CHAP 12
Prem trở lại sau vài ngày nghỉ ngơi không giống nghỉ ngơi lắm. Cậu bắt đầu với guồng quay làm việc mới cùng 1 campaign xuân hè cho nhãn hiệu quốc tế xa hoa. Concept lấy từ lễ hội té nước truyền thống của người Thái Lan mà người mẫu trong bộ ảnh lần này không ai khác chính là Poi. Prem cảm thấy có chút khó định hình. Cậu về được chưa được một tuần, gặp lại Boun cũng chưa được mấy ngày đã biến thành người thứ ba cướp người yêu của kẻ khác, không chỉ vậy, còn cùng người đàn ông kia lăn giường. Cậu thở dài cũng chẳng hiểu bản thân mình đang làm trò điên khùng gì nữa. Đã tự hứa với lòng mình chỉ trở về xem một chút thôi cuối cùng lại biến thành tình cảnh như hôm nay.
"Cậu đúng là giỏi thật đấy!" Poi vừa nhìn thấy Prem đã lên tiếng "Mỗi lần gặp cậu đều kinh hỉ!"
Prem cố gắng nặn ra nụ cười nhàn nhạt gật đầu chào Poi. Cậu không biết Boun như thế nào chia tay Poi nhưng dù sao trong lòng cậu vẫn luôn có chút áy náy.
Poi chỉ giận dỗi đoạn đầu khi bước vào công việc trở nên cực kỳ chuyên nghiệp. Có lẽ Poi biết rõ Boun không còn là chống lưng của mình nữa, bản thân sẽ gặp vô vàn khó khăn. Cậu biết rõ tầm quan trọng của Boun trong sự nghiệp của mình. 3 năm trước, khi cậu gặp lại Boun, đến một vai diễn cho ra hồn cũng không có, mỗi lần đóng chỉ có thể lướt qua khung hình mười mấy giây. Dù cậu có tài năng, có nhan sắc, nhưng nếu không có Boun chống lưng, kịch bản tốt sẽ chẳng bao giờ thèm tìm đến cậu. Omega trong làng giải trí vô cùng bất lợi. Giữa một đoàn làm phim bỗng lăn ra phát tình thì ai có thể hỗ trợ chứ? Thế nhưn, thời điểm hắn đẩy cậu ra ngay cả trong cơn phát tình, cậu biết rõ mình thua cuộc. Chỉ là cậu không thể chấp nhận bản thân dễ dàng bị đánh bại đến như vậy. Hơn nữa, người đánh bại cậu lại là một Beta, ngoài chút tài năng nhiếp ảnh càng không có gì nổi bật. Poi thực sự không can tâm.
"Chúng ta nói chuyện một lát đi" Poi đứng bên cạnh Prem sau khi buổi chụp hình kết thúc
"30 phút được không?" Prem nhìn đồng hồ bình tĩnh trả lời.
"Được, tôi đợi cậu ở quán cafe dưới tầng"
Prem nhét máy ảnh vào balo rồi ủ rũ đi theo sau lưng Poi giống như đứa trẻ mắc tội. Cậu cảm thấy có lỗi dù cậu thực sự chưa từng sai chuyện gì.
"Prem!" Marus đang ngồi trong quán cafe kinh ngạc nhìn dáng vẻ quen thuộc
Trong ký ức của Marus, Prem là cậu bạn hay cười, đáng yêu và luôn luôn tích cực. Cậu ấy là người hiểu chuyện, rất biết chăm sóc người khác. Chính Prem là người đã xoa dịu mối quan hệ gay gắt giữa cậu và anh trai, cũng chính Prem là người luôn đứng ra bảo vệ cậu trong những năm tháng cấp 2 và cấp 3. Bọn họ đã có thời niên thiếu tươi đẹp bên nhau nhưng gia đình Prem gặp chuyện và chuyển đi, kể từ đó đến nay, cậu đã không còn gặp lại người bạn này. Gần 10 năm xa cách, Prem trở lại, chững chạc và phong trần. Đôi mắt lanh lợi cũng nhuốm màu thời gian càng trở nên sâu hơn. Nhưng người đó vẫn là bạn cậu, là người bạn thân thiết nhất của cậu.
Prem chỉ cảm thấy một cục bông nhỏ từ đâu bắn vào lồng ngực mình. Cậu bạn năm 17 tuổi đến giờ vẫn không hề thay đổi. Omega xinh đẹp và đáng yêu, dáng vẻ y như năm đó năn nỉ cậu cho chép bài. Marus ở đây vậy thì.... Cậu vỗ vỗ đầu Marus, đồng thời ngẩng lên nhìn Poi. Đôi mắt sắc sảo chiếu về phía cậu đầy cay nghiệt.
"Cậu là đồ tồi, đồ bạn tồi, tại sao năm đó không liên lạc lại với mình, đi đâu cũng phải bảo chứ, cậu cậu..." Marus uất ức khóc lên, vừa khóc, vừa đánh vào ngực Prem
"Hóa ra Marus cùng biết nhiếp ảnh gia Prem Warut sao? Trùng hợp thật"
Marus lúc này mới nhận ra điều gì đó, cậu nhảy khỏi người Prem, tròn mắt nhìn về Poi
"Vậy chắc không cần phải giới thiệu nữa nhỉ. Đây là Prem - người mà anh nhắc đến mấy hôm trước. Hai người tận lực trò chuyện nhé!"
Không khi trên bàn tuyệt đối im lặng. Prem không thể mở lời, Marus cũng chẳng biết bắt đầu như thế nào. Bọn họ là bạn thân lâu ngày gặp lại đáng lẽ phải có rất nhiều chuyện để nói với nhau thế nhưng cả Prem và Marus đều không ngờ họ sẽ đối diện với nhau như thế.
"Xin lỗi!" Prem cuối cùng chỉ có thể nói hai từ này.
"Cậu và anh trai mình là như thế nào?"
********************
Prem lê bước trở về nhà, cậu theo thói quen cho mèo ăn rồi gục xuống sofa. Lời của Marus vẫn đang văng vẳng bên tai cậu. Cậu ấy nói Boun là Alpha cấp S, Boun cần một Omega bên cạnh. Cậu ấy nói Poi là người có độ phù hợp cao nhất với Boun từ trước đến nay. Cậu ấy còn nói tin tức tố phù hợp cực kỳ quan trọng trong mọi tình huống. Marus hẳn là một người có kinh nghiệm, cũng là một người em trai tốt. Có lẽ, trong câu chuyện của gia đình Guntachai, chỉ có cậu là người xấu mà thôi.
Chút nến thơm cùng bản nhạc ngọt ngào của The 1975 không thể xoa dịu những ý nghĩ tiêu cực trong đầu cậu. Lời của Marus vẫn chạy qua não bộ, giống như một đoạn ghi âm được bật đi bật lại. Piccolo dường như cũng hiểu chủ nhân đang rối bời, chỉ im lặng nằm bên cạnh cậu
Tiếng đập cửa phá tan không gian yên tĩnh, dồn dập và cực kỳ thiếu kiên nhẫn vang lên. Prem không cần đứng dậy cũng có thể biết người ngoài kia là ai, chỉ là hiện tại cậu không muốn đối mặt với Boun. Thế nhưng cậu cũng không thể để người kia lo lắng. Những vấn đề này cậu buộc phải đối mặt nếu muốn ở bên cạnh Boun, chỉ là lần đầu tiên nên có chút hoảng sợ mà thôi.
Prem hít một hơi thật sâu rồi quyết định đứng dậy. Cửa vừa mở ra cậu đã bị cuốn vào vòng tay ấm rức. Boun vội vã đóng cửa, đè cậu lên tường và nhấn chìm cậu bằng nụ hồn nồng nhiệt. Đôi môi hắn bỏng rẫy, ra sức mút lấy mậy ngọt của người trong lòng. Prem giống như hiểu được nỗi bất an không có thật trong lòng hắn, ngoan ngoãn mở miệng để hắn thoải mái càn quấy, bàn tay mát mẻ chạm vào lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ về
"Sao em không nghe máy?" Boun cắn mạnh vào đôi môi đầy đặn giống như trừng phạt
"Nay em có buổi chụp hình nên phải tắt máy, lúc sau cũng quên mở lại. Anh gọi cho em sao?" Prem khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Boun, trượt xuống vành tai dịu dàng giải thích
"Anh tưởng em lại biến mất!" Boun gục xuống vai Prem, hít thật sâu hương thơm của cây cỏ nhàn nhạt trên người cậu
"Em không có đi đâu hết. Nếu anh không an tâm có thể đặt máy theo dõi nhé! Em không ngại đâu!"
Prem rất hiểu Boun, bằng một cách thần kỳ nào đó, cậu có thể hiểu được cả những điều hắn chuwa nói, cảm giác được những cảm xúc và bất an vi diệu bên trong vẻ ngoài lạnh lùng, điềm đạm này.
"Anh ăn gì chưa? Em nấu chút gì cho anh nhé!"
Prem có một cô em gái, đối với việc chăm sóc người khác không còn quá lạ lẫm. Hơn nữa trong nhà chỉ có mình cậu là Beta, so với anh trai luôn cần khuôn phép và em gái nhỏ cần được bảo vệ thì một beta như cậu tự do hơn nhiều. Cậy luôn cảm thấy may mắn vì điều đó và càng muốn chăm sóc người khác hơn.
"Anh muốn đi tắm" Boun không phản đối ngược lại còn đưa ra yêu cầu, hắn cũng muốn ở lại nơi này cho nên tính toán việc dọn đồ về đây ở.
"Được rồi, em chuẩn bị đồ cho anh"
Hôn lên má Prem, Boun vui vẻ bước vào nhà. Piccolo nhìn dáng vẻ bất lực của chủ nhân liên kêu một tiếng rồi chặn đường vị khách kia, bày ra dáng vẻ chán ghét. Thế nhưng Boun hoàn toàn không để ý, hắn muốn vào phòng ngủ của Prem, thưởng thức hương thơm dễ chịu của người yêu.
"Á! Mèo con làm gì vậy?" Boun nhíu mày nhìn xuống con mèo anh với 2 màu mắt đặc biệt đang không thương tiếc cào mình.
"Pic, ngoan nào!" Prem ôm Piccolo lên, đẩy Boun về phía phòng ngủ của mình "Anh mau đi tắm đi!"
Piccolo nằm trong lòng Prem lập tức huênh hoang, dụi dụi vào ngực cậu rồi kêu hai tiếng thoả mãn. Prem nhìn một người một mèo đang hậm hực với nhau liên mỉm cười. Giờ phút này khiến cậu hạnh phúc vô cùng. Ngọt ngào lan tỏa từng tế bào xua đi những suy nghĩ tiêu cực đang dày vò cậu. Prem có một căn nhà nhỏ, một chú mèo đáng yêu và chỉ cách một cánh cửa, người cậu yêu đang hít thở chung một bầu không khí. Cậu không cần nhiều, cũng không phải đứa trẻ tham lam. Cậu biết đủ, biết ý nghĩa của cuộc sống và trân trọng mọi phút giây.
"Người yêu anh đang làm món gì vậy?"
Boun hôn lên phần gáy non mịn vẫn còn vết răng mờ mờ của Prem, bàn tay vòng qua eo, siết chặt người vào lòng. Cả một ngày làm việc vất vat dường như vứt hết ngoài cánh cửa kia. Gió phút này, trong căn bếp chỉ vừa cho hai người, ánh đèn vàng có chút ấm áp bao phủ gương mặt của người hắn yêu, hắn cảm thấy thực sự hạnh phúc. Prem nấu món ăn mà hắn thích, đơn giản nhưng thơm ngon. Một bản tình ca dễ chịu vang lên từ chiếc loa nhỏ ở góc nhà. Mọi thứ hài hoà và dễ chịu đến mức hắn cảm giác mình đã nghiện. Prem là thuốc phiện của riêng hắn, là người hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được.
Boun đột ngột xoay Prem về phía mình. Hai tay hắn chống lên thành bếp tạo thành một tư thế giam cầm đầy sắc tình. Môi hắn dịu đang tìm đến môi Prem. Không gian ngập tràn hương vị muối biển. Tuy rằng Prem không thể ngửi thấy nhưng hắn biết, mùi hương của mình vẫn có thể ám vào những đồ vật quanh đây và ám lên da thịt của người đối diện. Đôi môi mà hắn từng mơ tưởng hàng ngàn lần đang ngoan ngoãn cho phép hắn dày vò. Mệt mại có có vị ngòn ngọt thanh thanh rất nhẹ của cây cỏ buổi sáng. Lưỡi hắn nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm, kéo lưỡi Prem cùng hắn khiêu vũ. Chỉ là một nụ hôn, giờ phút này hắn chỉ cần có thế.
"Anh yêu em"
Prem nghĩ đến Marus và cả những điều tồi tệ cậu sẽ phải trải qua nhưng chỉ một lời yêu này là đủ để cậu cắt sóng, vượt gió để lao về phía Boun. Chỉ cần cậu muốn, cậu nhất định sẽ thực hiện được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip