[Sano Manjiro × Reader] Đồng xu


"Manjiro - kun"

Hắn ta khẽ nghiêng đầu, có lẽ lúc ấy thoáng qua một chút, Sano Manjiro đã thấy em cười tủm tỉm với thứ gì đó đang giấu ở phía sau lưng.

"Hửm?"

"Nếu bây giờ tớ tung đồng xu ra mặt hình thì chúng ta lập tức hẹn hò, nó ra mặt số thì hai năm sau nữa, tớ sẽ hẹn hò với cậu"

.

Tại sao lại là nhất thiết là hai năm? Hắn tự hỏi lấy mình khi đôi mắt đen láy chẳng thể nào rời khỏi những vì tinh tú đang lung linh giữa bầu trời đêm, chẳng biết vì lí do gì nữa, chỉ là Manjiro chẳng thể nào rời mắt khỏi sự đẹp đẽ đến đau lòng này được vì cứ vào thời điểm này hắn lại tiếp tục nhớ tới em dẫu đã biết rằng người con gái đó chẳng phải của hắn, nghe sao lại buồn thiu thỉu.

Hắn nhớ lại khoảng thời gian vào hai năm trước, lúc đồng xu được em tung lên và xoay xoay vài vòng mới chậm rãi rơi xuống trên mu bàn tay em, hắn nhớ rất rõ, nhớ rằng tim hắn lúc đó đã đập nhanh đến nhường nào, hắn đã mong chờ nó ra mặt hình vì bản thân Manjiro biết hắn chẳng thích đợi chờ, càng chẳng thích rời xa em chỉ vì vài lí do vụn vặt. Thế cơ mà tàn nhẫn làm sao, không phải do ai đó đã dập tắt đi tia hy vọng của hắn, càng không phải do ai đã phá đám...chỉ là do duyên của cả hai chẳng thể thành được chỉ qua vài lời nói bâng quơ.

Hắn yêu em, chỉ tiếc, duyên ta đứt đoạn giữa dòng biển chỉ chất chứa những tội lỗi mà chẳng thể nào thêu dệt nên được một cuộc tình.

"Haha, tiếc thật nhỉ.."

Hai năm sau lời hứa đó, Manjiro đã chẳng còn là chính mình nữa rồi em hỡi. Mắt hắn có thể nhòe do những vệt máu của bất kì ai nhưng mãi mãi chẳng phải là nước mắt của hắn, hắn giờ là Mikey, là một tên không nhân nhượng với bất kì ai kể cả là người bạn mà hắn đã từng tin tưởng nhất.

Hắn là một kẻ tồi tệ, hắn nhận điều đó, hắn nhận lấy tất cả những nỗi đau cho mình...chỉ mong en hãy quay trở lại, bên cạnh hắn rồi cả hai sẽ tiếp tục nắm tay nhau, và lần này, Manjiro chắc chắn sẽ chẳng hề buông tay em ra đâu, hắn sẽ giữ chặt, và rồi hôn lên nó.

Hắn hứa mà, hứa sẽ đem hạnh phúc đến cho em dù phải đánh đổi bất kì thứ gì.

.

"Đừng!! Manjiro..."

.

Hắn sẽ là người bên cạnh em, đem đến cho em sự bình yên, sự ấm áp từ chính đôi bàn tay dơ bẩn này, bằng những thứ tệ hại nhất ở tận cùng đáy xã hội.

Tình, tiền bạc, quyền lực, địa vị. Mọi thứ, Manjiro sẽ trao cho em mọi thứ em muốn miễn là Y/n sẽ luôn ở bên cạnh hắn đến cuối cuộc đời.

.

"Mới đó đã hai năm rồi, thế, em còn nhớ lời hứa đó chứ?"

Em gật đầu và nhìn thẳng vào mắt hắn. Điều đó làm hắn có chút không quen trong một khoảnh khắc ngắn ngũi, nhưng rồi, hắn lại cảm thấy mình luôn hằng nhớ cái cảm giác này, cảm giác chỉ cần ở bên cạnh em là liền cảm thấy ấm áp, cảm giác nếu như chỉ cần bây giờ em xoay lưng bước đi qua Manjiro là hắn sẽ thấy mình hệt kẻ điên vậy, nó ngột ngạt, khó thở, nó làm tay chân hắn chẳng còn thể đứng vững nổi nếu như em còn chẳng hề nhớ được hắn là ai.

Đau vô cùng, cõi lòng này thì như tan nát.

"Em đã giữ lời hứa nhỉ? Vui lắm, anh vui lắm.."

Em đã quay lại tìm hắn với một cơ thể lành lặn, nó làm con quỷ trong hắn dịu lại, rồi dần dần ngủ im tận sâu trong cõi lòng gã trai này, điều đó làm tay hắn càng siết chặt lấy em hơn nữa như chẳng để em rời đi như vậy được, hắn không chịu nổi thêm giây phút nào thiếu em. Vì nếu bây giờ em bỗng chốc biến mất như ngày hôm đó, Manjiro sẽ hóa thành một đám cỏ khô héo xấu xí mất.

Khi đời hắn thiếu ánh vàng của nắng mai, thiếu bóng hình em với nụ cười lúc nào cũng nở rộ trên môi. Manjiro chắc chắn rằng hắn chẳng thể nào sống nổi.

"Ta hãy cùng nhau đi đến hết cuộc đời mày được không em?"

"Vâng, xin anh hãy lấy đi cái mạng sống nhỏ bé cuối cùng này đi Mikey"

"Anh không quen cách gọi đó"

Là do Mikey đã luôn nhớ đến cách mà em thường gọi hắn, "Manjiro", nó luôn nhẹ nhàng trượt ra từ môi em rồi làm tâm hồn hắn dịu xuống giữa biển người mênh mông. Những ngày tháng của trước kia, khi hắn đã mất đi người mình thương yêu nhất lẫn khi nỗi cô đơn đã dần dần biến hắn thành một kẻ không biết gì ngoài giết chóc thì cũng chính là em đã khiến hắn mơ về vùng đất bình yên, lại một lần nữa, rồi lại thêm lần nữa...Manjiro nhớ về em và hắn, nhớ về những tháng ngày ta không phải xa cách nhau như thế này.

Dẫu cho thật gần, tay hắn còn có thể chạm rõ vào người con gái hắn luôn thương nhưng cũng thật xa vời vợi.

"Chủ nhân"

Lạ lẫm quá, dù biết em của bây giờ ngoan ngoãn hơn khi trước rất nhiều nhưng Manjiro luôn cảm thấy có hì đó thật trống rỗng. Không có gì quá to tát cả, chỉ là do, hắn cảm thấy tinh thần mình tệ hơn bao giờ hết khi Y/n bé con của hắn giờ đây đã chỉ còn là một cái xác. Còn linh hồn em thì đâu mất rồi? Tìm lấy em của khi trước có lẽ cũng là một sự khó khăn đối với hắn.

Em của trước kia đã chết mất rồi, trong sự cô đơn thấu xương tủy.

"Do lỗi của anh cả, Y/n"

"Anh không làm gì sai cả, chủ nhân"

Hắn đã từng rất thích em gọi hắn như thế này vào khoảng thời gian hai năm trước, lúc em bắt đầu học cách chăm sóc bản thân, có hôm, em mặc lên mình bộ đồ hầu gái và gọi hắn cũng như thế này. Lúc ấy Manjiro còn cảm thấy bản thân thật sự hạnh phúc đến mức muốn thét lên, thế cơ mà, chỉ cần vài năm trôi qua thì em đã liền thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.

"Nếu như hôm đó.."

Vào cái hôm, trước khi em bất ngờ biến mất. Manjiro đã đến muộn một bước trước khi em mất đi sự trong trắng của mình.

Giá như hắn, giá như Manjiro đã đến sớm hơn, giá như hắn đã luôn bên cạnh em. Giá như hôm đó hắn đừng cố chấp cãi lại em bằng đống lí lẽ trẻ con đó thì bây giờ, cả hai người đã chẳng giống một kẻ nắm tất cả quyền lực và một con thú cưng chỉ dùng để thõa mãn dục vọng.

"Anh cảm thấy tuyệt chứ?"

"Không, anh cảm thấy mình thật tồi tệ"

Tiếng em khúc khích càng làm Manjiro cảm thấy tệ hơn, rồi dần dần lại chẳng còn cảm giác được gì nữa khi cả cặp bầu ngực đủ đầy kia kẹp chặt cây hàng của hắn rồi lên xuống, cứ tiếp tục như thế cho đến khi khoái cảm bất chợt đến, nó làm hắn mất đi chính mình, đánh mất lí trí, cả con người thật của Manjiro.

Hắn đã chẳng hề biết đến những gì mà ngày hôm đó em phải nếm trải, nó còn hơn cả địa ngục, sự lạnh lẽo từ tiếng va chạm xác thịt, tiếng la hét, em đã la đến mức cổ họng tựa như vị xé toạc ra, nước mắt thì chẳng còn lại được gì ngoài cơn đau rát sau đợt mưa rào trong mắt em, nó buồn, nó đau và nó làm em muốn từ bỏ cuộc sống ấy.

Hắn đã chẳng biết. Manjiro tệ thật em nhỉ?

"Uhh-"

"Nào, anh còn rên lớn như thế thì người khác nghe thấy đấy"

Nhưng, hắn chẳng tài nào thở nổi nếu cứ tiếp tục cố gắng kìm nén sự sung sướng của mình lại, hắn rồi, vì sau cái vẻ mặt lạnh lùng đó thì Manjiro luôn là một kẻ tham lam, một kẻ chỉ muốn được em ở bên cạnh mãi mãi từ nay cho đến về sau. Vì thế nên em đang thực hiện cho hắn đây, bằng cách cố gắng khiến cho hắn chẳng thể nào ngừng việc thở dốc khi em cứ mãi liếm mút cây côn thịt gân guốc ấy. Môi em ban đầu nhẹ nhàng hôn lên nó, rồi hai bàn tay bắt đầu sờ soạn hết mọi thứ xung quanh cậu nhỏ làm Manjiro khe khẽ run, nó làm em bật cười trêu chọc hắn.

Chỉ là do em không biết mình có thật sự yêu hắn hay không khi cứ mãi đem đến cho hắn thương nhớ như thế này rồi bỗng chốc lại dập tắt chút niềm tin ấy, rằng cả hai người chẳng hơn gì ngoài "bạn tình"

"Em yêu anh, Manjiro"

Em đưa lưỡi của mình ra và liếm lên dương vật của Manjiro, lại tiếp tục mang đến cho hắn những lần ảo tưởng chẳng hề có hồi kết qua lời nói em trao lúc mà chẳng thèm ngừng làm cho hắn điên đảo lên. Và rồi, em mút nó như đang mút một cây kẹo khổng lồ không có gì ngoài vị tanh và nồng của nó, cùng với đó là thứ khoái cảm em vừa đạt được như một thành tích đáng để được hắn khen thưởng.

Em muốn một nụ hôn? Hay là thứ gì khác?

"Manjiro, hãy ở bên cạnh em vĩnh viễn"

"Chỉ bấy nhiêu đó?"

"Đúng, em chỉ cần thế thôi"

.

Đồng xu đã mãi chẳng hề ngã xuống, nó đứng vững một cách kì lạ và khiến người con gái hắn đã yêu trở nên điên cuồng với thứ tình cảm này...

Mãi mãi và vĩnh viễn.

Manjiro cũng yêu em hệt như một kẻ ngốc chỉ mãi chạy theo bóng hình em của năm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip