CHƯƠNG 3: TIỆM HOA TRONG HẺM NHỎ




Khi tiếng chuông cửa "đinh đang" vang lên vào lúc hoàng hôn vừa chợt tắt, bà Kalaya ngay lập tức dừng ngay đôi tay dịu dàng vẫn quen thuộc với việc nâng niu những đóa hoa và hướng đôi mắt về phía bóng dáng chàng trai cao gầy, mảnh mai vừa xuất hiện sau ngưỡng cửa. Đôi mắt bà nhẹ nhàng quét qua anh từ trên xuống dưới một lượt, tìm kiếm những vết thương mới và cả những vết thương cũ lộ ra ngoài lớp áo sơ mi trắng. Tất cả chuỗi hành động ấy tự nhiên đã thành bản năng bởi nhiều năm đã trôi qua, nhưng chính bà cũng không biết làm cách nào để "yêu đúng cách" người cháu trai – cốt nhục duy nhất mà chị gái bà để lại này. Bà chỉ biết dồn thật nhiều sự quan tâm, chăm sóc cho nó, tuy nhiên, đứa cháu trai của bà dường như chẳng bao giờ cần đến tình yêu ấy.

Có lẽ là vì trước khi có ai đó dạy cho nó cách yêu thì đã có người tước đoạt đi hết tất thảy tình yêu thương trong cuộc đời nó.

Hoặc cũng có thể là vì ngày từ đầu, nó vốn dĩ đã chẳng có tình yêu thương. Nếu đã không có thì sao có thể đòi hỏi người đó phải biết một điều mình chưa từng trải qua?

Bước vào cửa tiệm nhỏ tràn ngập mùi hoa hỗn loạn nhưng không hề nồng gắt, khó chịu, Boun khẽ cúi người chào chủ nhân cửa tiệm cũng là dì của anh. Ánh mắt áy náy, đầy lo lắng, quan tâm của dì là thứ duy nhất trong thế giới này vẫn luôn cố gắng níu kéo anh, sưởi ấm anh và khẳng định sự tồn tại của anh với tư cách là một con người. Vì vậy, anh không muốn dì buồn. Công việc chăm sóc những chú thỏ trong cửa tiệm của dì đến với anh cũng là do nguyên cớ ấy, nhưng một phần cũng là vì anh cảm thấy bình yên trong một góc hỗn độn mùi hương hoa cỏ với những cục lông bò lổm nhổm dưới chân.

"Cháu có muốn ăn một chút bánh không? Nay dì vừa mới nướng một mẻ đó."

"Không cần đâu dì. Tiệm hoa có cần giúp gì không ạ?"

Boun đặt chiếc cặp vào trong tủ đựng đồ, khoác lên mình chiếc tạp dề sờn cũ màu nâu. Anh thoáng nhìn qua đôi chân trần vẫn đang đỏ lên vì lạnh, vì đau do ma sát quá nhiều với mặt đường. Trước khi đến đây anh đã cố tình về nhà lấy một chiếc giày khác và rửa sạch bàn chân. Anh cũng không quên mang theo cặp sách để che giấu sự bất thường này so với mọi ngày. Suy cho cùng, đây cũng là người duy nhất trên cõi đời này thực sự quan tâm đến anh, dù bà chẳng thể nào hiểu hết về anh, cũng không thể sống thay phần anh, khiến anh yêu hơn thế giới này nhưng bà ấy cũng là một ngoại lệ.

"Cháu giúp dì mang thùng hoa hồng này ra trước cửa là được, sau đó cháu có thể về với lũ thỏ của cháu. Chắc hẳn chúng cũng mong cháu tới lắm rồi."

Dì Kalaya cười vui vẻ vỗ vỗ lên vai anh một cách trìu mến.

"Boun này, có gì phải nói với dì biết chưa? Không được một mình chịu đựng đâu đấy. Dì luôn ở đây sẵn sàng nghe cháu nói."

"Vâng. Cảm ơn dì."

Boun cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé vẫn luôn cố gắng để giúp anh hòa nhập vào cuộc sống. Một câu đồng ý nhưng cũng là một dấu chấm hết, một bức tường thành ngăn cản bất kì ai muốn xâm nhập. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để người khác tiếp cận bóng tối lạnh lẽo sâu trong mình.

"Con bé Malee sao nay về muộn thế nhỉ?"

Dì Kalaya đăm chiêu nói với Boun. Anh vừa bước vào trở lại sau khi bê chậu hoa hồng ra ngoài cửa tiệm. Boun liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn 19h tối, giờ này mọi lớp học, clb hẳn đã cho học sinh về hết. Malee là con gái độc nhất của dì Kalaya, do đó cũng là em họ của Boun. Cô bé thường hay về nhà ngay sau anh vài phút, nếu có việc đột xuất, Malee cũng sẽ gửi thông báo cho mẹ. Vậy mà hôm nay, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, sự vắng mặt tại nhà của cô bé không khỏi khiến dì Kalaya lo lắng.

"Để cháu đi tìm em."

Dì Kalaya lộ rõ vẻ ngạc nhiên trông thấy với sự chủ động của Boun. Rất ít khi dì thấy Boun muốn làm một điều gì đó hay tỏ ra hứng thú đặc biệt vì thứ gì.

"Vậy nhờ cháu nhé. Dì gọi mãi cho em mà không được."

Boun gật đầu rồi bước ra khỏi cửa tiệm. Con ngõ nhỏ thiếu sáng chỉ có vài cây đèn đường vẫn cố gắng để trụ vững trong bóng tối dày đặc bủa vây. Vốn dĩ ngày thường, con ngõ đã neo người, đặc biệt như hôm nay vào lúc 19h tối – thời điểm gia đình quây quần bên nhau - thì lại càng vắng vẻ hơn. Chẳng có ai ngoài anh ra đường vào lúc này. Gió ngoài trời phả vào mặt Boun làm bay bay mái tóc bông mềm mại. Đôi mắt anh phản chiếu ánh sáng từ đèn đường hắt lại nhưng rồi thứ ánh sáng mong manh ấy cũng hệt như ngọn nến leo lét trực tắt trước sự xâm chiếm của bóng tối nơi đáy mắt. Anh bình thản bước vào bóng tối. Thứ không gian đen đặc ấy quánh lại phủ lên cơ thể anh...

...

...

"Các người muốn làm cái gì?"

Trong con hẻm của một cửa hàng tiện lợi nằm khuất một góc trên đường, một cô gái nhỏ bé đang ôm chặt chiếc cặp trước ngực. Vây lấy xung quanh cô là năm tên thanh niên mà chỉ bằng một cái liếc nhìn cũng đủ biết là hạng người dưới tầng đáy xã hội, ăn chơi lêu lổng, chẳng có học thức cũng chẳng có nhân phẩm. Một tên đầu đinh, tay xăm trổ hình đầu ưng dữ tợn tiến lại gần cô gái với ánh mắt đê tiện, không có ý tốt lành:

"Cô bé à, bọn anh chỉ muốn mời em đi chơi một chút thôi."

"Tôi...tôi không muốn đi. Các anh thả tôi ra."

"Ô kìa, cô bé nói gì lạ vậy. Bọn anh đâu có trói hay bắt em phải làm gì đâu."

Nói rồi hắn cười lớn, bàn tay thô ráp của hắn vuốt nhẹ lên má cô gái làm cho cô run rẩy lùi vội về phía sau. Sự lạnh lẽo áp lên lưng báo cho cô biết cô đã lùi đến sát tường. Không còn chỗ để trốn nữa rồi!

Đôi mắt cô gái bắt đầu dâng lên một tầng hơi nước mỏng. Vẻ yếu đuối, sợ hãi của cô càng kích thích dục vọng, sự đê tiện, bẩn thỉu trong bọn côn đồ. Dường như chỉ chớp mắt một cái thôi cũng đủ để cô rơi vào bàn tay bọn chúng mà không thể phản kháng. Khoảnh khắc khi giọt nước mắt đầu tiên trào ra khỏi khóe mi, một giọng nói vang lên phá tan tình huống nguy cấp.

"Malee..."

Malee – tên cô gái yếu đuối như một chú sóc chuột -  ngay lập tức quay đầu nhìn về phía chàng trai bước ra từ ánh sáng của đèn đường. Hình ảnh ấy chẳng hề ăn nhập với nhau nhưng chưa bao giờ Malee cảm thấy biết ơn người anh họ kì lạ của cô đến thế.

"Anh!"

Malee vùng chạy, xô ngã một tên thanh niên gầy ngoằng trước mặt rồi sợ hãi núp phía sau Boun.

"Anh...phải làm sao bây giờ..."

Giọng nói của cô vẫn còn run rẩy bởi dù Boun có xuất hiện, cô cũng không tin người anh họ mảnh mai như thể một cơn gió ngang qua cũng đủ sức thổi bay mất dạng này và cô sẽ chiến thắng được lũ côn đồ đang giận dữ trước mắt.

"Hay...hay anh chạy đi. Việc này cũng do em..."

Boun chán nản vò mái đầu đã rối tung của mình. Anh cởi tạp dề đưa nó cho em gái.

"Giữ lấy. Đừng làm rách. Không giấu được."

Sự việc xảy ra sau đó Malee cả đời cũng sẽ không thể quên. Người cô nghĩ cần mình bảo bọc lại trở thành một tay đấm cừ khôi. Lũ côn đồ mà cô nghĩ giống đàn linh cẩu khát máu lại trở thành những bao cát nhẹ tênh cho người anh họ của cô vung nắm đấm hết lần này đến lần khác. Cứ như thế, một lúc sau, trong con hẻm nhỏ chỉ còn cô và anh.

"Đi thôi."

Boun giật lấy tạp dề đã bị vò nhăn một góc trong tay em gái. Malee bối rối, cuống cuồng sờ nắn cánh tay anh:

"Anh, anh có sao không? Nãy em thấy anh cũng bị ăn một đấm mà."

"Không sao."

Anh bâng quơ trả lời rồi rảo bước đi, không hề có ý chờ đợi cô em gái của mình hồi phục lại tinh thần. Đến khi Malee tỉnh táo lại, cô đã thấy Boun bước đi cách cô một đoạn khá xa.

"Anh! Chờ em với! Anh trở nên giỏi như thế từ bao giờ thế?"

"..."

"Anh không biết lúc nãy anh ngầu như nào đâu." – Cô nhìn anh với vẻ sùng bái – "Em phải kể với mẹ mới được, mẹ lúc nào cũng lo cho anh ở trường bị bạo hành..."

Nói đến đây, Malee mới ngộ ra một điều gì đó. Cô kéo giật cánh tay anh, giữ anh lại:

"Vậy, vậy những vết thương trên người anh không phải là do bị bạo hành ở trường mà là do anh đi đánh nhau sao?"

"..."

"Sao anh lại không kể với em và mẹ chứ. Làm cho hai mẹ con em cứ tưởng anh bị người ta cô lập, mặc sức chà đạp."

"..."

"...Dù sao thì...tính anh cũng u ám như thế..."

"Malee..."

Boun đột nhiên gọi tên cô khiến cô giật mình. Tiếng nói trong cổ họng tắt vụt ngay lập tức. Người anh họ của cô rất ít khi nói chuyện, gọi tên cô một cách nghiêm túc như này lại càng chưa từng.

"Không được nói với dì."

Một cỗ bí bách đột ngột xâm chiếm Malee. Boun cao hơn cô khá nhiều, dù cô có đi giày độn gót thì cũng chỉ cao đến ngực anh. Vì vậy, khi đôi mắt màu caramel khóa chặt cô từ trên cao nhìn xuống, bóng tối phủ lên khuôn mặt anh khiến Malee cảm thấy anh thật xa lạ. Cô gật đầu như một cỗ máy:

"Em...biết rồi."

Không khí kì quặc và tĩnh lặng bao trùm lên cả hai cho đến khi dừng lại trước cửa tiệm. Boun mặc chiếc tạp dề ngay ngắn rồi như chẳng có việc gì mở cánh cửa. Mùi hương của hoa, giọng nói của dì Kalaya, ánh sáng căn phòng, lũ thỏ lông mềm lổm nhổm và ngay cả chiếc tạp dề anh đang mặc trên người nữa, mọi thứ đều bình thường như một lẽ dĩ nhiên.

Tất cả đều như cũ.

Không một điều bất thường nào phá vỡ sự bình yên giả tạo ấy.

Boun nghĩ như vậy. Ít nhất là bản thân anh cho rằng như thế. Và vì lẽ đó, anh đã bỏ lỡ một bóng hình ẩn sau bụi cây trước tiệm.

"Cậu chủ, có chuyện gì với chàng trai đó sao?"

Prem không trả lời. Cậu lặng ghi nhớ địa chỉ của tiệm hoa. Bàn tay phải trong túi áo lôi ra một chiếc khuyên tai bạc có mặt khuyên hình mặt trời lồng trong một vầng trăng khuyết. Vầng trăng cong cong như ôm lấy mặt trời nhỏ ở giữa. Đây là vật mà cậu đã nhặt được sau cuộc ẩu đả vừa nãy.

Khuôn mặt chàng trai chìm trong ánh hoàng hôn hôm nọ và chàng trai dưới ánh đèn đường hôm nay dần lồng vào nhau khiến một vài kí ức tưởng như đã quên lại trỗi dậy trong lòng Prem. Cậu buộc phải đồng ý với cô gái kia rằng anh thật sự rất ngầu từ tư thế xuất hiện, cách ngón tay anh lùa vào trong mái tóc hay sự dứt khoát ném bỏ chiếc tạp dề đến đường cong cánh tay anh mỗi lần giáng xuống những cú đấm. Nhưng sau tất cả, cảm giác tiếc thương lại trỗi dậy trong cậu. Có lẽ lí do đều vì đôi mắt quá đỗi đặc biệt ấy.

Tăm tối, u buồn, trống rỗng, sâu hun hút.

Còn chủ nhân của nó thì như một con thú đã đánh mất đi lẽ sống, chỉ còn sự hung dữ, phòng bị theo bản năng.

Đôi mắt ấy nhìn xuống cô gái mà cậu tưởng như anh đang nhìn chính cậu. Ánh nhìn ấy làm Prem rùng mình chùn bước. Kết quả là cậu không dám gọi anh để trả chiếc khuyên tai cũng đặc biệt không kém chủ nhân của nó này.

"Haizzz..."

Prem thở dài day day thái dương. Đã hai lần chàng trai ấy xuất hiện trước mặt cậu, cũng là hai lần cậu cảm thấy rõ ràng ánh sáng và anh như hai đối cực không thể giao hòa mà tương phản gay gắt.

Cậu nhìn lại cửa tiệm hoa một lần nữa rồi lại vô thức tìm kiếm bóng dáng chàng trai trong cửa tiệm. Nhưng anh không có hoạt động nhiều lắm, rất lâu sau Prem cũng không thấy anh bước ra ngoài hay lướt qua ô cửa sổ. Từ góc nhìn của cậu, căn phòng tràn đầy hoa thơm ấy chỉ tồn tại có hai người phụ nữ, dấu hiệu của chàng trai kia trở nên mất dạng, không tì vết.

"Quản gia." – Prem gọi người đàn ông đang đứng sau mình.

"Dạ cậu chủ?"

"Có cách nào để một con người bình thường xóa bỏ toàn bộ sự tồn tại hay dấu vết của họ ở nơi họ từng đi qua không?"

"Có nhiều cách thưa cậu, nhưng như vậy cũng cần thời gian để thực hiện, rất phiền phức. Cậu đang muốn hỏi đến những tên tội phạm sao?"

"Không...Tôi chỉ tò mò tại sao..."

Tại sao sự tồn tại của chàng trai ấy lại mong manh đến mức vô hình như thế?

Mong manh, trong suốt, không lưu lại một điều gì ở trên thế gian.

Nhưng chính cậu cũng cảm thấy khó hiểu. Tại sao một sự tồn tại mong manh như thế lại có thể lưu lại trong cậu hết lần này đến lần khác.

Chỉ bằng một cái liếc mắt đã lưu lại trong tiềm thức cậu. Và tương lai có lẽ sẽ còn dây dưa không dứt.

Chiếc khuyên tai đã lạnh dần trong tay Prem. Cậu vân vê chiếc khuyên tai ấy, tưởng tượng đến cảnh anh đeo nó trên tai, vành tai của anh chắc cũng mỏng như chính anh vậy, góc cằm sắc lạnh ấy áp lên bàn tay cậu đem theo hơi ấm, sự ỷ nại tùy ý, có chút biếng nhác và đôi mắt u buồn dần hé mở dưới tầng mi dài, sâu trong con ngươi chỉ có hình bóng cậu phản chiếu. Chỉ độc nhất mình cậu. Còn cậu thì cứ chìm dần vào trong hố sâu hun hút ấy...

"Cậu chủ..."

Người quản gia đã gọi cậu chủ của ông ba lần rồi nhưng đều vô ích. Đến lần thứ tư, ông thấy Prem giật mình, đôi mắt đã lấy lại tiêu cự nhưng cũng là lúc sự bối rối, hoang mang, hoảng hốt tràn ngập trong đôi mắt ấy. Cả vành tai của cậu dần đỏ lên nhanh chóng. Đúng như ông dự đoán, gương mặt cậu cũng đỏ lên lạ thường.

"Quản gia..."

"Vâng, cậu chủ?"

"...Tôi...dường như bị bệnh rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip