Chương 59: Khoảng Khắc Bình Yên
Buổi sáng chủ nhật, những tia nắng len qua ô cửa kính, rọi xuống sàn gỗ những vệt sáng lung linh như giọt pha lê. Prem tỉnh dậy trước, nhẹ nhàng xoay người nhìn sang. Boun vẫn ngủ say, một cánh tay vắt qua người cậu, như thói quen âm thầm, chẳng muốn rời xa.
Trong nôi, bé đã tròn ba tháng tuổi khẽ ê a, đôi chân nhỏ xíu đạp nhẹ vào tấm chăn mỏng. Làn da mềm mại, ửng hồng của con làm Prem không khỏi mỉm cười, rón rén rời khỏi vòng tay của Boun, cúi xuống bế con lên. Hơi ấm từ thân hình bé bỏng lan tỏa qua tay cậu, khiến tim Prem se lại một cách ngọt ngào. Con bé nhìn lên cười, những cái ê a ngây thơ như đang mời gọi vòng tay chở che của ba.
“Chào buổi sáng, bảo bối của ba.” — Prem thì thầm, áp môi lên trán con.
Đang lúc ấy, tiếng chuông cửa vang lên, phá tan sự yên ắng tràn đầy hơi ấm trong phòng riêng. Prem khẽ giật mình, chưa kịp đứng dậy thì Boun đã tỉnh, bật ngồi với mái Tóc rối, gương mặt còn vương cơn ngái ngủ. Anh xoa xoa mắt, rón rén bước ra khỏi phòng riêng, đi qua hành lang với dáng vẻ vừa mệt vừa tỉnh táo, rồi mở cửa chính. Trong nôi, bé ba tháng tuổi khẽ ê a, đôi tay nhỏ xíu vươn ra như muốn theo chân bố, ánh mắt trong veo đầy tò mò, khiến Prem không khỏi mỉm cười, lòng dịu lại một cách ngọt ngào.
Đứng trước hiên là một bác gái hàng xóm, đứng tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi, tay ôm đầy rổ rau thơm tươi xanh và giỏ cam vàng ươm. Ánh mắt bác ánh lên vẻ hiền hậu, nụ cười nở trên môi như muốn chào hỏi, đồng thời gửi gắm sự quan tâm nhẹ nhàng đến gia đình nhỏ bên trong. Mùi hương rau thơm thoang thoảng cùng màu vàng rực rỡ của những quả cam khiến không gian trước cửa bỗng chốc tràn đầy sức sống, ấm áp, khiến Prem và Boun không khỏi cảm thấy lòng dịu lại, như được nhắc nhở về những niềm vui giản dị trong đời thường.
“Chào hai cháu. Nghe tin nhà có em bé, bác mang ít rau quả sạch sang biếu. Chúc mừng gia đình nhỏ nhé.”
Prem đỏ mặt vì bất ngờ, còn Boun thì khẽ cúi đầu, nụ cười dịu dàng:
“Dạ, tụi con cảm ơn bác nhiều lắm. Mời bác vào ạ.”
Bé trong tay Prem nghe thấy tiếng người lạ, liền bật khóc nho nhỏ, đôi chân bé xíu khẽ giẫy, tiếng ê a vang lên yếu ớt nhưng rõ ràng. Prem nhẹ nhàng vỗ về, xoa lưng con, thì thầm những lời dịu dàng, nhưng bé vẫn chưa nín. Boun lập tức bước tới, khẽ khom người đón lấy con, vòng tay vững chãi ôm trọn bé vào lòng. Anh nhè nhẹ đung đưa, giọng trầm ấm vang lên khe khẽ, mang theo hơi ấm và sự bảo vệ tuyệt đối:
“Ngoan nào… Daddy và ba ở đây rồi. Không có gì phải sợ cả.”
Bé dần bớt khóc, đôi mắt trong veo nhìn lên Boun, môi mấp máy như muốn cười, và cuối cùng rúc vào vòng tay anh, tìm được sự an toàn trọn vẹn.
Bác hàng xóm nhìn cảnh ấy, ánh mắt lấp lánh xúc động, giọng nói trầm ấm:
“Ôi chao… ba nào cũng thương con, nhưng ánh mắt cậu trai này khi nhìn cháu bé… như đang ôm cả bầu trời trong lòng. Quý hóa lắm.”
Prem nhìn theo, trong lòng dâng lên niềm tự hào xen lẫn xúc động. Cậu hiểu rõ, ở bên Boun, con sẽ luôn được che chở bằng tất cả những gì anh có.
Đến trưa, khi cả ba ngồi bên nhau ăn bữa cơm đơn giản rau luộc và cá kho thơm phức từ giỏ quà bác hàng xóm mang sang Prem bỗng buông đũa, đôi mắt ánh lên chút lo lắng. Giọng cậu khẽ run, vừa ngập ngừng vừa dịu dàng:
“Anh này… rồi một, hai tháng nữa, cả em và anh đều phải quay lại trường. Vậy… con biết gửi cho ai đây?”
Boun khựng lại, im lặng một thoáng. Anh đặt đôi đũa xuống, nắm lấy tay Prem, giọng chắc nịch:
“Anh đã nghĩ đến rồi. Mình có thể nhờ bà nội, bà ngoại luân phiên qua giúp, hoặc thuê một cô bảo mẫu đáng tin cậy. Nhưng quan trọng nhất, anh sẽ không để em phải lo lắng một mình. Con là của cả hai, trách nhiệm này chúng ta cùng gánh.”
Prem lặng người, ngón tay khẽ run, rồi bật cười trong xúc động:
“Lúc nào anh cũng biết cách làm em yên lòng…”
Trong nôi, bé như nghe được lời nói, đôi bàn tay nhỏ xíu vung vẩy, rồi bất ngờ nắm lấy hai ngón tay của ba và Daddy đang đan chặt.
Cả hai nhìn xuống, cùng bật cười. Khoảnh khắc ấy như một lời hứa vô hình: dù có bất cứ khó khăn nào phía trước, họ sẽ cùng nhau nắm tay đi qua.
Bên ngoài, nắng vàng trải dài trên những mái ngói, len lỏi qua khung cửa sổ, rọi xuống từng góc nhỏ của căn nhà. Từng tia nắng nhảy múa trên sàn gỗ, phản chiếu lên những vật dụng quen thuộc, mang đến cảm giác ấm áp, bình yên. Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười trong trẻo của bé vang lên xen lẫn tiếng ê a, đôi bàn tay nhỏ xíu vươn ra tìm vòng tay ba và Daddy. Prem khẽ thì thầm những lời dịu dàng, còn giọng trầm ấm, đầy trìu mến của Boun vang lên, khẽ rung trong không gian, khiến mọi lo lắng ngoài đời dường như tan biến.
Nhịp sống của gia đình họ chậm rãi mà trọn vẹn, mỗi khoảnh khắc bên nhau đều như thấm đẫm tình thương một nhịp sống mới, một tổ ấm thật sự, nơi mà yêu thương và bình yên luôn hiện diện, bao bọc họ một cách vẹn nguyên.
Chiều hôm đó, sau bữa cơm, cả hai bên ba mẹ cùng ghé qua chơi. Căn phòng khách nhỏ lập tức rộn rã hẳn lên, tiếng nói cười vang vọng, hòa cùng những bước chân nhộn nhịp và mùi trà nóng thoang thoảng khắp không gian. Bé được chuyền từ vòng tay này sang vòng tay khác, đôi mắt trong veo ngơ ngác nhưng tràn Đầy niềm vui. Mỗi khi bé cười hay ê a gọi ai đó, khuôn mặt mọi người đều sáng rỡ, ánh mắt chan chứa yêu thương, chẳng ai nỡ buông con ra.
Mẹ Prem ngồi xuống ghế, vừa khẽ đung đưa cháu vừa nhìn con trai với ánh mắt đầy lo lắng. Giọng bà trầm lại, pha lẫn cả quyết đoán lẫn xót xa:
“Nhỏ xíu thế này, giao cho ai trông cũng thấy lo, nhưng hai đứa không thể nghỉ học mãi được. Bảo lưu một năm rồi, nếu còn để lỡ nữa thì phí cả công sức, phí cả tương lai.”
Prem thoáng cúi đầu, cậu siết nhẹ ngón tay vào lòng bàn tay mình, như một đứa trẻ vừa bị nhắc nhở. Boun thấy vậy, vội đưa tay nắm lấy tay cậu, trấn an bằng một cái siết nhẹ.
Ba Prem nhìn hai con trai, ánh mắt nghiêm nhưng ấm:
“Các con yên tâm. Việc học phải tiếp tục. Đây không phải chuyện riêng của hai đứa. Con là con của cả gia đình này. Chúng ta sẽ cùng nhau lo liệu.”
Chị gái Boun lập tức chen vào, giọng đầy chắc chắn:
“Em đừng lo quá, Prem. Ban ngày chị có thể tranh thủ ghé qua phụ một buổi. Chị làm việc tự do, sắp xếp được. Cuối tuần chị sẽ qua cả ngày, để hai đứa nghỉ ngơi, có thời gian ôn tập hay đơn giản là được ngủ bù.”
Bà ngoại gật đầu, tiếp lời:
“Còn ban ngày, nếu bận quá, ông bà cũng có thể thay nhau ở lại. Nhà mình gần đây, không có gì là trở ngại. Lịch học của hai con tụi ta sẽ bàn lại kỹ, chia ca để bé lúc nào cũng có người thân bên cạnh.”
Ba Boun ngồi dựa vào ghế, ánh mắt nhìn lũ nhỏ chan chứa tự hào. Ông trầm giọng, khẽ cười:
“Gia đình chính là như vậy. Có thêm một thành viên mới thì trách nhiệm phải chia đều, niềm vui cũng phải san sẻ. Không có chuyện chỉ một người gồng gánh. Các con không bao giờ đơn độc.”
Không khí trong phòng chợt lắng lại, nhưng không phải sự nặng nề, mà là thứ ấm áp lan ra từ từng ánh mắt, từng nụ cười. Prem nghe từng lời, ngực như nghẹn lại. Cậu quay sang nhìn Boun, đôi mắt hoe đỏ, long lanh như sắp trào lệ.
Cậu run run nói:
“Con… cảm ơn mọi người. Tụi con đã nghĩ phải tự xoay sở hết, đã chuẩn bị sẵn tinh thần vất vả đến đâu cũng chịu. Nhưng nghe mọi người nói thế, mới thấy… tụi con thật sự may mắn.”
Boun siết chặt bàn tay Prem dưới bàn, truyền cho cậu một sự vững chãi âm thầm nhưng chắc nịch, như muốn nói rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, họ sẽ cùng nhau vượt qua. Bé trong lòng khẽ cựa mình, đôi tay nhỏ xíu vươn ra, vô tình chạm vào ngực Prem. Cảm giác mềm mại, ấm áp ấy như một lời hồi đáp non nớt nhưng chân thành, khiến cả Prem lẫn Boun đều mỉm cười, tim tràn đầy một niềm vui nhẹ nhàng mà sâu sắc.
Bé khẽ ê a, dường như hiểu được sự an toàn mà ba và Daddy truyền đến, rồi rúc vào vòng tay Boun, đầu tựa nhẹ lên vai anh. Prem đặt tay lên lưng con, hít sâu hơi ấm của bé, cảm nhận nhịp thở nhè nhẹ hòa cùng nhịp tim Boun. Khoảnh khắc nhỏ bé ấy ba con người, một nhịp tim như dừng lại, chỉ còn sự gắn bó, yêu thương và bình yên lan tỏa khắp căn phòng.
Ba mẹ hai bên nhìn cảnh ấy, ai nấy đều mỉm cười, ánh mắt chan chứa niềm vui và tự hào. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng trọn vẹn, cả căn phòng như lặng đi trong sự dịu dàng, chỉ còn tiếng thở đều đều của bé vang lên nhịp nhàng. Ánh chiều vàng xuyên qua khung cửa, rọi lên những bức ảnh gia đình trên tường, phản chiếu như những chứng nhân lặng lẽ, ghi dấu từng khoảnh khắc yêu thương, hạnh phúc giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
Prem khẽ dựa đầu vào vai Boun, thì thầm:
“Anh thấy không… chúng ta không hề đơn độc.”
Boun cúi xuống, mỉm cười dịu dàng, tay vòng qua eo cậu, giọng trầm chắc như một lời hứa:
“Ừ. Gia đình mình đã lớn hơn rồi. Cả em, cả con… sẽ luôn được chở che, không còn gì phải lo sợ nữa.”
Ngoài hiên, nắng chiều trải dài, chiếu qua tán cây, tạo những vệt sáng nhảy múa trên sân gạch. Gió lùa khe khẽ, mang theo hương hoa thoang thoảng, hòa cùng tiếng nói cười rộn rã của mọi người. Họ bàn bạc, hẹn hò cụ thể: ai sẽ phụ trông bé ngày nào, giờ nào, để không bỏ sót một Khoảnh khắc nào bên con.
Trong căn nhà nhỏ, mọi người cùng thống nhất một lịch trình, từng câu nói, từng nụ cười đều toát lên sự quan tâm và trách nhiệm. Bé có thể ngủ yên trong vòng tay ông bà, hay chơi đùa dưới mắt ba mẹ, bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được hơi ấm của người thân. Không gian ngập tràn yêu thương ấy khiến Prem và Boun lặng nhìn nhau, lòng dịu lại, cảm nhận sâu sắc nhịp sống ấm áp và trọn vẹn của gia đình họ.
Không còn chỉ là tình thương yêu đơn thuần nữa, mà giờ đây đã trở thành một sự bảo chứng chắc nịch: bất cứ thử thách nào phía trước, cả gia đình sẽ cùng nhau nắm tay, sẻ chia, và gánh vác. Mỗi tiếng cười, mỗi cái ôm, mỗi ánh mắt dịu dàng đều như nhắc nhở rằng họ không bao giờ đơn độc dù cuộc đời có khó khăn thế nào, gia đình vẫn là nơi vững chắc nhất để trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip