Chương 6 7: Cầu Hôn
Sân trường đại học từ từ vắng dần, những tiếng cười nói, hò reo rộn ràng cả buổi giờ chỉ còn vương lại ở những góc xa, nơi vài nhóm sinh viên còn nán lại để chụp những tấm hình kỷ niệm cuối cùng. Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm vàng cả bậc thang lớn, những tia sáng mềm mại len qua khung cửa sổ và bóNg cây, hắt lên sân gạch những mảng sáng lấp lánh, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa yên tĩnh, như thể cả thế giới đang chậm lại để nhường chỗ cho khoảnh khắc này.
Prem đứng bên cạnh Boun, tim đập rộn ràng, từng nhịp đều vang lên rõ rệt trong lồng ngực, hòa cùng nhịp thở trầm ổn mà ấm áp của Boun. Cậu cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ bàn tay Boun đang nắm chặt tay mình, cảm giác vừa dịu dàng vừa an toàn, khiến mọi bộn bề, mọi lo toan của ngày hôm nay đều tan biến. Không gian xung quanh như lặng yên, chỉ còn lại tiếng gió khẽ lay những tán lá, ánh hoàng hôn phủ lên mái tóc và gương mặt cả hai, làm mọi thứ trở nên huyền ảo và tràn đầy cảm xúc, chuẩn bị cho một khoảnh khắc quan trọng sắp diễn ra.
Ở bên cạnh, bé PaoDy nhỏ nhắn, mắt sáng long lanh, nhìn ba mẹ với sự háo hức và tò mò. Cậu bé siết chặt tay Prem, như muốn truyền hết năng lượng bé nhỏ của mình để cùng ba mẹ chứng kiến khoảnh khắc đặc biệt này, khiến trái tim Prem càng thêm rung động.
Boun nhẹ nhàng nắm tay Prem, từng bước chậm rãi tiến ra giữa sân, nơi ánh nắng cuối ngày rọi xuống, nhuộm vàng cả bậc thang và sân gạch, khắc sâu dáng cao lớn của anh trong ánh sáng ấm áp. Anh dừng lại, hơi nghiêng người, mắt nhìn thẳng vào mắt Prem với ánh nhìn trầm ấm, sâu sắc mà dịu dàng, như muốn truyền tất cả cảm xúc suốt bao tháng ngày qua chỉ qua một cái nhìn:
“Prem… chúng ta đã cùng nhau trải qua biết bao biến cố, biết bao thử thách..... Nhưng dù có bao nhiêu khó khăn, bAo nhiêu sóng gió, anh và em vẫn nắm tay nhau bước tiếp. Và từ giờ, anh muốn em hiểu một điều: anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, sẽ luôn ở bên em… sông chết có nhau, chẳng bao giờ buông tay.”
Prem lặng người, tim đập mạnh đến mức cậu tưởng như có thể nghe rõ từng nhịp đập của chính mình, vang lên dồn dập trong lồng ngực. Mọi thứ xung quanh như lắng xuống, chỉ còn giọng nói trầm ấm và ánh mắt nghiêm túc của Boun, chứa đựng tất cả những lời chưa nói, tất cả sự hối hận, yêu thương và lời hứa. Trong khoảnh khắc ấy, Prem nhận ra rõ ràng: Boun chưa từng bỏ rơi cậu, chưa từng hối tiếc những gì đã qua, và giờ đây, tất cả đều hướng về cậu, trọn vẹn và chân thành đến mức khiến trái tim cậu gần như vỡ òa.
Boun bất ngờ quỳ xuống giữa sân, ánh hoàng hôn rọi lên gương mặt nghiêm túc mà ấm áp của anh. Anh mở chiếc hộp nhỏ xíu, để lộ chiếc nhẫn tinh xảo lấp lánh, như gói trọn lời hứa trong khoảnh khắc này. Anh hít một hơi sâu, giọng trầm ấm, dịu dàng:
“Prem… em sẽ đi cùng anh không? Đi bên anh, bất kể thế giới ngoài kia thay đổi ra sao, bất kể sóng gió đến thế nào… Chúng ta đã cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn rồi, và từ giờ, anh muốn… chúng ta tiếp tục nắm tay nhau, sông chết có nhau, không bao giờ rời xa.”
Bé PaoDy đứng nép sát Prem, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu Trời háo hức, ánh nhìn vừa tò mò vừa chăm chú hướng về Boun. Cậu bé ngẩng lên, mặt nghiêm túc nhưng vẫn lộ vẻ ngây thơ tinh nghịch, như muốn cùng ba và daddy chứng kiến từng khoảnh khắc quan trọng. Hai tay nhỏ bé siết chặt áo Prem, dường như muốn truyền hết tình cảm và sự ủng hộ bé nhỏ của mình, để ba và daddy cảm nhận được rằng khoảnh khắc này không chỉ thuộc về họ, mà còn thuộc về cả cậu nữa.
Prem run run, nước mắt lăn dài trên má, tim như vỡ òa, nhưng cậu vẫn nắm chặt tay Boun, giọng nghẹn ngào mà chắc chắn:
“Anh… em đồng ý. Em sẽ đi cùng anh… không rời nữa, không bao giờ.”
Boun mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương và niềm hạnh phúc dạt dào. Anh nhẹ nhàng ôm Prem vào lòng, áp trán vào trán cậu, hơi thở hòa cùng nhịp tim cậu, rồi khẽ hôn lên trán Prem, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng:
“Ừ… đúng rồi, chúng ta sẽ không rời nhau. Giống như… bây giờ, cả ba chúng ta… cùng nhau, vẹn tròn, không ai tách rời được.”
PaoDy reo lên, cả người nhún nhảy trong vòng tay ấm áp của ba và daddy, nhỏ nhắn nhưng đầy năng lượng, vòng tay ôm chặt lấy cả hai, cười tít mắt:
“Daddy, ba… con yêu hai người con nhất trên đời luôn!”
Boun nhẹ nhàng cúi xuống, gương mặt gần sát với mái tóc bồng bềnh của cậu nhóc, giọng trầm ấm, dịu dàng nhưng đầy sự kiên định:
“Ừ, ba với daddy sẽ luôn bên con… không bao giờ rời xa, con hiểu không?”
PaoDy nũng nịu nhún nhảy thêm một lần nữa, mặt sáng bừng hạnh phúc, cảm nhận rõ hơi thở ấm áp và vòng tay che chở của hai người mà bé yêu thương nhất. Boun mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán nhỏ nhắn của bé, còn Prem thì ôm chặt hơn, như muốn nắm giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Không gian xung quanh như lặng lại, chỉ còn tiếng cười trong trẻo và nhịp tim hòa cùng tình yêu thương trọn vẹn.
Ánh hoàng hôn trải dài, nhuộm vàng khắp sân trường, từng tia nắng dịu dàng len qua kẽ lá, phủ lên mái tóc bồng bềnh của PaoDy, khuôn mặt rạng rỡ của Prem và gương mặt kiêu hãnh của Boun. Không gian xung quanh yên lặng đến mức kỳ lạ, dường như cả thế giới chỉ còn lại ba con người này, ba trái tim đang hòa nhịp, cùng nhau đập lên một nhịp, một lời hứa không lời: dù bão giông hay thử thách, họ sẽ đi cùng nhau, nắm chặt tay, không bao giờ buông.
Prem khẽ dựa đầu vào vai Boun, cảm nhận hơi ấm lan tỏa qua từng cái ôm, sự bình yên lan dần vào từng tế bào. Boun siết nhẹ vai cậu, ánh mắt vừa kiêu hãnh, vừa dịu dàng, như muốn bảo vệ tất cả những gì thuộc về mình. Một nụ cười nhỏ nở trên môi Prem, ẩn chứa hạnh phúc và tin tưởng tuyệt đối, khiến trái tim Boun như chùng lại trong khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi ấy.
PaoDy đứng giữa, vòng tay ôm chặt cả hai, tiếng cười trong trẻo vang lên như chuông gió, lấp đầy khoảng không gian ấm áp xung quanh. Cậu nhóc nhón lên, áp mặt vào ngực Boun rồi quay sang nhịp vai Prem, mắt long lanh ánh sáng hoàng hôn, khiến ba con người này như một bức tranh trọn vẹn của tình yêu và gia đình, nơi hạnh phúc vừa ngọt ngào, vừa vẹn nguyên, khắc sâu vào ký ức mà không thời gian nào có thể xóa nhòa.
Từng hơi thở, từng cái siết tay, từng ánh mắt trao nhau đều trở thành những mảnh ghép vĩnh cửu, dệt nên một khoảnh khắc tràn đầy yêu thương, một ký ức mà cả ba sẽ mãi ghi nhớ, nơi họ biết rằng, dù thế giới ngoài kia có bao la rộng lớn, thì ở đây, giữa vòng tay nhau, họ đã tìm thấy tất cả.
PaoDy đã được đưa về nhà ba mẹ Boun, để lại cho Boun và Prem một thế giới yên tĩnh, riêng tư. Ánh hoàng hôn cuối ngày nhẹ nhàng hắt qua cửa sổ, nhuộm vàng mái tóc bồng bềnh của Prem, làm mùi hoa hồng thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng. Mỗi hơi thở của cậu, mỗi nhịp tim rộn ràng đều hòa quyện vào không gian, tạo nên một nhịp điệu dịu dàng nhưng đầy khao khát.
PaoDy đã được đưa về nhà ba mẹ Boun, để lại cho Boun và Prem một thế giới yên tĩnh, riêng tư. Ánh hoàng hôn cuối ngày nhẹ nhàng hắt qua cửa sổ, nhuộm vàng mái tóc bồng bềnh của Prem, làm mùi hoa hồng thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng. Mỗi hơi thở của cậu, mỗi nhịp tim rộn ràng đều hòa quyện vào không gian, tạo nên một nhịp điệu dịu dàng nhưng đầy khao khát.
Boun đứng sát bên Prem, bàn tay đặt vững vào eo cậu, kéo sát vào lòng. Mùi hoa hồng đặc trưng tỏa ra, quyện vào Phenomenon Gỗ trong cơ thể anh, khiến toàn thân Boun nóng ran, từng cơ bắp co giãn theo nhịp tim đang dồn dập. Nhịp tim họ hòa làm một, hơi thở gấp gáp, tạo thành dòng chảy chỉ hai người có thể cảm nhận.
Boun áp sát Prem vào lòng, bàn tay đặt vững vào eo cậu, siết nhẹ rồi kéo sát hơn, khiến cơ thể Prem cảm nhận rõ sự chiếm hữu mạnh mẽ nhưng dịu dànG. Mùi hoa hồng đặc trưng tỏa ra, len lỏi vào mũi Boun, hòa cùng Phenomenon Gỗ trong cơ thể anh, khiến toàn thân anh nóng ran, từng cơ bắp co giãn theo nhịp tim dồn dập. Nhịp tim họ hòa làm một, hơi thở gấp gáp, tạo thành dòng chảy riêng tư chỉ hai người cảm nhận được, như cả thế giới chỉ còn họ.
Prem run rẩy, áp sát người, tay siết chặt vai Boun, cảm nhận từng đường cơ mạnh mẽ dưới bàn tay anh. Cậu rên khẽ “ah…ah…”, xen lẫn tiếng bạch bạch nhịp nhàng theo từng cú siết hông của Boun, mỗi nhịp vừa dữ dội vừa dịu dàng, khiến cơ thể cậu phản ứng hoàn toàn tự nhiên. Lưng Prem cong mềm, hông nhún theo nhịp, mông khẽ ép sát, từng chuyển động hòa nhịp với vòng tay vững chắc của Boun. Tiếng bạch bạch vang lên đều đặn, theo từng nhịp hông, từng cú ép, như một bản nhạc riêng tư, mê hoặc, khiến Prem không thể kìm nén rên khẽ, toàn thân run rẩy.
Từng chi tiết từ cách Boun siết eo, đặt tay lên mông, cho tới nhịp hông uốn mềm của Prem đều tạo thành một dòng chảy liên tục, vừa dữ dội vừa ngọt ngào. Prem áp sát toàn thân vào anh, hoàn toàn để anh dẫn dắt từng chuyển động, từ sống lưng xuống hông, từ hông đến mông, để tiếng bạch bạch vang lên nhịp nhàng. Mỗi nhịp đều khiến cậu vừa cảm thấy bị chiếm hữu vừa trọn vẹn tin tưởng, mê hoặc đến mức không thể rời mắt, cơ thể và tâm trí hoàn toàn hòa làm một.
Boun nghiêng người, trán chạm trán Prem, hôn nhẹ xuống cổ, lên thái dương, rồi xuống bờ vai mềm mại. Tay anh đi dọc sống lưng, vòng qua hông, nhấn vào eo, ép sát cậu vào mình. Từng tiếng bạch bạch vang lên, nhịp hông dồn dập, khiến Prem rên không ngừng, cơ thể mềm nhũn, hoàn toàn đắm chìm vào chiếm hữu của anh.
“Em… chỉ của anh thôi. Chỉ anh mới được chạm vào em,” Boun thì thầm, giọng trầm khàn, chiếm hữu tuyệt đối. Prem nhắm nghiền mắt, nhịp tim vội vã, áp sát mình vào Gỗ, cảm nhận từng cú siết, từng nhịp điệu mê hoặc.
Bàn tay Boun di chuyển xuống hông, vòng vào mông Prem, nâng nhẹ, ép sát, khiến tiếng bạch bạch… bạch bạch vang lên rõ ràng hơn, nhịp điệu hòa với nhịp hông dồn dập. Prem rên khẽ, cơ thể mềm mại nhún theo, tay siết chặt vai anh, phản ứng hoàn toàn tự nhiên.
Boun siết chặt Prem vào ngực, áp trán vào vai cậu, hôn xuống ngực, vuốt dọc sống lưng, ép sát toàn thân. “Anh muốn cảm nhận em, muốn em chỉ của anh…” Giọng anh trầm, khàn, pha lẫn sự dữ dội và dịu dàng. Tiếng rên “mm…uhh…ahh…”, xen lẫn bạch bạch bạo liệt, nhịp nhàng với từng nhịp hông, Phenomenon, hòa làm một giữa chiếm hữu và đáp trả.
Prem rên khẽ, nhịp tim vội vã, toàn thân run rẩy, uốn mềm theo từng cú ép, từng động tác mạnh mẽ của Boun.
Khi cao trào tới, Boun ôm chặt Prem, ép sát, nhấn sâu hơn, áp trán vào vai: “Anh… không buông… không bao giờ…”
Tiếng rên, tiếng bạch bạch…bạch bạch, nhịp tim, hơi thở, mùi Phenomenon Gỗ và Hoa Hồng hòa làm một, biến căn phòng nhỏ thành thế giới riêng, nơi chỉ còn họ, trọn vẹn, mê hoặc và cuốn hút đến mức không thể rời mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip