CHAP 12: DỌN DẸP KÝ ỨC
Chap 13: Dọn dẹp ký ức
Prem tỉnh dậy lần thứ hai đã thấy gương mặt đẹp trai của Boun đang nhìn chằm chằm mình. Cậu nhớ lại lời Win nói, cậu đã hôn mê 6 năm, ký ức của cậu là một mảnh hỗn loạn, không thể sắp xếp. Cậu nhớ được một chút bản thân khi còn nhỏ, nhớ được nhiệm vụ mà Range đã từng nói, nhớ một vài gương mặt, một vài cái tên và một tình cảm rất sâu sắc . Cậu nhớ năm đó, ngay khi cậu bước chân vào gia đình này, Range đã nói với cậu "Con sinh ra để bảo vệ Boun. Hãy bảo vệ nó đến năm 22 tuổi, được không Prem?" Một lời đề nghị không thể từ chối cũng không cho cậu quyền từ chối. Cậu nhớ trong cậu thích người anh trai của mình, thích đến mức âm thầm chịu đựng tất cả, cậu nhớ anh trai rất đào hoa, có rất nhiều bạn gái và bạn trai. Thế nhưng tất cả chỉ là mảnh vỡ chắp nối không hoàn hảo. Chỉ là mỗi lần cậu nhớ được một mảnh nhỏ, cố gắng để tiếp tục thì đầu lại đau nhức. Dường như một phần trong cậu đang cố ngăn cản cậu nhớ về quá khứ.
"Tỉnh rồi sao?" Boun vuốt nhẹ má Prem "Ăn chút cháo nhé!"
Mùi cháo thịt thơm nức khiến dạ dày yếu ớt của Prem cũng kêu gào. Cậu gật đầu muốn tự mình ăn nhưng hiện tại, tay cậu vô lực, đành để Boun đút từng thìa.
"Ngon không?" Boun lau miệng cho Prem, nhìn nửa bát cháo đã hết sạch cực kỳ hài lòng.
Prem không có sức nói nhiều, chỉ gật đầu nhè nhẹ
"Anh nấu đó. Có phải rất ngon không?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Prem, Boun cười càng vui vẻ "Hiện tại anh nấu ăn rất khá nha, em hoàn toàn có thể tin tưởng anh."
Bởi vì hiện tại Prem cần nhất là người bên cạnh trò chuyện nên Boun cũng vô cùng thỏa mãn cùng cậu nói mấy câu chuyện không đầu không cuối.
"Đến cuối tuần em sẽ xuất viện, chúng ta về nhà nhé!"
Vừa nghe đến chữ nhà, Prem đã giật nảy mình, tay nhỏ hơi run lên. Bàn tay đang nắm tay cậu đột nhiên siết chặt. Boun đau lòng nhìn phản ứng của Prem. Em ấy dù có mất trí nhớ nhưng nhà vẫn là nỗi ám ảnh với em ấy. Boun nhẹ nhàng chạm vào vành tai mềm , cố gắng tìm những từ ngữ phù hợp lúc này
"Anh chuyển ra ngoài sống rồi, hiện anh ở 1 mình nên sẽ đưa em về chăm sóc. Muốn gì thì cứ nói với anh, được không?"
Prem gật đầu lại bị Boun yêu cầu "Nói ừ một chữ đi"
Thanh âm trong cổ họng khó lòng thoát ra nhưng đủ khiến Boun mỉm cười hài lòng. Hắn nhẹ nhàng đỡ Prem nằm xuống, chiếc vòng được hắn giấu kín sau lớp sơ mi tuốt ra ngoài. Prem vừa nhìn thấy chiếc vòng liền khựng lại, hai mắt mở to giống như cố gắng nhớ lại gì đó.
"Em sao thế?" Boun theo hướng nhìn của Prem, chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình "À, đây là quà của một người bạn tặng anh. Trước đây em từng không thích nó, anh bỏ đó đi nhé!"
Lời nói dối nhẹ bẫng thốt lên. Hắn để Prem ngồi thêm một chút rồi mang cuốn sách cậu ưa thích, ngồi lên giường của cậu, nhỏ giọng đọc cho cậu nghe. Prem tựa như quả thật trở về tuổi 13 tuổi, chỉ khác người đọc sách là Boun, người an nhàn ngồi nghe từng chữ là Prem. Không quá 30 phút, mắt Prem đã díu lại, cậu gật gù thì Boun đã nhanh tay đặt sách xuống, giúp cậu nằm xuống giường vuốt ve trán bóng mịn của cậu.
"Ngủ ngon, bảo bối của anh!"
Win cuối cùng cũng biết vấn đề của gia đình này ở đâu. Trên bàn gã là điều tra thân thế của Prem, mỗ thông tin ghi trong đó đều khiến gã đau lòng. Rõ ràng cuộc đời của Prem đã luôn bị trói buộc bởi người con trai kia, ngay từ thời khắc cậu ra đời. Win đứng ngoài cửa phòng bệnh. Ánh đèn lay lắt đủ để gã nhìn rõ những gì bên trong. Gần 1 giờ sáng, Boun vẫn đang làm việc. Prem đã vùi vào chăn ngủ say. Không biết trong mơ cậu gặp điều gì không hài lòng nhưng mày lập tức chau lại. Vừa thấy cử động của Prem, Boun lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa nhẹ lên. Win chứng kiến tất cả nhưng gã chỉ cảm thấy ghê tởm. Tất cả bọn họ đều dồn ép Prem đến đường cùng, hiện tại cậu tốt lên một chút liền muốn mang về làm của riêng. Đứa trẻ này rút cuộc kiếp trước đã nợ gì người đàn ông kia, đi qua một lần sinh tử vẫn chưa hết nợ sao?
Có một điều Win không biết, Boun không chỉ muốn đem Prem trở thành của riêng mà còn muốn cậu vĩnh viễn như hiện tại. Quá khứ kia của Prem chẳng có lấy một ngày vui vẻ, nếu không phải nước mắt cũng là gượng gạo sống qua ngày. Hắn thực sự không muốn Prem nhớ lại những thời gian không vui đó, Hắn chỉ muốn cùng Prem làm lại tất cả.
Boun trở về căn hộ hắn đã sống suốt 6 năm qua. Hắn đã lập sẵn kế hoạch sau này của bọn họ. Prem đã tỉnh và sẽ phục hồi. Không cần biết nhanh hay chậm, nhưng chắc chắn bảo bối của hắn sẽ khỏe mạnh. Ký ức kia nếu trở về hắn sẽ dùng hết tâm tư để cậu có những ngày về sau tốt đẹp nhất, còn nếu nó không quay lại thì càng tốt. Boun bắt đầu dọn dẹp đồ đặc. Những bộ đồ của Prem giờ không còn cần thiết nữa. Mục nát, cũ ký và gợi nhớ đến những điều không vui. Hắn sẽ ném đi hết, dọn dẹp lại tất cả. Prem của hiện tại chỉ cần hắn, những ràng buộc trước đây hắn sẽ thay cậu xử lý toàn bộ.
Chuông cửa vang lên bất ngờ khiến Boun giật mình, hắn bỏ xuống chiếc áo hoodie vàng mà Prem yêu thích nhất, vội vã đứng dậy đi về phía cửa. Rank đến, mang theo sự nghiêm túc vốn có, nhíu mày khi nhìn thấy chiếc áo trên tay Boun
"Em làm gì vậy?"
"Dọn dẹp lại một chút" Boun xoay người trở lại phòng ngủ
Rank bước ngay sau Boun. Anh thở dài quan sát từng hành động nhỏ của em trai. Hôm nay khi trở về nhà, anh được trợ lý của Boun thông báo việc Prem tỉnh lại, kèm với đó là chứng mất trí nhớ tạm thời. Vội vàng ghé qua căn hộ, không ngờ em trai vẫn có thể bình tĩnh dọn dẹp đồ đặc. Vốn nghĩ sau khi biết tình trạng của Prem, Boun sẽ làm loạn lên, thậm chí không ngần ngại đưa Prem ra nước ngoài điều trị và chăm sóc nhưng thực tế khác xa những gì anh tưởng tưởng. Boun hoàn toàn bình tĩnh. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua, anh thấy Boun không còn đau đớn khi chạm vào đồ dùng trước kia của Prem. Trong mắt em trai chỉ còn sự lạt nhạt không rõ ràng.
"Định làm gì?" Rank mất kiên nhẫn hỏi
"Không phải em trả lời rồi sao, đang dọn nhà đó" Boun cất toàn bộ đồ của Prem vào kho rồi quay ra nhìn anh trai
"Sao không mang mấy món đồ đến cho Prem, không phải đồ vật giúp gợi nhớ ký ức sao?" Rank nhíu mày
"Em không muốn!" Boun ngồi xuống giường, đối diện với Rank
"Không muốn? Mày không muốn cái gì?"
"Em không muốn Prem nhớ lại. Ký ức kia chẳng có gì tốt đẹp, sao lại nhẫn tâm bắt em ấy nhớ đến cơ chứ! Nếu có thể quên đi mọi thứ thì tốt quá, em ấy sẽ trở về nguyên bản, trong sáng. Em sẽ xây cho em ấy những ký ức mới, tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn, như vậy không phải sẽ tuyệt vời hơn sao?"
Chị cần tưởng tượng đến nụ cười ngây thơ cùng đôi mắt trong veo của Prem, Boun đã thấy cực kỳ hung phấn. Tuy hắn lo lắng cục máu đông kia của Prem có phần nguy hiểm nên hắn muốn loại trừ đi còn trí nhớ của Prem... Có lẽ cậu cứ mơ màng sống như vậy cũng tốt ạ.
"Mày điên à?" Bank kinh ngạc, rồi dần trở nên giận dữ "Mày sao lại lấy mong muốn của bản thân áp đặt lên người thằng bé? Prem cần được biết mọi thứ trước khi đưa ra quyết định? Ba mẹ trước đây đã áp đặt thằng bé, đến lượt mày cũng vậy? Mày bị điên rồi"
Boun không đáp lời anh trai, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Hắn biết lời Rank nói là hoàn toàn đúng nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác. Nếu hắn đặt vào tay Prem quyền quyết định, chắc chắn cậu sẽ rời xa hắn, sẽ lập tức bước ra khỏi cuộc đời hắn. Boun hiểu rõ bản thân mình không thể sống thiếu Prem. Hơn năm 5 năm là quá đủ, hắn thậm chí không biết mình làm thế nào để sống những ngày không có Prem ở bên cạnh,
"Em biết nhưng..." Boun ôm đầu "Anh cũng biết....."
"Đó không thể là lý do, Boun!" Rank lần này thực sự cứng rắn, anh không thể dung túng cho em trai tiếp tục sai lầm được nữa "Prem sẽ ở lại, đến khi thằng bé khôi phục hoàn toàn trí nhớ, đến lúc bé thằng bé sẽ tự quyết định đi đâu, làm gì?"
"Không được!" Boun đứng bật dậy rồi ngay lập tức quỳ xuống trước mặt anh trai cầu xin "Từ bé đến lớn em chưa từng cầu xin anh điều gì, chỉ lần này thôi, để Prem ở lại bên cạnh em. Nếu em ấy nhớ lại, em ấy lại muốn rời đi thì sao? Ký ức kia có gì vui vẻ mà bắt em ấy nhớ lại. Anh à, không phải đây là cơ may để gia trình chúng ta chuộc tội sao? Em ấy không nhớ những đau khổ trước đó, chỉ nhớ đến hiện tại tốt đẹp là được rồi. Em cầu xin anh, lần này, em sẽ chịu trách nhiệm, em sẽ làm chủ, em sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương Prem nữa, anh....em cầu xin anh!!!"
Bank bất lực nhìn em trai mình một lần nữa sa ngã. Anh hiểu mọi thứ Boun làm hiện tại chính là phương pháp vừa điên cuồng, vừa sai lầm nhưng cũng giống như cha mẹ anh, anh xấu hổ với Prem, cũng mong muốn chôn vùi ký ức xấu của chính bọn họ.
"Đừng hối hận vì quyết định của mình!"
Bank đứng dậy, bỏ mặc Boun cùng một căn phòng trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip