Chương 74: Các sự kiện diễn ra trên toàn thế giới (1)

• Bắc Mỹ - Nhà Trắng (Washington, D.C.) •

Nhà Trắng, biểu tượng quyền lực của nước Mỹ, giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát thê lương. Những lá cờ sao vạch từng tung bay đầy kiêu hãnh nay đã rách rưới, bay phấp phới trong làn gió lạnh lẽo như những linh hồn bị lạc lối. 

Ánh sáng nhợt nhạt từ vầng trăng khuyết đâm xuyên qua những khung cửa sổ vỡ nát, chiếu lên những vệt máu khô loang lổ trên sàn đá cẩm thạch lạnh giá. 

Ở bên trong hành lang rộng lớn, nơi từng vang vọng tiếng bước chân của các nhà lãnh đạo, giờ đây chỉ còn tiếng gió rít qua những bức tường nứt vỡ và tiếng gầm gừ ghê rợn của đám "kẻ bị lây nhiễm". Mùi tử khí thì nồng nặc và tràn ngập khắp không gian, như một lời nhắc nhở rằng sự sống đã rời bỏ nơi này từ lâu.

Dưới tầng hầm bí mật của Nhà Trắng, trong một căn phòng họp được gia cố bằng thép chống chịu được cả bom nguyên tử, nhóm người sống sót cuối cùng đang tụ tập bàn luận. Ánh đèn huỳnh quang yếu ớt nhấp nháy trên trần, chiếu lên những gương mặt hốc hác, khắc khổ và sợ hãi đến tột độ. Làm cho bầu không khí  trở nên ngột ngạt đến mức có thể cảm nhận được sự căng thẳng đè nặng lên từng hơi thở.

"Tôi nói rồi! Chúng ta không thể ở lại đây thêm được nữa! Phải rời đi ngay lập tức!" Đại tá Marcus gầm lên, giọng ông khàn đặc, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và tuyệt vọng. 

Ông là một người lính từng trải qua bao chiến trường. Nhưng giờ đây, bộ quân phục rách rưới và bàn tay run rẩy cầm khẩu súng trường chỉ còn là bóng dáng của một kẻ sắp gục ngã.

"Tìm cách rời đi ư? Rời đi bằng cách nào? Cả thành phố đều đã bị phong tỏa, chúng ta không còn đường thoát nào an toàn hơn là ở đây đâu!" Đặc vụ Ava phản bác, giọng cô run rẩy nhưng vẫn cố giữ vẻ cứng rắn. 

Ava từng là một trong những đặc vụ xuất sắc nhất của Cơ quan An ninh Quốc gia Hoa Kỳ, với mái tóc đen buộc gọn và ánh mắt sắc bén. Nhưng giờ đây, đôi tay cô siết chặt chiếc máy bộ đàm đã câm lặng, như thể nó là sợi dây sinh mệnh cuối cùng nối cô với thế giới ở bên ngoài.

"Đủ rồi!... Cả hai người, mau im lặng đi!" Một giọng nói trầm nhưng đầy uy quyền vang lên, cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người bọn họ. 

Tất cả mọi người quay lại nhìn Tướng Samuel, người đứng đầu lực lượng an ninh tại Nhà Trắng. Ông cao lớn, mái tóc bạc trắng và đôi mắt sắc bén như dao cạo, toát lên khí chất của một chiến binh bất khuất dù đã ngoài 60 tuổi.

"Chúng ta vẫn còn một con đường thoát duy nhất. Đó chính là... Đường hầm ngầm bí mật."

"Đường hầm ngầm bí mật?" Thượng nghị sĩ Karen nhíu mày, đôi mắt xanh của bà ánh lên sự nghi ngờ. Karen là một trong những thành viên Quốc hội hiếm hoi còn sống sót, mái tóc vàng hoe giờ đây bết lại vì mồ hôi và bụi bẩn.

"Ý ông muốn nói là đường hầm dẫn ra sông Potomac sao?"

"Đúng vậy, thưa nghị sĩ Karen." Samuel gật đầu, giọng ông trầm nhưng chắc chắn như đinh đóng cột.

"Nhưng tôi phải nói trước, đường hầm này chưa từng được sử dụng trong tình huống thực tế. Nó đã không được bảo trì suốt hơn 20 năm rồi, không ai biết điều gì đang chờ chúng ta ở đó cả."

Karen nghe xong liền thở dài, ánh mắt bà lướt qua những gương mặt mệt mỏi xung quanh. 

"Tuy đó là một con đường nguy hiểm... Nhưng vẫn còn hơn là ngồi đây chờ chết." Rồi bà đứng dậy, giọng nói tràn đầy quyết tâm dù cơ thể vẫn còn run rẩy vì kiệt sức.

"Mọi người, đi thôi!... Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu!"

Xong xuôi, tất cả bắt đầu di chuyển lên phía trên để rời khỏi tầng hầm, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trên sàn nhà đầy mảnh vỡ. Họ đi qua những hành lang tối tăm, nơi từng treo những bức chân dung của các đời tổng thống, giờ chỉ còn là những khung tranh vỡ vụn. 

Mỗi góc khuất đều tiềm ẩn nguy hiểm. Ngay cả một tiếng động nhỏ từ đống đổ nát cũng đủ khiến cho họ giật mình, tay siết chặt vũ khí. Marcus dẫn đầu cả nhóm, khẩu súng trường của ông chĩa thẳng về phía trước. 

Trong khi Ava thì liên tục kiểm tra bộ đàm, dù cô biết rằng rất có thể điều này là một điều vô nghĩa. "Đây là đặc vụ Ava từ Cơ quan An ninh Quốc gia Hoa Kỳ, có ai nghe thấy tôi không?... Hết."

"Xin nhắc lại, đây là đặc vụ Ava từ Cơ quan An ninh Quốc gia Hoa Kỳ, có ai nghe thấy tôi không?!... Hết."

"Chết tiệt thật!" Ava cảm thấy bức tức vì không có ai nhận tín hiệu của cô cả, nhưng cô không ném bộ đàm đi và nhanh chóng tiếp tục di chuyển theo nhóm.

Khi đến cửa vào đường hầm, Samuel bỗng dừng lại trước cánh cửa kim loại lạnh lẽo và rỉ sét. Tay ông thì run rẩy khi chạm vào tay nắm cửa, không phải là vì sợ hãi, mà là vì sức nặng của trách nhiệm đang đè nặng lên đôi vai của ông. 

"Đây là cơ hội sống sót duy nhất và cuối cùng của chúng ta." Ông nói, giọng khàn khàn như bị gió lạnh cắt đứt. 

"Hãy chuẩn bị tinh thần đi. Không ai biết phía trước là gì đâu."

Cánh cửa mở ra với tiếng rít chói tai, để lộ một lối đi hẹp và tối om. Ánh sáng từ đèn pin của Ava chiếu vào không gian ẩm ướt xung quanh, nhưng dường như bị bóng tối nuốt chửng ngay tức khắc. 

Rồi họ bước vào, từng bước một, như những con người đang tiến vào miệng vực thẳm. Tiếng nước nhỏ giọt từ trần hầm vang lên đều đặn, hòa lẫn với hơi thở dồn dập của họ, tạo nên một bản nhạc của sự sống sót mong manh.

• Thời điểm hiện tại - Chuyên cơ Air Force One (Đang bay trên bầu trời nước Mỹ) •

Chuyên cơ Air Force One, biểu tượng của quyền lực tối cao chuyên hộ tống các vị tổng thống của nước Mỹ, giờ đây không khác gì một pháo đài bay lạc lõng giữa bầu trời hỗn loạn. 

Tiếng gió rít qua cửa sổ như tiếng gào thét của tử thần, xuyên qua lớp vỏ kim loại dày đặc. Bên trong khoang máy bay, mùi khói và máu thoảng trong không khí, nhắc nhở về những gì đã xảy ra trước đó. Các nhân viên hàng không thì cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt họ không giấu nổi sự hoảng loạn đến tột độ. Một vài người trong khoang chỉ biết ngồi co ro ở ngay ghế ngồi, tay ôm đầu, lẩm bẩm cầu nguyện.

"Thưa ngài Phó Tổng thống John! Ngài hãy mau ra mệnh lệnh đi ạ!" Nghị sĩ Thomas hét lên, giọng ông lạc đi vì căng thẳng. Thomas là một người đàn ông trung niên, gương mặt khắc khổ với những nếp nhăn sâu hoắm, như được khắc lên bởi những ngày tháng chứng kiến đất nước đã sụp đổ.

Phó Tổng thống John quay lại, trán ông ướt đẫm mồ hôi, đôi tay thì run rẩy. Ông là một người đàn ông cao lớn, với mái tóc bạc phơ và giọng nói từng vang vọng trong những bài diễn văn đầy cảm hứng. 

Nhưng giờ đây, ông trông nhỏ bé, yếu đuối trước sức nặng của số phận bất hạnh của mình. "Ngài Tổng thống đâu rồi? Nghị sĩ Thomas, ông ấy hiện đang đâu?"

Thomas nghe xong liền cúi đầu, mặt tái nhợt như hồn lìa khỏi xác. "Thưa ngài... Ngài ấy..." 

"Ngài tổng thống đã bị cắn rồi."

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực mọi người. Không gian xung quanh bỗng dưng im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn lại tiếng động cơ máy bay ù ù như một bản nhạc nền cho sự tuyệt vọng. 

John cảm thấy cổ họng mình bị co thắt lại, như có ai đó đang cố bóp nghẹt ông. Rồi ông lảo đảo dựa vào bàn, xong rồi ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng và trống rỗng.

"Vậy à... Ngài tổng thống đã bị cắn rồi sao?!" John thốt lên, giọng ông nghẹn lại.

"Thế những người ở Nhà Trắng đã xác nhận việc này chưa?"

"Đã xác nhận rồi, thưa ngài. Không chỉ Nhà Trắng, mà toàn bộ nước Mỹ... À không, cả thế giới, tất cả đều đang rơi vào tình trạng khẩn cấp báo động đỏ!" Thomas đáp, nước mắt lăn dài trên má.

John đấm mạnh xuống bàn, tiếng "ầm" vang lên làm vài người giật mình. Ông cảm thấy bất lực, như một con thú bị dồn vào góc tường.

"Chết tiệt! Không có ngài tổng thống ở đây, thì ai sẽ điều hành mọi thứ?!"

"Ngài hiện tại là người nắm quyền cao nhất bây giờ đó ạ, thưa ngài John." Bộ trưởng Quốc phòng Robert cắt ngang, giọng trầm nhưng dứt khoát. Robert là một người đàn ông da màu, cao lớn với mái tóc ngắn và ánh mắt kiên định như thép.

"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Đây là vali hạt nhân, ngài phải đưa ra quyết định ngay! Nếu không, kẻ thù sẽ lợi dụng hỗn loạn này để mà tấn công chúng ta trước!"

John nhìn chằm chằm vào chiếc vali đen trước mặt, lòng ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn. Nào là sợ hãi, giận dữ, và cả sự bất an sâu thẳm trong lòng. "Nhưng mà, chúng ta không thể tùy tiện sử dụng vũ khí hạt nhân lên các nước thù địch được... Còn ý kiến của những người dân thì sao? Chúng ta cũng phải cần quyết định của quốc hội nữa chứ?!"

"Ý kiến của người dân? Quyết định của quốc hội?" Robert cười nhạt, ánh mắt ông ánh lên sự cay đắng và tuyệt vọng.

"Thưa ngài, giờ đây mạng sống của họ còn không được đảm bảo, nói chi lấy đâu ra thời gian để trưng cầu cân nhắc ý kiến?"

John định phản bác, nhưng đột nhiên Robert ôm bụng, rồi sau đó khuỵu xuống sàn, miệng nôn ra ngụm máu tươi. Mọi người xung quanh thì sững sờ và lùi lại theo bản năng. Trong khi đó, John hét lên, giọng hoảng loạn nhưng vẫn cố bình tĩnh.

"Robert! Cậu... Đã bị cắn rồi sao?"

Rồi Robert ngẩng đầu lên, gương mặt méo mó quằn quại trong đau đớn, miệng thì cứ không ngừng nôn mửa máu. Bình tĩnh được một lúc, ông tiếp tục thì thào với ngài John. "Tôi muốn chết khi vẫn là con người... Haa... Làm ơn... Haa... Ai đó... Xin hãy bắn tôi... Vì nước Mỹ vĩ đại..."

Một viên đặc vụ đứng gần đó cắn chặt răng, tay run rẩy rút súng. Robert ngồi đó nhìn anh ta, gật đầu nhẹ nhàng như một lời từ biệt.

"Xin lỗi, ngài..." Viên đặc vụ dù tay vẫn còn đang run rẩy. Nhưng rồi anh cố bình tĩnh trở lại, rồi bóp cò.

"Pằng!" Tiếng súng nổ vang lên, làm xé toạc cả không gian. Và rồi, Robert nằm xuống, đôi mắt khép lại trong sự thanh thản cuối cùng khi vẫn còn là con người.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Từ khoang bên ngoài, những tiếng hét thất thanh bỗng vang vọng dữ dội và ầm lên.

"Áaaaa! Ngài Đệ nhất phu nhân bị cắn từ lúc nào vậy?! Cứu tôi! Cứu..."

Tiếng hét bị cắt ngang bởi những âm thanh ghê rợn "Grừ... Grừ..." của lũ xác sống, theo sau là tiếng cắn xé, tiếng xương gãy vang lên, kèm theo tiếng la hét tuyệt vọng của những người còn lại trong khoang. Hỗn loạn và bùng nổ đến mức đã mất kiểm soát.

Rồi phó Tổng thống John hét lớn. "Có chuyện gì đang xảy ra ngoài kia vậy?!"

Một đặc vụ khác lao vào, mồ hôi chảy dài trên trán. "Thưa ngài! Đệ nhất phu nhân đã bị nhiễm bệnh, giờ đây bà ấy đang tấn công mọi người trong khoang! Xin ngài hãy ra mệnh lệnh ngay!"

"Chết tiệt! Ai lại để người nhiễm bệnh lên máy bay vậy?!" Một nghị sĩ đứng đó gào lên, trầm cảm và sợ hãi đến cùng cực.

John nhắm chặt mắt, bàn tay siết lại thành nắm đấm. Tất cả những gì ông từng tin tưởng, từng cố gắng bảo vệ, giờ đây đều tan vỡ. Trong tuyệt vọng, ông đứng dậy, giọng nói tràn đầy quyết tâm.

"Được rồi... Với cương vị là người kế thừa chức vụ tổng thóng mỹ. Tôi sẽ kích hoạt mã phóng hạt nhân!"

"Xin Chúa Jesus, hãy phù hộ cho toàn thể người dân nước Mỹ được bình an và thịnh vượng. Con cảm tạ ơn người, amen."

--- Còn tiếp ---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip