Chương 69: Tuần Trăng Mật
Sau đám cưới rộn rã, Boun và Prem rời khỏi thành phố, đi về một khu resort ven biển nằm tách biệt, nơi nắng vàng trải dài trên cát trắng mịn, sóng biển vỗ nhịp nhàng vào bờ như những bản nhạc êm dịu đón chào họ. Không gian nơi đây tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng hòa cùng tiếng cười xa xăm của những người khách khác, mang đến một cảm giác vừa thư thái vừa ngập tràn hạnh phúc. Đây là chuyến tuần trăng mật mà cả hai đã mong đợi từ lâu, không còn ồn ào, không còn lo toan, chỉ còn lại nhau và những khoảnh khắc bình yên tuyệt đối.
Prem bước đi chậm rãi, tay trong tay với Boun, đôi chân trần chạm lên cát ấm dưới ánh nắng, cảm giác mịn màng khiến cậu cười khúc khích. Gió biển vờn mái tóc, lùa vào vai trần, khiến Prem khẽ nghiêng người, dựa sát vào Boun. Anh trầm lặng nhìn Prem, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sâu lắng, như muốn ghi nhớ tất cả, từng bước chân, từng sợi tóc bay trong gió, từng nụ cười vô tư của cậu.
Boun siết tay Prem mạnh hơn một chút, như nhắc nhở rằng Prem chỉ thuộc về anh. Một nụ cười trầm, nhưng đầy ấm áp nở trên khóe môi Boun. Khi Prem quay sang nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh lên sự an toàn và hạnh phúc, khiến tim Boun lồng lộn, vừa muốn ôm chặt, vừa muốn để cậu tự do tận hưởng từng khoảnh khắc.
Boun cúi xuống, hôn lên trán Prem, nhẹ nhàng, chậm rãi, để lại dư vị ngọt ngào như cát biển ấm áp dính vào da. Prem khẽ cười, nhón chân áp mặt vào ngực Boun, cảm nhận nhịp tim anh nhịp tim mà cậu biết sẽ luôn bảo vệ mình. Họ đi bên nhau như vậy, bước chân hòa vào tiếng sóng, hòa vào ánh nắng rực rỡ, hòa vào sự bình yên mà cả hai đã tìm kiếm bấy lâu.
Mỗi lần Boun liếc mắt nhìn Prem, cậu đều thấy một thế giới nhỏ của riêng mình nơi chỉ có họ, nơi mà mọi sóng gió ngoài kia dường như chẳng còn tồn tại. Và giữa không gian biển trời bao la ấy, Boun Prem trọn vẹn, bình yên, hạnh phúc trăng mật không chỉ là những ngày nghỉ dưỡng, mà là thời gian để trái tim họ chạm vào nhau, để yêu thương được khắc ghi bằng từng hơi thở, từng ánh mắt, từng nụ cười.
Khi mặt trời lùi dần xuống đường chân trời, cả bầu trời như bùng lên một màu cam đỏ cháy rực, phản chiếu trên mặt biển lấp lánh, từng gợn sóng như những mảnh thủy tinh nóng bỏng đang nhảy múa. Boun và Prem bước ra bờ cát, chân trần lướt trên lớp cát mềm ấm, từng hạt dính vào da như mơn trớn, như muốn lưu giữ từng bước chân của họ giữa không gian bao la. Gió biển thổi mạnh, mang theo mùi muối mặn hòa lẫn hơi nước ấm áp, quấn quanh họ như một tấm chăn dịu dàng.
Prem ngước mặt nhìn trời, mắt tròn xoe long lanh, tiếng thở khẽ vang lên giữa âm thanh rì rào của sóng: “Trời… đẹp quá…”
Cậu bước chậm, cẩn thận từng bước, để cát mịn ôm lấy bàn chân, cảm giác như thể cả thế giới này chỉ dành riêng cho cậu và Boun.
Boun bước theo sát sau, vòng tay ôm Prem từ phía sau, cằm đặt nhẹ lên vai cậu. Giọng anh trầm thấp, ấm áp: “Đẹp… nhưng vẫn không bằng em.”
Prem quay đầu, đôi mắt long lanh như nắng biển phản chiếu vào đáy mắt, cười khẽ, tim cậu như muốn vỡ ra vì hạnh phúc và an toàn.
Họ đứng lặng giữa hoàng hôn, đôi tay siết chặt, hòa cùng nhịp sóng dập dồn, hòa vào nhịp thở nhau. Bỗng Boun khẽ nhấc Prem lên, xoay tròn trong vòng tay, cát tung lên như những hạt kim cương nhỏ, ánh sáng chiều xuyên qua, chiếu lên mái tóc và làn da cậu, khiến mọi khoảnh khắc trở nên lung linh như mơ.
Prem cười khúc khích, giọng vang lên giữa biển trời rộng lớn: “P'Boun… em… em yêu anh!”
Boun cúi xuống, hôn lên trán cậu, rồi áp mặt vào má Prem, cảm nhận nhịp tim cậu hòa cùng nhịp sóng. Giọng anh trầm, chắc như kim cương: “Anh cũng yêu em… hơn tất cả mọi thứ trên đời này.”
Hoàng hôn dần nhường chỗ cho sắc tím sâu thẳm, biển vẫn rì rào vỗ về bờ cát, nhưng với Boun và Prem, cả vũ trụ như ngừng lại. Chỉ còn hai người, chỉ còn tình yêu và khoảnh khắc trọn vẹn, nơi mọi lo toan, mọi tiếng ồn, mọi thứ ngoài kia đều tan biến, để lại trong tim họ một ký ức rực rỡ, không thể phai mờ, như ánh hoàng hôn vĩnh viễn khắc sâu trong hồn.
Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, bầu trời nhuộm một sắc xanh thẫm sâu lắng, điểm xuyết vô số vì sao lấp lánh, phản chiếu lên mặt biển như những viên ngọc đen óng ánh. Boun và Prem ngồi sát nhau trên bờ cát, bàn chân chạm vào lớp cát mát lạnh, tai nghe tiếng sóng vỗ nhịp nhàng, nhịp tim họ như hòa vào nhịp sóng ấy, tạo nên một giai điệu ngọt ngào chỉ dành cho riêng hai người.
Prem dựa đầu vào vai Boun, giọng khẽ khàng mà dịu dàng: “Anh… sao biển đêm đẹp quá… giống như… như đang giữ cả thế giới này chỉ cho chúng ta.”
Boun mỉm cười, vòng tay ôm Prem chặt hơn, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cậu: “Chỉ cần có em bên anh, bất cứ nơi đâu cũng trở nên hoàn hảo.”
Ánh trăng bạc lướt qua mặt biển, tạo nên một con đường sáng mỏng manh kéo dài đến tận chân trời. Prem khẽ nghiêng người, đặt tay lên tay Boun, cảm nhận hơi ấm lan tỏa qua từng kẽ tay: “Anh… em muốn thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc này… để mình chỉ còn có nhau.”
Boun cúi xuống, hôn lên tóc cậu, hơi thở trộn lẫn mùi muối và hương biển, trầm thấp mà đầy trìu mến: “Anh sẽ giữ khoảnh khắc này… trong tim mình mãi mãi.”
Prem khẽ cười, nhắm mắt, dựa sát vào ngực Boun, lắng nghe nhịp tim anh hòa cùng nhịp sóng, như đang nghe cả một bản nhạc êm dịu chỉ dành riêng cho họ. Gió biển thổi qua, quấn quanh họ như một tấm chăn vô hình, vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Cả hai ngồi lặng yên, chỉ còn tiếng sóng rì rào, ánh trăng nhảy múa trên mặt nước, và hơi thở hòa vào nhau. Prem khẽ ngước mắt nhìn Boun, ánh sáng bạc của trăng dọi lên khuôn mặt anh.
Boun nghiêng xuống, hôn trọn môi cậu, nụ hôn mềm mại mà ngọt ngào.
Đêm biển tĩnh lặng, hoàng hôn đã nhường chỗ cho trăng và sao, nhưng với họ, cả vũ trụ chỉ còn lại hai người, chỉ còn trăng mật ngọt ngào, trọn vẹn, nơi mọi lo toan ngoài kia đều tan biến. Và trong khoảnh khắc ấy, Prem biết rằng, dù biển có rộng đến đâu, dù đêm có sâu bao nhiêu, anh và Boun vẫn sẽ luôn là của nhau, mãi mãi.
Đêm dần sâu, sóng vỗ rì rào như nhịp ru êm đềm, gió biển khẽ lùa qua tóc và vai, mang theo hương muối mặn dịu dàng. Boun ngồi trên bờ cát, lưng dựa vào một tảng đá nhỏ, vòng tay ôm trọn Prem vào lòng. Cậu nhắm mắt, đầu dựa lên ngực anh, nhịp thở chậm dần, êm dịu như sóng biển, mắt lim dim như sắp rơi vào giấc ngủ.
Boun khẽ vuốt mái tóc mềm của Prem, hơi thở anh nhè nhẹ trên trán cậu, đôi mắt nhìn ra mặt biển bạc dưới ánh trăng. “Ngủ đi,” giọng anh trầm ấm, dịu dàng như gió biển thổi vào đêm.
Prem mỉm cười trong giấc ngủ, tay nắm nhẹ bàn tay Boun, như muốn giữ lấy hơi ấm của anh. Boun cúi xuống, hôn lên tóc cậu một lần nữa, rồi nhẹ nhàng kéo chăn mỏng quanh vai Prem để cậu không bị lạnh.
Cả đêm, họ ngồi như vậy Prem ngủ gục trong lòng Boun, còn Boun ngắm trăng, ngắm sao, ngắm từng con sóng vỗ về bờ cát, lòng tràn đầy sự bình yên và hạnh phúc. Ánh trăng lướt trên làn da họ, chiếu lên những nụ cười nhẹ nhõm, những nhịp tim hòa vào nhau, và cả thế giới như chỉ còn lại hai người.
Đêm trăng mật ấy, không cần lời nói, không cần ánh sáng rực rỡ, chỉ cần sự hiện diện của nhau, là đủ để trái tim họ cảm nhận được tình yêu trọn vẹn, ngọt ngào, và an yên tuyệt đối.
Những ngày trăng mật tiếp theo trôi qua chậm rãi, nhưng tràn đầy những khoảnh khắc ngọt ngào và ấm áp khiến Boun và Prem gần nhau hơn bao giờ hết.
Mỗi buổi sáng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa, rọi lên làn da mềm mại của Prem khi cậu vẫn còn say giấc trong vòng tay Boun.
Hoặc họ thường ra bờ biển, chân trần lướt trên cát mịn, cùng nhau nhặt vỏ sò, viết tên nhau trên cát, rồi phá lên cười khi sóng xô trôi mất dấu tay. Prem chạy trước Boun một vài bước, rồi quay lại cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Boun chạy theo, ôm chầm lấy cậu từ phía sau, đặt nụ hôn lên gáy, khiến Prem đỏ mặt nhưng vẫn cười rạng rỡ.
Buổi trưa, họ tìm đến những quán nhỏ bên biển, thưởng thức trái cây nhiệt đới, nước dừa tươi, rồi ngồi dựa vào nhau dưới bóng dừa, Boun kể cho Prem nghe những câu chuyện cũ, những kỷ niệm thời còn nhỏ, trong khi Prem nhón tay vẽ lên bàn tay anh vài nét nguệch ngoạc dễ thương, khiến Boun bật cười, hôn nhẹ lên tay cậu: “Em lúc nào cũng khiến anh muốn bảo vệ.”
Chiều đến, họ thuê một chiếc thuyền nhỏ, chèo ra xa bờ, lặng nhìn mặt trời từ từ lặn xuống biển, nhuộm đỏ cả bầu trời. Prem dựa đầu vào vai Boun, đôi mắt sáng rực niềm hạnh phúc: “Anh… em muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi… chỉ có mình và biển.”
Boun quay sang, mỉm cười, hôn lên tóc cậu: “Anh sẽ giữ mãi khoảnh khắc này… và em cũng sẽ luôn ở bên anh, không rời.”
Đêm xuống, họ lại trở về bờ cát, ngồi sát nhau nghe sóng rì rào, ánh trăng in lên mái tóc, đôi tay luôn quấn chặt lấy nhau. Boun lấy một chiếc chăn mỏng quàng quanh vai hai người, Prem tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt thở dài hạnh phúc: “Anh… em chưa bao giờ cảm thấy bình yên như thế này.” Boun khẽ cười, hôn lên tóc cậu, bàn tay ôm chặt hơn: “Anh cũng vậy… chỉ có chúng ta, chỉ có hạnh phúc này, mãi mãi là của chúng ta.”
Mỗi ngày trôi qua, họ cùng nhau khám phá resort, lặn biển ngắm san hô rực rỡ, chụp những tấm ảnh nhí nhảnh dưới nắng, nấu ăn cùng nhau trong căn bếp nhỏ với những tiếng cười giòn tan. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều trở thành kỷ niệm ngọt ngào, khắc sâu vào trái tim họ. Trăng mật không chỉ là những ngày nghỉ dưỡng, mà là nơi tình yêu được nuôi dưỡng, nơi hai trái tim hòa làm một, nơi mà hạnh phúc trở thành hơi thở, trở thành ánh sáng dẫn lối cho cả hai, bất cứ khi nào họ cần.
Đêm cuối cùng của trăng mật buông xuống, biển lặng im dưới ánh trăng bạc, sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ như vỗ về giấc ngủ của hai người. Boun và Prem ngồi cạnh nhau trên bãi cát, tay trong tay, đôi mắt cùng nhìn về phía chân trời xa xăm nơi ánh sáng trăng phản chiếu lên mặt nước. Prem dựa đầu vào vai Boun, giọng khẽ: “Anh… em sẽ nhớ tất cả… từng khoảnh khắc.”
Boun cúi xuống, hôn lên trán cậu, rồi áp mặt vào mái tóc mềm: “Anh cũng vậy… những ngày này, sẽ luôn là của chúng ta, bất cứ khi nào em muốn nhớ lại.” Cả hai im lặng, để sóng, gió, và ánh trăng khắc sâu mọi kỷ niệm vào tim.
Trong khoảnh khắc ấy, họ không cần lời nói thêm, chỉ cần có nhau, chỉ cần cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhịp tim, ánh mắt dõi theo nhau, và hạnh phúc tràn đầy, bởi trăng mật không chỉ là những ngày nghỉ dưỡng, mà là nơi tình yêu thực sự trở thành vĩnh cửu, ghi dấu trong trái tim hai người, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip