Chương 807: Trông cô giống con gái của ông hàng xóm hơn đấy, cha cô là ai?
Nhạc phu nhân bĩu môi cười lạnh: "Hạ Lan Minh Đức, chuyện này tôi vốn cũng không muốn nói, mặc dù không phải con ông nhưng đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó vô tội, nhưng ông lại ngu xuẩn đến cực hạn. Kết quả bác sĩ đưa cho ông là giả, bà ta đã mua chuộc bác sĩ để làm giả báo cáo, nếu không tại sao tháng đầu tiên hai người kết hôn, bà ta cứ luôn miệng kêu dạ dày có vấn đề, ăn không ngon, nôn ọe không ngừng... Ông chống mắt lên mà coi, trên đời này ai có thể vì bụng không tốt mà buồn nôn nguyên một tháng? Căn bản khi đó bà ta đang nghén."
Hạ Lan Minh Đức như bị sét đánh ngang tai, đứng không vững, đặt mông ngã bệt xuống đất, bởi vì ông ta chợt nhớ ra, tháng đầu tiên sau kết hôn thường xuyên thấy Trương Thanh Nhã nôn ọe, nhất là lúc ăn cơm. Khi đó bà ta luôn nói do không thích ăn thịt, dạ dày khó chịu, nhưng mà... sau khi xảy thai, bà ta cũng không tiếp tục bị như vậy, đến giờ ăn cũng không thấy khó chịu vì mùi gì, ngược lại suốt ngày chỉ thích ăn thịt.
Vợ ngoại tình, bị cho đội nón xanh, đứa con đầu khiến ông áy náy cảm kích nhiều năm như vậy hóa ra lại không phải là con ông.
Trương Thanh Nhã, Trương Thanh Nhã... ông bị con ả này lừa gạt đến thê thảm!
"Bà ta vừa mới bước chân vào nhà Hạ Lan, đứa bé mà lớn thêm chút nữa sẽ rất dễ bị phát hiện, vậy tất cả mưu đồ của bà ta sẽ thành vô ích. Cho nên sau khi cưới hai tháng bà ta mới sắp đặt kế hoạch vì cứu ông khỏi bị rơi xuống lầu mà sảy thai, như vậy vừa để ông cảm kích vì cho rằng bà ta cứu ông, vừa có thể đem thứ trong bụng bỏ đi, lại thuê bác sĩ làm giả kết quả, cứ thế giấu được ông hơn ba mươi năm."
Nhạc phu nhân liếc nhìn người đang cố gắng la hét bản thân oan uổng, bà cười dài: "Trong bụng có một đứa con hoang mà còn gả được vào nhà quyền quý, Trương Thanh Nhã cũng thật có bản lĩnh, đổi thành ai khác cũng không dám làm như vậy."
Hạ Lan Tú Sắc hoàn toàn khiếp sợ, nếu như mẹ cô ta có làm sao thì sau này cô ta làm sao có địa vị trong Hạ Lan gia được nữa, nhất định phải đem chuyện này gạt bỏ.
Hạ Lan Tú Sắc đột nhiên quỳ xuống, kéo áo Hạ Lan Minh Đức nói: "Ba, ba... ba đừng tin lời người ngoài, chúng ta còn chưa điều tra nữa mà, đừng tùy tiện tin vào quỷ kế của người khác. Con tin tưởng mẹ không phải là người như vậy...."
Yến Thanh Ti chậm rãi nói: "Nói cũng đúng, đúng là nên điều tra lại một chút, tốt nhất là đi bệnh viện giám ADN. Dù đứa con đầu tiên không phải con ông, nhưng bà ta cho ông một đồng cỏ rộng như vậy, quỷ mới biết đây có phải con ruột ông không nữa?"
Trong đám người hóng chuyện cũng nói theo: "Đúng vậy, đúng vậy, tốt nhất ngài Hạ Lan nên mang con trai với con gái đi làm khám nghiệm ADN đi. Là con ruột mới an tâm, nếu không phải con ruột thì chẳng phải nhiều năm qua đã uổng công đi nuôi vợ con cho người khác sao, thế thì không tốt lắm nha."
"Nói đúng đấy, ngài Hạ Lan nên đi khám nghiêm ADN đi..."
"Ê, ngài Hạ Lan tới bệnh viện nhà tôi đi, tôi làm miễn phí cho."
Hạ Lan Tú Sắc hét to: "Các người im miệng đi, các người đều ghen tị với nhà chúng tôi, các người toàn là tiểu nhân chỉ biết bỏ đá xuống giếng. Mẹ tôi từng làm hại các người sao? Nhà Hạ Lan chúng tôi làm gì có lỗi với các người sao? Mẹ tôi đã thảm như vậy rồi, sao các người còn muốn ép người quá đáng nữa, nếu ép chúng tôi tới chết thì sao?È
Hạ Lan Tú Sắc gào lên xong thì không còn ai nói gì nữa, vô cùng yên lặng.
Yến Thanh Ti đột nhiên nói một câu: "Ngài Hạ Lan, chả lẽ từ trước tới giờ ông không cảm thấy cô con gái này không giống ông một chút nào sao?"
Hạ Lan Tú Sắc ngẩng phắt đầu lên, biểu tình thì dữ tợn, ánh mắt thì oán độc nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti: "Yến Thanh Ti, tôi chưa từng làm gì có lỗi với cô, sao cô lại phải đối xử với tôi như vậy, tại sao? Mẹ tôi nói đúng, cô chính là người đàn bà hèn hạ, vô sỉ, ác độc nhất."
Yến Thanh Ti còn chưa kịp lên tiếng, Nhạc phu nhân đã chỉ cô ta mà nói: "Đúng là mẹ nào con nấy, cái gì tốt đẹp không học, lại học ngay mẹ cô cái trò thích giả làm Thánh mẫu. Lúc trước cô tính toán dụ dỗ con trai tôi sao chưa từng nghĩ tới con trai tôi là bạn trai của Thanh Ti? Tôi thấy cô còn nhỏ tuổi nên không muốn đem những chuyện cô làm trước kia ra mà rêu rao. Tôi cho cô cơ hội để tự sửa đổi, cô đừng tưởng rằng trên đời này có bức tường nào gió không lùa được. Mẹ cô lừa gạt ba cô suốt ba mươi năm, bây giờ còn bị vạch trần, với chút đạo hạnh kia của cô tốt nhất là nên đàng hoàng một chút, nếu không tôi cũng sẽ đem những chuyện tốt cô từng làm nói hết ra. Cô nghĩ xem cô còn có thể đi học tiếp sao?"
Mặt Hạ Lan Tú Sắc bỗng trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta cắn môi, thân thể yếu đuối run lẩy bẩy, trong mắt ngập nước, dáng vẻ quả thật khiến người ta đau lòng.
Hạ Lan Tú Sắc cúi đầu, hai tay nắm váy thật chặt.
Nhạc phu nhân có thể đem bí mật mẹ cô giấu lâu như vậy moi ra, có lẽ cũng có thể tra xét về cô, cô không thể mạo hiểm như vậy được, nếu không cả hai mẹ con cô ta đều xong rồi. Cô nhất định nhớ kĩ sỉ nhục của ngày hôm nay!
Trong đám người có một phụ nữ có tuổi nói: "Không nói chứ, tôi cũng cảm thấy con gái ông với ông cũng không quá giống nhau, cũng chẳng giống vợ ông nữa."
Trong đám người lập tức có tiếng xì xào bàn tán, vừa nói vừa nhìn trộm Hạ Lan Minh Đức.
Hạ Lan Minh Đức cảm thấy trên đầu mình đã xanh đến phát sáng luôn rồi, chu vi mười dặm cũng có thể thấy cái đèn xanh lè trên đầu ông ta.
Hạ Lan Tú Sắc nghe bọn họ nói, trong lòng càng hận, cô ta thấy bản thân chẳng qua chỉ là một cô bé, sao mọi người cứ ép cô ta.
Cô ta hận, hận tất cả mọi người, rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì?
Hạ Lan Tú Sắc lay lay cánh tay của Hạ Lan Minh Đức, khóc nói: "Ba, ba không thể như thế... Ba phải tin tưởng mẹ, ba phải đứng về phía mẹ, chúng ta là người một nhà, người khác không muốn chúng ta sống tốt, chúng ta càng phải... A..."
Hạ Lan Tú Sắc hét thảm một tiếng, cô ta vừa bị Hạ Lan Minh Đức đẩy ra, ngã xuống đất, lưng vừa vặn ngã phải miếng thủy tinh bị vỡ.
Cô ta mặc một chiếc váy mỏng, thủy tinh cơ hồ đã đâm rách vải, xuyên vào trong da thịt, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ sau lung.
Sắc mặt Hạ Lan Minh Đức âm trầm hung ác, lạnh mắt nhìn Hạ Lan Tú Sắc nằm bò ở trên đất.
Con người ai cũng như vậy, nếu đã ghét một người thì cũng ghét tất cả những người bên cạnh người đó.
Trương Thanh Nhã thật sự làm ra những việc đó, bằng chứng kia chất cao như núi, ông ta đã bị bà ta cắm sừng mấy chục năm trời, mãi đến hôm nay mới biết. Quả thực ông ta đã mất một đứa con, nhưng đứa bé cũng rất có thể không phải con ông ta. Còn ông ta lại ngu xuẩn, cảm kích ả tiện nhân này nhiều năm như vậy.
Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ Trương Thanh Nhã, tin tưởng bà ta nhiều năm như vậy, cho dù ông ta có tình nhân cũng chưa bao giờ để bất kể người đàn bà nào gây ảnh hưởng tới gia đình. Ông vẫn luôn nói cho mọi người biết Trương Thanh Nhã là phu nhân duy nhất của Hạ Lan gia, duy nhất, duy nhất...
Nhưng mà, ông ta lại bị lừa gạt tới thê thảm như vậy, hơn nửa đời người bị lừa gạt.
Nếu như hôm nay Trương Thanh Nhã không tự mình tìm chết, chọc giận Nhạc phu nhân thì đến chết ông ta cũng không biết những điều này, đến chết vẫn nuôi con cho người khác, nuôi một đống khỉ cho người khác.
Hạ Lan Minh Đức tin tưởng Trương Thanh Nhã bao nhiêu thì bây giờ hận bà ta bấy nhiêu, hận không thể dùng biện pháp tàn nhẫn nhất giết chết bà ta, ông bị một ả tiện nhân đùa bỡn ba mươi năm, ba mươi năm.
Chính bởi tức giận cùng hận ý trong lòng, Hạ Lan Minh Đức nhìn Hạ Lan Tú Sắc càng cảm thấy đứa con gái này chẳng giống mình một chút nào, càng nhìn càng không thấy giống, càng nhìn càng thấy đây chắc chắn không phải con gái ông ta, đứa bé này chính là một đứa tạp chủng!
Hạ Lan Tú Sắc nhìn sắc mặt Hạ Lan Minh Đức hung ác như muốn giết chết cô ta vậy.
Cô ta nhịn đau nói: "Ba... ba... con là con gái ba mà, ba quên rồi sao, con với ba có chung nhóm máu, là nhóm máu A? Ba còn từng truyền máu cho con mà."
Hạ Lan Minh Đức dừng một chút.
Kết quả lập tức có tên đàn ông hóng hớt, cười nói: "Ha, nhóm máu A thì tính cái gì, có lẽ tình nhân của vợ ngài cũng có nhóm máu A? Trên thế giới đàn ông có nhóm máu A nhiều như vậy, chả lẽ đều là ba cô hay sao? Vậy tôi cũng là ba cô nè."
"Nhóm máu cũng không phải mấu chốt, quan trọng là ADN kìa."
"Đúng đó, tôi cũng có nhóm máu A này."
Hạ Lan Tú Sắc khóc mà rống lên: "Các người im miệng, im miệng..."
Nước mắt nước mũi tèm nhem, nức nở nói: "Ba... con biết bây giờ ba nhìn con thế nào cũng không vừa mắt, con biết ba tức giận, nhưng mà... nhưng mà cầu xin ba bình tĩnh một chút, đừng để tức giận mà mất lý trí. Trước kia tất cả mọi người đều nói anh hai giống ba ngày trẻ như đúc, ba quên rồi sao? Anh ấy là con của ba mà? Mẹ là người khôn khéo như vậy, nếu như đứa bé đầu không phải con ba thì mẹ cũng đã nghĩ cách xử lý rồi, mẹ cũng biết không thể cho phép đứa trẻ không phải của ba ở lại Hạ Lan gia, như vậy khác nào tự mình chôn một quả bom hẹn giờ. Mẹ sẽ không làm như vậy, mẹ sẽ không ngu xuẩn như vậy..."
Lời của Hạ Lan Tú Sắc quả thật có lý, làm cho Hạ Lan Minh Đức sửng sốt một chút.
Hạ Lan Tú Sắc bám sát theo nói: "Nếu như ba thật sự nghi ngờ con, không sao cả, con không trách ba, ba vĩnh viễn là người con yêu nhất. Nhưng mà... ba, con không thể ở bên ba được nữa, bị nhục nhã như vậy, con sẽ tự chứng minh sự trong sạch của mình."
Cô ta quay đầu, cặp mắt đỏ ngầu dữ tợn nhìn chằm chằm những người xung quanh, cuối cùng cô ta nhìn Yến Thanh Ti nói: "Chờ tôi chết, các người đều là hung thủ, tôi có biến thành quỷ cũng không tha cho các người..."
Nói xong, mọi người thấy Ha Lan Tú Sắc cầm một mảnh thủy tinh sắc bén từ dưới đất lên, cắn răng cắt một nhát ở cổ tay mình.
Mọi người kêu lên, không ai nghĩ tới Hạ Lan Tú Sắc sẽ cắt cổ tay tự sát, dẫu sao đâu phải ai cũng dám tự tử.
Hạ Lan Tú Sắc im lặng rơi lệ, từng giọt từng giọt từ tròng mắt lăn xuống, cô ta nói: "Ba... con sẽ dùng cái chết để nói cho ba biết, ba bị bọn họ lừa, con thật sự là con gái của ba, con không lừa gạt ba..."
Dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy ra.
Yến Thanh Ti nheo mắt lại, hừ, tìm đường sống trong cõi chết, đối với chính mình còn ra tay độc ác như thế, Hạ Lan Tú Sắc còn lợi hại hơn cả mẹ cô ta.
Từ biểu hiện ngày hôm nay của cô ta thì thấy rõ tâm cơ cùng thủ đoạn của cô ta có khi còn cao minh hơn Hạ Lan phu nhân, trước thì giả bộ ngây thơ nhưng thật ra thì chính cô ta mới là đứa khó chơi nhất.
Mắt thấy sắc mặt Hạ Lan Minh Đức chuyển từ âm ngoan biến thành luống cuống, xem ra Hạ Lan Tú Sắc thành công rồi, bất kể lúc nào thì việc lấy mạng sống ra uy hiếp + giả vờ nhu nhược đều rất có tác dụng.
Mà vở hài kịch ngày hôm nay cũng nên khép màn rồi, nếu không mọi người sẽ nói Nhạc gia quá mức vô tình, đem một cô gái nhỏ bức bách đến chết, chuyện nên chấm dứt ở đây nếu không Nhạc gia sẽ chẳng thu được lợi lộc gì.
Hạ Lan Tú Sắc dùng chiêu này bởi vì cô ta biết trước mặt nhiều người như vậy sẽ không có ai để cô ta phải chết, dẫu sao cắt cổ tay cũng không giống như cắt cổ, huống chi thủy tinh dù có sắc đến mấy cũng không bằng dao, vết thương thoạt nhìn thì đáng sợ chứ thực chất cũng chẳng sâu lắm.
Thời gian chảy máu cũng đủ để mọi người đưa cô ta vào viện cấp cứu.
Yến Thanh Ti khẽ xoa xoa ngón tay, xem ra tâm tư của Hạ Lan Tú Sắc cũng không nhỏ đâu.
Trên thế giới này, người thật sự có can đảm, có khả năng cắt một đường ở cổ tay mình ít vô cùng, cái này cũng cần tới dũng khí, mà tuyệt đại đa số mọi người đều không có cái dũng khí này.
Hạ Lan Minh Đức nhìn thấy máu ồ ồ chảy ra từ cổ tay Hạ Lan Tú Sắc, sắc mặt cô ta ảm đạm dần, cả người lảo đảo muốn ngã, yếu ớt gọi hai tiếng "ba, ba", cuối cùng ngã xuống.
Dù sao đây cũng là con gái ông ta, dẫu sao cũng đã yêu thương nhiều năm như vậy.
Hạ Lan Tú Sắc cử động, cổ tay cô ta vẫn đang chảy máu, thành công kéo lại sự yêu thương của Hạ Lan Minh Đức, ông ta hô to: "Con... con, Tú Tú... Mau, mau gọi xe cấp cứu..."
Ở trong đám đông đang hỗn loạn, vang lên một thanh âm trong trẻo lạnh lùng: "Nếu muốn chết thật thì cắt cổ nha, cắt cổ tay làm gì, cô cắt tay trước mặt nhiều người như vậy còn thiếu nước hô lên, tôi sắp chết, mau tới cứu tôi..."
Lời vừa dứt, bỗng không trung vang lên một tiếng "Keng", một cây đao rơi trước mặt Hạ Lan Tú Sắc.
Nhạc Thính Phong nhìn sang đã thấy Diệp Thiều Quang thu tay về, một chân vẫn còn đạp Nhạc Bằng Trình, khiến ông ta không thể mở miệng, cũng không thể chạy trốn.
Mà cả người Hạ Lan Tú Sắc thì khẽ run lên một cái, ánh mắt nhắm càng chặt hơn.
Yến Thanh Ti cười nhạt, giả vờ hôn mê còn chưa đạt nha.
Hạ Lan Minh Đức nắm chặt nắm tay: "Diệp Thiều Quang, tôi chưa bao giờ kết oán với Diệp gia, con gái tôi đã như vậy, cậu còn muốn thế nào? Nó mới chỉ là một cô bé, chả lẽ cậu muốn nó chết trước mặt cậu thì cậu mới vừa lòng? Phải không?"
Diệp Thiều Quang châm chọc: "Trước hết cứ làm một lần giám định ADN xem có phải con gái ông không đã."
Hạ Lan Minh Đức cắn răng, hôm nay mặt mũi ông ta đã mất sạch. Mặc dù trong lòng ông ta cũng có hoài nghi đây có phải con gái ông ta hay không, nhưng... bất kể thế nào, ông cũng không thể tận mắt nhìn thấy đứa bé ông nuôi mười mấy năm chết tại đây.
Cho dù thật sự không phải con gái ông đi chăng nữa, muốn xử lý bọn họ cũng phải làm giám định ADN xong đã.
Yến Thanh Ti thấy sắc mặt Nhạc phu nhân không tốt cho lắm, sự lo âu toát ra từ trong mắt bà: "Bác gái đừng lo, không chết được đâu, giả vờ đấy, nhóc con này khó đối phó hơn mẹ cô ta nhiều."
Nhạc phu nhân thở phào, mặc dù bà rất hận Hạ Lan phu nhân, nhưng mà vẫn không muốn làm ầm ĩ tới độ xảy ra án mạng.
Bà không phải cảnh sát, cũng không phải quan tòa, bà không có quyền tước đoạt tính mạng của người khác.
Chuyện hôm nay có thể ép Hạ Lan Tú Sắc lộ ra cái đuôi, cũng xem như là chuyện tốt.
Nhạc Thính Phong ôm lấy bả vai của Nhạc phu nhân: "Mẹ, loại người như vậy mẹ không cần lo lắng, toàn thích lấy cái chết ra để dọa nạt người khác."
Nhạc phu nhân liếc mắt về phía Hạ Lan phu nhân đã hôn mê cùng với Nhạc Bằng Trình: "Như vậy hai người kia thì sao? Cũng không thể... bỏ qua như vậy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip