Chương 720 NGƯỜI TÔI THÍCH LÀ EM
Nhạc Thính Phong từ lâu đã là một người tàn nhẫn, hồi còn trẻ tuy cực kì lông bông, không kiêng nể bất cứ cái gì nhưng cũng không có nghĩa anh là một người dễ chọc. Cái gì cũng phải cần có sự chuẩn bị trước, hiện tại anh đã hiểu phải biết che giấu thực lực của mình, sẽ không giống trước đây, cái gì cũng phô ra trước mặt người khác. Tuổi càng lớn thì càng biết thu liễm, giống như một thanh kiếm sắc bén tìm được một bao kiếm phù hợp, đem mình giấu đi, bình thường sẽ không hiện ra nhưng chỉ cần vào thời khắc mấu chốt, kiếm mới được tuốt ra khỏi vỏ.
Trước khi tới đây, Nhạc Thính Phong đã chuẩn bị mọi thứ, nhất là lúc anh biết được người bắt cóc Yến Thanh Ti đêm đó chính là Du Hí, lòng anh không cách nào yên ổn được.
Anh vẫn luôn cho rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ, có thể bảo vệ được Yến Thanh Ti, lại không ngờ rằng vẫn để cô bị người ta gài bẫy. Nhạc Thính Phong lo lắng có người muốn hại Yến Thanh Ti nên bố trí người đi theo, không nghĩ tới những người đó quả thực có lúc phải lên sân khấu. Người khác cho rằng địa bàn của Nhạc Thính Phong là ở Lạc Thành, những nơi khác cũng khó ép được những thế lực bản địa, nhưng thật ra thì từ lâu nay Nhạc Thính Phong đã cho bố trí người của mình ở khắp nơi.
Nhạc Thính Phong không phải là hạng thùng cơm, cũng không phải loại người vô năng, làm gia chủ Nhạc gia lâu như vậy lại có thể khiến công ty phát triển gấp bội. Có thể tránh được những ảnh hưởng xấu của khủng hoảng kinh tế của thế giới cũng đủ thấy Nhạc Thính Phong là một người rất giỏi mưu lược, so với Diệp Thiều Quang thiện về những mưu mô trong bóng tối thì Nhạc Thính Phong am hiểu về đánh cờ ngoài ánh sáng.
Lúc hai người của Du gia bị kéo đi trong miệng vẫn còn hô: "Mày dám động vào chúng tao, mày chờ đấy, hôm nay đừng mong rời khỏi đây..."
Nhạc Thính Phong lắc đầu nói: "Chỗ công cộng mà không có một chút ý thức nào vậy? Cái loại trò ỷ thế hiếp người này từ lâu tôi đã không thèm chơi rồi, nhưng mà sao mấy người kia đều không nghe lời cứ ép tôi phải chơi chứ?"
"Đi thôi, về nhà nào!" Nhạc Thính Phong ôm eo Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti gật đầu một cái, bỗng nhiên cảm nhận được hạnh phúc của một người phụ nữ.
Có người che mưa chắn gió cho mình thật tốt.
Nhìn Nhạc Thính Phong, Yến Thanh Ti cảm thấy người đàn ông này thật đẹp trai, đẹp trai hơn bất cứ ai trên đời.
Qua cửa kiểm tra an ninh, ngồi trên máy bay Nhạc Thính Phong nói: "Ngủ một chút đi, tối qua em đã ngủ không ngon rồi."
Yến Thanh Ti đỏ mặt, đưa tay nhéo anh một cái.
Nhạc Thính Phong cười: "Anh nói nghiêm túc, không có ý gì nha."
Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn anh một lúc, cười nói: "Trước mặt em mà anh lại không thể..."
Cô dừng lại nghĩ một chút, nói: "Thôi được, như vậy cũng không tệ."
Nhạc Thính Phong kéo chắc dây an toàn cho Yến Thanh Ti: "Có phải em muốn nói, trước mặt em mà anh lại không thể đứng đắn một chút như trước mặt người khác đúng không?"
"Không hẳn, được rồi... lúc nãy đúng là em nghĩ như thế, nhưng bây giờ nghĩ lại thì anh như thế này cũng rất tốt."
Lúc nãy, quả thực là Yến Thanh Ti muốn nói như vậy, nhưng mà cô liền phát hiện bản thân có chút... tự chuốc lấy khổ. Kì thực biểu hiện của một người đàn ông ở trước trước mặt người khác và lúc một mình không hề giống nhau, nếu như anh ta có thể ở trước mặt mình phô diễn chính bản thân thì đấy chính là một điều tốt. Cần gì phải theo đuổi thứ mặt nạ mà anh ấy đeo lên khi đứng trước mặt người khác, có phải rảnh quá đâu?
Nhạc Thính Phong nắm tay của Yến Thanh Ti đặt trên tay mình nghịch một chút: "Em không giống bọn họ, em là người anh yêu. Em nói xem... anh có thể đối xử với em giống như đối xử với người khác sao?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Ừm, đúng là không thể, đối với em, anh cũng không giống những người khác."
Nhạc Thính Phong gọi một tiếng: "Thanh Ti..."
"Ừ..." Yến Thanh Ti đáp một tiếng.
"Không có gì đâu, chỉ là mấy ngày không gặp em, nhớ em thôi."
Yến Thanh Ti cười nói: "Mấy ngày không gặp? Tối hôm qua đã ở đây cả đêm rồi còn gì, nhớ gì nữa?"
Những ngón tay của Nhạc Thính Phong đan vào kẽ tay cô, nói: "Anh nhớ em rất nhiều, cho dù bây giờ được nhìn thấy em, cũng vẫn đang nghĩ về em..." Nghĩ đến rốt cuộc đến bao giờ em mới học được cách ỷ lại vào anh, nghĩ rằng đến lúc nào em mới có thể hoàn toàn yêu anh, nghĩ đến em... nhớ về em... nghĩ về rất nhiều chuyện...
Yến Thanh Ti tò mò hỏi: "Nghĩ cái gì cơ?"
Nhạc Thính Phong nửa đùa nửa thật nói: "Nghĩ đến bao giờ em mới chịu đi đăng kí với anh, bao giờ mới gả cho anh, bao giờ mới sinh con cho anh, nghĩ rất nhiều thứ..."
Yến Thanh Ti ngây ra một lúc, ngay sau đó cô cười lên, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Cô cười một hồi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Nhạc Thính Phong, nghiêm túc nói: "Em nghĩ... chắc là... có thể sẽ vào một ngày nào đó."
Cô cũng muốn sống một cuộc sống của người bình thường, cũng muốn sống một cuộc sống bình an đến già. Có lẽ, đợi đến khi chân tướng mọi việc đã rõ ràng, đợi đến sau khi tất cả đã kết thúc thì cô sẽ có thể sống một cuộc sống như cô hằng mong muốn.
"Nhất định sẽ có ngày đó, chắc chắn sẽ có ngày đó mà."
Nhạc Thính Phong vui vẻ đặt một nụ hôn lên má trái của Yến Thanh Ti, nói: "Nghỉ ngơi đi, máy bay sắp cất cánh rồi."
Yến Thanh Ti gật đầu.
Đợi một lúc, Quý Miên Miên ngồi hàng sau lẩm bẩm nỏi: "Ô, máy bay hình như nên cất cánh rồi mới phải chứ, sao mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì thế này?"
Yến Thanh Ti không ngủ được, mở mắt nhìn ra bên ngoài, quả đúng máy bay vẫn chưa có ý định cất cánh, mà bây giờ đã quá thời gian cất cánh 5 phút.
Yến Thanh Ti quay sang nhìn Nhạc Thính Phong: "Anh nói xem có phải là...?"
Là người đàn ông họ Du đang muốn tìm cô?
Nhạc Thính Phong cười cười: "Không sao đâu, máy bay rất nhanh là có thể cất cánh rồi."
Anh nói như thể mọi chuyện đã được định sẵn, Yến Thanh Ti nhìn anh cảm thấy rất yên tâm. Dù sao sau khi cô trở về cũng không có việc gì, muộn một chút cũng không sao.
Nhạc Thính Phong nhấc tay nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, nụ cười trên khoé môi lành lạnh có chút rợn người.
Lại thêm năm phút nữa trôi qua, máy bay vẫn chưa cất cánh, phi hành đoàn cũng không có thông báo về sự chậm trễ này, trong khoang phổ thông đã có hành khách hỏi thăm xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhạc Thính Phong vẫn không hề sốt ruột, anh quay sang xem kịch bản với Yến Thanh Ti, anh chỉ vào một đoạn trong kịch bản nói: "Chỗ này không được, nếu em dám diễn đoạn này, anh đánh gãy chân em đấy."
Đoạn mà anh chỉ là một cảnh nam chính và nữ chính quấn quýt trong nước, quần áo cũng phải cởi gần hết.
Yến Thanh Ti không để ý: "Nếu em mà diễn chắc chắn sẽ dùng diễn viên đóng thế, anh mau đi tìm cho em vài ba người đóng thế là được."
Nhạc Thính Phong lạnh mặt nói: "Như thế cũng không được, em mà đóng bộ phim này, cuối cùng vẫn đổ lên đầu em còn gì, anh nhìn mà khó chịu. Anh ghen đấy, em có biết không hả, anh..."
Đột nhiên trước mặt tối đi, có một người đứng chặn trước mặt, chỉ nghe thấy giọng của ông ta vang lên trên đỉnh đầu: "Cô Yến, lần đầu gặp mặt, đã đường đột rồi."
Yến Thanh Ti sững ra, Nhạc Thính Phong lại nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Lời đồn đại bên ngoài về danh tiếng của Du nhị tiên sinh rất tốt, làm sao lại làm ra những chuyện như thế này chứ? Nếu đã cảm thấy mình đường đột, vậy cảm phiền ngài đi trước được không? Đừng cản trở người khác yêu đương."
Du Dực nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti đang cúi đầu, trong mắt ông là những cảm xúc không nói được thành lời, dường như ông đang nỗ lực kiềm nén sự điên cuồng của bản thân, ông nói: "Tôi đến tìm Yến Thanh Ti, không tìm cậu.
Yến Thanh Ti dường như không nghe thấy gì, cô tiếp tục lật kịch bản, vừa đọc vừa lắc đầu, dường như không mấy hài lòng với kịch bản này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip