#2.3: ❤️🤍

---

- Oooooooooh !!!

Hải Đăng chỉnh lại áo quần cho gọn gàng, đắc thắng đánh mắt nhìn về phía người đứng bên phải.

- Quỷ háo sắc.

Minh Hiếu không phải là không nhìn thấy, hắn cũng không phải là không có. Nếu phải so sánh, của hắn còn rõ múi hơn thằng nhóc kia.

- Hừ, nhãi nhép.

Hắn ôm một bụng tức nhảy xuống hồ bơi.

Vòng đầu tiên, đội hắn đấu với đội của em.

Hắn ung dung nằm trên phao như thế, thật ra tâm can đều nhìn về tận phía bên kia hồ. Có người nào đó mặc tận hai lớp áo, đòi sống đòi chết phải bảo vệ được con đuông dừa trên chiếc phao dưa hấu, hắn nhìn mà phát ghen.

Em đấu 1:1 với Anh Quân, tuy được gọi là "rắn nước Vĩnh Long", nhưng so với anh Quân, em vẫn có phần đuối hơn. Minh Hiếu nhìn mãi cũng muốn lên tiếng khuyên can cho anh ta nhẹ tay với em một chút, nhưng cũng may mắn khi con đuông dừa Thành An kia ngồi không cũng phế, tự mình ngã xuống nước, coi như đội hắn không chơi mà thắng, em cũng vì vậy mà không cần phải ở dưới nước lâu hơn.

Hắn nhìn em, thấy ai kia cứ ôm khư khư cây gậy xốp hỗ trợ bơi, nom đến là đáng yêu. Đầu tóc dính nước nên nhả hết keo ra, chỉ còn lại một Thanh Pháp ướt nước quấn khăn ngồi ngốc ở trên bờ, miệng nói nói cười cười với anh em, đôi khi sẽ bị các anh chòng ghẹo mà phát nhẹ vào người họ một cái, má cũng hây hây.

Nhưng rồi, cảnh đẹp thường chẳng thể giữ lâu. Cái thằng gãy tay kia đến bên em, nói điều gì đó mà ngay lập tức em đứng lên đi cùng gã. Minh Hiếu muốn theo, nhưng lại bị anh em giữ lại hỏi chuyện. Cứ thế, nỗi bất lực pha với tức giận hằn đậm trên đôi mắt, hắn chậc lưỡi, dời mắt đi.

---

Hải Đăng dẫn em đến một góc khuất.

- Lạnh không ?
- Dạ không.
- Anh thấy em run nãy giờ.
- Tại có gió nên em nổi gai ốc thôi à, không lạnh đâu.
- Lạnh thì ...

Gã cầm bàn tay em lên, luồn vào áo, để bàn tay em trên bụng mình, để em cảm nhận hơi thở của gã phập phồng qua lớp múi cơ, còn không cho em đường lui, cầm bàn tay em để ở đó mãi.

- Lạnh thì có anh.

Thanh Pháp lập tức đỏ bừng khuôn mặt, ánh mắt không biết để đâu mới tốt, luống cuống trực tiếp nhìn thẳng xuống ngón chân mình, bắt đầu nghiêm chỉnh bé ngoan đếm đếm.

Hải Đăng mỉm cười, nâng má em lên.

- Em trốn cái gì ?
- Em ..

Gã nhìn em, ánh mắt thâm tình không thể giấu giếm, lập tức đặt lên môi em nụ hôn. Chỉ là chiếc hôn phớt nhẹ nhàng, nhưng như vậy cũng đã nói rõ dụng ý người gửi.

- Liveshow 2 nhé. Anh chờ em.

Gã luyến tiếc xoa xoa khuôn mặt tăng nhiệt của người thấp hơn mình, hận không thể ngay tắp lự biến em thành của mình, tham lam đến mức bụng cũng phải quặn đau. Nhưng gã không thể doạ em sợ như thế, nếu thế thì em sẽ hận gã lắm, gã chẳng muốn em phải ôm hận, càng mong em sẽ không ôm hận với mình.

Hai người đứng mãi một lúc mới quay lại, không hề biết trước khi cùng nhau trở ra, đã có một người trở về trước, trên khuôn mặt không giấu được vẻ phẫn nộ cực đoan.

Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay gây bật máu, Minh Hiếu cũng mặc kệ, âm thầm nghĩ nghĩ suy suy điều gì đó.

---

Thanh Pháp thở phào nhẹ nhõm ngay khi bước ra từ phòng tắm, em lập tức lao lên giường nằm, nhưng lại cứ nghe phải mấy lời càm ràm từ gà mẹ Phong Hào giục em đi sấy tóc, chán nản, em bướng bỉnh lê thân ra phòng khách ngồi.

Khi có cơ hội ở một mình, con người ta lại lật giở những câu chuyện còn chưa nghĩ thông, suy đi tính lại những vấn đề còn dang dở, và em cũng không phải ngoại lệ.

Cảm giác đầu lưỡi tê tê khiến em nhớ đến hôm Minh Hiếu cưỡng hôn em, còn bờ môi lại có chút âm ấm bởi nụ hôn nhẹ như lông của Hải Đăng. Mặt em cứ theo những tia suy nghĩ ấy mà đỏ lựng lên, nhưng nghĩ mãi cũng không thể ra được câu trả lời.

Tựa như em đang kẹt trong một mê cung vô lối, bước đi đến đâu, mê cung sẽ tự thay đổi đến đấy. Suy nghĩ của em lập thành một cánh đồng mênh mông, giống như cánh đồng của In The Tall Grass, im lìm đóng vai vô tri, thật ra là đang âm thầm khiến con người ta bỏ mạng tại đó. Em cũng vậy. Em cảm giác như em đang dần chìm giữa mớ suy nghĩ ấy, chỉ vài giây nữa thôi, có thể đến lượt em bỏ lại chính mình ở giữa những ngào ngạt.

Bế tắc, Thanh Pháp mở một cuộc trò chuyện với ai đó.

Pháp Kiều
Téch ơi

Nguyễn Dương
Sao đấy bé ?

Pháp Kiều
Téch rảnh không ?

Nguyễn Dương
Anh đón em rồi mình đi dạo phố ha ?

Pháp Kiều
Dạ

Thanh Pháp thở hắt ra một hơi, lục tục chuẩn bị đồ.

---

- Sao Téch biết em muốn đi dạo ?
- Em có bao giờ hỏi anh rảnh đâu, toàn là đợi anh tự phát hiện ra.
- Hì.
- Không vui hửm ?
- Dạ.
- Chuyện ?
- Tình cảm ạ.
- Ừm.

Đình Dương không nói nữa, để em với suy nghĩ của riêng mình.

Anh chàng chở em đến một khúc bờ sông vắng, chọc ống hút vào ly nước ép, đưa đến cho em.

- Sao không uống bia vậy Téch ?
- Mai em còn quay, ngoan, uống cái này đi, tốt cho em.

Thanh Pháp ngoan ngoãn hút một hơi, mệt mỏi nhìn xa xăm. Đình Dương nhìn sang, không lên tiếng, chỉ chậm rãi xoa đầu em.

- Không nói ra cũng được. Nhưng anh có thể hỏi không ?
- Dạ được.
- Hiện tại em cảm thấy thế nào ? Không cần về chuyện đấy, về em trước đã, em thấy thế nào ?
- Hừmmm ... Mệt ạ.
- Ừm, mệt. Mệt thì về nghỉ ngơi, có muốn về nhà chung không ? Hay về nhà anh ? Giờ về nhà em cũng không có ai, anh cũng không tiện ở lại trông em được.
- Em lớn rồi đó.
- Lớn lắm đấy, lớn mà bị lừa túi trái cây hết hai trăm rưỡi.
- Người ta không biết mà !
- Hừ. Ngoan, về nhà anh, ngủ phòng anh, anh ngủ ngoài.
- Vâ-
- Đi về, không có cho bàn lùi.

Đình Dương đanh giọng hăm doạ, buộc em phải nghe theo. Thanh Pháp cũng đã kiệt sức, lười cãi với người anh cùng tuổi này, ngoan ngoãn cúp đuôi trở về nhà anh ta.

Trong đêm ấy, em mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, nhưng khi tỉnh lại, chỉ còn là mớ mù mờ.

Phạm Bảo Khang
Ê

Nguyễn Dương
Ở nhà em.

Phạm Bảo Khang
Vụ gì ?

Nguyễn Dương
Không biết, nó nói là chuyện tình cảm.

Phạm Bảo Khang
Ngủ chưa ?

Nguyễn Dương
Ngủ rồi, mai em chở lên sớm.

Phạm Bảo Khang

Bảo Khang nhắm mắt cố đi vào giấc, nhưng nỗi lo từ người anh vẫn không thể cứ muốn dập liền dập.

---

Trong phòng ăn, mọi người đang dùng bữa sáng thì có thân ảnh lò dò đi vào, theo sau là một người lạ mặt, sắc khí trông như Hộ Pháp, sợ rằng động vào có thể bị đì xuống Địa Ngục cũng nên.

- Ơ ?
- Hey bro !!

Tuấn Huy đang dùng bữa cùng cụ Trường Sinh của anh thì bỗng mắt sáng rỡ, lập tức đứng dậy chạy đến người hung dữ kia, theo sau là hội rapper.

Quang Anh, Đức Duy, Bảo Khang, Anh Tú cùng bước đến tay bắt mặt mừng với Đình Dương trước vẻ mặt ngơ ngác của mọi người.

Thanh Pháp thấy anh của mình được chào đón cũng mừng thầm, lén lút lách ra khỏi đám đông định chuồn đi ăn, nhưng đầu bị nắm lại, anh chàng ghé vào tai em nói nhỏ.

- Không được ăn đồ nặng bụng, em lấy đồ nhẹ ăn thôi, uống nước lọc đi nhé.

Em chun mũi hừ Đình Dương, đỏng đảnh nghe lời chạy đi lấy, trước khi đi còn bị xoa đầu một cái. Suốt quá trình từ khi em bước vào cùng Đình Dương đều được hai kẻ nọ quan sát kĩ, vô cùng cảnh giác nhìn cảnh anh chàng thì thầm với em.

Phong Hào, Thượng Long, Ngọc Dương, Quang Trung vừa thấy em liền xúm lại hỏi thăm, lo lắng dỗ cho em ăn nhiều hơn, còn trách em nửa đêm nửa hôm chạy đi lung tung chẳng nói tiếng nào, hại họ sốt ruột từ lúc ngủ dậy.

Em chỉ cười trừ cho qua chuyện, vô tình khi đánh mắt lên đã thấy cả Hải Đăng cùng Minh Hiếu đang đi về phía bàn mình.

Ngay tắp lự, em kiếm cớ có việc liền co chân bỏ chạy, để lại hai kẻ bị hụt hẫng giữa đường, điều này thu hút sự chú ý của Bảo Khang và Đình Dương.

Hai người anh lớn thầm ra hiệu với nhau, Đình Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, còn Bảo Khang dùng ánh mắt phức tạp quét trên người thằng bạn thân của mình.

02|07|2024|Lluvia

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip