Prem ngồi trong căn phòng nhỏ, cốc nước cam trong tay thậm chí đã không còn lạnh. Cuối cùng chẳng có nơi nào có thể là chốn dung thân cho cậu. Đầu óc không tốt, tay chân thì không hoạt động được rốt cuộc cậu tỉnh lại để làm gì? Thà cứ tiếp tục ngây ngốc nằm đó trong bệnh viện sao còn bắt cậu trở về cuộc sống thực tế này. Không có nơi để đi, không có nơi để về, còn trở thành gánh nặng cho người khác, tại sao lại là cậu? Tại sao hết lần này đến lần khác lại là cậu? Cậu chỉ cầu mong một cuộc sống đơn giản, tại sao ông trời lại khó khăn với cậu như vậy?
"Pao, sao vậy?"
Boun vừa bước vào đã nghe tiếng khóc rất nhỏ, người hắn yêu đang yên lặng ngồi trong góc tối, nước mắt từng chút một rơi xuống sàn vỡ tan, từng mảnh đâm xuyên qua trái tim hắn khiến hắn không thở nổi.
"Pao, đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì nói với anh!"
Vội vã quỳ xuống dưới chân Prem, tay hắn vội vã đưa lên, lau đi nước mắt đang chảy tí tách trên gương mặt non mềm, càng lau hắn càng xót xa. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Prem khóc, ngoài cầu xin em ấy ra, hắn hoàn toàn không biết làm gì. Prem khóc đến đau lòng, thổn thức giống như không thở nổi.
"Được rồi, khóc nhiều mắt sẽ đỏ lên, đừng khóc nữa, được không?"
Cuối cùng Boun không nhịn được, ôm chặt Prem vào lòng, nhìn hai mắt đỏ ngập nước càng trở nên cuống quýt. Prem cứ khóc mãi, dường như bao nhiêu uất ức trong suốt gần 15 năm ở nhà bọn họ đều mang hết ra. Mỗi tiếng nấc nghẹn đều giống như đâm dao vào lòng hắn. Boun chẳng thể làm được gì ngoài ôm chặt lấy chàng trai nhỏ, không ngừng xin lỗi, không ngừng khuyên nhủ.
"P' Boun, em thực sự cảm ơn anh và nhà Guntachai đã cưu mang em suốt những năm qua. Em không hận thù gì nhà anh cả. Mọi người nuôi lớn em, còn trả rất nhiều tiền cho trại trẻ mồ côi. Em thực sự không oán trách gì hết." Prem cố gắng kìm nén tiếng nức nở "Nên anh cứ để em đi đi, không cần...."
Nụ hôn cường bạo ngay lập tức ấn xuống đôi môi tái nhợt. Khác với những nụ hôn dịu dàng hàng ngày, nụ hôn này vừa có phần tham lam, ác liệt, giống như ép buộc khiến Prem hoảng sợ. Một tay Boun ôm chặt lấy eo cậu, tay còn lại giữ cằm, ép cậu mở miệng đón nhận nụ hôn của hắn. Lưỡi dày, nóng bỏng xông vào khoang miệng, tham lam kéo lưỡi cậu trêu đùa, mút khô nước bọt của cậu. Prem muốn đẩy Boun ra nhưng cả người vô lực, sự động chạm giống như dụ dỗ hơn là kháng cự. Nụ hôn dần dần biến thành hương vị khác, sắc tình hơn. Boun rời đi đôi môi đã bị cắn nuốt đến sưng đỏ, lại nhìn đôi mắt ướt át đẹp đến nao lòng, trong lòng không khỏi rạo rực. Nhưng hắn xác định rõ thời điểm hiện tại không phải lúc cho câu chuyện tình dục, hắn cần trấn an Prem, để Prem an tâm mà ở bên cạnh hắn, chút suy nghĩ rời bỏ hắn sẽ không bao giờ tồn tại.
"Em biết đây là câu dài nhất em từng nói với anh không từ khi em tỉnh dậy không? Em biết anh đau lòng đến thế nào khi em nói em muốn rời đi không? Anh không biết em nhớ lại những chuyện gì nhưng trong ký ức của em, anh là người sẽ ép buộc bản thân yêu một người vì ăn năn sao?"
Boun quan sát biểu hiện hoang mang trên gương mặt Prem thầm hài lòng, hắn tiếp tục tấn công tâm lý yếu ớt của cậu, bàn tay vuốt nhẹ cần cổ non mịn của Prem, kiếm chế bản năng muốn cắn xuống, để lại những dấu hôn sắc tình. Boun hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Prem, giống vô cùng chắc chắn:
"Anh không biết ba mẹ nói gì với em nhưng chuyện anh yêu em là thật. Có thể em không tin nhưng khoảng thời gian không có em bên cạnh, anh trầm cảm đến muốn tự sát. Em có biết như thế nghĩa là sao không? Không có em, anh sẽ chết nên xin em, đừng nghi ngờ tình cảm của anh cũng đừng nói câu rời xa anh"
Boun nhìn sự dao động rõ ràng trong mắt Prem. Đôi mắt này chưa từng nói dối, đơn thuần, ngây thơ và trong vắt, là đôi mắt đẹp nhất trong cuộc đời hắn, là đôi mắt hắn cả đời muốn bảo vệ.
"Được không Pao?"
Prem cuối cùng vẫn bị đánh bại. Cậu chớp mắt nhìn Boun, mỗi câu nói đều ngập tràn ý tứ cầu xin. Trong trí nhớ của Prem, Boun cũng hay xin lỗi nhưng phần lớn là giọng điệu làm nũng mềm mại, hiện tại tất cả điều hắn nói vô cùng kiên định, chắc chắn, hoàn toàn không chút qua loa, lấy lệ.
"Trả lời anh được không? không rời xa anh được không?"
"Em buồn ngủ"
Prem từ chối trả lời câu hỏi của Boun, từ chối lời hứa hẹn mãi mãi không rời xa vì cậu không chắc. Cậu không biết mình có thể ở bên cạnh Boun bao lâu. Cha mẹ hắn, những cám dỗ xung quanh hắn và còn cả quá khứ đầy lỗ hổng kia nữa. Cậu không có một căn cứ nào để gật đầu đồng ý
Boun hơi rũ mắt nhìn Prem, cuối cùng vẫn từ bỏ việc làm khó người mình yêu, đặt cậu xuống giường, hôn nhẹ lên trán cậu , cẩn thận ém kỹ góc chăn rồi đi ra ngoài. Gương mặt hắn từ nhu hòa biến thành sắc lạnh. Hắn ngay lập tức mở máy tính, trích xuất nội dung từ camera, nghe lại đoạn đối thoại giữa cha mẹ hắn và Prem. Hàm răng nghiến chặt, hắn đập mạnh tay xuống bàn.
"Trợ lý Chone, lập tức vào phòng tôi!"
Vị trợ lý trẻ tuổi vừa bước vào đã sợ đến mất hồn. Vị tổng giám đốc cao quý một thân sơ mi trắng nhưng bàn tay đầy máu, vẻ mặt thực sự muốn giết người
"Từ nay, chủ tịch và phu nhân có đến cũng không cho phép bước vào! Hiểu không?"
"Dạ..." Trợ lý lí nhí "Ông chủ có cần gọi bác sĩ đến....?"
Boun nhìn xuống bàn tay đầy máu của mình, hắn như vậy mà không chút đau đớn, chỉ có nỗi uất ức dâng trào. Hắn còn cảm thấy như vậy, vậy Prem còn tủi thân đến mức nào? Em ấy mới rơi nước mắt, là lần đầu tiên em ấy khóc trước mặt hắn. Hồi nhỏ dù hắn làm em ấy ngã đến chảy máu, người khóc cũng chỉ có hắn, em ấy luôn đem dịu dàng an ủi hắn, rõ rằng hắn gây ra tội lỗi nhưng em ấy lại chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào. Vậy mà ngay khi hắn tự tin bảo hộ Prem tốt nhất, em ấy lại khóc, hơn nữa còn khóc đến thương tâm. Boun hận chính mình vô lực, ở địa bàn của hắn, Prem vẫn bị bắt nạt đến vậy
"Anh hai" Boun vừa nhìn bàn tay đã được băng bó kỹ lưỡng của mình vừa gọi cho Bank
"Có chuyện gì vậy" Thanh âm trầm thấp vang lên trong điện thoại
"Hôm nay ba mẹ đến!" Boun nhỏ giọng "Prem đã khóc suốt gần 1 tiếng. Đây là lần đầu tiên em thấy em ấy khóc"
Đầu dây bên kia im lặng. Gia đình họ đã trò chuyện hàng ngàn lần về vấn đề này trong suốt 1 năm qua kể từ khi biết Prem còn sống. Ba mẹ họ là những người giàu có và ích kỷ, họ biết họ sai nhưng họ không muốn thừa nhận và vẫn mang hệ tư tưởng ban phát với Prem. Hai người liên tục đưa ra những yêu cầu với Boun, lúc đầu chỉ là thay đổi luyện tập thể thao và thói quen sinh hoạt để khỏe mạnh hơn, dần dần biến thành ép buộc Boun như búp bê làm theo ý muốn của họ, xem mắt rất nhiều tiểu thư danh giá. Chính bản thân Bank cũng nhìn không nổi lối tư duy của ba mẹ mình mới nhanh chóng kéo Boun ra khỏi những ràng buộc kia. Giờ Prem tỉnh lại, ba mẹ của anh lại tiếp tục áp đặt, Bank thực sự không biết làm sao.
"Anh giúp em nói mấy lời với ba mẹ được không?" Boun hạ giọng "Nếu họ thực sự cướp Prem khỏi em, em không biết mình có đủ bình tĩnh để tiếp tục cư xử đúng mực không?"
"Được rồi, chăm sóc Prem cẩn thận, phần của ba mẹ anh sẽ lo"
Cúp máy, Boun vội vã bước trở lại phòng nghỉ. Hiện tại, chỉ có gương mặt Prem mới khiến hắn bình tâm. Prem vẫn đang say ngủ. Môi nhỏ hơi sưng, vành mắt vẫn còn chút dấu vết của nước mắt khiến em ấy càng trở nên đáng thương. Rốt cuộc hắn nên làm gì với em? Cứ như vậy mang một chiếc lồng nhốt em lại liệu em có thể tiếp tục mỉm cười với hắn. Đôi khi hắn rất muốn bỏ Prem vào trong túi áo để hàng ngày hàng giờ đều có thể nhìn thấy em ấy, không để em ấy chịu thêm bất cứ thương tổn nào.
"Pao, dậy thôi!" Hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại, Boun nhẹ giọng gọi Prem, tay vuốt ve mái tóc mềm mại "Em nói muốn đi triển lãm của Yoku Masaki mà, nếu không dậy sẽ không kịp đến đâu"
Hôm nay Boun quyết định tan ca sớm, hắn muốn đưa Prem đến buổi triển lãm của vị nghệ sĩ mà em ngưỡng mộ.
Không gian khu vực triển lãm tràn ngập ánh sáng. Boun đẩy Prem trên chiếc xe lăn nhỏ, không nói một lời nào. Hắn không muốn quấy rầy không gian nghệ thuật của Prem. Những bức ảnh chụp những cảnh đẹp đến nao lòng dường như hút chặt lấy đôi mắt Prem. Yoku là một nghệ sĩ cậu follow đầu tiên trên Instagram. Những bức ảnh của ông chụp ở rất nhiều nơi trên thế giới nhưng phần lớn đều có một điểm chung - sự cô đơn bất tận. Dù ở giữa một thành phố đông đúc hay trơ trọi giữa sa mạc rộng lớn, nhân vật chính trong bức ảnh đều mang đến cảm giác lẻ loi và lạc lối. Prem dừng lại ở bức ảnh cuối cùng, cũng là bức ảnh khiến cậu follow người đàn ông này. Bức ảnh chụp tại Thái Lan cách đây rất nhiều năm. Bóng lưng đứa trẻ nhỏ xíu ôm con gấu bông cũ nát và dòng người đang lao vào đám cháy hừng hực. Không ai để ý đến đứa trẻ cô đơn đó. Prem có thể nghe thấy âm thanh những người xung quanh đang la hét, nghe thấy tiếng còi cứu hỏa chói tai và còn nghe thấy rất nhiều tiếng khóc than rên rỉ. Cậu bé kia vẫn đứng đó,mặc kệ những gì đang diễn ra, lạc lõng giữa tất cả dù đang đứng giữa tất cả.
"Cậu bé có vẻ thích bức tranh này?" Giọng nói cất lên khiến Prem hơi giật mình.
Người đàn ông đang đứng cạnh cậu chính là Yoku Masaki. Người đàn ông Nhật hơi gầy vừa qua 50 tuổi, sương gió hun đúc cực kỳ từng trải. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean xanh bạc màu, đi thêm một đôi sneaker cũ, cả người đều toát ra hơi thở của tự do. Prem nhìn ông, mỉm cười đáp lại.
Dường như không để ý đến Prem, Yoku chìm trong quá khứ. Thanh âm từ tính cũng giọng Anh chuẩn mực vang lên đưa cậu giống như du hành thời gian, về lại gần 20 năm trước. Đứa trẻ cầm gấu bông kia là cậu, và đám cháy kia đã cướp đi mạng sống của mẹ cậu, đẩy Prem vào trại trẻ mồ côi. Khung cảnh lúc đó thật sự rất hỗn loạn nhưng mọi thanh âm với Prem lúc đó là vô nghĩa. Cậu không thể khóc, không thể la hét, sự bức bối đè ép lồng ngực khiến Prem thấy khó thở.
"Em thích bức ảnh này sao?" Boun chạm vào vai Prem, dịu dàng hỏi
Prem im lặng lắc đầu. Làm gì có ai thích bức ảnh của bản thân chứng kiến người thân yêu nhất ra đi cơ chứ? Prem quay sang Yoku, mỉm cười nhìn người đàn ông đã ngoài 50 tuổi. Ông ấy chính là người đã bế cậu rời khỏi hiện trường thảm khốc, đưa cho cậu một cây kẹo mút và dùng chiếc máy ảnh để đánh lạc hướng đứa trẻ đang hoảng loạn. Dù với một người lạ, ông ấy vẫn rất bao dung.
Yoku mỉm cười nhìn Prem giống như biết được đứa trẻ trong bức hình chính là cậu. "Tôi đã bán bức ảnh này, tôi biết 2 bạn đã bao trọn buổi triển lãm hôm nay nhưng xin lỗi làm phiền 2 bạn, người mua đã hẹn trước."
Boun tuy hơi khó chịu nhưng vẫn mỉm cười lịch sự. Hắn không muốn trước mặt Prem bản thân trở nên xấu xí
"Cảm ơn ngài, bức ảnh đẹp lắm ạ!" Prem mỉm cười rồi quay đi
"Xin chào, tôi là người đã mua bức tranh"
Tiếng giày cao gót vang lên ngay phía sau, cô gái trẻ với mái tóc buộc cao cùng một đồ đen xuất hiện phía sau Yoku. Cô gái bỏ kính, hơi rũ mắt nhìn bức tranh kia cuối cùng chỉ lạnh mặt thở dài.
"Windinesd Theeprochai. Chào cô!" Yoku quay cười, hơi cúi đầu chào cô gái trẻ "Xin lỗi, vị khách bên đây đang xem một chút, tôi chuẩn bị gỡ xuống đây!"
Wind hơi nghiêng đầu, cả người đông cứng khi nhìn thấy khuôn mặt của 2 vị khách còn lại. Sao có thể? Đợi cho 2 vị khách kia rời khỏi, Wind vẫn chưa thể bình tĩnh, tay cô run đến mức cầm điện thoại cũng không chắc chắn
"P'Wind, có chuyện gì vậy?"
"Chị vừa gặp Boun và.... và Prem"
"Prem? Chị nói gì cơ! Chị có nhìn nhầm không?"
"Chúng ta gặp nhau đi!"
Nói xong, Wind cúp máy, gương mặt trở về dáng vẻ lãnh đạm nói với Yoku
"Tôi có thể trích xuất camera được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip