CHƯƠNG 12: EM HỨA ĐẤY

"Em không có gì muốn hỏi tôi ư?"

Prem nhìn Boun, trông anh của lúc này với bóng lưng nhỏ bé, cô độc như sắp bị nhấn chìm bởi con sóng khi nãy tựa hai người hoàn toàn khác. Anh càng cố tỏ ra bình thường, cậu lại càng cảm thấy lo lắng bởi sự dồn nén nào cũng đều chắc chắn dẫn tới một kết cục bùng nổ, tan vỡ và cuối cùng tự hủy hoại chính mình. Anh có thể không để tâm tới bản thân ra sao nhưng cậu thì khác. Cảnh tượng đáng sợ vừa rồi cậu chẳng thể nào quên. Theo thời gian, cậu thật sự đã coi anh như một người bạn, một người anh, một người quan trọng. Cảnh tượng người thân thiết ra đi ngay trước mắt mình quả thực quá đỗi ám ảnh.

Cả hai đứng trên ban công có tầm nhìn hướng ra biển. Những cơn gió mang hơi muối lùa vào mái tóc anh và cậu như từng cái vỗ về, trấn an lòng người từ mẹ thiên nhiên.

"Em đương nhiên có rất nhiều câu hỏi. Nhưng nếu anh không muốn nói, em sẽ không ép."

Cậu từng nói sẽ chờ anh, vì vậy Prem sẽ không vội vã, sẽ không hấp tấp mà phá hỏng đi sự tin tưởng khó khăn lắm cậu mới có được từ anh. Boun yên lặng hồi lâu. Anh nhắm đôi mắt lại ngăn cản những phỏng đoán, tìm tòi, khám phá anh từ Prem. Cuối cùng, khi Prem ngỡ không khí yên lặng này sẽ tiếp tục kéo dài trong nhiều giờ một cách vô vọng thì chính Boun lại là người bất ngờ phá vỡ nó.

"Tôi từ khi còn bé đã rất thích nghe chuyện cổ tích. Là một đứa trẻ ngây thơ, bình thường như bao đứa trẻ khác."

Prem không giấu nổi sự ngạc nhiên. Từ trước tới giờ Boun chưa bao giờ kể về chính anh cho cậu chứ đừng nói gì tới quá khứ ám ảnh cả cuộc đời ấy. Vậy mà giờ anh lại bắt đầu chia sẻ một góc của bóng tối cho cậu.

Trong vô thức, Prem siết chặt thanh sắt lan can dưới tay. Cậu cố gắng kiềm chế hơi thở có phần gia tốc của mình, sợ rằng chỉ một tiếng thở thôi cũng đủ phá hỏng bầu không khí lúc này.

"Niềm vui lớn nhất với tôi lúc ấy có lẽ là việc được mẹ xoa đầu, vỗ về, kể cho nghe những câu chuyện cổ tích. Và "Nàng tiên cá" là câu chuyện cổ tích tôi nhớ nhất, nó làm tôi mơ mộng về biển, muốn chạm vào biển và được biển ôm ấp, bảo bọc."

Boun vươn bàn tay ra phía xa như vuốt ve mặt biển dài chạy tít tắp đến chân trời.

"Tôi đã từng cảm thương rất nhiều cho nàng tiên cá trong câu chuyện ấy nhưng mẹ tôi lại khác. Bà cười nhạo phần yếu đuối, viển vông đó. Em có biết bài học bà dạy tôi từ câu chuyện cổ tích thần tiên này là gì không?"

"...Em không đoán được."

"Đó là cái giá phải trả khi mơ mộng những điều vốn không thuộc về mình." – Boun dừng một chút trước khi nói tiếp – "Nàng tiên cá dại khờ đã phạm một lỗi lớn khi đem lòng yêu say đắm chàng hoàng tử khác biệt hoàn toàn với nàng. Hai người sinh ra trong hai thế giới, hai thân phận, hai chủng tộc, làm sao có thể đòi hỏi một kết cục có hậu cho sự khác biệt, tương phản quá lớn ấy?"

"..."

"Em không thấy nàng tiên cá thật ngốc sao?"

"Em không nghĩ vậy...Câu chuyện "Nàng tiên cá" mà em biết không phải như anh nói."

"..."

"Với em, tình yêu của nàng tiên cá không phải là một tình yêu lãng phí và ngu ngốc. Đó là một tình yêu cao cả, giàu sự hi sinh. Dù thế nào thì yêu và dám yêu không phải rất dũng cảm sao? Dẫu cho có tan thành bọt biển thì nàng cũng vẫn tồn tại dưới dạng thức đẹp đẽ nhất trong thế giới của nàng. Nàng đã yêu hết mình, sống hết mình và rồi ra đi không chút nuối tiếc."

"Nhưng có một sự thật không hề thay đổi: cả hoàng tử và nàng tiên cá đều quá khác biệt."

"Vậy anh có nhận ra không, tình yêu của họ là tình yêu đến từ một phía."

"Ý em là gì?"

Boun xoay người đối diện với cậu. Prem chỉ vào mình rồi lại chỉ vào trái tim anh.

"Trong một mối quan hệ dù là tình yêu hay bất cứ một loại tình cảm nào khác, nếu không đến từ hai phía thì không thể lâu bền. Em luôn hướng về anh, như hướng dương hướng về mặt trời. Vậy còn anh thì sao? Anh có tình nguyện trở thành mặt trời, tỏa nắng về phía em không?"

Boun ngạc nhiên nhìn cậu. Anh luôn biết Prem vẫn chờ anh, chờ ngày anh thực sự tin tưởng mở lòng với cậu, chỉ là chưa bao giờ anh nghĩ cậu sẽ thẳng thắn như thế.

"Em thẳng thắn thật đấy." – Anh thừa nhận điểm này mình không thể làm được.

"Em lúc nào cũng luôn thành thật với anh mà." – Cậu vỗ vai anh một cái rồi cười lên rạng rỡ - "Nàng tiên cá hay hoàng tử, anh hay em, tất cả mọi thứ thuộc về thân phận, thế giới đâu có quan trọng? Vấn đề nằm ở trái tim có muốn trao đi sự chân thành hay không mà thôi."

"Vậy nếu anh nói những thứ ấy...quá khứ của anh...Anh đều không có cách nào để quên đi thì sao?"

Prem nhìn thấy một tia cười giễu cợt lướt qua trong đôi mắt anh. Quá khứ với anh luôn là gông cùm, xiềng xích và vết sẹo không thể xóa bỏ. Nhưng cậu có thể cùng anh gánh nó.

[Vậy nếu người đó không phải cậu thì sao?]

Prem giật mình nhận ra từ trước tới giờ cậu chưa từng đặt Boun vào trong một mối quan hệ yêu đương với một ai.

Nhỡ đâu người cùng anh đồng hành tiến về phía trước không phải là cậu?

Một ngày kia sẽ có một cô gái nắm lấy tay anh. Cả hai người họ cùng hướng về ánh sáng.

Còn cậu thì sao?

Prem cảm thấy trái tim kì lạ bỗng hẫng lên một nhịp. Cậu vỗ vỗ lên ngực bình ổn trái tim kì quái của mình.

"Em sao thế?"

Đôi mắt u buồn có nét dịu dàng rất riêng của Boun lúc này lại là thứ Prem không dám đối mặt. Bao nhiêu ngôn từ cứ thế trôi tuột đi. Cậu ngập ngừng cúi đầu xuống:

"Không quên được thì cùng đồng hành với nó thôi...Có em mà..."

Ba chữ cuối cứ nhỏ dần nhỏ dần. Tự tin trong cậu thoáng chốc lung lay và trái tim thì tràn đầy những cảm xúc khó chịu. Nó là gì chính Prem cũng không thể gọi tên.

Boun bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười. Tại sao anh lại chia sẻ những thứ như thế với cậu chứ? Là do ánh mắt hiếu kì, rực sáng, nửa muốn nửa đè ép không được hấp tấp dọa anh "sợ" của cậu sao? Cậu nhóc dường như luôn rất tự tin về sự kiểm soát, thấu hiểu người khác của mình, nhưng chính anh cũng là một người từng sống vì ánh mắt của người khác, sao có thể không nhìn thấu cậu?

"Đi dạo một chút không?"

"Dạ?"

"Làm em buồn rồi. Đi dạo với em chút. Bồi thường cho em."

Hoàng hôn chiếu lên thân hình anh một màu dịu dàng, mềm mại. Hiếm khi nào Prem thấy nỗi buồn trong anh lại nhạt đi đến thế, cậu như bị hút hồn, cứ thế lẽo đẽo cạnh anh. Cả hai chẳng nói gì, chỉ có dấu chân một to một nhỏ sóng đôi bên nhau rồi dần mờ nhạt, biến mất sau những cơn sóng tràn bờ.

Boun hướng tầm mắt mình về phía khung cảnh gia đình nhỏ ba người đang chơi đùa vừa xuất hiện trong tầm mắt. Đứa bé cười rộ lên, mái tóc buộc gọn gàng của bé tung bay trong gió trời. Còn người cha, người mẹ thì đang dỗ bé, chơi đùa làm bé vui. Cảnh tượng ấy hồn nhiên, ấm áp, là điều rất đỗi bình thường nhưng với Boun thì chỉ là sự mơ mộng và ao ước.

Prem thấy bước chân anh chậm lại. Đến khi anh tụt sau cậu một bước, cậu mới tỉnh lại từ mê mang khi nãy. Nghe tiếng cười của gia đình gần đó, cậu ý thức được tình huống lúc này. Prem tiến đến, chạm nhẹ vào vai anh, vỗ vỗ mấy cái thật khẽ. Chỉ có vậy lại giống như một sự an ủi, thấu hiểu.

Boun chưa kịp nói gì với Prem, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi. Bằng một cú kéo mạnh, cả hai loạng choạng ngã về phía trước. Một trái dừa trong chớp mắt rơi xuống nơi Boun vừa đứng, nếu cậu không nhanh nhẹn kéo anh thì có lẽ đầu anh đã hứng trọn cú rơi ấy. Nhưng cũng vì vậy mà Prem ngã ngồi trên đất, còn anh thì chống lên người cậu.

"Aiya..."

Prem kêu lên khe khẽ khi nhấc tay ra khỏi lớp cát. Lòng bàn tay cậu vậy mà bị vài mảnh vỏ sò cứa ra chảy máu, có mảnh vẫn còn đang ghim trong da thịt.

"Em bị chảy máu rồi."

Boun nắm lấy bàn tay cậu. Anh thật sự nghiêm túc mà nhẹ nhàng rút mảnh sò ra rồi kéo cậu đứng dậy tiến về một hàng bán nước gần đó. Boun mua một chai nước rồi rửa vết thương cho cậu, từ trong túi, anh lại lấy ra một chiếc khăn tay. Cứ như thế, trong thoáng chốc, bàn tay cậu đã được băng bó xong.

"Anh thành thạo thật đấy."

Prem trố mắt nhìn người con trai đang nửa quỳ gối trước cậu. Anh lừ cậu một cái không hiểu sao khiến Prem chột dạ.

[Anh ấy giận à? Hình như mình đâu làm gì sai?]

"Lần sau..." – Boun thở dài một tiếng – "Những việc làm mình bị thương như này, em đừng làm."

"Nhưng em nói sẽ bảo vệ anh mà?"

"Điều ấy không đồng nghĩa với việc khiến em chịu đau thay tôi."

Boun nghiêm túc nhìn cậu. Ngón tay anh khẽ miết lấy bàn tay cậu và đôi mắt hỗn loạn chồng chất vẻ bi thương, tội lỗi. Anh cúi đầu để tóc mái che đi đôi mắt mình.

"Tôi không muốn ai vì mình mà tổn thương nữa. Nhất là em..."

Nỗi ám ảnh có người vì mình mà bị thương, bị tổn hại ngập tràn trong tâm trí anh. Người này vì anh vậy mà đã bị thương. Lúc trước đâu phải cậu chưa từng bị thương trong những trận đánh nhau, nhưng lần này cảm xúc ở anh thay đổi hẳn.

Lần đầu tiên sau nhiều năm liền cô đơn, anh biết đến thứ được gọi là sợ hãi. Trước cái chết, anh không sợ. Biển lớn nuốt chửng anh, anh không hề chùn bước. Vậy mà chỉ riêng con người này lại gọi về trong anh nỗi sợ nguyên thủy.

Giây phút ấy, Boun nhận ra sự quan tâm, lo sợ này không phải hoàn toàn xuất phát từ nỗi ám ảnh trong quá khứ mà còn pha trộn những cảm xúc khác thường. Anh rất sợ. Anh không muốn cậu bị thương.

"Anh đừng giận." – Prem bối rối gãi đầu.

"Tôi không giận...Tôi chỉ là có chút sợ hãi..."

"Anh...lo cho em sao?"

Prem ngạc nhiên đến mức mắt cậu mở lớn nhìn trân trân vào anh. Chỉ thấy Boun vò nhẹ mái đầu cậu:

"Ừ, lo cho em."

"Anh, anh...vậy mà thừa nhận rồi?"

"Tại sao không thể thừa nhận?"

"Thì-thì...Ahh! Không biết đâu!!"

Prem quay đầu lảng sang hướng khác. Tai cậu nóng hầm hập và trái tim thì như muốn nhảy ra ngoài.

"Em ngại cái gì chứ?" – Boun khó hiểu hỏi.

"Em không có!"

"Ngốc."

Đứa nhóc miệng lưỡi trơn tru này vậy mà lại có lúc ngại ngùng, lúng túng. Boun phát hiện ra, dường như anh coi trọng cậu hơn anh tưởng. Đây vừa là điều anh sợ hãi nhưng cũng là điều anh muốn thử đánh cược. Vì vậy, anh quyết định lấy lòng cậu một chút bằng cách tiết lộ cho cậu một sự thực.

"Nếu ko tin tưởng em, tôi sẽ tuyệt đối sẽ không để em tiếp cận được một phần là tôi. Tự tin một chút lên chứ."

"...Em biết rồi...Em không có ngốc..."

"Vậy nếu tôi không như em tưởng thì sao?"

"Làm sao anh biết anh trong lòng em như thế nào?" – Prem bĩu môi, cố chấp nói.

"Tôi trong em chắc chắn đẹp hơn tôi thật sự rất nhiều."

"Chưa chắc đâu, anh ngốc mới hỏi em câu đó."

"Tôi sợ rằng...em tiếp nhận không nổi một "tôi" quá đỗi đen tối, ích kỉ lại u ám."

Hôm nay anh nói nhiều hơn mọi ngày. Dù khó khăn, nhưng Prem cảm nhận được, anh đang từng chút mở lòng với mình. Là Boun đang cố dùng cách của anh để cậu có thể vén lên bức màn bí mật, len lén nhìn sâu vào trái tim rỉ máu của anh. Vì vậy, anh sợ hãi, do dự nhưng cũng là một sự dũng cảm.

"Không sao đâu. Em...tiếp được rồi."

Prem cầm lấy bàn tay anh. Trước đôi mắt mở lớn của anh, và cả chính lí trí của mình, cậu cúi xuống, đặt lên bàn tay gầy gầy xương xương ấy một nụ hôn.

"Em sẽ đón nhận tất cả. Em hứa đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip