Chương 981: Chú đẹp trai nửa đêm trèo cửa sổ
Yến Thanh Ti buông điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ. Một lúc sau, khi cô đang dần thiếp đi bỗng láng máng nghe thấy có tiếng động ở phía bên ngoài cửa sổ.
Yến Thanh Ti mở mắt, ngồi dậy, thấy có một người đang bò từ cửa sổ vào làm cô sợ tới nỗi suýt chút nữa thì hét ầm lên, may là người nọ còn cầm đèn chiếu sáng mặt lên.
Nhìn thấy gương mặt đó, Yến Thanh Ti vội đưa tay bịt miệng lại, cô trợn tròn mắt. Chú... sao chú lại tới đây?
Yến Thanh Ti theo bản năng ngoảnh lại nhìn Du phu nhân, thấy bà vẫn đang nhắm mắt, cô rón rén xuống giường, cẩn thận mở cửa.
Du Dực nhảy từ ngoài cửa vào, Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn ông, không dám nói gì, đánh mắt hỏi: Sao chú lại tới đây?
Đã rất nhiều ngày cô không có tin tức gì của Du Dực rồi, lúc trước cô có gửi tin nhắn hỏi thăm nhưng ông cũng không trả lời.
Du Dực ra dấu im lặng, sau đó chỉ tay về phía Du phu nhân.
Ông đi tới trước sofa, lấy điện thoại trong túi bà ta ra.
Yến Thanh Ti nhìn ông khó hiểu!
Du phu nhân bỗng động một cái, Yến Thanh Ti giật mình, cô vội chỉ tay vào nhà vệ sinh bảo Du Dực vào đó.
Ông gật đầu rồi lẻn vào trong đó.
Yến Thanh Ti thấy Du phu nhân như sắp tỉnh dậy thật, mà cô cũng không còn thời gian để quay lại giường của mình nữa, nên cô nhanh chóng cúi xuống làm động tác đắp lại chăn cho bà ngoại, sau đó vươn tay sờ lên trán bà.
Sau khi chắc chắn Du phu nhân đã tỉnh, cô mới đứng thẳng dậy, ngoảnh lại, quả nhiên thấy Du phu nhân đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Nửa đêm nửa hôm, thấy người ta nhìn mình như vậy, Yến Thanh Ti không khỏi rét run lên, cảm giác cứ như nửa đêm gặp phải ma vậy.
Nhưng ngay sau đó, cô thấy ánh mắt Du phu nhân thay đổi, bà ta nhìn cô rất dịu dàng và hiền hòa.
Yến Thanh Ti hỏi: "Cháu làm bác tỉnh à?"
"Không, sao cháu lại tỉnh rồi?"
"Cháu muốn đi toilet."
Du phu nhân cười, bà ta cũng đi về phía nhà vệ sinh. Yến Thanh Ti siết chặt tay, lúc bà ta đi tới trước cửa, cô nói: "Bồn cầu bị tắc rồi..."
Du phu nhân dừng lại, sau đó liền ra ngoài.
Yến Thanh Ti thở phào, Du Dực đi từ nhà vệ sinh ra, nhét vội điện thoại vào túi Du phu nhân.
Không đợi cô kịp mở miệng, Du Dực nhìn ra cửa, vội nói: "Chú biết con định hỏi gì, nhưng giờ chú không có thời gian để giải thích với con. Thanh Ti, con phải nhớ kĩ, sau này mỗi khi ở bên cạnh bà ta, lúc nào con cũng phải đề phòng, biết chưa?"
Tim Yến Thanh Ti thắt lại: "Có phải chú đã tra ra được điều gì rồi đúng không?"
"Tạm thời vẫn chưa, chú vẫn đang chứng thực các nghi ngờ của chú. Sau khi tra ra, nhất định chú sẽ nói với con, đừng cho ai biết việc chú tới đây."
Yến Thanh Ti gật đầu.
"Chắc trời sáng Du Hí sẽ tới, con chuẩn bị đi."
Yến Thanh Ti gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Du Dực xoa đầu Yến Thanh Ti, ông nói: "Con nhớ chăm sóc, bảo vệ mình cho tốt, dù có ở Hạ gia cũng tuyệt tối không được tin rằng mình không có bất cứ nguy hiểm gì. Nói cách khác, hiện tại mới là lúc con tiến gần với nguy hiểm nhất."
"Vâng, con biết rồi, chú... cũng phải cẩn thận đấy."
"Con bé ngốc này, sao chú lại có chuyện gì được chứ, mối thù của mẹ con vẫn chưa xong, sao chú nỡ xảy ra chuyện gì được? Chú đi đây."
Yến Thanh Ti thấy Du Dực lại nhảy khỏi cửa sổ, nhanh chóng biến mất sau màn đêm. Ông đến vội vàng, đi cũng vội vàng, nhưng chỉ vài câu nói ngắn gọn của ông cũng khiến Yến Thanh Ti khó lòng mà bình tĩnh trở lại.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn một hồi, lặng lẽ thở dài rồi đóng cửa lại.
Ngoảnh lại, cô đối diện với đôi mắt từ ái kèm theo chút ý cười, Yến Thanh Ti run lên, cô run rẩy gọi một tiếng: "Bà ngoại, bà... tỉnh... rồi... ạ...?"
Lão thái đưa tay ra với Yến Thanh Ti: "Qua đây, qua nằm với bà một lúc nào."
Yến Thanh Ti thấy bồn chồn, cô nuốt nước bọt, bước từng bước tới, gọi một tiếng: "Bà ngoại!"
Rốt cuộc, Hạ lão thái tỉnh dậy từ lúc nào, bà thấy được những gì rồi?
"Nào, nằm xuống, để bà ôm con." Lão thái cười ha ha rồi vươn tay ra.
Yến Thanh Ti ngồi xuống cạnh giường rồi từ từ nằm xuống. Giường bệnh của bà to hơn giường đôi phổ thông một chút, cô nằm xuống cũng không chiếm nhiều diện tích.
Hạ lão thái ôm chặt lấy Yến Thanh Ti, giống như rất nhiều năm về trước khi bà dỗ dành con gái mình vậy. Bà nhẹ nhàng nói: "Lúc phẫu thuật xong bị hôn mê, bà đã nghe thấy tiếng của con rồi, khi ấy trong đầu bà chỉ có một tia ý thức, bà phải tỉnh lại, bà phải được nhìn thấy con... dù có chết, bà cũng phải mở mắt ra nhìn con rồi mới được chết. Lần đầu nhìn thấy con, bà đã có cảm giác đây chính là con cháu của gia đình này, chẳng cần bất cứ điều gì để chứng minh, vì ánh mắt của con giống y hệt với mẹ con vậy, đẹp đẽ và trong sạch..."
Mắt Yến Thanh Ti cay xè, sống mũi cũng cay cay, cô muốn nói nhưng cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không phát ra được âm thanh.
Giọng lão thái thái có chút khàn, âm lượng cũng không cao, bà lại nói: "Bà già rồi, tuổi tác đã cao, cũng chẳng biết sống được thêm bao năm nữa. Bà cũng không quản được nhiều, mà cũng chẳng muốn quản, người khác với bà thế nào cũng không sao, bà chỉ mong con có thể sống thật tốt. Trước đây bà không thể bảo vệ được mẹ con, khiến con còn nhỏ tuổi mà đã phải chịu bao khổ cực ở bên ngoài. Cả đời này bà không nợ bất cứ ai, bà chỉ nợ con và mẹ con. Bà chỉ muốn khi bà còn minh mẫn, còn có thể sống, có thể cho con hết mọi thứ bà có, đều cho con hết... Trong mắt bà, con là tốt nhất..."
Yến Thanh Ti cảm thấy nước mắt cô rơi xuống, cô gọi một tiếng: "Bà ngoại..."
Tay lão thái thái dừng lại, bà lại mê man rồi ngủ thiếp đi.
Yến Thanh Ti nằm im một lúc, có lẽ bà đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Du Dực. Bà không hỏi gì, bà nói tới một số chuyện khác, thật ra là muốn nói với Yến Thanh Ti, dù cho cô có làm gì đi chăng nữa thì cô vẫn là cháu ngoại của bà, còn những người khác bà đều không quan tâm, bà chỉ muốn thấy Thanh Ti của bà sống thật tốt là được.
Cô sợ sẽ nằm đè lên cánh tay bà nên lại nhẹ nhàng ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy, cô đã thấy Du phu nhân bước vào.
Yến Thanh Ti không biết bà ta vừa vào hay đứng chờ ở ngoài một lúc rồi mới vào, có điều cũng chẳng sao.
Du phu nhân liếc nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại khiến Yến Thanh Ti cảm thấy khó chịu.
Bà đi tới trước cửa sổ nói: "Cửa sổ sao không đóng chặt lại thế này, bác nhớ là đóng vào rồi cơ mà?"
Yến Thanh Ti bĩu môi, cô nói nhỏ: "Cháu mở ra cho thoáng một tí, nửa đêm bác không ngủ đi còn nhìn cửa sổ làm gì? Bà ngoại vừa tỉnh xong lại ngủ rồi, bác đừng nói lớn tiếng quá, bà lại tỉnh mất."
Du phu nhân đi tới nhấc túi lên rồi lại nằm xuống chiếc sofa đôi.
Yến Thanh Ti còn tưởng bà sẽ không nói gì nữa, không ngờ bà ta lại lạnh lùng nói: "Trẻ tuổi mà thủ đoạn cũng cao siêu đấy."
Yến Thanh Ti nằm về chiếc giường nhỏ bên cạnh, cô chậm rãi nói: "Quá khen rồi, có điều có thể thừa nhận việc tôi cao tay thì xem ra bà cũng không phải dạng vừa đâu."
Du phu nhân lại nói: "Cô đừng tưởng mọi người đều người ngu, lừa được nhất thời không lừa được cả đời."
Yến Thanh Ti cười ha hả, cuối cùng cô cũng không cần phải giả bộ nữa rồi, có cần phải lật bài với bà ta luôn không đây?
Người đàn bà này quá nham hiểm và độc địa, biết cô không dám náo loạn trong phòng bệnh nên mới cố tình khiêu khích cô đây mà.
Tiếc là, nếu ngay đến trình độ này mà cô còn không nhẫn nhịn nổi vậy thì thật sự uổng công bấy lâu nay cô lăn lộn trong giới giải trí rồi.
Yến Thanh Ti cười ha hả, nhỏ giọng nói: "Haizz, bà nói đúng lắm, là giả thì chính là giả, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới việc thay thế được ruột thịt. Một con vịt xấu xí sở dĩ biến thành thiên nga trắng là vì từ trong xương cốt của nó có dòng máu của thiên nga, nhưng có con vịt dù hồi nhỏ có giống thiên nga đến thế nào thì lớn lên cũng không thể trở thành thiên nga được, dù cho có bị quăng vào đám thiên nga, thì vẫn chỉ là con vịt xấu xí thôi. Chim trĩ mà đòi thành phượng hoàng, chuyện cổ tích vĩnh viễn sẽ không thể trở thành hiện thực được đâu."
Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn Du phu nhân: "Khi còn trẻ thích mơ mộng, nhưng già rồi vẫn phải đối mặt với hiện thực đi chứ."
Du phu nhân siết chặt tay: "Những kẻ càn rỡ, điên cuồng trên thế gian này trước giờ đều không sống được bao lâu đâu."
Yến Thanh Ti lật người nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài hình như có mưa, nước mưa rơi tí tách đập vào cửa, ở Dung Thành cứ nói mưa là mưa luôn được.
Cô đứng dậy, khép chặt khe cửa lại, quay lại nói: "Nói cũng đúng, người có ý đồ gây rối sớm sẽ bị người ta vạch trần bộ mặt xấu xí ra thôi!"
Du phu nhân nắm chặt tay, không nói thêm câu gì nữa, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Lão thái thái hình như ngủ rất sâu, tiếng của hai người cũng không khiến bà tỉnh dậy.
Tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa, khiến người nghe có cảm giác buồn ngủ theo.
Yến Thanh Ti nằm trên giường, nhìn trần nhà.
Trong đầu cô nghĩ tới rất nhiều chuyện, Du Dực lấy điện thoại của Du phu nhân làm gì, ông đang nghi ngờ gì đây?
Cả đêm Yến Thanh Ti ngủ không ngon, cô liên tục mơ, trong giấc mơ là những hình ảnh khi cô còn nhỏ cho tới khi lớn rồi tới khoảng thời gian ba năm ở nước ngoài, tựa như hồi tưởng lại chính mình trong quá khứ vậy.
Cô không dám ngủ quá say, cô rất đề cao phòng bị với Du phu nhân.
Nếu Du Dực đã nói phải đề phòng người phụ nữ này thì sao cô có thể ngủ yên trong khi đang ở cùng một phòng với bà ta được chứ?
Yến Thanh Ti mê man cố gắng trụ tới khi trời tờ mờ sáng mới thật sự chìm vào giấc ngủ.
...
Thế nhưng, Yến Thanh Ti ngủ chưa được bao lâu đã tỉnh lại, cô bị người ta làm ồn nên tỉnh, bên tai cứ nghe thấy âm thanh gì đó rất to, ồn đến nỗi khiến cô rất khó chịu, đầu đau như muốn nứt ra.
Yến Thanh Ti kéo chăn chùm lên đầu, âm thanh đó vẫn có thể chui vào, trong khi cô lại là một người có tính gắt ngủ rất nặng.
Bị ồn tỉnh rất dễ cáu, cô từ từ ngồi dậy, quát lên: "Ồn cái gì mà ồn, phiền chết đi được."
Lão thái thái ngồi bên đó sắc mặt rất kém, cau mày nói: "Đã liên tục nhắc mấy người nhỏ tiếng rồi, làm Thanh Ti tỉnh rồi kia kìa?"
Bà nhẹ nhàng nói: "Thanh Ti, ngoan, con nằm xuống ngủ tiếp đi, bà ngoại bảo họ ra ngoài."
"Không cần đâu ạ!" Yến Thanh Ti nhìn đôi mẹ con ngồi cạnh giường, nhếch mép cười lạnh: "Ôi, tôi còn tưởng ai, hóa ra là Du thiếu gia à."
Du Hí thấy Yến Thanh Ti thì muốn chết lắm rồi. Anh ta bị ép tới đây, vừa xuống xe đã bị mẹ nhéo tai kéo đến trước mặt lão thái thái, ép anh ta nhất định phải nịnh bà. Trước khi Yến Thanh Ti ngồi dậy, anh thật sự không biết người nằm trên chiếc giường bên cạnh là cô.
Nếu sớm biết là Yến Thanh Ti, có phải đập đầu chết anh cũng sẽ không tiến vào.
Sắc mặt Du phu nhân không tốt, lão thái thái cũng chẳng thân thiết gì với Du Hí nhiều mà còn bảo bọn họ ra ngoài, bà ta vội cười nói: "Thanh Ti, đây là anh họ cháu. Du Hí, sau này con phải yêu thương em gái mình đấy, biết chưa?"
Yến Thanh Ti cười ha ha: "Du phu nhân, lời này cháu không dám nhận rồi, cái loại anh họ kiểu này, cháu sợ không có phúc nhận để đâu."
Bên ngoài truyền tới một tiếng kinh hô, Nhạc Thính Phong cười như không cười nói: "Ồ, ai đây? Suýt chút nữa tôi không nhận ra rồi đấy! Sao không đi bao minh tinh với người mẫu mà lại chạy tới đây vậy? Này, đừng nghĩ tới việc quấn lấy Thanh Ti nhà tôi không chịu buông nữa nhé, lần này nếu anh còn không chịu ăn năn hối hận, tôi sẽ không nể mặt nữa đâu."
Du Hí run mạnh lên một cái, cảm giác như đất đá trong lòng nở hết ra, thầm chửi một câu: Con mẹ nó, nếu biết đã gặp Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phòng ở đây, anh ta thà bị đâm chết ngoài đường còn hơn. Tình cảnh này đúng là khó xử chết đi được!
Da đầu Du Hí tê rần, cười gượng mấy tiếng: "Hôm nay tôi tới đây là để thăm bà ngoại, không ngờ... lại có quan hệ anh em họ... với cô Yến đây, thật đúng là... trùng hợp quá... trùng hợp thật đấy..."
Du Hí cảm thấy toàn thân khó chịu, cả người đều đau nhói. Hồi Yến Thanh Ti hỏi anh ta về sợi dây chuyền, anh ta cũng từng nghĩ tới chuyện này rồi, gì cũng được miễn là đừng có quan hệ gì với nhau.
Kết quả, kết quả... không ngờ giờ chuyện này lại thành sự thật.
Hiện tại Du Hí chỉ nghĩ tới một chuyện, chính là những ngày tháng sau này, vào những dịp lễ tết hàng năm, anh ta đều sẽ phải gặp mặt cô em họ này...
Mà bây giờ chỉ cần nhìn thấy Yến Thanh Ti, anh ta lại nghĩ tới việc bị cô đẩy từ trên tầng xuống, rơi vào bụi cây, cái cảm giác cả người bị gai đâm thật quá kinh khủng.
Giờ mọi người còn chưa biết ân oán giữa anh và Yến Thanh Ti khi đó, nếu biết rồi...
Du Hí cười hềnh hệch một tiếng, cũng không biết ông bác kia sẽ xử lí anh thế nào nữa.
Lão thái thái vẫy tay bảo Nhạc Thính Phong tới bên bà: "Thính Phong, vừa rồi con nói gì thế, bà không nghe rõ, con nói lại cho bà ngoại nghe xem nào?"
Du phu nhân vội nói: "Cô à, lũ trẻ chúng nó đùa nhau thôi. Không ngờ Thanh Ti với Du Hí hồi trước có quen biết nhau, sau này phải chung sống hòa thuận với nhau mới được. Con cháu trong Hạ gia chỉ có hai đứa chúng nó, phải đoàn kết chứ, các con nói đúng không nào?"
Lão thái thái nheo mắt cười: "Cô đã hỏi đến con chưa?"
Du phu nhân nhất thời im bặt, đứng không yên, ngồi cũng không yên, bà ta cảm thấy rất khó xử.
Bà ta sống tại nhà họ Hạ bao năm nay, luôn cảm thấy không thể hiểu được vị lão thái thái này. Nếu bảo bà ấm áp, hiền hòa, bà thật sự là một bà lão từ ái nhất mà bà ta từng gặp, nếu bảo bà lợi hại thì quả thật đôi khi, ánh mắt vừa ôn hòa lại sắc bén đến lạ của bà ấy lại khiến bạn cảm thấy mọi bí mật chôn dấu sâu trong lòng của mình đều phơi bày ra hết.
Chỉ là, bà rất ít khi như vậy, qua lại bao nhiêu năm, phần lớn thời gian của bà đều chìm trong nỗi đau khổ mất đi đứa con gái bé bỏng, thỉnh thoảng còn trở nên ngây ngây dại dại, có nhiều việc bà còn chẳng thèm quan tâm, cũng chẳng để ý tới.
Nhưng trong lòng Du phu nhân rất rõ một chuyện, lão thái thái tuyệt đối khó qua mặt hơn Hạ lão gia nhiều.
Du phu nhân cảm thấy rất lo lắng, bà hung hăng trừng mắt với Du Hí, đều tại thằng con này làm ra chuyện hay ho quá mà.
Nhạc Thính Phong cười nói: "Bà ngoại, bà vẫn chưa biết ạ, hồi Thanh Ti còn quay phim ở Hải Thành, Du Hí từng theo đuổi cô ấy, sống chết quấn lấy, khiến Thanh Ti thấy phiền đến ám ảnh luôn. Hồi đó còn mẹ con ở đấy, bà ấy nói với anh ta là Thanh Ti có bạn trai rồi, thế mà anh ta có chịu nghe đâu."
Lúc này Du Hí chỉ muốn tan biến ngay tức khắc. Giờ có bảo anh nhảy từ trên lầu xuống cũng được, vội mồm năm miệng giải thích: "Hồi đó con thật sự không biết Thanh Ti là... là em họ của con. Nếu biết trước, có cho con mười lá gan con cũng không dám theo đuổi cô ấy, con đang hối hận chết đi được đây này..."
Du phu nhân nắm chặt tay, gượng gạo nói: "Trai chưa vợ, gái chưa chồng, vốn dĩ cũng không có quan hệ huyết thống gì, nếu khi ấy thật sự có từng theo đuổi, chuyện này.... thật ra cũng chẳng có gì. Xã hội bây giờ chẳng phải chủ trương tự do theo đuổi yêu đương sao? Mấy đứa nói vậy thì lại càng chứng tỏ người một nhà chính là người một nhà, đến vậy mà cũng quen nhau, trùng hợp quá còn gì, đây chính là duyên phận cả đấy."
Yến Thanh Ti ha ha một tiếng, nói được đến thế thì cũng thật đúng là không ai bằng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip