Chương 649: Mối nguy hiểm của Yến Thanh Ti [3
Một lời của Diệp Thiều Quang lập tức cảnh tỉnh được Quý Miên Miên. Phải, đúng vậy, cô không thể làm ầm lên được, truyền thông là một lũ thích xem náo nhiệt, truyền thông là bọn không biết thông cảm.
Trước đây, chẳng phải từng có ngôi sao bị bắt cóc, làm kinh động cả giới truyền thông, chúng liền trắng trợn đưa tin, hơn nữa còn đuổi theo để chụp hình, kết quả bọn cướp liền giết mất con tin sao.
Chuyện này nếu làm căng lên để truyền thông biết được sẽ chỉ hỏng chuyện.
Diệp Thiều Quang lo Quý Miên Miên không đủ tỉnh táo, nói tiếp: "Chỉ cần bên truyền thông biết sẽ phóng đại chuyện này ra, rắc rối đến nỗi không thể xử lí nổi, không những không cứu được người, ngược lại có thể sẽ làm hại đến Yến Thanh Ti. Tôi sẽ làm rõ chuyện này, cô đừng vội, cô có nghe tôi nói không đấy hả?"
Quý Miên Miên gật đầu: "Tôi biết, tôi nghe thấy rồi, tôi sẽ không ầm ỹ lên đâu..."
Nhưng cô cũng không thể ngồi chờ chết ở đây được, cô không bảo vệ tốt chị Thanh Ti, cô nhất định phải tìm thấy chị ấy.
Quý Miên Miên không đợi Diệp Thiều Quang nói gì thêm nữa, lập tức dập máy chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Diệp Thiều Quang còn chưa nói hết, thấy tiếng điện thoại tút tút, nhíu mày: "Con nhỏ nôn nóng này..."
Anh ta nhấn ga lái vọt xe đi, vượt hết tất cả đèn đỏ trên đường.
Phía sau cảnh sát đuổi theo nhưng Diệp Thiều Quang vẫn lái xe như một hỏa tiễn.
Thật ra, anh ta cũng đang tự hỏi trong lòng rằng: Yến Thanh Ti, ông đây cũng đếch biết tại sao phải nhanh chóng qua đó cứu cô nữa?
Anh thật sự thấy buồn bực, tại sao anh phải cứu Yến Thanh Ti?
...
Yến Thanh Ti choáng váng đầu óc, cô không biết mình đang ở đâu, chỉ biết mình đang bị người ta trói lại.
Cô muốn mở mắt, muốn kêu lên nhưng không phát ra nổi tiếng, ý thức dường như bị bóc ra khỏi não bộ.
Yến Thanh Ti thấy rất hoảng loạn, có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy hoảng như vậy. Cô không biết tiếp theo cô sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng... chắc chắn sẽ chẳng phải là điều gì tốt đẹp.
Hoặc có lẽ chính là cái chết.
Cô vẫn chưa sẵn sàng để chết, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, cô còn chưa nói lời tạm biệt với Nhạc Thính Phong, cô vẫn chưa kịp nói gì cả mà.
Có vẻ... Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Yến Thanh Ti bị người ta nhét vào xe, xe chạy trên đường, lao vào màn đêm.
...
Quý Miên Miên tìm quản lí của quán KTV, nói lúc trước dì quét dọn có nhặt được ví tiền của cô rồi trả lại, cô muốn bày tỏ chút lòng cảm ơn.
Nhân viên của mình làm vậy, quản lí cũng thấy nở mày nở mặt, ông ta liền gọi tất cả nhân viên vệ sinh tới, để Quý Miên Miên xem là ai.
Nhưng Quý Miên Miên phát hiện, trong những người này, không ai là nhân viên vệ sinh đã bước ra từ nhà vệ sinh cả.
Quý Miên Miên lập tức hoảng loạn, cô hỏi ông chủ xem còn ai khác không, ông chủ lắc đầu, nói ở đây chỉ có mấy dì này quét dọn này thôi, không có ai khác nữa.
Quý Miên Miên tay chân lạnh toát, không tìm thấy người đó, làm thế nào bây giờ?
Quý Miên Miên muốn báo cảnh sát, nhưng nghĩ tới những gì Diệp Thiều Quang nói, cảnh sát sẽ không thụ lí vụ này vì vẫn chưa có bằng chứng cáo buộc chứng minh là Yến Thanh Ti đã bị bắt cóc.
Quý Miên Miên toát hết mồ hôi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không biết có thể tìm ai được nữa.
Quý Miên Miên nghĩ có thể người đó vẫn chưa đưa Yến Thanh Ti ra khỏi KTV, nên cô tìm từng phòng một, cô không nghĩ ra cách nào thông minh hơn được nữa, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này.
Khi Diệp Thiều Quang tới KTV tìm thấy Quý Miên Miên, cô đã bị hắt rượu ướt hết người, lại bị người ta đuổi ra khỏi phòng.
Một tên béo núc đẩy Quý Miên Miên ra ngoài, còn chửi thề một câu.
Đúng lúc đó Diệp Thiều Quang đứng sau đón được Quý Miên Miên, vội ôm lấy eo cô, ép cô vào lòng...
Diệp Thiều Quang thấy vành mắt Quý Miên Miên đỏ lên, tóc tai ướt sũng, cả người toàn mùi rượu, vẻ mặt hoang mang, như một đứa trẻ bị lạc đường, chật vật không tả nổi.
Anh cau mày nói: "Trong thời gian ngắn như vậy mà cô cũng có thể biến mình thành ra cái bộ dạng này, vẻ hống hách của cô lúc đối diện với tôi đâu hết cả rồi?"
Quý Miên Miên cố gắng không khóc, cô không dám khóc, cô sợ nếu khóc thì cô sẽ hoàn toàn suy sụp mất.
Quý Miên Miên bắt lấy tay Diệp Thiều Quang, run rẩy nói: "Tôi không tìm được, làm sao bây giờ?"
Quý Miên Miên căn bản không nghe thấy Diệp Thiều Quang nói gì. Khi cô cần người giúp đỡ nhất, khi cô cảm thấy bất lực, không biết nên làm gì nhất thì Diệp Thiều Quang đã xuất hiện.
Quý Miên Miên thậm chí không nhớ được Diệp Thiều Quang đã từng làm gì, cũng không nghĩ ra người này tốt hay xấu, đây là người quen duy nhất của cô, là người duy nhất xuất hiện trong tầm mắt mà cô có thể nhìn thấy, là chỗ dựa duy nhất, là hi vọng duy nhất mà cô có thể thấy lúc này.
Nước mắt của Quý Miên Miên, sự bất lực của cô, sự yếu đuối của cô... đây đều là những bộ dạng mà Diệp Thiều Quang chưa từng thấy, nó không hề giống với Quý Miên Miên mà anh quen biết.
"Quý Miên Miên, Yến Thanh Ti quan trọng với cô đến vậy sao?"
Diệp Thiều Quang cảm thấy thật vi diệu. Anh không biết nên nói đây là cảm giác gì, giống như... hồi còn nhỏ, trong nhà có một cây táo tàu, lũ trẻ đều tò mò thích thú chờ ngày cây táo ra quả, rõ ràng biết còn chưa chín, rõ ràng biết còn rất xanh, nhưng không nhịn được mỗi ngày vươn tay hái một quả để nếm thử.
Táo không chua, cũng không ngọt, không có mùi vị, chỉ chan chát, ăn vào miệng vị chát đó dính ở đầu lưỡi, dù uống bao nhiêu nước cũng không hết được.
Nhưng dù có như vậy, rõ ràng biết thế nhưng vẫn không nhịn được, mỗi ngày đều phải thử một chút, ngày nào cũng muốn, vì luôn nghĩ lỡ như... hôm nay hái xuống quả ngọt thì sao?
Diệp Thiều Quang như trở về thời còn nhỏ, rõ ràng biết đáp án là gì nhưng vẫn không nhịn được hỏi một lần. Nhưng lần nào cũng vậy, chẳng cần Quý Miên Miên phải trả lời, chỉ cần nhìn mặt cô là đã biết hết đáp án.
Quý Miên Miên nắm lấy tay Diệp Thiều Quang, cô nắm rất chặt, miết tay Diệp Thiều Quang đến phát đau, đồng thời anh cũng có thể cảm nhận được cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô.
Diệp Thiều Quang thở dài, bất kể có thế nào, chuyện này nếu anh ta đã lỡ hồ đồ can thiệp vào rồi, thế thì... cứ can thiệp tiếp đi vậy.
"Con điên nào tự dưng chạy đến, cút đi, cút xa ra chỗ khác đi."
Tay còn lại của Diệp Thiều Quang vỗ nhẹ lên mu bàn tay Quý Miên Miên, ngẩng đầu nhìn tên kia, cười một cái.
Dáng vẻ của Diệp Thiều Quang còn đẹp hơn cả phụ nữ, lúc anh cười lên đẹp tới nỗi dường như có thể mê hoặc được lòng người.
Diệp Thiều Quang nói: "Cảm phiền anh đưa chai rượu trên bàn đây cho tôi được không? Cảm ơn!"
Tên béo bị nụ cười của Diệp Thiều Quang mê hoặc đến thất điên bát đảo, gã nuốt nước bọt, theo bản năng lấy chai rượu đưa cho Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang đưa tay ra đón lấy chai rượu, lại lịch sự nói thêm một tiếng: "Cảm ơn!"
Tên béo: "Không... không cần khách..."
Chữ cuối còn chưa kịp buột ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng bụp một phát.
Chai rượu kia đang vỡ trên đầu gã, rượu chảy ra, chai rượu vỡ vụn.
Diệp Thiều Quang vẫn đang cầm trong tay nửa chai rượu, từ từ thu tay về, vứt phần nửa chai còn lại xuống đất, động tác không nhanh không chậm, tao nhã và thong thả...
Quý Miên Miên mở to hai mắt, quên luôn cả khóc, kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Quang vừa dùng chai rượu đập lên đầu gã béo với vẻ mặt thản nhiên.
Sau đó, gã béo kia cũng không đánh trả mà nằm thẳng cẳng trên đất, máu trên trán từ từ chảy ra.
Những người khác trong phòng cũng tỉnh lại từ trong nỗi sợ hãi, nhao nhao đứng lên nhằm thẳng Diệp Thiều Quang mà nói.
Diệp Thiều Quang từ trong túi móc ra một chồng tiền thật dày, tiện tay quăng một cái: "Tiền thuốc thang."
Tiền giấy màu đỏ giống như những cánh hoa chậm rãi rơi lả tả xuống mặt đất.
Diệp Thiều Quang lôi Quý Miên Miên đi, để lại đằng sau một đám người đang mờ mịt không hiểu truyện gì vừa diễn ra.
Diệp Thiều Quang lôi Quý Miên Miên xuống lầu, "hừ" lạnh một tiếng: "Ở trước mặt tôi thì động một chút là quăng quật người, vừa nãy thế quái nào lại sợ thành một nhúm như vậy?"
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang, hốc mắt hồng hồng, giống như một đứa bé không nơi nương tựa, cô nắm chặt lấy tay Diệp Thiều Quang, hỏi: "Làm sao bây giờ, không tìm được chị Thanh Ti, tôi không bảo vệ được chị ấy, tôi đúng là đồ vô dụng..."
Khi một người rơi vào hoảng loạn sẽ quên hết tất cả, Quý Miên Miên cũng vậy, thậm chí cô còn mất năng lực của mình.
Quý Miên Miên bây giờ không nghe vào đầu bất cứ cái gì, trong đầu cô đều là "Yến Thanh Ti không thấy đâu, chị ấy bị người ta bắt cóc".
Diệp Thiều Quang muốn ra sức chế giễu cô nàng một phen, nhưng nhìn thấy bộ dáng cô bị người ta bắt nạt, hồn bay phách lạc như hiện tại lại không nhịn được mà mềm lòng.
Diệp Thiều Quang đưa tay đè đỉnh đầu của Quý Miên Miên xuống, nói: "Tôi giúp cô cứu Yến Thanh Ti, cô phải đáp ứng tôi thêm một điều kiện."
Trong mắt Quý Miên Miên rốt cuộc cũng xuất hiện ánh sáng, cô nói: "Nếu anh có thể cứu chị Thanh Ti thì đừng nói một điều kiện, đến cả trăm điều kiện tôi cũng đồng ý với anh."
Quý Miên Miên biết bản thân cô không có đầu óc, nếu chỉ dựa vào cô thì không cần nghĩ cũng biết không thể cứu được Yến Thanh Ti. Nhưng Diệp Thiều Quang thì không như vậy, anh ta thông minh hơn cô nhiều, nếu là anh ta thì nhất định có thể được.
Diệp Thiều Quang nhếch môi cười, đưa ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại có chút lạnh của Quý Miên Miên. Rồi, anh nghiêng người hôn lên khóe mắt của Quý Miên Miên, đưa đầu lưỡi liếm một giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô.
Quý Miên Miên chỉ nghe thấy bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp: "Được thôi, chính cô đã nói đấy nhé! Quý Miên Miên... làm người thì phải thành thật, cô đã ngủ không trả tiền cho tôi mà tôi lại còn giúp cô như vậy, cô phải nhớ tri ân báo đáp đấy."
Diệp Thiều Quang cố gắng trêu chọc Quý Miên Miên nhưng hoàn toàn không có tác dụng, trong đầu cô lúc này chỉ có Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti.
Ngàn vạn lần không thể để cho nữ thần xảy ra chuyện, ngàn vạn lần không thể, ngàn vạn lần không thể!
Diệp Thiều Quang kéo Quý Miên Miên lên xe, lái xe về thẳng khách sạn anh ta đang ở.
Trên đường, Quý Miên Miên nói: "Rốt cuộc anh có cách nào cứu chị ấy không, mau đi cứu chị ấy."
Diệp Thiều Quang nói: "Tôi đã đồng ý với cô thì sẽ không nuốt lời..."
Quý Miên Miên cuống cuồng nói: "Nhưng rõ ràng lần trước anh lừa tôi."
"Lần trước... lần trước, nếu không phải tôi... Yến Thanh Ti có thể ung dung mà lấy lại trong sạch như thế không? Mà thôi, có nói cô cũng không hiểu."
Yến Thanh Ti bị bôi đen rồi lại được tẩy trắng, toàn bộ quá trình đương nhiên có sự tham gia của Diệp Thiều Quang. Dù anh ta là một người âm hiểm, xảo trá, nhưng những gì đã hứa với Quý Miên Miên anh đều làm được.
Diệp Thiều Quang lái xe thật nhanh, đến nơi liền đẩy Quý Miên Miên vào phòng.
"Ở đây chờ tôi."
Quý Miên Miên muốn nói gì đó nhưng lại bị Diệp Thiều Quang cúi đầu chặn miệng lại.
Anh nói: "Nhờ kĩ những lời hôm nay cô nói đấy, Quý Miên Miên. Tôi... không phải người dễ trêu chọc, cô chọc phải tôi thì cũng đừng nghĩ tới chuyện toàn thân trở ra."
Cửa phòng đóng lại, Quý Miên Miên vẫn còn sững sờ đứng ở đó.
Diệp Thiều Quang xoay người rời đi, đứng trong thang máy bắt đầu gọi điện thoại.
Điện thoại không có ai bắt máy, anh vẫn cứ gọi.
Đã đồng ý với Quý Miên Miên thì anh ta nhất định sẽ làm được, cho dù có coi như tiến vào vũng nước đục, vậy thì đem nước khuấy cho đục thêm là được.
Dù sao, ngay từ lúc ban đầu, là Diệp gia có lỗi với mẹ của Yến Thanh Ti, vậy thì để anh thay Diệp gia bù đắp cho cô ta vậy.
Diệp Thiều Quang cười nhạo một tiếng, không ngờ con người chưa bao giờ hiểu được lương thiện là cái gì như anh lại liên tiếp... đi làm việc thiện vì một người.
Diệp Thiều Quang cảm thấy hình như càng ngày anh ta càng không giống chính mình.
Diệp Thiều Quang liên tục gọi mười mấy cú điện thoại cũng không có ai bắt máy, cười nhạt một tiếng, quay trở lại quán KTV tìm giám đốc.
Trong phòng làm việc, Diệp Thiều Quang với giám đốc đang nói chuyện, không ai biết anh ta với giám đốc nói cái gì. Chỉ biết, mười phút sau, Diệp Thiều Quang mở cửa phòng làm việc, trong phòng tản ra một mùi khai - vị giám đốc kia sợ đến đái ra quần.
Diệp Thiều Quang mang theo vẻ mặt lạnh lẽo rời khỏi KTV, lái xe thẳng tới khu biệt thự ngoại ô. Sắc mặt anh ta âm u, lại có chút tái nhợt, trong đêm đen trông càng thêm đáng sợ.
Diệp Thiều Quang đạp chân ga, xe phóng như bay về phía trước, hôm nay anh vượt đèn đỏ, phóng nhanh trong nội thành, vượt xe, không biết đã bị chụp lại biển số bao nhiêu lần, chắc ngày mai sẽ có thông báo thu hồi bằng mất. Nhưng hiện tại, Diệp Thiều Quang bất chấp tất cả, anh sợ chỉ chậm một chút nữa thôi sẽ muộn mất.
Nếu không thể đem Yến Thanh Ti hoàn hảo, không tổn hại tới một cọng tóc về thì làm sao có thể gặp Quý Miên Miên đòi tiền công đây?
Khu biệt thự phía đông Hải Thành là một khu địa ốc phát triển nhất ở đây, chỉ có người có tiền mới ở được.
Diệp Thiều Quang lái đến cửa tiểu khu, bị bảo vệ ngăn lại.
Anh ta móc ra một bảng số nhà cùng một chiếc chìa khóa: "Căn hộ tôi ở trong này."
Ở tiểu khu này, mỗi một bảng số nhà đều được thiết kế vô cùng đặc biệt, nhìn một cái là có thể nhận ra. Bảo vệ cho rằng đây là người mới vào ở, không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Mời ngài... mời ngài..."
Diệp Thiều Quang lái xe phóng vào. Đi tới trước một ngôi biệt thự, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe Maserati đang đỗ trước cửa, anh ta nhảy xuống xe. Diệp Thiều Quang đưa tay sờ phía đầu chiếc Maserati vẫn còn một chút hơi ấm, chứng tỏ thời gian chiếc xe này đến đây cũng chưa lâu.
Diệp Thiều Quang bước nhanh đến trước cửa, nhấn mạnh chuông.
Không có ai ra mở cửa, Diệp Thiều Quang vẫn tiếp tục nhấn.
Tay của Diệp Thiều Quang gần như dính luôn vào chuông cửa, vẫn không có ai ra mở. Anh cúi người nhặt một cục đá, dùng sức ném "choang" một tiếng khiến hai cánh cửa sổ bằng thủy tinh ở tầng hai bị đập vỡ, những mảnh thủy tinh rào rào rơi xuống.
Diệp Thiều Quang lại tiếp tục nhặt thêm vài cục đá rồi tiếp tục ném, xoảng, xoảng, xoảng, đem toàn bộ những cửa sổ có thể đập được đều ném vỡ sạch. Cho dù là người có định lực tới đâu đi chăng nữa thì gặp phải chuyện như thế này cũng không có thể bình tĩnh được.
Vì vậy, cửa biệt thự rốt cuộc cũng mở ra.
Diệp Thiều Quang nhìn người ra mở cửa, áo sơ mi đã cởi ra để lộ một mảng ngực lớn, có vẻ lười biếng mà mơ màng, một cặp mắt hoa đào, trông cực kì đẹp mắt.
Diệp Thiều Quang cau mày: "Tôi có chuyện muốn nói."
Du Hí chặn cửa không để Diệp Thiều Quang tiến vào: "Đã muộn như thế rồi, cậu tới làm cái gì?"
Diệp Thiều Quang lạnh mặt: "Tránh ra..."
Du Hí khinh thường hừ một tiếng: "Diệp Thiều Quang, tôi đã nhìn nhầm cậu rồi, muốn giở trò cũng phải nhìn xem nơi cậu đang đứng là ở đâu? Đây là... địa bàn của tôi, nhìn có rõ không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip