Chương 11: Oán Linh ( 2 )
Ngay khoảnh khắc bị hợp thể oán linh nuốt chửng, Boun cảm giác như bị ném thẳng xuống một cái hố không đáy. Anh không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì. Không có ánh sáng. Không có không khí. Chỉ có một màn đêm đặc quánh và lạnh buốt bủa vây.
Không gian xung quanh như vỡ vụn. Những tiếng động vang lên kéo dài, méo mó — giống như tiếng ai đó đang gào thét, khóc lóc trong đau đớn, nhưng lại bị bóp nghẹt giữa cổ họng. Tiếng rên rỉ ấy không dứt, văng vẳng khắp nơi, khiến đầu óc Boun quay cuồng, choáng váng.
Rồi anh cảm thấy có gì đó đang bò đến gần.
Từ khắp nơi trong bóng tối, hàng trăm bàn tay nhỏ xíu bắt đầu thò ra. Tay trẻ con, lạnh toát, nhăn nheo, móng tay gãy nát, da thịt rách nát. Chúng túm lấy chân, bám vào tay, quấn quanh cổ, kéo anh xuống. Lực kéo không mạnh nhưng nhiều đến mức anh không thể chống lại.
Anh cố vùng vẫy. Cố hét lên. Nhưng cổ họng nghẹn ứ, không phát ra được tiếng nào. Giống như tiếng kêu cứu của anh bị nuốt chửng trong bóng tối, chẳng ai nghe thấy. Anh bị kéo sâu hơn, từng chút một, như đang chìm xuống đáy biển bẩn thỉu và lạnh giá.
Không biết bao lâu trôi qua, cơ thể anh bắt đầu tê dại. Đầu óc mơ hồ. Mắt mở mà chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Chỉ còn cảm giác bị lôi kéo, bị chìm dần vào một nơi tối tăm đến đáng sợ. Nơi đó chẳng có ai ngoài anh, và những linh hồn đáng thương kia.
Tất cả chỉ còn là một mớ cảm xúc hỗn loạn: sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn và… oán hận.
Một khi đã rơi vào đây, có lẽ… sẽ chẳng bao giờ có thể quay trở lại được nữa.
Khi Boun mở mắt lần nữa, anh đứng giữa một khu sân trống rộng lớn, nhưng không phải là sân của hiện tại. Đây là hình ảnh quá khứ — sân sau của trại trẻ mồ côi Everwood, nhưng nhiều năm về trước, khi mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn và đầy sức sống.
Mặt đất không còn nứt nẻ khô cằn mà phẳng lì, được phủ bởi lớp cỏ xanh mơn mởn, mềm mại dưới chân. Bầu trời lúc đó sáng sủa hơn, với ánh sáng dịu dàng của buổi hoàng Hôn nhuộm hồng cả một góc trời. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi nhẹ, mang theo hơi ấm của một ngày bình yên.
Nhưng giữa cái không gian đó, vẫn tồn tại một cảm giác mơ hồ, như một vết thương âm ỉ trong lòng trại. Dù quá khứ đẹp đẽ, nhưng nó cũng mang theo những bí mật, những nỗi đau bị chôn giấu — những ký ức mà thời gian chưa thể chữa lành.
Đám trẻ đứng im lặng trước mặt, thân hình nhỏ bé, tóc tai bù xù, đôi mắt ngây dại hướng về phía Boun. Nhưng trong ánh mắt ấy không hề lóe lên một tia hy vọng nào, cũng chẳng còn dấu hiệu của sự sống động; thay vào đó, chỉ là nỗi đau sâu thẳm, uất ức và tuyệt vọng dâng trào, dồn nén trong từng hơi thở yếu ớt.
Chúng không phát ra tiếng nói, chỉ đứng yên như những pho tượng lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn ấy như khoét sâu vào tâm trí Boun, cố gắng gửi gắm một thông điệp chưa thành lời — một tiếng kêu cứu thầm kín, từ tận đáy lòng, nơi chứa đựng những mảnh ký ức vụn vỡ, bị bóp nghẹt và chôn vùi dưới lớp bụi thời gian.
Boun cảm nhận rõ từng hơi thở nặng nề của quá khứ đang quấn lấy mình, như một chiếc lưới vô hình chầm chậm siết chặt không buông, khiến anh cảm thấy ngột ngạt, khó thở và không thể thoát ra.
Anh đã thật sự bước vào thế giới ký ức u tối của những đứa trẻ — nơi mà từng bi kịch đọng lại như vết thương chưa lành, nơi mọi tội ác chưa từng được tha thứ vẫn âm thầm chực chờ, như một ám ảnh không thể gột rửa. Ở đó, những tiếng khóc nghẹn ngào, những nỗi đau bị chôn vùi sâu thẳm trong tim vẫn không ngừng vang vọng, đợi chờ một người đến lắng nghe, nhưng cũng biết rằng chẳng ai có thể thực sự giải thoát cho họ khỏi những bóng tối ấy.
Cái gọi là “trại trẻ mồ côi” giờ đây chỉ còn là lớp vỏ mục nát, mỏng manh và giả tạo, che giấu một sự thật thối rữa sâu bên trong — nơi mà những nỗi đau, những tổn thương bị giấu kín và bị lãng quên, đang âm thầm ăn mòn tâm hồn những đứa trẻ nơi đó.
Phía sau lớp vỏ bình yên ấy là một địa ngục trần gian không lối thoát, nơi mà thay vì được chở che, những tâm hồn thơ dại lại bị giam cầm và tra tấn một cách tàn nhẫn. Đây không còn là mái nhà ấm áp, mà là nhà tù lạnh lẽo, nơi những đứa trẻ vô tội phải sống trong cô đơn và tuyệt vọng. Nơi ấy trở thành sân chơi đầy ác nghiệt của những kẻ đội lốt con người, gieo rắc đau thương và thắp lên những vết thương không bao giờ lành trong tim các em.
Các bé gái, bé trai — những mầm non chưa kịp biết thế nào là tình yêu thương chân thật — đã bị vùi dập dưới bóng tối tăm tối của nỗi đau, bị đẩy sâu vào những bi kịch không tên, nơi mà ánh sáng của hy vọng dần tắt lịm, chỉ còn lại sự cô đơn, hoang mang và tổn thương khắc sâu trong từng nhịp thở.
Người đứng đầu trại—một kẻ có vẻ ngoài đạo mạo, luôn khoác bộ vest phẳng phiu và giọng nói ngọt như rót mật—thực chất lại là kẻ cầm quyền trong chuỗI tội ác được che đậy tinh vi. Trong mắt người ngoài, hắn là một “người cha” tận tụy, là tấm gương sáng cho những nghĩa cử cao đẹp.
Nhưng sau cánh cửa khóa kín, hắn là kẻ môi giới cho quỷ dữ, là bàn tay bẩn thỉu đưa đẩy những đứa trẻ vô tội vào vòng xoáy nhơ nhuốc mà chúng không bao giờ có thể thoát ra. Là người sắp xếp, chọn lựa, dâng những bé gái non nớt như món đồ chơi cho những “vị khách đặc biệt” – những kẻ giàu có, quyền lực. Những cuộc viếng thăm trong đêm, những tiếng khóc nghẹn bị bóp nghẹt sau bức tường dày, và những đôi mắt vô hồn sau mỗi lần bị gọi đi rồi trở về—tất cả đều bị coi là “bình thường” ở nơi đó. Cấp trên bịt miệng bằng tiền, dùng quyền để xóa dấu vết. Không ai điều tra, không ai chất vấn.
Còn những đứa bé trai — số phận chúng cũng đầy bi thương và tủi nhục không kém. Những đứa trẻ dám chống đối hay không chịu khuất phục ngay lập tức phải gánh chịu những trận đòn tàn nhẫn, những cú roi quất rát da, xé nát thịt, khiến làn da non nớt của chúng đỏ ửng, thậm chí chảy máu. Không chỉ bị bạo hành về thể xác, chúng còn bị bỏ đói đến mức kiệt quệ, mỗi bữa ăn trở thành một cuộc đấu tranh sống còn, khi bụng đói cồn cào và sức lực dần cạn kiệt.
Không dừng lại ở đó, những lời dọa nạt, mắng nhiếc không ngừng vang lên như những lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tâm hồn non nớt của chúng. Nỗi sợ hãi dần biến những đứa trẻ vốn hiếu động, hồn nhiên thành những bóng ma câm lặng, không còn chút sức lực hay ý chí để chống trả, chỉ biết im lặng chịu đựng trong tuyệt vọng, như những con rối bị giật dây bởi bàn tay vô hình của những kẻ tàn ác.
Nếu ai đó dám chống đối hay liều mạng tìm cách bỏ trốn mà bị bắt lại, số phận của họ là một kết thúc tàn nhẫn không thể nào tưởng tượng nổi — sẽ bị giết chết trong im lặng, không một lời van xin được lắng nghe, không một bàn tay nào chạm đến để cứu vớt. Xác những đứa trẻ bị vứt bỏ như rác rưởi, chôn vội dưới gốc cây mục nát ở cuối vườn, nơi rêu phong bám kín, nơi chẳng ai nhớ đến và cũng chẳng ai dám đến gần.
Không một nén nhang, không một lời cầu nguyện, cũng chẳng còn ai giữ lại một chút ký ức nào về những linh hồn bé nhỏ ấy. Những đứa trẻ bị xoá sổ khỏi cuộc đời này một cách lạnh lùng, bị quên lãng như những bóng ma vô danh, chìm đắm trong bóng tối tăm tắp của trại trẻ — nơi mà tiếng khóc yếu ớt của họ không bao giờ được nghe thấy, và cả thế giới dường như đã quay lưng, bỏ rơi những cuộc đời chưa kịp sống, chưa kịp yêu thương.
Số lượng những đứa trẻ bị giết hại, hoặc bị hành hạ đến chết trong âm thầm, không phải là chuyện hiếm gặp — mà là một con số rùng mình, lớn đến mức không ai dám, hoặc không còn đủ sức để thống kê chính xác. Chúng cứ lần lượt biến mất, như thể chưa từng tồn tại, như thể sự sống của một đứa trẻ chẳng đáng là gì trong nơi tối tăm ấy. Sự im lặng phủ lên tất cả, che lấp cả những cái chết oan ức, để rồi từng linh hồn nhỏ bé ấy mãi mãi bị chôn vùi trong quên lãng.
Vì đây là trại trẻ mồ côi — nơi mỗi năm có hàng chục, thậm chí hàng trăm đứa trẻ được nhận vào, rồi cũng từng ấy đứa bị “nhận nuôi” một cách đầy mờ ám — nên chẳng ai thực sự biết rõ có bao nhiêu đứa đã biến mất.
Hoặc, những kẻ quản lý chỉ cần dàn dựng một cái chết trông có vẻ vô tình — một cú ngã cầu thang, một cơn sốt không qua khỏi, một vụ “tai nạn” trong lúc chơi đùa. Chúng dựng hiện trườNg, viết vài dòng báo cáo sơ sài rồi đóng hồ sơ. Thế là xong. Không ai điều tra sâu hơn, không ai đặt thêm câu hỏi.
Bởi vì đây là trại trẻ mồ côi, nơi không cha không mẹ, không người thân đứng ra bảo vệ hay đòi lại công bằng. Những cái chết ấy cứ thế bị nhấn chìm, lặng lẽ và tuyệt vọng, như thể sinh mạng của một đứa trẻ chưa từng tồn tại — chỉ là một bóng mờ, thoáng qua rồi tan biến vào khoảng tối không tên.
Thế nên từng cái chết oan khuất, từng vết thương rỉ máu, từng bóng dáng bé nhỏ biến mất giữa đêm đều bị chôn giấu trong bóng tối. Mọi bằng chứng đều bị xóa sạch, mọi tiếng khóc đều bị vùi lấp, khiến nơi đây dần trở thành một nấm mồ không tên — lạnh lẽo, âm u — dành cho những linh hồn bé nhỏ chưa kịp lớn, chưa kịp biết thế nào là tình yêu thương.
Hắn không phải là người đứng đầu một mái ấm – mà là kẻ cai ngục trong chính địa ngục trần gian này. Dưới bàn tay hắn, những đứa trẻ không được nuôi dưỡng bằng yêu thương, mà bị giam hãm bằng nỗi sợ, bị uốn nắn bằng đòn roi và sự tàn nhẫn. Mỗi bước chân hắn đi qua, không phải là sự che chở, mà là bóng đen của bạo lực và cái chết rình rập.
Nhiều năm trôi qua, những tiếng khóc đã tắt, nhưng oán khí vẫn âm ỉ quẩn quanh, thấm vào từng bức tường, từng viên gạch rêu phong mục nát. Nỗi uất hận của Những linh hồn nhỏ bé bị giày xéo, bị bỏ rơi, không được ai bênh vực hay thương xót… chẳng những không phai mờ, mà còn kết tụ thành oán linh — lặng lẽ, cô độc, tuyệt vọng đến tột cùng.
Chúng không khóc nữa, vì đã quá mệt mỏi. Không gào thét nữa, vì chẳng còn ai để nghe. Chỉ còn những cái bóng mờ nhạt lặng lẽ lướt qua, mang theo khát khao được nhớ đến, được thừa nhận… nhưng mãi mãi chỉ là những cái tên không ai gọi, những cuộc đời chưa từng được sống trọn vẹn.
Boun run rẩy từng cơn, cơ thể như bị đóng băng, ánh mắt anh mờ đục, trống rỗng như kẻ mất hồn. Anh bị cuốn chặt trong vòng xoáy oán khí đặc quánh, nặng nề như lớp bùn máu u ám không thể thoát ra.
Chúng không chỉ bấu víu lấy anh, mà còn kéo lê từng mảnh ký ức rỉ máu, siết chặt từng hơi thở của Boun bằng một sức nặng vô hình, dằn vặt và tra tấn tâm trí anh không ngừng nghỉ. Mỗi nhịp thở đều như đâm sâu thêm vào vết thương chưa lành, khiến nỗi đau lan rộng, xé nát lòng anh thành từng mảnh vụn.
Nỗi buồn ấy không đơn thuần là sự mất mát hay cô đơn — nó là một vực thẳm vô tận của tuyệt vọng, một sự cô độc đến tận cùng mà chẳng ai có thể chạm đến, chẳng ai có thể xoa dịu. Đó là gánh nặng mà Boun phải mang trên vai, một nỗi đau thấm đẫm máu và nước mắt, mãi mãi không thể nguôi ngoai hay quên lãng.
Trong những tiếng thì thầm lạnh lẽo, câu hỏi day dứt vang lên như mũi dao sắc nhọn khoét sâu vào tim Boun: “Tại sao lại là con…?” — lời trách móc thầm lặng, nỗi đau chồng chất không thể nguôi ngoai, khiến lòng anh rạn nứt, vỡ tan thành từng mẢnh vụn.
Mỗi đứa trẻ mang một vẻ kinh hoàng riêng biệt: có bé với khuôn mặt méo mó, rớm máu và ánh nhìn đầy đau đớn; có bé đôi mắt trống rỗng, thẳm sâu như chứa cả biển tuyệt vọng; có bé thì bấu chặt không khí, như sợ mất đi mảnh hồn cuối cùng còn sót lại. Chúng quấn lấy Boun như những mảnh hồn rách nát, dán chặt vào thân thể anh, kéo anh chìm sâu vào vực thẳm của nỗi đau bất tận, nơi mà cả thời gian lẫn hy vọng đều bị vùi dập không thương tiếc.
Một bé gái nhỏ bé, mái tóc rối bù bẩn thỉu phủ ngang khuôn mặt xanh xao, chiếc áo rách tả tơi lộ rõ làn da thâm tím đầy vết thương. Trên lưng em hằn rõ vết dây xích còn tấy đỏ, dấu tích của những trận đòn tàn nhẫn. Tay em run run bấu chặt lấy con búp bê cụt đầu đã bạc màu, như thứ duy nhất còn sót lại để níu giữ chút ít hy vọng mong manh. Em cất giọng yếu ớt, nghẹn ngào:
“Con được nuôi để mua vui cho khách… Bọn họ thích nghe con khóc, thích nhìn con không một mảnh vải…”
Một bé trai với khuôn mặt bầm tím đầy vết thương, ngón tay cụt cụt lở loét, những chiếc răng gãy nham nhở lộ ra khi cậu lết sát vào mặt Boun, nhe răng cười rỉ máu một cách đau đớn:
“Bọn họ bảo con Xấu… nên đánh đập con không thương tiếc, bắt con diễn hài cho họ xem… nếu không, họ bỏ đói con suốt ba ngày liền…”
Một đứa trẻ khác, lưng gù vẹo mãi không thể thẳng lại, đôi mắt trũng sâu hằn lên vết thâm đau thương, giọng nhỏ như gió thoảng nhưng mang theo cả biển uất nghẹn:
“Mỗi lần con khóc, họ nhốt con xuống hầm nước lạnh, nước lạnh buốt thấm tận xương tủy. Đau đớn đến mức con không thể phát ra tiếng khóc, chỉ còn biết nín lặng chịu đựng, học cách... khóc mà không ai nghe thấy.”
"......."
"......."
Hàng trăm, hàng ngàn lời nói oan khuất ấy như những tiếng thở dài từ tận cùng địa ngục, vỡ òa trong không gian lạnh lẽo, vang vọng mãi không ngừng như lời cầu xin vô vọng. Chúng cuốn trôi mọi hơi ấm, kéo theo từng mảnh tâm hồn tan nát, đâm sâu vào ngực Boun như hàng nghìn mũi dao lạnh lùng, làm nghẹn ngào, tê dại và đau đớn tận cùng — một nỗi buồn không lối thoát, vĩnh viễn không thể nguôi ngoai.
Boun gào thét trong cơn đau đớn tột cùng, tiếng hét nghẹn ngào vang lên như tiếng kêu cứu cuối cùng giữa một thế giới đen tối ngột ngạt. Linh hồn anh như bị xé nát, bị lôi cuốn không thương tiếc vào dòng ký ức thối rữa, u ám ấy — nơi mỗi hình ảnh đều ngập tràn máu và nước mắt, là vực sâu của những nỗi đau chưa từng được chữa lành.
Tay chân Boun co giật dữ dội, từng đợt run rẩy trào dâng cuồn cuộn như sóng lớn dội vào từng thớ thịt, từng dây thần kinh. Cơ thể anh không còn nghe theo sự điều khiển, chỉ còn là phản ứng yếu ớt, tuyệt vọng giữa cơn bão cảm xúc tàn khốc. Máu rỉ ra từ khóe mắt, từng giọt đỏ sẫm chảy dài trên gò má tái nhợt, hoà vào bóng tối đặc quánh và nỗi thống khổ vô biên đang dần nuốt chửng lấy linh hồn anh. Trong cơn đau đớn nghẹn ngào ấy, Boun như bị xé toạc khỏi thực tại, rơi tự do vào vực sâu không đáy — nơi chỉ có tiếng khóc thầm và những ký ức nhuốm máu không thể nào xóa nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip