ELNAY: Chap29
Anh sau đó nhấc máy gọi cho Fluke "alo"
"Fluke à cậu bây giờ biết Prem ở đâu không?"
"Cậu bây giờ còn hỏi nó ở đâu à, cậu làm mọi việc ra như thế mà còn hỏi đến cậu ta"
"Tôi xin cậu đấy"
"Tôi không biết" auu đó Fluke cúp máy ngang đi.
Anh vội vã lấy xe chạy qua nhà mẹ mình, nhấn chuông inh ỏi trước nhà, giúp việc ra mở cửa "cậu chủ..." không để nói hết câu anh liền xông vào nhà "Mẹ à!"
"Con tới đây làm gì?"
"Mẹ à em ấy đâu rồi?"
"Ai chứ?"
"Là Prem, em ấy đâu?"
"Con hỏi đến thằng bé làm gì, con hành hạ thằng như thế chưa đủ à?"
"Con xin mẹ"
"Hư...con bây giờ nhớ ra mọi chuyện thì cũng đã quá muộn rồi, thằng bé không có ở đây, con về đi"
"Em ấy ở đâu cơ chứ" anh đau đớn, tại sao mình lại ngu nguội đến thế cơ chứ, trong đầu anh liền chợt nảy ra một suy nghĩ, chính là ở đấy, anh vội vã liền rời khỏi nhà lái xe đến nhà cậu, nhấn chuông liên tục mẹ cậu bước ra "cháu là ai vậy?"
"Là con Boun đây, bác nhớ không?"
"Boun sao???"
"Vâng bác à Prem có ở nhà không?"
"Thằng bé đang trên phòng, nó sốt cao lắm"
"Bác cho con lên gặp em ấy được chứ"
"Thằng bé đang sốt cao lắm cháu bữa sau hẵng đến"
Lý do mà bà không cho anh vào là do là cậu kêu, cậu hiện tại không muốn gặp anh, cậu bây giờ thật sự sợ anh, sợ anh lại phải đánh đập, hành hạ, làm nhục mình một lần nữa, bao nhiêu đó là đủ lắm rồi.
"Con xin bác" anh quỳ thẳng xuống xin bà mở cửa.
"Nhưng...ta..."
"Anh về đi" cậu từ trong nhà đi ra lạnh lùng nhìn anh nói.
"Prem..Prem anh thật sự xin lỗi em nói chuyện với anh một chút được không, anh nhớ ra rồi"
"Anh nhớ ra thì sao, anh nhớ ra rồi thì anh tới đây để xin lỗi tôi là xong à, sao anh không nhìn lại những gì mà anh đã làm với tôi xem"
"Anh xin...xin lỗi em" anh mấp máy nói câu xin lỗi cậu, trong lòng mong cậu sẽ tha thứ cho mình. "Em nói chuyện với tô idducojw không, một chút thôi cũng được"
"Tôi không có chuyện gì gì để nói với anh, phiền anh về cho"
"Không nếu em không đồng ý thì anh sẽ quỳ mãi ở đây cho tới khi em chịu nói chuyện với anh"
"Vậy thì tùy anh, mình vào nhà thôi ạ"
Nói rồi cậu cùng mẹ mình đi vào trong, còn anh cứ mãi quỳ ở trước cổng, đã 1 tiếng trôi qua anh vẫn cứ quỳ ở đấy, Prem kéo nhẹ rèm cửa ra để xem, trong lòng mặc dù rất đau và khó chịu khi thấy anh như vậy nhưng lý trí mách bảo rằng mình nhất định không được xuống. Rồi trời bắt đầu chuyển mưa, anh vẫn ở đấy bây giờ người anh đã ướt nhèm nhẹp, anh nói "hư... mày đáng bị thế mà, em ấy đã dành ra thanh xuân của năm chờ đợi mày, còn mày lại vì hận thù mù quáng mà làm thế với em ấy đến thế, mày đáng lắm Boun à"
Cơn mưa đã trôi qua gần 30 phút, mưa ngày cành lớn, thời tiết ngày cành lạnh hơn, nhưng anh vẫn mặc kệ cứ quỳ mãi ở đấy, không nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Cậu trong phòng rất sót ruột, không chịu dược nữa cậu liền với lấy cây dù đi ra ngoài "này anh đứng dậy đi"
"Em...em cuối cùng...cũng chịu nói chuyện với anh rồi à" anh mỉm cười sau đó ngất lịm đi vì do dầm mưa quá lâu, cậu hốt hoảng dìu anh vào nhà, đặt anh lên sofa, cậu đành nhắm mắt thay đồ cho anh, sau đó lấy khăn nhúng nước ấm đắp lên trán cho anh hạ sốt, anh hiện tại đang sốt rất cao, miệng cứ lẩm bẩm "Prem à, anh thật sự xin lỗi, đừng rời xa anh mà"
Cậu nghe xong, nước mắt cậu rơi xuống, cậu là thật lòng yêu anh, nhưng lương tâm cậu mách bảo rằng mình đừng nên dễ rung động đến thế.
Sau đó cậu để anh ngủ trên giường còn cậu thì lại sofa ngủ. Nữa đêm anh tỉnh dậy, nhìn xung quanh khung cảnh rất khác thường, đây không phải phòng anh bỗng anh nhìn sang, là cậu, cậu đang nằm trên sofa, anh nhẹ nhàng bước xuống đi nhẹ đến bên cậu, anh lấy tay vuốt nhẹ tóc cậu ra, nhìn những vết thương trên người cậu anh thật sự muốn giết chết đi chính mình, cũng chỉ vì sự ngu nguội của bản thân. Sau đó anh cũng nằm xuống kế bên cậu. Sáng tầm 5h cậu dậy trước anh, xoay mặt qua hiện tại bây giờ hình ảnh của anh đang phóng đại trước mặt mình, tim cậu đập rất nhanh, nhưng cậu cũng đã gạt bỏ đi ý nghị ấy, nhẹ nhàng đứng dậy nhìn anh nói thầm trong lòng "Boun Noppanut Guntachai! Tội hận anh và cũng yêu anh, tạm biệt!" sau đó cậu thay đồ rồi rời đi, lấy máy bấm một dãy số "alo"
"Cậu đến đi"
"Mình tới ngay" không ai khác là Narong, anh hiện tại là đang giúp cậu cho việc trả thù Boun.
Cậu sau đó viết một lá thư để lại cho mẹ mình "con sẽ sang Mỹ định cư một thời gian, mẹ đừng lo cho con, con sẽ sớm về thôi. Mẹ đừng nói với Boun là con đi Mỹ. Mẹ ráng giữ gìn sức khỏe nhé."
Tầm 10 phút sau có một chiếc xe dừng ở trước cổng, cậu đi ra bước lên xe, xe lăn bánh chạy thẳng tới sân bay "này cậu đi cẩn thận đấy, mình xử lý chuyến hợp tác này xong mình sẽ sớm qua với cậu, nhà và vật dụng cần thiết đã có đủ ở bển, qua tới bển sẽ có người đón cậu"
"Được rồi, cảm ơn cậu, mình đi đây, tạm biệt"
"Giữ gìn sức khỏe nhé!"
Cậu cười mỉm say đó quay lưng bước đi, trải qua hàng giờ bay cuối cùng cũng đã tới, cậu bước ra khỏi sân bay thì có người đi đến "cậu là Prem phải không ạ?"
"Là tôi"
"Vâng mời cậu lên xe để chúng tôi đưa cậu về nhà ạ"
"Được" sau đó cậu đi theo người đàn ông trung niên ấy lên xe, tầm 30 phút sau sẽ dừng lại ở một ngôi nhà rộng lớn, khang trang. Cậu bước xuống uể oải vươn vai.
"Mời cậu vào nhà"
Cậu đi vào nhà, liền có người ra chào hỏi "chào cậu chủ"
"Mọi người cứ gọi cháu là Prem được rồi ạ" cậu thân thiện nói, rồi sau đó việc nấy làm, cậu được quản gia dẫn lên phòng của mình "đây là phòng của cậu"
"Vâng cảm ơn bác"
"Vâng, đó là bổn phận và trách nhiệm của tôi"
Rồi cậu đi vào, căn phòng rộng gấp mấy lần phòng của cậu, đầy đủ tiện nghi. Cậu thích thú lấy đồ đi tắm rồi nhảy nằm lăn lộn trên giường.
Còn về phía anh, sau khi thức dậy không thấy cậu, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi liềm đi tìm cậu. Anh chạy xuống nhà dưới thấy mẹ cậu liền hỏi "Prem đâu rồi ạ?"
"À thằng bé đi chơi rồi, con cũng mau vscn đi rồi xuống đây ăn"
"Dạ thôi, bác ăn đi ạ, cháu có việc phải về, xin lỗi vì đã phiền bác đêm qua"
"À không sao không sao, con về cẩn thận nhé" sau đó anh đi vệ sinh rồi ra xe chạy thẳng về nhà mình.
Ôiiiiii cảm thấy mình thật chăm, chap này Ú viết trong lúc Ú thất tính tự tử đu dây điện nên có phần nhạt nhẽo, dở quá mọi người đừng chê, chê cái Ú buồn Ú đu dây diện là điện giật tê tê chết từ từ đó. Ai đó cute đáng iu hãy cmt nhận xét để Ú có động lực viết đi ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip