vài ngày mới được

- Vâng. Cảm ơn bác sĩ-- Thiên Thiên cúi đầu cảm ơn bác sĩ

-Cháu có thể vào thăm em gái cháu được rồi !

- Em cháu tỉnh chưa bác? -- Thiên Thiên ái ngại hỏi

- Chưa tỉnh đâu. Có thể là ngày mai

- Vâng cảm ơn bác sĩ-- Thiên Thiên cảm ơn bác sĩ rồi vào thăm nó

Thiên Thiên ngồi ở đó rất lâu. Nhìn nó. Có lẽ Thiên Thiên đã nhận ra nó rồi. Thiên Thiên cũng đọc tin tức về hot girl mới nổi gần đây rồi. Quả thật rất xinh đẹp. Anh không ngờ lại được gặp nó ngay lúc này

Với lại nó chính là cái tên mà làm xe của Thiên bị trầy xước. Nên Thiên Tỉ chắc khó mà quên nó đây

Anh nhìn đồng hồ đã điểm 11h rồi. Anh đã ở đây được 4 tiếng. Chiếc điện thoại nó để trên bàn. Điện thoại anh thì hết pin từ 8h rồi. Ngồi không cũng chán với lại điện thoại nó có thông báo nên anh lấy điện thoại nó ra xem.

Ảnh màn hình khóa chẳng ai khác đó chính là Nam Nam. Cậu em trai yêu quý của anh. Anh hơi bất ngờ. Dòng chữ trên điện thoại nó hiện lên tên anh khiến anh càng bất ngờ hơn nữa.

- Cô ấy là Thiên Chỉ Hạc sao? -- 1 dấu hỏi chấm to đùng hiện trong đầu anh

- Thật thất lễ với cô ấy rồi -- Anh mỉm cười nhẹ rồi nhập ngày sinh của mình vào. Thật sự đã mở được khóa. Ảnh nền là 1 hình khác của anh. Anh cười suất hiện đồng điếu. Nụ cười đó thật đẹp. Bên cạnh là cậu em trai tạo dáng rất đáng yêu ... Anh bỗng bật cười thành tiếng lòng anh bỗng cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ khác hẳn với tâm trạng lo lắng lúc nãy

- Nếu như em gặp thần tượng của mình thì sẽ hạnh phúc như thế nào nhỉ ? -- Thiên mỉm cười 1 đường cong trên khóe môi thật hoàn mỹ

Anh cứ thế vào hết album ảnh của nó. Chiếc iPhone của nó chứa hàng ngàn tấm ảnh của TFBOYS và của nó. Nó thật sự là 1 cô gái xinh đẹp ,giỏi giang. Lướt đến album video anh ấn vào cái video đầu tiên. Có 1 cô gái mặc chiếc váy màu trắng. Căn phòng rộng màu trắng. Đưa ngón tay đánh piano 🎹 bản nhạc rất hay và cô cất tiếng hát.

Máy quay cứ thế ở 1 chỗ "góc nghiêng thần thánh" cô gái không quay lại. Máy quay không di chuyển đến khi kết thúc bài hát cô gái đó quay lại cười vào máy quay anh mới chợt nhận ra đó là nó

Mái tóc từ gốc đến ngọn đều là màu xanh lá để xõa đến eo. Sống mũi cao làn da trắng hồng. Lông mi dài. Miệng có chút son hồng răng trắng và đều khi cười thì đôi mắt cong cong trông rất đáng yêu. Đúng đó là nó. Giọng hát rất hay

Anh vào weibo và weichat của nó thì thấy ảnh đại diện đều là của anh. Suy nghĩ của anh quả không sai
....

Sáng hôm sau

- Aaaaaaaa sao đầu đau quá vậy? -- Nó từ từ tỉnh dậy. Theo bản năng nó đưa tay lên đánh vào đầu mình vài phát

Lúc đó anh đẩy cửa vào cầm trên tay theo hộp cháo. Là anh đã đi mua cho nó. Không biết cảm giác của nó thế nào khi nhìn thấy thần tượng của mình đứng trước mặt và đút cơm cho nó ăn. Anh cũng rất tò mò (X﹏X anh chính là đang làm nó bối rối đây mà )

- Em tỉnh rồi à ? -- Thiên Tỉ đặt tô cháo trên bàn. Anh nói không nhìn mặt nó. Để xem nó phản ứng ra sao thôi

- Thiên ...Thiên ...Thiên ...Tỉ ? Sao... sao anh lại ... lại ở đây ?-- Nó không thể nói hẳn 1 câu hoàn chỉnh được. Vì nó không thể tin vào mắt mình

- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Có chuyện gì sảy ra vậy? Làm ơn nói cho tôi biết đi ? --Nó liên tục hỏi

- Hôm qua trên đường đi. Tôi có đụng vào em. Đột nhiên em ngất lịm đi. Thế rồi tôi đưa em vào đây. Em cảm thấy thế nào rồi? -- Thiên Tỉ ân cần hỏi han

- Thật sao ? -- Nó trừng mắt lên nhìn anh

- Em không biết anh là ai hả ? -- Anh nhìn nó bằng ánh mắt đầy ý cười

- Sao ... Sao ... Anh sao lại ở đây ? --Nó hỏi mà mà lòng đang rối hết cả lên

- Em cảm thấy thế nào rồi ?-- Thiên Tỉ mở tô cháo ra vừa hỏi nó

- Trời ơi tôi đang nằm mơ sao? --Nó đưa 2 tay lên véo mặt

- Em có biết hôm qua tôi đã rất vất vả để đưa em đến đây không ? -- Thiên Tỉ vừa thổi cháo vừa nói . Đang tiến lại phía nó

-...... Nó không đáp câu hỏi đó của Thiên.  Chỉ im lặng suy nghĩ

-Há miệng ra đi nào Aaa --Thiên Tỉ ngồi ở giường. Đút cho nó như chăm Nam Nam vậy

Nó nhìn anh mà khóc không ra nước mắt

- Để tôi tự ăn được rồi --Nó giựt lấy cái thìa. Vì nó ngại. Thật ra nội tâm đang kịch liệt phản đối nhưng sao cái tay không nghe lời.

(Au: Sao hôm nay cô nương bướng bỉnh quá zị.Nội tâm là đang rối loạn a ⊙﹏⊙ )

- Alo. Chú Hổ ạ... -- Thiên Tỉ ra ngoài nói chuyện

5' sau anh quay vào thì thấy bát cháo không vơi đi xíu nào

- Sao ? Cháo không ngon à ? Hay muốn tôi đút cho ăn vậy? -- Thiên Tỉ bước đến cạnh cái bàn

-- Nó ngước lên nhìn anh - Tôi không ăn được

- Vậy hả-- Thiên Tỉ cầm bát cháo lên

- Đừng! Tôi không muốn ăn. Tôi không đói -- Thiên Tỉ vừa cầm vào bát cháo nó liền nói vậy thế là anh liền bỏ xuống

- Ừm. Vậy thôi tôi có việc tôi đi trước nha. Bác sĩ dặn là em phải ở đây vài ngày để theo dõi. Với lại em phải ăn hết tô cháo này đấy. Không là không xong với tôi đâu. Bai bai

Nó đợi anh ra khỏi phòng rồi nó bất lực ngã xuống giường. Nó ôm gối suy nghĩ

Sao anh lại đến bên tôi bất ngờ vậy ?
Đây có phải 1 giấc mơ không ?
Nó vò đầu. Xoa xoa tóc. Đầu tóc nó rối hết cả lên nhưng chưa bằng đầu nó đang rối. Nó thật là muốn chết a

------------------------
1496 từ
Chuyện không hay ạ😫😫

Lúc đầu Au nghĩ sẽ cho nó theo đuổi Thiên. Tạo tình huống sao cho chân thật nhất cho giống với ngoài đời nhất

Nhưng mà lỡ tạo vậy rồi. Ý tưởng cũng khó nghĩ hơn

Thiên Thiên nhà ta là người kiệm lời với ngại gái lắm không có như vậy. Hix biết làm sao bây giờ nè

Trí tưởng tượng của au cũng hạn chế nên muốn tạo câu chuyện giống như ngoài đời thật mà Au tự hại Au rồi

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ cho Au nha😍😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip