Phần Không Tên 10
92. Chương 92
Lộc Hàm vừa về tới nhà đã bị siết trong cái ôm thật chặt của mẹ Lộc. Mẹ Lộc đã ngoài năm mươi, bờ vai nhỏ gầy rũ xuống khóc thút thít.
"Lộc Hàm, con hù chết mẹ."
Lộc Hàm quay đầu, nhìn thấy cha Lộc mím môi, bàn tay nắm lại hiện rõ từng đường gân xanh nhưng vẫn trầm tĩnh nói.
"Trở về là tốt rồi."
Lộc lão gia run rẩy râu nhìn bức ảnh chụp trắng đen trong phòng khách, nỉ non, "Bà nội nó, cảm ơn bà đã phù hộ."
Mấy tuần qua Lộc Hàm ở trong khu tị nạn, tuy rằng tận mắt chứng kiến thiệt hại của thành phố và thương vong về người, nhưng dù sao bản thân và Ngô Thế Huân vẫn may mắn hơn người khác nên cảm thấy mọi chuyện không mấy liên quan đến mình. Nhưng cả nhà Lộc gia không liên lạc được với Lộc Hàm, chỉ biết ngày đêm không ngừng nghe ngóng tin tức thương vong từ TV, mà đập vào mắt là những hình ảnh về đường quốc lộ bị núi đá sạt lở, người bị thương kêu rên thảm thiết, người thân của họ đau khổ tột cùng. Ở nhà vừa âm thầm cầu nguyện vừa lo lắng kiểm tra danh sách người bị nạn mới nhất, bị dày vò đến chết đi sống lại.
Biết được Lộc Hàm bình yên vô sợ, cả nhà Lộc gia tinh lực tiều tụy mới có thể buông được tảng đá lớn trong lòng. Cha Lộc bản thân vui muốn chết nhưng vẫn là không nhịn được chọc mẹ Lộc.
"Lộc Hàm đã gọi điện thoại bảo không có việc gì, nhìn em xem, còn lo lắng đến thế."
Mẹ Lộc trừng mắt nói, "Một ngày chưa được gặp nó thì vẫn không an tâm được, may là cuối cùng cũng ổn."
Lộc Hàm hốc mắt ướt át, dùng sức ôm thân hình nhỏ gầy của mẹ.
"Con xin lỗi."
"Thằng nhóc này, người trong nhà nói xin lỗi cái gì. Con bình an vô sự là tốt nhất rồi."
Đến chiều cha Lộc mẹ Lộc thu xếp làm một bữa yến tiệc tẩy trần, bắt tay làm từ sớm. Lộc Hàm cùng Lộc lão gia trong phòng khách chơi cờ. Lộc lão gia hạ xuống một quân, nhẹ nhàng cảm thán.
"Thời gian trôi qua thật nhanh a, nhớ ngày xưa lúc ông mới chỉ con cách chơi cờ, con còn chưa cao tới bàn trà, bàn tay béo múp nắm không được quân cờ nữa là. Thế mà đảo mắt một cái Lộc Hàm nhà ta đã thành một người đàn ông rồi!"
Lộc Hàm cũng cười, "Cũng chưa lớn hẳn đâu ạ."
Lộc lão gia nói, "Lúc nhỏ con chơi cờ vây rất tốt, lão Lưu nhà bên cũng khen con có thiên phú, có khi tương lai sẽ trở thành cờ thủ quốc gia. Thế là cả nhà đưa con học lớp cờ vây bên cung thiếu nhi, bất quá mỗi lần tới đó con đều khóc, nói vừa chán vừa khó không muốn học, thầy giáo khen những bạn khác thông minh mà không khen con, cả nhà không nghĩ đến làm khổ con như vậy, con vẫn còn nhỏ, sao lại đưa con đi để người ta mắng cho."
Lộc lão gia híp mắt nhìn cậu một cái.
"Ông nội con tuy đã già, nhưng cũng không hồ đồ. Ông biết trong lòng con có tâm sự, từ mấy năm trước đã thế. Ông nội đã già, không thể giúp con chuyện gì, nhưng mong con hiểu rằng, chỉ cần con vui vẻ sống, bất luận con muốn làm gì, cả nhà đều ủng hộ con. Giống như lúc trước con nói muốn học cao đẳng, trong lòng ông cũng không vui, cháu ông thông minh như thế, chỉ cần năm sau thi lại chắc chắn sẽ đậu. Nhưng đó là con đường con chọn nên ông ủng hộ, con xem, giờ con đã thành đại trượng phu rồi. Rồi con lại nói con không muốn kết hôn, ông đương nhiên không đồng ý, con người ai lại không phải tìm một người bạn đời, ông biết có lẽ trong lòng con đã có người, hoặc là con chưa tìm được cô gái nào con thích, ông năm đó trước khi cưới chỉ liếc mắt nhìn bà con một cái, chẳng phải vẫn yên ổn sống với nhau mấy mươi năm sao... Khụ khụ, tóm lại, quyết định của con, cho dù ông không hiểu, ông vẫn sẽ ủng hộ. Con cũng đừng để bức bối trong lòng rồi lại bỏ đi, lần này vốn cả nhà nghĩ để con đi khuây khỏa giải sầu, không nghĩ tới suýt nữa... Hây da, thật sự là ông trời phù hộ."
"Ông nội già rồi, con cũng đừng chê ông dài dòng, ông chỉ muốn nói, có tâm sự thì đừng giữ trong lòng, cùng ông, cùng ba con, hay cùng mẹ con nói ra, cả nhà nhất định sẽ ủng hộ con. Mọi người đều hy vọng con sống vui vẻ hạnh phúc."
Lộc Hàm mắt ngập nước trong họng tắc nghen, mãi mới hàm hồ đáp một tiếng, "Dạ."
Mẹ Lộc trong nhà bếp gọi, "Lộc Hàm, ăn cơm thôi, rửa tay đi con."
Lộc Hàm lên tiếng, đứng dậy giúp mẹ Lộc một tay, đi vài bước thì quay đầu nhìn Lộc lão gia, ông nội đang ngồi lọt thỏm trong sofa, lưng đã còng, gương mặt đầy nếp nhăn, cánh tay bên ngoài áo như cành cây già, khô gầy chằng chịt gân máu, Lộc Hàm lúc này mới thật sự cảm thấy, ông đã già rồi. Cơ thể cường tráng ngày đó, người có thể dùng một tay tung cậu lên trời, giọng cười sang sảng, thật sự đã già rồi.
Lộc Hàm cười với ông, nói.
"Ông nội, cảm ơn ông. Con hiện tại đang sống rất tốt."
Nghĩ một chút, lại cúi đầu nói thêm.
"Còn nữa, thật xin lỗi."
Cáo lão gia cười đến mắt nheo lại chìm giữa đống nếp nhăn.
"Thằng nhóc này, có gì mà phải xin lỗi chứ, mau giúp mẹ con dọn cơm đi."
Muốn nói, nhưng có nói được không lại là chuyện khác. Cậu đời này, đều phải nợ người ông này rồi. Lộc Hàm sờ sờ túi áo trước ngực, cười quay đầu nói.
"Dạ, ông nội chờ chút. Mẹ, để con tới giúp một tay."
~*~*~*~
93. Chương 93
Lộc Hàm mấy ngày đầu về nhà bị nhấn chìm trong sự thăm hỏi ân cần của bà con hàng xóm láng giềng nhân viên tạp vụ. Mãi mới được an tĩnh thì lại tới lúc phải quay về chỗ làm. Chuyến thực tập của Lộc Hàm là từ tháng 3 đến tháng 6, do gặp động đất phải nhập viện, lúc này đã là tháng 5, nhà xưởng bên kia cũng dễ dàng cho cậu hoàn tất, nói không cần phải qua đây nữa, dù sao cũng đã học được nhiều thứ rồi, chỉ còn thiếu vài ngày không sao, còn nhiều cơ hội khác. Lộc Hàm cực độ hoài nghi là Ngô Thế Huân đã làm trò quỷ, bất quá nhìn cậu ta nằm bẹp trên giường bệnh rên ư ử vô cùng đáng thương, Lộc Hàm cũng không truy cứu nữa.
So với Lộc Hàm phải trấn an cả nhà bị náo loạn, bên chỗ Ngô Thế Huân lại vắng vẻ hơn nhiều. Trình Hiểu Lâm phải về trường học, mẹ Ngô phải lo chuyện buôn bán bên ngoài, không thể cứ ngồi bên cạnh chăm con mãi, hầu hết thời gian là mời hộ lý đến chăm sóc. Ngô Thế Huân lúc vừa chuyển đến bệnh viện mới có nhắn tin cho Lộc Hàm, nói tình trạng đang chuyển biến tốt, cũng có hộ lý chăm sóc, dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, ở nhà chơi với người nhà, không cần qua chăm sóc cậu. Lộc Hàm sau khi đi làm lại lần đầu tiên qua thăm cậu ta, liền nhìn thấy một tên cao to đang mệt mỏi nằm úp sấp trên giường, mặt mũi úp sấp xuống, mãi đến khi Lộc Hàm đến gần cậu ta mới khó nhọc xoay cổ qua, lông mi chậm rãi nhướng lên, đôi mắt như phát sáng, khóe miệng cong lên đầy ủy khuất gọi "Tiểu Lộc", khoảnh khắc đó suýt nữa khiến Lộc Hàm đau lòng đến chết. Về sau Lộc Hàm bắt đầu cuộc sống bệnh viện là nhà, chiều chiều sau khi tan sở lại đến đây báo danh, tự giác hầu hạ Ngô đại gia, làm hết phân nửa công việc của hộ lý.
Do hoàn cảnh gia đình Ngô Thế Huân tương đối đặc thù nên không có họ hàng cha mẹ hai bên đếnthăm, nhưng ngược lại có người nhà Lộc gia đến thăm cậu. Lộc gia già trẻ đều cảm kích ơn cứu mạng con trai họ, cha Lộc mẹ Lộc Lộc lão gia cả nhà xuất động tay trái hoa quả tay phải thuốc bổ thanh thế vang dội thẳng tiến phòng bệnh. Lúc vào phòng lại nhìn thấy Ngô Thế Huân đang nằm trên giường bệnh còn cầm di động dặn dò chuyện làm ăn, "Tiểu trần, báo cáo công việc tháng trước, ngày mai gửi cho tôi... Đúng, gửi bưu kiện tới... Kế hoạch quảng cáo của tổ C không tệ, nhưng vẫn còn có chỗ chưa kĩ, cậu nói bọn họ về sửa kĩ lại, đúng, tôi muốn có bản điều tra thịt trường và nội dung cụ thể mục tiêu khách hàng..."
Lộc lão gia ánh mắt tán thưởng nhìn cậu, "Bạn của con, nhân phẩm tốt, lại có tinh thần trách nhiệm, năng lực làm việc cao, thật sự là hiếm thấy."
Cha Lộc cũng nói, "Đúng vậy, Lộc Hàm, con phải lấy bạn làm tấm gương mà học hỏi."
Mẹ Lộc vừa rửa hoa quả vừa nói, "Còn trẻ thế mà đã một mình xử lý chuyện của cả công ty lớn thế, đúng là vất vả."
Tiễn hết người nhà đang cùng Ngô Thế Huân trò chuyện rôm rả nào là cậu thật là thanh niên tài giỏi nha Lộc Hàm nhà chúng ta suốt ngày gây phiền cho cậu nha chính mình phải biết chăm sóc sức khỏe nha về rồi, Lộc Hàm quay lại phòng bệnh, lại bắt gặp Ngô Thế Huân lại gọi điện thoại, bên kia truyền đến tiếng rít gào bán kính 3m vẫn còn nghe thấy rõ mồn một. "Cái này tuần trước anh đã nói rồi!!! Giới từ thán từ đều không sai một chữ! Hơn nữa không phải sau đó anh cũng bàn giao lại công việc vì phải nằm việc sao, có chuyện gì thì báo cho Ngô phó tổng toàn quyền phụ trách, sao tự nhiên giờ lại muốn báo cho anh hả? Anh đây không phải là đang đùa giỡn tôi sao?"
Ngô Thế Huân hắc hắc cười mỉa, "Cái kia, tôi chẳng phải đang bệnh sao, đầu óc hồ đồ một chút. Tiểu Trần, cậu lo chuyện của cậu đi, tôi không quấy rầy nữa."
Tiếp theo lại quay đầu, vẻ mặt tranh công đắc ý, "Tiểu Lộc, sao đó? Người nhà cậu quả nhiên ấn tượng với tớ rất tốt đúng không?"
Lộc Hàm đen mặt, nào có ai tự biên tự diễn thế này. Biết rõ ràng người này vẫn còn trong giai đoạn hồi phục, nhưng vẫn là nhịn không được nổi máu bạo lực đem đầu cậu ta nhấn xuống gối, "Tốt cái đầu cậu!"
"Ui da... Đau!" Giọng nói Ngô Thế Huân vùi trong gối, có chút ủy khuất, "Tớ chỉ là muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng người nhà cậu. Bộ dạng nằm úp sấp trên giường thế này đã rất mất hình tượng rồi, nên chỉ cần mọi người cảm thấy được... Cho dù đối với mọi người tớ chỉ là bạn học bình thường của cậu, tớ cũng hy vọng mọi người thích tớ."
Lộc Hàm hít một hơi, đưa tay xoa xoa đầu cậu, giọng nói bất giác trở nên mềm mại. "Tớ xem xem, sao lại đau?"
Ngô Thế Huân vội ngẩng đầu, tay chỉ chỉ miệng mình, mắt lấp lánh sáng, mang theo tia chờ mong kì quái, "Chỗ này, đau lắm."
Lộc Hàm lần thứ hai im lặng. Sau khi Ngô Thế Huân chuyển viện đến đây, bệnh tình dần dần hồi phục, người cũng bắt đầu lộn xộn tay chân, luôn tranh thủ lúc Lộc Hàm giúp cậu ăn cơm, lau người hay đi vệ sinh mà vụng trộm đụng chạm cậu, sau đó bộ dạng chiếm được tiện nghi mặt mày thỏa mãn, trên mặt hận không thể viết rõ "Tôi vừa dê Lộc Hàm". Mà Lộc Hàm cứ nhìn cậu ta khi thay thuốc bộ dáng thống khổ thì lại trở nên mềm lòng, lúc tâm tình tốt còn chủ động đem đậu hũ nấu chín dâng tận miệng, giống như bây giờ – biết rõ tên hỗn đản này giở trò, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của cậu ta, Lộc Hàm vẫn là không nhịn được cúi xuống, mũi chạm mũi, "Tớ nhìn xem, có phải ở đây không... ưm..."
Môi quả nhiên bị hôn lên, cũng may Ngô Thế Huân không dám làm càn quá mức, lưu luyến cọ cọ vài cái liền rời ra, chỉ để lại một chút ấm áp ngọt ngào. Khóe miệng mang theo ý cười nghịch ngợm, "Hôn được rồi."
"Thần kinh." Lộc Hàm hung dữ mắng, lại nhịn không được cong cong khóe miệng nhìn cậu ấy cười. Hừ, quả nhiên ngu ngốc cũng lây mà, thật sự là không ổn.
~*~*~*~
94. Chương 94
Lúc Ngô Thế Huân không cần phải nằm úp sấp trên giường nữa thì trời đã bước vào đầu hạ nóng bức. Ngô Thế Huân cởi trần, trên người quấn băng gạc, thoải mái duỗi tay duỗi chân trên giường, biếng nhác nhếch khóe miệng.
"A... Có thể nhìn trần nhà ngủ như thế này thật là sướng. Cổ bị xoay suốt một tháng, Tiểu Lộc, cậu xem cổ tớ có dài ra phân nào chưa?"
Lúc nãy từ chỗ bác sĩ nghe được tình hình hồi phục của Ngô Thế Huân rất khả quan, chỉ cần qua một thời gian nữa là có thể thực hiện phẫu thuật cố định xương bả vai, Lộc Hàm tâm tình tốt mà múc một muỗng canh xương đút cậu ta.
"Yên tâm, cổ cậu chỉ hơi cong thôi."
Ngô Thế Huân sầu mi khổ não nhìn rất buồn cười.
"Không thể nào, tớ vẫn không thấy gì lạ mà."
Lộc Hàm rút muỗng khỏi miệng cậu, lại múc một muỗng tự uống tự khen.
"A, xương của quầy cha con chỗ cửa chợ bán không tệ, lần sau sẽ mua của bọn họ nữa."
Sau khi Ngô Thế Huân bắt đầu có thể ăn lại đồ ăn dạng rắn, Lộc Hàm đảm nhận phần ăn uống cho cậu. Mỗi chiều tan sở lại mang gà mên cơm làm sẵn tới, cuối tuần còn mang thêm mấy món hầm rất có lợi cho xương cốt. Ngô Thế Huân thần kinh trì độn 3 ngày sau mới để ý đến.
"TIểu Lộc, đây là đồ ăn cậu tự nấu hả?"
Lộc Hàm thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Ngô Thế Huân theo thói quen định giơ tay sờ sờ đầu, mới vừa động liền nhe răng trợn mắt "Á" một tiếng, sau đó lại "hắc hắc" cười hai tiếng.
"Tiểu Lộc, không ngờ cậu lại nấu ăn a. Thật sự rất ngon, mà sao những món cậu làm đều trùng hợp toàn là món tớ thích thế? Hắc hắc, hai ta thật sự tâm đầu ý hợp."
Lộc Hàm nhẫn nhịn mới không một cước đạp cậu ta xuống giường. Khi đó cậu dọn ra ở một mình thì bắt đầu học nấu ăn, lúc đầu thì không cháy khét cũng là bỏ muối quá tay, thành quả vô cùng thê thảm, mãi sau này tay nghề mới trở nên thuần thục hơn, món nào ra món nấy. Nhìn lại mới buồn bực phát hiện, chính mình vô thức lấy những món Ngô Thế Huân thích ra luyện tập, cuối cùng những món học được đều là món người nào đó thích ăn. Chết tiệt, cái gì mà "trùng hợp" chứ, tên hỗn đản vô lương tâm này.
Lộc Hàm lúc ấy trong lòng oán giận thề không bao giờ cho tên ngốc này thưởng thức tay nghề của mình nữa thì Ngô Thế Huân lại đột nhiên thu lại nụ cười, hít một hơi nói.
"Nguyên lai chúng ta từng nói, sau này sống chung rồi, tớ sẽ nấu cơm cho cậu ăn. Bây giờ lại để cậu tự mình làm cơm."
Thanh âm trầm thấp mang theo áy náy, Lộc Hàm liền binh bại như núi, vừa đem muỗng thổi thổi đưa đến miệng cậu ta, vừa nhìn trời nhướng mắt nói.
"Hừ, cậu hả, đồ ăn cậu làm ăn được sao, tránh qua một bên đi. Tớ ngày mai làm khoai tây xào thịt bò mang tới."
Sau đó Ngô Thế Huân mỗi ngày đều được thưởng thức mĩ thực nhà họ Lộc. Phần lưng Ngô Thế Huân bị thương, ảnh hưởng đến tay cũng không cử động linh hoạt, Lộc Hàm dứt khoát một muỗng một muỗng đưa tới, hầu hạ cậu ta xong rồi mới ăn phần của mình, quay qua quay lại đã hết một ngày. Về sau Lộc Hàm quyết định chia phần đồ ăn cả hai ra, rồi cùng nhau ăn, cứ đút Ngô Thế Huân một miếng rồi đến mình ăn một miếng, đỡ phiền toái hơn biết bao. Ngô Thế Huân đối với chuyện thay đổi này thì ngay cả đầu ngón chân cũng muốn đưa lên tán thành, miệng nhai đậu hũ hầm hành lá lông mày cong cong cười đến xán lạn.
"Tiểu Lộc, đậu hũ của cậu ăn ngon thật."
Đáp lại là muỗng cơm Lộc Hàm sắp đưa đến miệng cậu ta quay một vòng vào miệng Lộc Hàm.
Sau đó cậu phát hiện làm thế này còn phiền phức hơn, lúc cùng Ngô Thế Huân ầm ĩ ăn cơm, đôi lúc dung túng cậu ta xáp đến đoạt miếng rau xanh trong miệng mình, hoặc là liếm sạch vài giọt nước canh bên khóe miệng, giống như những buổi trưa ngày xưa hai người cùng nhau ăn cơm bên triền núi sau trường học, nhu tình mật ý triền miên.
Lộc Hàm vẫn uống canh xương đến xuất thần, Ngô Thế Huân lại sát phong cảnh mà chen ngang.
"Tiểu Lộc~"
"Cái gì?"
"Nước canh bị cậu uống hơn phân nửa rồi."
Lộc Hàm cúi đầu nhìn bình thủy đã thấy đáy, đen mặt.
"Hắc hắc, bất quá tớ không ngại chia sẻ nước canh trong miệng cậu đâu... Ui ui..."
Lộc Hàm cầm một miếng sườn to nhét vào miệng cậu ta, Ngô Thế Huân bị nghẹn chỉ biết ô ô kêu.
~*~*~*
~Ôi, máy tính đểu, loay hoay cả buổi mới up đc chương mới ;__; sự nghiệp up truyện gian nan, may mà đã hết
95. Chương 95
Buổi tối cuối tuần hiếm hoi được nhàn nhã, sau khi ăn no nê một bữa thịnh soạn, giúp Ngô Thế Huân thay băng và lau người, Lộc Hàm nhàn rỗi quá lại cảm thấy buồn chán, bèn mở laptop của Ngô Thế Huân xem tin tức tài chính kinh tế. Đọc một hồi cả hai đều cảm thấy bực mình, quyết định xem phim, xem đến khúc cuối thì Lộc Hàm cảm thấy mình cũng mơ mơ màng màng, diễn viên trong phim như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm bóng trăng như nước. Lộc Hàm mở to mắt, phát hiện không biết tại sao mình lại nằm ngủ trên giường bệnh của Ngô Thế Huân. Giường không rộng lắm, hai người chen chúc nằm cùng nhau, Ngô Thế Huân có lẽ là lúc trước phải nằm sấp ngủ, đến giờ vẫn chưa quen lại bình thường, vẫn quay lưng lên trời ngủ, đem cậu ôm bên cạnh, giống như đang che chở, một bàn tay xiết chặt lấy tay cậu.
Lộc Hàm nhìn mười ngón tay giao triền, không biết tại sao tim đập mạnh. Cảm giác thân thương này, ngẫm lại dường như là chuyện xa xưa lắm. Ba năm kia, hai người cũng từng đắp chung chăn nằm chung đệm như thế này nhiều lần, chỉ cần ôm nhau ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, Ngô Thế Huân nhất định là một tay nắm tay cậu. Dường như là do sau lần đầu tiên của hai người Lộc Hàm lại bỏ chạy đã để lại trong lòng cậu ta bóng ma sâu đậm, cho nên sau này khi ngủ Ngô Thế Huân sẽ theo bản năng mà nắm một bàn tay Lộc Hàm, cứ như sợ cậu bỏ chạy mất, không cách nào sửa được. Thói quen này lúc đó bị Lộc Hàm khinh thường thế nào, bây giờ nhìn lại, lại cảm thấy thật ấm áp thật đáng yêu. Tim đập thình thịch.
Lúc ngủ cũng chưa kịp buông màn. Ánh trăng treo cao, theo cửa sổ len vào, chiếu sáng cả phòng bệnh. Lộc Hàm nhẹ nhàng giơ hai bàn tay đang nắm chặt, ngắm nhìn dưới ánh trăng. Là tay trái của Ngô Thế Huân, chỗ đeo nhẫn để lộ ra, màu da cũng gần như nhau, nhưng vẫn nhìn thấy rõ một vòng. Lộc Hàm nhớ lại hồi còn ở bệnh viện bên kia cậu ta còn trộm hỏi Trình Hiểu Lâm có thấy nhẫn đâu không, vài ngày sau lại nhìn mình bộ dạng muốn nói lại thôi, cậu nhìn mà nhịn cười muốn nội thương. Tên ngốc này, còn không biết là mình đang cầm nhẫn của cậu ta.
Không chỉ có nhẫn, còn có nhiều việc tên ngốc này không biết. Hai người lúc đó có một sự ăn ý kì diệu, có một số việc, Ngô Thế Huân không hỏi, Lộc Hàm cũng không nói. Hai người giống như chưa từng chia ly mà ở bên nhau, Lộc Hàm vẫn như trước lúc bực mình sẽ một đấm lao tới, Ngô Thế Huân cũng khoa trương mà la hết. hết "ui da" lại "cha mẹ ơi". Kì thật có rất nhiều chuyện muốn nói, câu nói đứt quãng lúc Ngô Thế Huân đỡ tường cho cậu, nụ hôn của Lộc Hàm, chiếc nhẫn vẫn luôn trên tay Ngô Thế Huân, mấy lời mắng Lộc Hàm say rượu nói với Lâm Kính Tổ, rất nhiều chuyện. Nhưng tựa hồ chẳng ai nóng lòng, đều mơ hồ hiểu được những nút kết này đã có đủ thời gian để mở ra, chỉ còn chờ một thời điểm thích hợp.
Lộc Hàm nhịn không được kéo hai bàn tay đang nắm chặt nhau đến, hôn lên nơi đeo nhẫn kia. Ngẩng đầu, lại thấy Ngô Thế Huân mở to đôi mắt thâm thúy nhìn mình, Lộc Hàm có chút kích động.
"Sao thế? Có phải cảm thấy khó chịu không?
Ngô Thế Huân lắc đầu, nhẹ giọng nói.
"Tớ nhìn cậu thôi."
Lộc Hàm nhìn gương mặt anh tuấn kia chậm rãi tiến gần, càng lúc càng phóng lớn trước mặt, rất muốn nói cậu dựa vào gần thế này thì làm sao nhìn được gì a, lại không lên tiếng. Bởi vì môi đã bị chặn lại.
Đôi môi ấm áp chạm đến, vẫn như ngày xưa, môi Ngô Thế Huân chỉ thoáng vuốt ve lưu luyến một chút, lại rời ra. Nhưng lần này không thật sự rời đi, hai người chóp mũi chạm nhau, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt nhau, Lộc Hàm yên lặng đắm chìm trong đôi mắt chiếm trọn tầm nhìn của mình, nơi đó giống như có một vầng trăng lấp lánh sáng, Lộc Hàm như bị mê hoặc vào đó, thế là chậm rãi nhắm mắt lại, rồi môi lại bị cảm giác ấm áp ướt át bao quanh.
Lần này môi chạm môi không lưu luyến bao lâu, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu khơi mở khớp hàm cậu chen vào trong. Trong mơ màng, đầu lưỡi đã bị cuốn lấy, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng đùa giỡn, dần dần lại trở nên kịch liệt triền miên, cả người tràn ngập hơi thở của đối phương.
"Ưm..."
Một tiếng rên trầm thấp ngân dài nhịn không được bật ra, đầu lưỡi giao triền đùa bỡn lại truyền đến những cảm xúc thật phức tạp, thương tiếc, đau lòng, lại vui mừng... Lộc Hàm vươn tay ôm lấy cổ Ngô Thế Huân, nghĩ trong lòng, tên ngốc này vẫn là không thay đổi, đầu lưỡi biểu đạt còn rõ ràng hơn miệng nói.
Không biết hôn nhau bao lâu rồi mới rời ra, Ngô Thế Huân còn chưa thỏa mãn liếm khóe miệng, Lộc Hàm mặt không thua kém đỏ bừng. Mắt to trừng mắt nhỏ im lặng một hồi, Ngô Thế Huân bỗng mở miệng.
"Tiểu Lộc, chúng ta như bây giờ, có tính là bên nhau rồi không?"
~*~*~*
~Post nốt chương dự trữ cuối cùng nha, giờ các bạn cùng hóng vs tớ ngày chị Vy chăm chỉ quay lại vs Tiểu Lộc và Huân Huân nha =))))))))))) lần này hết hàng thật, ko phét như mấy lần trước đâu :))))))
96. Chương 96
Ánh trăng vằng vặc, đôi mắt Ngô Thế Huân sáng ngời, cho nên Lộc Hàm đem câu "Cậu ngốc à vừa hôn vừa sờ soạng thế rồi còn không tính là bên nhau sao?" nuốt trở về, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.
Ngô Thế Huân nắm lấy một tay cậu, có chút cẩn trọng nói.
"Chuyện trước kia là tớ không đúng, tớ không nên bức cậu như thế."
Cậu bất an khi thấy Lộc Hàm liếc mình một cái, tay lại nắm thật chặt.
"Cho tớ một cơ hội được không? Tớ muốn bên cậu cả đời. Quan hệ của chúng ta... Cậu không công khai cũng không sao, gạt người nhà cũng được. Tớ có thể ở cách xa cậu một chút, không đến chỗ gần nhà cậu, cũng sẽ không tới công ty cậu, chỉ cần cuối tuần có thể gặp nhau là tốt rồi. Cậu nếu vì người nhà mà phải kết hôn cũng không vấn đề gì, chỉ cần không phải thật sự có gì đó với vợ cậu, chỉ cần trong lòng cậu không có người khác, tớ sẽ..."
Nói đến cuối cùng đã thực tối nghĩa, Lộc Hàm đau lòng hôn lên trán cậu, nói.
"Sẽ không như thế. Tớ sẽ không kết hôn, trong lòng cũng sẽ không có một ai khác. Hiện tại tớ chưa thể nói cho người nhà, nhưng tớ sẽ cho mọi người biết, cậu là người quan trọng nhất với tớ, chỉ cần cậu thích, tớ cũng sẽ quang minh chính đại nói cho những người khác biết, Ngô Thế Huân là người yêu duy nhất cả cuộc đời Lộc Hàm này."
Lộc Hàm nhìn gương mặt sáng bừng của cậu, biểu tình sững sờ muốn cười lên mà khóe miệng lại như tê liệt, bỗng cảm thấy tâm tình thư sướng. Cậu buông tay Ngô Thế Huân đứng dậy, ngồi xuống trước mặt Ngô Thế Huân, hất cằm nhìn cậu.
"Bất quá, muốn tớ đồng ý, cậu phải làm một chuyện."
Ngô Thế Huân có chút lo lắng nhìn cậu, "Chuyện gì?"
Lộc Hàm nhìn cậu bằng đôi mắt mê người, vươn một bàn tay, chậm rãi cởi bỏ nút áo của mình, một nút, hai nút. Cậu lấy ra một sợi dây chuyền.
Trên sợi dây chuyền là một chiếc nhẫn màu bạc, dưới ánh trăng sáng lấp lánh, Lộc Hàm kiêu ngạo cong khóe miệng.
"Cậu không phải vẫn luôn tìm nó sao? Muốn lấy lại thì đem cái khác đến đổi."
Vừa dứt lời, cậu đã bị một cỗ sức lực thật mạnh đẩy ngã xuống giường, giường bên cạnh vang lên tiếng lách cách liên tục.
"Này, thuốc của cậu, đổ bây giờ!"
"Không cần để ý."
"Cẩn thận vai cậu!"
"Không cần để ý."
"Này!"
"Tiểu Lộc, hắc hắc, hắc hắc, hắc hắc..."
Lộc Hàm cười nhìn cái tên đang vui mừng đến choáng váng kia, nhẹ nhàng đá cậu một cái.
"Ngốc nghếch."
Tiếp theo lại nghiêm mặt, còn cắn cậu.
"Này, Ngô Thế Huân—"
Có một câu, cậu nghe cậu ấy nói bao nhiêu lần, chính mình lại chưa từng đáp trả. Những lời này, cậu từng nói với Lâm Kính Tổ, từng nói với Trình Hiểu Lâm, nói với mẹ Ngô, nhưng lại cố tình không chịu nói cho người cần nghe nhất. Nếu những lời này được nói ra sớm một chút, có lẽ rất nhiều chuyện hiểu lầm và rắc rối sẽ không phát sinh, may mà hiện tại vẫn chưa muộn.
Lộc Hàm nhìn cậu, gằn từng tiếng nói.
"Ngô Thế Huân, tớ thật sự thích cậu."
Lộc Hàm nhìn tên ngốc thần kinh thô da mặt dày bên trên mặt bỗng chốc đỏ rực, ngay cả ánh mắt cũng dời đi không dám nhìn cậu, cười đến càng thêm thoải mái.
Haiz, thì ra ngoài biểu tình hai khóe miệng cong cong cười ngây ngô của tên kia, cậu càng thích biểu tình này hơn a.
Lộc Hàm vươn tay đem người kéo xuống, đầu Ngô Thế Huân chôn bên cổ Lộc Hàm, làn da nơi đó dần có cảm giác ấm áp ẩm ướt, Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn trần nhà, trước mắt là một tầng hơi nước đầy ắp, mọi thứ đều bị biến thành những đường cong xiên vẹo. Thật sự là hết thuốc chữa mà.
Hai người lẳng lặng ôm nhau thật lâu, lâu đến nỗi Lộc Hàm có thể cảm thấy được một bộ phận nào đó của tên phía trên mình đang chậm rãi biến hóa. Lộc Hàm nhíu mày.
"Ngô Thế Huân—"
Ngô Thế Huân có chút kích động trở mình khỏi người Lộc Hàm, động tác quá nhanh làm ảnh hưởng đến vết thương trên vai, nhe răng trợi mắt kêu to.
"Ui da!"
Tiếp theo lại xấu hổ mà cười hắc hắc hai tiếng.
"Tiểu Lộc... Cái kia, không phải tớ cố ý mà."
Lộc Hàm nhìn trần nhà nhướng mắt, dựa bên giường nhìn cậu ta tiếp tục bài nói dối. Chết tiết, vừa nóng vừa cứng đến dọa người, còn nói không phải cố ý. Kế tiếp chắc là sẽ nói nghĩ còn chưa nghĩ tới nữa đúng không.
"Tớ đúng là muốn cùng cậu làm chuyện đó, nhưng tớ sẽ không thật sự làm như vậy."
Lộc Hàm thiếu chút nữa té khỏi giường, sao lại có người dám thừa nhận như chuyện đương nhiên vậy a, thần kinh Ngô Thế Huân đúng là vẫn trước sau như một khiến người ta không thể nói được gì.
"Kia, cái kia, mặc kệ nó, một hồi nữa sẽ không sao."
Thế nhưng chỗ đó của Ngô Thế Huân lại vô cùng không nể mặt mà càng ngày càng phồng lên, Lộc Hàm trừng mắt nhìn cậu một cái, Ngô Thế Huân chột dạ nhích sang bên cạnh.
"Tiểu, Tiểu Lộc, đừng nóng giận a... Tiểu Lộc?"
Lộc Hàm ngồi dậy, xoay người ngồi khóa trên người Ngô Thế Huân, nở một nụ cười tà ác với cậu, rồi mới cúi đầu cởi quần áo của bệnh viện. Y phục cho người bệnh chỉ thắt nơ lại, kéo một cái là đã cởi được ngay, thuận tay cũng kéo quần xuống một phát, vật ấy khí thế hung mãnh liền ngẩng đầu ưỡn ngực nhảy ra ngoài. Tuy rằng mấy ngày nay vẫn là cậu giúp Ngô Thế Huân lau người, nhưng mà cái trạng thái này... đích thực là lâu rồi chưa từng thấy. Mặt Lộc Hàm nóng đến bốc cháy, nhưng vẫn là mặt dày mày dạn mà hít sâu một tiếng, đưa tay cầm lấy.
"Tiểu, Tiểu Lộc..."
Trên đầu truyền đến tiếng hít thở dồn dập, Lộc Hàm lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn gương mặt đỏ bừng của Ngô Thế Huân, trong đôi mắt sâu thẳm đã bắt đầu hiện lên một vòng xoáy nho nhỏ, không biết sao môi lại khẽ nhếch lên, trong lòng bỗng có một chút cảm giác thành tựu, liền đánh bạo kề sát thân mình lại chút nữa, trên tay bắt đầu động tác.
Tiếng hít thở dồn dập bắt đầu biến thành tiếng rên hừ hừ khó nhịn, ngực Ngô Thế Huân phập phồng rất nhanh, hơi thở nóng rực phả lên gáy Lộc Hàm. Động tác trên tay Lộc Hàm ngày càng nhanh hơn, mang chút ác ý mà chà xát phần đỉnh đã ướt sũng, quả nhiên nghe được một tiếng rên rỉ không khống chế được.
Lộc Hàm ngẩng đầu, Ngô Thế Huân hơi híp mắt nhìn cậu, mang theo chút mơ màng tà mị. Lộc Hàm đầu óc nóng lên, liền thuận thế điều chỉnh tư thế, cúi người xuống. Cái kia của Ngô Thế Huân mùi vừa giống món chao thối vừa hơi là lạ, Lộc Hàm có chút kén ăn, rất mẫn cảm với mùi vị, hai người lăn lộn trên giường bấy lâu nay, chuyện thế này... Lộc Hàm từng thử qua một lần sau lại không làm nữa. Mùi vừa tanh vừa nặng như vậy, cậu thật không hiểu sao Ngô Thế Huân có thể vừa liếm vừa hút lại nút vào, cuối cùng còn xem như kem que mà đưa cả vào trong miệng. Tuy rằng, người được làm thì thật sự rất hưởng thụ. Bất quá hôm nay... Lộc Hàm cuối cùng nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân đang ngưỡng cổ vội vàng thở dốc, liền xem như một lần ngoại lệ vậy.
Ngô Thế Huân dường như cũng để ý thấy, mặt nóng đến lợi hại, cả người kích động đến độ nói lắp.
"Tiểu, Tiểu, Tiểu... Lộc!!!"
Lộc Hàm tiếp tục làm, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn cậu.
"Chuyện gì?"
"Này, cứ như vậy ngồi xuống có phải rất miễn cưỡng cho cậu không?"
Chết tiệt!!! Lộc Hàm thái dương nổi gân xanh, tay hung hăng nắm...
"Ui da! Tiểu Lộc..."
Giọng Ngô Thế Huân nức nở đến đáng thương, Lộc Hàm không thèm để ý tới cậu, tự mình đứng dậy rút khăn giấy bên giường lau khô tay, thô bạo kéo quần Ngô Thế Huân lại đàng hoàng, đem chăn đáp lên, bản thân đi qua giường thăm bệnh bên cạnh.
"Tiểu Lộc..."
"Câm miệng, ngủ."
~*~*~*~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip