1
Tiếng hò vang khắp nơi, dòng người đứng hai bên đường chật kín. Những tiếng tung hô đủ kiểu trên con phố đèn đỏ tấp nập này, nơi này ban sáng ít người nhưng khi màn đêm buông xuống thì nơi này liền đông đúc ồn ào. Mọi người tung hoa cho người trên chiếc kiệu chỉ mong bức màn che được vén lên, để họ có thể được nhìn thấy hoa khôi của lầu Kimeko.
Mọi người xung quanh hô tụng người trên kiệu, những câu nói này chả may đá động gì với tới người trên kiệu. Những câu nói lập đi nhiều lần nghe nhiều đến chán ngấy. Hoa khôi chậc lưỡi chán ghét ra mặt, bọn người vẫn tung hoa.
Cơn gió lớn ập đến thổi cái màn che đó lên.
Nhan sắc của người được lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng mịn màng, mái tóc đen dài được chải chuốt kĩ lưỡng không dư sợt nào, đôi mắt đen to tròn hút lấy người nhìn và đôi môi đỏ mọng được tô chút son kia. Dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng cũng đủ để người khác động lòng. Thân hình mảnh mai, đôi tay nhỏ nhắn. Nhìn thật mỏng manh như một bông đào dưới tuyết làm người ta muốn bảo vệ lấy.
- Umi-Hime. Thật xinh đẹp.
Phải bọn họ bắt đầu hô tụng tiếp rồi, vừa mới im lặng được một lúc lại bắt đầu. Cậu bắt đầu chán ngấy việc này.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Có ai biết rằng người mà họ gọi là hoa khôi lại là một nam nhân. Khi cậu chỉ mới 10 tuổi nhà cậu quá nghèo nên khi đó gia đình cậu đã bán cậu vào Tửu lầu. Bà chủ ở đó nhìn cậu nhỏ mà nhan sắc lại diễm lệ như vậy, chỉ cần nuôi dạy chút thôi liền có thể biến thành hoa khôi. Như đào được mỏ vàng bà ta chấp nhận mua cậu, được dạy dỗ tất cả mọi thứ để trở thành hoa khôi. Đương nhiên là bí mật có nam kỉ đương nhiên là không có gì lạ nhưng khách ở đây cũng phải cam kết không được tiết lộ. Từ cầm kì thi họa, nấu trà, mời khách, nhảy múa, cả hát.
Không gì là cậu không biết, nhưng chỉ là cậu không biết yêu là gì. Cuộc sống chã khác gì đang cầm tù cậu, như con chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng dát vàng. Không biết thế giới ngoài kia có gì.
Cậu thường nghe con hầu của mình kể về cuộc sống ngoài kia như thế nào, có những đứa trẻ chạy lon ton trên khắp những cánh đồng vàng ươm, những bông hoa đầu xuân, âm thanh của côn trùng, những tiếng gió xì xào bên lá cây và những bữa cơm gia đình đầm ấm đêm đông.
Nó kể mà mắt tít lại vui lắm, lần nào cậu hỏi nó cũng trở lời vô cùng hào hứng nó vui vẻ kể cả ngày. Nó hiền mà ngoan nữa lại chịu khó có nó bầu bạn cũng vui. Tôi cứ nghĩ sẽ mãi như thế đến khi chết đó là khi tôi gặp họ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trở về sau cuộc diễu hành tôi còn phải đi tiếp khách, nhưng chắc gì tôi đã cho họ được đụng vào tôi. Chỉ cần đụng vào tôi liền kêu người đánh nát hắn, dám đụng tôi. Nên tất cả khách ở đây muốn gọi tôi thì phải gửi thiệp tôi mới gặp hoặc là không.
Tôi ngồi trên đài như mọi khi đang đàn, tiếng ồn ào ban nãy đã im bật khi tôi bắt đầu đàn.
Giai điệu dịu dàng du dương vang lên khắp lầu, làm tất cả những vị khách hay những cô đào đều dừng lại lắng nghe họ gọi đây là giờ hát của tiên nữ.
Sự im lặng được phá bỏ khi tôi dừng đàn lại, bây giờ là sự ồn ào của cánh đàn ông họ bắt đầu gọi bí danh tôi như một cách để gây sự chú ý. Vẫn ngồi đó trầm tỉnh bởi tôi đã quá quen với việc này, tôi nhìn xuống dưới đôi mắt tôi dừng lại ở hai người đàn ông.
Một người với mái tóc tím xen lẫn xanh đậm được chải chuốt kĩ lưỡng, người kia cũng vậy nhưng tóc lại dài hơn. Họ nhìn tôi mỉm cười, không khó để phân biệt họ trong đám đông họ nổi bật. Chính xác là họ điển trai hơn những kẻ tôi từng gặp có thể nói là rất đẹp.
Họ nhìn tôi rồi cười dịu dàng. Lần đầu có người cười như vậy với tôi, họ thì thầm to nhỏ rồi gọi bà chủ tới nói gì đó làm mắt bà ta sáng lên vui vẻ nhìn tôi.
Cứ nghĩ họ khác biệt nhưng đúng là cũng chỉ giống với những tên khác thôi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Thưa cậu.
- Gì Menko.
- Có thiệp mời ạ.
- Của ai đưa.
- Dạ là bà chủ đưa, bảo là con phải kêu cậu nhất định phải đi tiếp họ bằng được.
- Bà ta tham thật.
- Giờ sao cậu.
- Thì tiếp chứ làm gì giờ, mày còn hỏi nữa lần đầu hay sao.
Cậu gõ lên đầu con hầu cái tội hỏi tao lao.
- Đau con. Cậu này kì.
- Mày còn nói nữa tao không chơi với mày à.
- Dạ con xin lỗi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hai người khi nãy bước vào, ung dung ngồi xuống nhìn cậu. Cả ba nhìn nhau, đây cũng chẳng phải lần đầu cậu tiếp hai người cùng lúc nên cũng không sợ mấy gì, chỉ ngồi đàn.
- Không phải hai người tới đây vì thân thể ta sao.
Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của họ cậu nghĩ là mình nói đúng rồi. Chưa đợi họ phản ứng cậu bồi thêm.
- Không đúng sao, hai vị khách quan đây chắc đã nghe bà chủ nói ta đây là nam nhân chã lẽ không chán ghét sao.
Khác với biểu cảm khi nãy lần này là tiếng cười rõ to, người con trai với mái tóc chải chuốt cẩn thận kia cười to người còn lại cố nhịn cười.
- Nếu rõ đã chán ghét vậy thì đã không tới. Với việc cậu là nam nhân ta đã biết lâu rồi.
- Hả.
Làm sao hai tên này biết được ta là nam nhân khi vừa gặp.
- Ta tới lúc đầu là vì cơ thể nàng, nhưng giờ ta đổi ý rồi.
- Bọn ta muốn được yêu nàng.
- Hả.
Chưa khỏi ngạc nhiên vì điều này, họ đã tự giới thiệp về mình.
- Ta là một tên buôn tên Ran Haitani. Còn em trai ta là Rindou Haitani.
- Vậy cho hỏi quý danh của nàng.
Tôi hơi ngập ngần bởi đây là lần đầu tôi gặp kiểu mới gặp đã yêu như này.
- Ta là Manjirou Sano. Có thể gọi ta là Mikey cũng được.
- Tên nàng thật dễ thương không khó đọc như cái tên Umi-Hime kia.
- Vậy sao.
Lần đầu tiên có người nào ngoài Menko chịu lắng nghe cậu, có người không đến vì cơ thể cậu lắng nghe những lời nói của cậu. Họ dịu dàng ân cần ôm lấy cậu nói ra những lời mật ngọt nghe sến sẫm chết được.
Ran ngồi đàn cậu nghe, Ridou thì cứ rút vào người cậu để được xoa đầu. Cậu tiếp nhận từng việc làm của họ, cũng không quá tệ nhỉ. Cậu cùng họ chơi cờ trò chuyện rất vui Ran thi thoảng lại ngâm vài bài thơ với cậu, Rindou thì đàn cậu hát. Khi đã khuya thấy cậu đã thiếp đi từ lúc nào họ chỉ dịu dàng ôm lấy cậu lên giường mà thiếp đi. Sự ấm áp từ họ thật dễ chịu cậu rút đầu vào người Ran.
Một đêm tuyệt vời. Lần đầu cậu cảm nhận được thứ cảm xúc này, ước gì cứ mãi thế
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hơi ngắn nhờ nhưng thôi tui thích vậy :))) tại làm biếng ý chứ làm gì có vụ mà thích đâu :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip