Chương 35: Nếu Yêu Là Sai? ( 2 )
Cái chết của Mhin và Phai nhưng thay vì xót thương, phần lớn chỉ thì thầm, bàn tán, rồi né tránh. Căn hộ nơi họ ra đi bị bỏ trống, cửa sổ đóng kín, đêm nào cũng vẳng ra những tiếng Động kỳ dị. Người ta nói rằng, ngay cả khi đi ngang hành lang, vẫn thấy bóng người ngồi co ro bên trong, vẫn nghe tiếng khóc nghẹn bị bóp chặt trong cổ họng.
Chẳng ai dám đến gần. Chủ nhà thì chỉ muốn dọn sạch ký ức, nhưng nỗi sợ hãi bám rịt nơi đó như vết nhơ không xóa được. Cuối cùng, viện trưởng tìm đến Boun và Prem những dẫn hồn sư còn trẻ nhưng từng nhiều lần giúp linh hồn lạc lối siêu thoát.
Và thế là, trong khi người khác chỉ biết ngoảnh mặt, Boun và Prem tìm đến căn hộ ấy.
Khi cánh cửa kêu rít mở ra, mùi ẩm mốc và máu khô phả ra tức khắc, nặng nề như khói độc, bám vào từng nhịp thở. Căn phòng chật hẹp co rút lại như chiếc hộp giam, khiến cả hai phải rùng mình.
Trước mắt họ, linh hồn của Mhin co quắp trên sàn, cơ thể run rẩy, làn da mờ nhạt phủ đầy những vết bầm tím đỏ ửng dấu tích của những cú đánh, cái tát, những cú đá mà cậu phải chịu từ người khác. Một tay Mhin che mặt, tay còn lại ôm chặt cơ thể, như muốn giữ bản thân khỏi bị phá hủy thêm nữa. Nước mắt trộn lẫn máu khô, rơi xuống tạo thành những vệt đỏ nhạt trên sàn lạnh. Tiếng khóc nghẹn vang lên khản đặc:
“Tụi em… tụi em không muốn chết… chỉ muốn được yêu… như người bình thường thôi…”
Phai đứng phía xa, quay lưng, vai run rẩy trong bóng tối, không dám nhìn ai, cũng không dám đối diện. Cậu cảm nhận nỗi đau ấy len vào từng thớ thịt, từng nhịp tim, như bị bóp nghẹt, nặng nề đến mức không thở nổi.
Prem nhìn hai linh hồn lơ lửng giữa hư vô. Một kẻ co rúm, run rẩy, toàn thân phủ vết bầm đỏ, mắt sưng húp, tay chân trầy xước. Mhin gào khóc trong tuyệt vọng, từng tiếng thở như nhát dao cắt vào tim người sống. Kẻ còn lại quay lưng, vai run rẩy, mắt đỏ hoe, cơ thể đầy vết bầm, trầy xước, như đang gồng mình chịu đựng những cú đánh đã hủy hoại tâm hồn.
Không dao, không máu trên sàn, không bàn tay trực tiếp cầm dao nhưng nỗi đau từ những vết thương do người khác gây ra vẫn đủ để giết chết cả hai.
Chết bởi ánh mắt khinh miệt, lạnh lùng.
Chết bởi những lời giễu cợt, nhạo báng vô hình.
Chết bởi im lặng, bởi sự bỏ rơi, và bởi những cú đánh mà trái tim họ chưa kịp quên.
Ngay cả khi linh hồn trôi lơ lửng, nỗi đau vẫn hằn sâu trong từng thớ hồn, khiến Prem và Boun hiểu rằng cái chết này không chỉ xóa bỏ thể xác, mà còn xé nát tâm hồn, biến những người trẻ thành tro bụi của tuyệt vọng.
Prem lùi một bước, lồng ngực nặng trĩu như bị búa đập. Trong chớp mắt, cậu thấy chính mình ở đó như thể linh hồn mình cũng đã chết một phần.
Bóng mình phản chiếu trên lớp kính xanh xao, méo mó, rạn vỡ.
Cậu quay đầu bỏ chạy. Không còn nghĩ gì nữa. Cầu thang thoát hiểm tối om, từng bước chân vang lên như tiếng phán quyết. Khi đôi chân không còn đứng vững, cậu ngồi phịch xuống chiếu nghỉ, lưng dựa tường lạnh toát.
Và khóc. Không thành tiếng. Chỉ là hai vai run lên từng đợt, như sắp tan ra.
Một tiếng nấc nghẹn bật ra từ cổ họng đang bị bóp nghẹt bởi hàng ngàn cảm xúc không tên. Prem co rúm người lại, vùi sâu mặt vào đầu gối, toàn thân run lên như chiếc lá bị xé nát giữa gió mùa mưa lũ.
Cậu từng nghĩ, yêu một người rồi được yêu lại, được công nhận là điều kỳ diệu nhất đời.
Nhưng không ngờ…
Cái giá của một tình yêu được nhìn nhận lại tàn khốc đến nhường này.
Không phải là nước mắt.
Không phải là hiểu lầm.
Mà là mạng người.
Là những linh hồn bị buộc ở lại ám ảnh, hoang mang, lạc lối giữa hai bờ âm dương.
Prem không biết… bao nhiêu người giống như cậu. Cũng từng yêu một người theo cái cách mà thế giới gọi là “lệch lạc”.
Cũng từng muốn được ở bên, từng muốn sống sót, từng muốn yên ổn dắt tay nhau đi qua đoạn đời khốc liệt này.
Nhưng cuối cùng tất cả chỉ còn lại những mảnh linh hồn rách nát… nằm rải rác trong dòng lịch sử bị xoá tên.
Cái tình yêu mà Prem từng tin là “đẹp nhất”… giờ đây, lại bị chính lòng người bóp méo thành một vết Thương sâu hoắm, không ngừng rỉ máu.
Cậu từng nghĩ tình yêu là thứ có thể cứu rỗi con người.
Giờ thì hiểu rồi nó cũng có thể hủy hoại họ.
Tàn nhẫn, lặng lẽ, như cách ánh sáng rời bỏ một ngọn đèn đang cạn dầu.
Rốt cuộc, đó là tình yêu… hay là một lời nguyền?
Là hạnh phúc… hay chỉ là một khúc ru buồn kéo dài không dứt?
Prem từng tin rằng, chỉ cần yêu đủ chân thành, thế giới này sẽ dịu dàng với những kẻ giống như cậu.
Nhưng không.
Thế giới này chưa bao giờ dịu dàng.
Nó tàn nhẫn, dứt khoát xé toạc mọi ảo vọng, để rồi bỏ mặc cậu một mình lặng lẽ nhặt nhạnh từng mảnh linh hồn rách nát. Của người khác… và của chính mình.
Cậu run rẩy thở dốc, những tiếng khóc như bị bóp nghẹt trong lồng ngực.
Tình yêu hóa ra là một đặc ân.
Và những người như cậu, chưa bao giờ có đặc ân đó.
Prem kẻ dẫn lối cho những linh hồn lạc lối… giờ đây lại lạc mất chính con đường của mình.
Cậu từng níu lấy tay họ, trao họ ánh sáng cuối cùng giữa đêm dài.
Nhưng khi ánh sáng trong cậu vụt tắt…
Ai sẽ dẫn đường cho cậu trở về?
Một vòng tay siết lấy bờ vai đang run rẩy kia. Không vội vã, không ồn ào.
Chỉ là một cái ôm lặng thinh, dịu dàng mà kiên định như một sợi dây neo níu linh hồn sắp vỡ vụn khỏi thể xác.
Một bàn tay lạnh nhưng vững chãi vươn đến, nắm lấy tay Prem. Không cần lời an ủi. Không cần giải thích.
Chỉ là sự hiện diện âm thầm nhưng sống động, như đang nói thay cho tất cả:
“Anh vẫn còn ở đây.”
Vẫn ở đây giữa thế giới mục ruỗng những yêu thương.
Nơi người sống cười trên nỗi đau kẻ khác, nơi người chết hóa thành tro bụi cũng chẳng ai thèm nhớ đến tên.
Anh vẫn ở đây.
Dù trời long đất lở, dù âm dương tuyệt mệnh.
Vẫn ở đây, dẫu trái tim đã lạnh đi một nửa.
Vẫn gắng làm ánh sáng cuối cùng le lói, tàn tạ.
Chỉ để cậu không lạc lối giữa cõi đêm không lối thoát.
Vì nếu anh không ở đây…
Thì ai sẽ đưa cậu đi qua những vách tối tận cùng?
Dẫn Hồn Sư là kẻ thắp đèn cho vong hồn, dẫn lối cho những linh hồn lang thang tìm được nơi về.
Họ cúi xuống trước đau thương của người khác, dang tay ôm lấy những oán hận, thống khổ, dằn vặt… chỉ để đổi lấy một chút bình yên cho những người đã chết.
Thế nhưng, có đôi khi…
Chính họ những người sống, lại không tìm nổi lối thoát cho bản thân mình.
Ngày qua ngày, họ cứu rỗi linh hồn của thiên hạ. Còn linh hồn của chính mình đã mục nát từ bao giờ không ai hay.
Họ lặng lẽ cười với người chết, nhưng không ai thấy, đằng sau nụ cười đó là từng đêm ngã quỵ.
Họ trao cơ hội được siêu thoát cho những kẻ đã buông xuôi.
Còn bản thân lại chẳng có nổi một người để hỏi: "Em có ổn không?"
Người dẫn đường cho linh hồn, rốt cuộc cũng chỉ là một linh hồn lạc lối.
Họ ôm trọn nỗi đau của bao nhiêu người vào trong một trái tim đã rách nát.
Nhưng chẳng ai buồn lắng nghe tiếng trái tim ấy đang vỡ vụn mỗi ngày.
Cho đến một lúc nào đó…
Khi họ gục ngã ngay giữa vầng sáng do chính mình thắp lên.
Khi họ gục ngã trong chính ánh sáng mà họ từng dùng để soi đường cho muôn vàn vong linh… Hoặc họ biến mất không kèn không trống như chính những vong hồn mà họ từng dẫn dắt.
Sẽ còn ai nhớ…
Rằng họ cũng từng là người.
Từng biết đau, từng biết khóc.
Từng chỉ mong có một bàn tay nắm lấy mình giữa bóng tối.
Và đến một ngày.
Sẽ có ai dừng lại, để khóc cho họ một lần?
Không phải với tư cách Dẫn Hồn Sư.
Mà là với tư cách… một con người.
Đã từng sống.
Đã từng đau.
Đã từng khát khao được níu lấy… một bàn tay.
Khi đã tĩnh tâm, Prem mở cửa căn phòng, bước vào. Từng bước chân cậu nhẹ nhàng, nhưng mỗi nhịp lại mang theo một sức mạnh âm thầm, khiến không khí dường như nín thở theo nhịp điệu ấy.
Đôi mắt cậu khẽ rung lên. Sắc màu quen thuộc biến mất, thay vào đó một bên mắt tỏa ánh bạc lạNh, sáng lấp lánh như mặt hồ mùa đông, trong khi bên còn lại ánh lên sắc đỏ mờ nhạt, như than hồng rực dưới lớp tro tàn. Ánh sáng ấy vừa ma mị vừa dịu dàng, như muốn xoa dịu mọi nỗi đau ẩn sâu trong căn phòng.
Prem đặt tay lên trán Mhin, rồi nhẹ nhàng chạm tới Phai. Linh lực run lên từng nhịp, ánh sáng lan tỏa, bao phủ toàn bộ không gian. Bóng tối đặc quánh như bị đẩy lùi, nhường chỗ cho một thứ cảm giác ấm áp, dịu dàng nhưng tràn đầy sức sống.
Hai linh hồn rực lên, như những ngọn nến nhỏ trong gió, ánh sáng chập chờn nhưng kiên định, hòa với nhịp thở của Prem. Từng vết bầm tím, từng nỗi đau do người khác gây ra, từng tuyệt vọng, từng cô đơn… dường như được nâng lên, dịu lại dưới ánh sáng bạc-đỏ, vừa chữa lành, vừa ghi dấu sức mạnh của lòng thương và linh lực.
Căn phòng vẫn im lặng, nhưng trong tĩnh lặng ấy, Prem mang đến một sự an ủi sâu sắc, khiến mọi nỗi đau không còn bị bỏ lại trơ trọi, mà được vỗ về, ôm ấp, như muốn nói rằng, dù đã từng tuyệt vọng, vẫn luôn có ánh sáng để bấu víu.
Mhin quay sang Phai lần cuối, đôi mắt ngấn lệ mà vẫn ánh lên sự dịu dàng:
“...Nếu có thể sống lại... anh vẫn muốn được nắm tay em.”
Lời thì thầm mỏng manh như một sợi khói, nhưng lại mang sức nặng chạm đến tận đáy lòng.
Phai im lặng rất lâu, đến khi ánh sáng bạc-đỏ từ mắt Prem phủ kín thân tHể, y mới run run cất giọng lần đầu, khàn khàn như chứa cả một đời nén nhịn:
“Không phải em không muốn sống… chỉ là, không ai cho em được sống theo cách em muốn.”
Đôi bàn tay Prem khép chặt, linh lực rung lên, run rẩy hòa theo tiếng niệm chú khe khẽ, từng câu từng chữ như những giọt sương rơi xuống bóng tối:
“— Hồi quy bản nguyên, tịnh hóa linh hồn. Đau thương tan biến, u minh khai sáng…”
Âm thanh không lớn, nhưng lan ra khắp căn phòng, cuộn vào từng khoảng không, nâng lấy hai linh hồn mỏng manh như cánh hoa cuối mùa. Bóng tối vốn dày đặc bắt đầu tan chảy, từng mảnh vụn rã ra như tro bụi trong gió.
Ánh sáng dần bao lấy Mhin và Phai. Cả hai không còn run rẩy, không còn bị xiềng xích bởi những lời dè bỉu hay ánh nhìn khắc nghiệt. Họ nhìn nhau lần cuối, đôi mắt lấp lánh như soi thấy được tự do ngay trước mặt.
Trong giây phút ấy, Mhin mỉm cười, còn Phai khẽ gật đầu. Ánh sáng bạc-đỏ vỗ về, cuốn lấy họ như một vòng tay dịu dàng, rồi dẫn đi giữa miền sáng thuần khiết.
Không còn vết thương, không còn tiếng khóc. Chỉ còn lại sự bình yên, như thể hai ngọn nến nhỏ vừa hợp thành một vầng dương ấm áp.
Và khi ánh sáng cuối cùng lịm tắt, Prem khụy gối xuống. Nước mắt cậu lăn dài, hòa vào đất lạnh. Cậu không khóc vì mất mát, mà khóc vì cuối cùng, họ đã thật sự được giải thoát.
Prem vẫn ngồi đó, bàn tay run run còn vương hơi sáng, đôi mắt đỏ hoe vì những giọt lệ không thể ngừng chảy. Không gian đã trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo sau khi hai linh hồn rời đi.
Boun bước đến, im lặng quỳ xuống trước mặt cậu. Anh không nói gì ngay, chỉ đưa tay phủ lấy bàn tay nhỏ đang run rẩy kia, siết lại thật chặt. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, chậm rãi, chắc nịch, như kéo Prem trở về khỏi cơn trống rỗng vừa nuốt chửng lấy cậu.
“Em đã làm đủ rồi, Prem.” – giọng Boun trầm thấp, khàn đi nhưng dịu dàng hiếm thấy: “Không ai trên đời này có thể cứu họ tốt hơn em vừa làm đâu.”
Prem cắn môi, nước mắt vẫn lăn dài. “Nhưng em… em vẫn thấy đau, Boun. Họ muốn sống, nhưng cả đời lại không được phép sống như mình muốn…”
Boun kéo cậu vào lòng, để đầu Prem tựa lên vai anh. Anh siết cậu chặt hơn một chút, giọng cứng cỏi mà cũng nghẹn ngào:
“Đau là vì em biết thương người. Đau là vì em không vô cảm. Nhưng chính điều đó mới làm em khác biệt, mới khiến họ ra đi trong yên bình. Đừng tự trách. Em khóc đi… anh sẽ ở đây, không đi đâu cả.”
Hơi thở Boun phả lên tóc Prem, ấm nóng và kiên định. Trong vòng tay ấy, mọi run rẩy dần tan, chỉ còn tiếng nức nghẹn lẫn với nhịp tim đều đặn. Lần đầu tiên sau bao nhiêu lần đối diện cái chết, Prem cho phép mình gục xuống, để những giọt lệ rơi tự do trong vòng tay anh.
Prem run rẩy trong vòng tay anh, khóc nghẹn đến mức cả cơ thể mềm nhũn, bấu chặt lấy anh như thể nếu buông ra, cậu sẽ tan biến vào hư vô. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống, Boun cảm giác như nó đang khắc thêm từng vết nứt vào tim mình.
Anh cúi đầu, đặt môi lên mái tóc ướt đẫm của cậu, nhưng hơi ấm kia chẳng đủ để cứu rỗi linh hồn đang rã rời. Trong khoảnh khắc, ý nghĩ cay độc trào dâng như dao cắt: “Chính mày… chính mày mới là oán linh lớn nhất đời em ấy.”
Boun biết rõ Prem là “người được chọn”, một dẫn hồn sư vốn mang sứ mệnh từ khi sinh ra. Nhưng nếu không có anh… có lẽ Prem vẫn có thể trì hoãn định mệnh ấy, vẫn có thể sống một đời bình thường lâu hơn, vô tư, hồn nhiên. Chính anh, kẻ mang danh “người thầy”, lại là kẻ nhẫn tâm mở toang cánh cửa tối tăm, kéo Prem vào thế giới máu lạnh và oán khí.
Nếu không có anh, Prem đã không phải chứng kiến cảnh sinh tử, không phải nghe những tiếng khóc xé tim, không phải ngồi nức nở đến nghẹt thở như lúc này. Anh đã tự tay đặt cả gánh nặng trời định lên vai cậu, mà bản thân thì lại bất lực, không thể gánh thay.
“Anh sai rồi…” — Boun thì thầm, giọng khản đặc, như vỡ vụn ngay trong lồng ngực. — “Bi kịch lớn nhất đời em… chính là gặp anh. Nếu không có anh, em có thể sẽ không đau đến mức này.”
Lồng ngực anh co thắt từng hồi. Vòng tay ôm lấy Prem siết lại, tuyệt vọng như muốn giam giữ cậu khỏi thế giới ngoài kia. Nhưng càng ôm, Boun càng thấy mình độc ác: anh vừa là nơi dựa duy nhất, vừa là xiềng xích khóa chặt cuộc đời Prem.
Anh từng nghĩ mình sẽ là chỗ dựa vững chắc, là người dẫn đường. Nhưng giờ đây, Boun chỉ thấy bản thân như kẻ đã hủy hoại tuổi trẻ trong sáng của cậu, biến một đứa trẻ lẽ ra chỉ nên biết cười thành kẻ mang đôi mắt đầy ám ảnh.
Ý nghĩ buông tay thoáng hiện, nhưng lại tắt ngấm ngay tức khắc bởi Boun biết, nếu không có Prem, chính anh mới là kẻ không còn lý do sống.
Và cái mâu thuẫn ấy vừa muốn giữ chặt, vừa muốn trả tự do đang giết dần giết mòn anh từ bên trong, từng nhịp tim như bị xé nát bởi chính tay mình.
Prem vẫn úp mặt vào vai anh, khóc đến khản cả giọng, run bần bật như một đứa trẻ. Boun ôm cậu siết chặt, gương mặt vùi vào mái tóc rối bời kia. Anh cắn mạnh môi đến bật máu, cố nuốt xuống cơn nghẹn đang dâng lên tận cổ.
Trong đáy mắt anh, từng làn nước nóng hổi chực trào ra. Mí mắt run lên, chỉ cần nhắm lại một khắc thôi, nước mắt sẽ tuôn thành dòng. Nhưng Boun không cho phép. Anh không thể để Prem thấy mình gục ngã. Nếu cậu ngẩng lên, bắt gặp anh cũng khóc, chẳng phải nỗi đau sẽ càng nặng thêm sao?
Anh hít một hơi thật sâu, ép nước mắt chảy ngược vào trong, để cơn đau ấy tự đâm xé lồng ngực. Bả vai anh run khẽ, nhưng nhanh chóng siết chặt cậu hơn, che giấu rung động nơi đáy lòng bằng cái ôm tưởng chừng kiên định.
“Ổn rồi… có anh đây.” — giọng anh khàn đặc, run rẩy, nhưng vẫn gắng giữ vững như một lời thề.
Trong bóng tối đặc quánh oán khí, Prem chẳng thấy được gương mặt anh lúc này gương mặt đã méo mó vì nghẹn ngào, đôi mắt hoe đỏ nhưng kiên quyết không để một giọt lệ rơi. Boun chỉ cho phép mình đau, chỉ cho phép mình rạn vỡ, khi Prem không nhìn thấy.
Anh thà để tim mình rỉ máu, còn hơn để Prem thêm một lần gục ngã vì đôi mắt yếu đuối của anh.
Sau cơn khóc dài, đôi chân Prem mềm nhũn, gần như chẳng còn sức. Boun lặng lẽ vòng tay qua vai dìu cậu đi, từng bước nặng nề vang lên trong hành lang ẩm thấp phủ kín mùi máu tanh. Ánh đèn tuýp chập chờn trên cao, lúc sáng lúc tối, soi bóng hai người chồng lên nhau run rẩy nhưng kiên định.
Prem dựa vào ngực anh, đôi mắt vẫn đỏ hoe, hơi thở dồn dập. Boun cúi xuống, vừa dìu vừa áp chặt cậu sát hơn, để mỗi nhịp bước của Prem hòa cùng nhịp tim anh. Trong khoảnh khắc ấy, họ chẳng cần nói một lời chỉ cần cảm nhận được, cả hai đang chống chọi với thế giới này cùng nhau.
Nhưng trong lòng Boun, nỗi đau vẫn âm ỉ. Anh biết rõ, con đường trước mặt họ không có chỗ cho sự bình yên: còn oán linh, còn chết chóc, còn những tiếng kêu tuyệt vọng đêm này qua đêm khác. Prem đã khóc hôm nay… và chắc chắn sẽ còn khóc nhiều lần nữa. Đó là số phận nghiệt ngã không ai có thể thay đổi.
Thế nhưng, chính khi nhìn thấy Prem run rẩy mà vẫn cố gắng bước tiếp, Boun lại nhận ra: tình yêu vốn chưa bao giờ là sai trái. Thương ai, yêu ai… không phải điều có thể định đoạt bằng giới tính hay định kiến. Thứ duy nhất cần để tin vào, chính là trái tim mình.
Nếu thế giới này phủ nhận, anh sẽ chống lại cả thế giới.
Boun nghiêng mặt xuống, thì thầm bên tai cậu:
“Em còn anh. Dù phía trước có tối đến đâu, anh cũng không để em đi một mình.”
Prem khẽ ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt ngập lệ nhưng thấp thoáng một tia sáng yếu ớt. Nụ cười mệt mỏi hiện ra, run rẩy mà vẫn kiên cường. Boun đáp lại bằng ánh nhìn đau đớn nhưng đầy quyết liệt, như muốn khắc sâu vào tận xương máu lời hứa kia.
Cả hai dìu nhau đi xuyên qua hành lang dài, biết rõ phía trước là vực thẳm, là bi kịch. Nhưng chỉ cần bàn tay vẫn siết chặt lấy nhau, thì ngay cả trong bóng tối cùng cực, họ cũng sẽ tự tìm thấy một tia sáng cho riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip