Chương 10
"Bạch! Bạch! Bạch!" - từng cú va chạm dội vang, lan truyền qua bốn bề kính, làm hông cậu đau nhói, sống lưng rát bỏng vì mặt kính lạnh cứa vào da thịt. Thân thể run lên từng hồi, căng tức, như bị bào mòn đến tận xương tủy.
Tiếng rên nghẹn, run rẩy bật ra từ cổ họng Prem: "ah... hức..."
Hòa cùng nhịp bạch bạch bạch, từng âm thanh bị kính nhân lên trăm nghìn lần, như một cơn bão áp đảo, Dồn toàn bộ nỗi nhục nhã và sợ hãi vào từng tế bào.
Mỗi nhịp ép xuống, mỗi cú va chạm, đều khiến Prem vừa đau vừa bật lên những tiếng run rẩy, hòa cùng âm thanh bạch bạch bạch như một bản hòa âm của nỗi thống khổ.
Cậu cắn môi đến bật máu, nước mắt rơi lã chã, hòa mồ hôi và máu, loang thành vệt ướt lạnh lẽo trên mặt kính. Cơ thể Prem giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng, trần trụi, bị nghiền nát để làm sống lại một cái bóng khác, một hình ảnh không phải của mình.
Prem cố bật ra từng âm thanh yếu ớt: "Em... không phải anh ấy... dừng... lại đi..."
Nhưng chưa kịp trọn câu, Boun đã lao đến, cúi sát người, hôn như muốn bóp nghẹt từng hơi thở. Lưỡi anh tràn vào, xâm chiếm thô bạo, cắn xé mọi âm thanh mà Prem cố gắng phát ra.
Tiếng kêu yếu ớt biến thành rung rẩy trong lồng ngực, dồn nén thành những tiếng nấc nghẹn khô khốc, không thoát ra được, chỉ còn lại cảm giác bị nuốt chửng hoàn toàn cả cơ thể, cả tâm trí, và cả ý chí.
Trong mê cung gương, vô số ảo ảnh của Prem phản chiếu khắp nơi, mỗi hình ảnh như một bản sao tăm tối của cơn ác mộng. Tất cả đều bị ép ngửa ra, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má, run rẩy không ngừng. Hình bóng của cậu chồng chất, chập chồng lên nhau, nhấn chìm Prem trong cảm giác lạc lõng, kinh hoàng và bất lực, như thể từng mảnh ký ức, từng lớp cảm xúc bị nghiền nát dưới áp lực vô tận của mê cung.
Đây không phải là làm tình.
Đây là hành hình.
Một nghi thức ghê rợn, nơi thân thể Prem trở thành vật thế thân cho một tình yêu đã chết, từng mảnh bản ngã bị nghiền nát, dần tan biến. Mỗi tiếng nấc, mỗi hơi thở đều bị Boun bóp nghẹt, kéo cậu vào cơn mê tăm tối, đến nỗi chính cậu cũng không nhận ra mình là ai nữa.
Và nơi đây là một cơn ác mộng sống động, mà Prem mất đi cả cơ thể lẫn tâm hồn, và Boun, điên cuồng giữa hàng trăm bản sao của nỗi đau, vẫn chưa tìm thấy điều mình thực sự khao khát...
Một động tác thô bạo, cánh tay Boun hất mạnh sang bên, làm kệ kính chao đảo. Hàng loạt khung ảnh đổ nhào, rơi xuống sàn, vỡ tan. Tiếng kính vỡ vang lên như một điệp khúc hỗn loạn, dội vào đầu Prem, rung lên từng nhịp như một cơn động đất tinh thần. Mỗi mảnh vỡ sắc lạnh cắt qua ánh sáng trắng, phản chiếu hình ảnh chồng chéo: Boun và người ấy, nụ cười hạnh phúc, buổi sáng rực rỡ. Trái ngược với tay anh đang siết cậu đến mức đau nhói.
Một khung ảnh rơi xuống sát chân Prem, mặt úp xuống nền, tách biệt khỏi sự hỗn loạn xung quanh. Hình ảnh ấy như một lời nhắc nhở lạnh lùng: Boun từng cười hạnh phúc với người khác, và cậu, Prem, chỉ là kẻ thế thân, một bóng ma sống trong kí ức của anh. Mùi gỗ cháy nhẹ từ khung vỡ hòa lẫn mùi nước hoa quen thuộc của Boun nồng nàn, áp đảo, nhấn chìm Prem trong cảm giác bị xóa bỏ hoàn toàn.
Boun khựng lại một thoáng, mắt lóe lên nỗi đau xé nát từ bên trong, một nỗi nhớ nhung mà Prem chưa từng thấy. Nhưng ngay sau đó, điên cuồng chiếm lấy: hàm răng siết chặt, gân xanh nổi hằn trên cổ tay, anh ôm ghì Prem, cơ thể anh nóng rực, áp lực như muốn nghiền nát cậu thành từng mảnh. Trong đôi mắt ấy, chỉ là cái bóng của người đã rời bỏ anh, để anh bấu víu vào khoảng trống đau đớn.
Prem cảm nhận từng nhịp tim co thắt dữ dội, từng mạch máu dồn dập trong lồng ngực. Lưng cậu va mạnh vào cơ thể Boun, từng cú đẩy, từng cái siết chặt khiến xương khớp kêu răng rắc trong cảm giác mất kiểm soát. Mùi hương của Boun, nồng nàn, trộn lẫn với mùi gỗ vỡ và máu xót, khiến cậu chóng mặt, như thể đang bị kéo chìm trong cơn ác mộng sống.
Linh hồn Prem như bị xé nát, dần rơi xuống đáy vực không lối thoát. Tiếng vỡ của kính vang vọng như lời thù hận của ký ức, nhắc nhở cậu rằng bản thân chỉ là kẻ lạc lõng trong thế giới mà anh đã mất đi người thương. Mỗi bước đi, mỗi cú va chạm, mỗi cái siết ghì tất cả đều là nghi thức sống, để Boun giữ chặt những mảng kí ức đã chết, còn cậu, Prem, chỉ là lớp da tạm bợ, tạm bợ đến mức tội lỗi.
Cậu cố gắng hít một hơi, nhưng không khí dường như ngột ngạt lại trong phổi. Tim Prem co thắt như muốn vỡ tung, cơ thể run rẩy, nỗi nhục nhã trộn lẫn tuyệt vọng len lỏi vào từng mạch máu. Không còn quyền nói, không còn quyền kêu gào. Cậu chỉ biết chịu đựng, cảm nhận từng đợt sóng điên cuồng dội vào, nhấn chìm mình trong mê cung của gương và ký ức.
Prem hiểu rõ từ giây phút ấy: tất cả đều không dành cho mình. Cái ôm, cơn điên cuồng, sự va chạm tàn bạo chỉ là nghi lễ sống của Boun để níu giữ một người đã rời đi. Và cậu, linh hồn lạc lõng, bị nhốt giữa mê cung gương và nghĩa địa sống này, không còn lối thoát, chỉ còn lại tiếng vỡ, tiếng thở dồn dập, và một cảm giác tuyệt vọng vô biên như thể cả thế giới chỉ còn mình cậu đang chìm dần vào bóng tối của quá khứ.
Boun cúi thấp, tay anh lạnh lùng siết chặt cằm Prem, buộc cậu ngẩng lên. Ngón tay ấn mạnh đến mức hằn đỏ trên da, từng đường gân nổi rõ. Khuôn mặt anh gần sát cậu, hơi thở nặng nề phủ khắp, ngột ngạt đến mức Prem cảm giác như mọi không khí trong phòng đều bị hút cạn khỏi phổi.
Giọng Boun vang lên, sắc lạnh, từng chữ như lưỡi dao cứa vào thịt:
"Đừng mở mắt. Tôi không muốn thấy em... tôi chỉ muốn thấy em ấy."
Trong đầu anh là hỗn loạn ký ức. Hình bóng người yêu cũ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời trong căn phòng trắng tinh. Tiếng hứa hẹn vang vọng: "Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh."
Rồi là tiếng còi xe, mùi máu tanh, sự im lặng vĩnh viễn tất cả quay cuồng, chồng chéo vào nhau, xé nát tâm trí Boun.
Giọng anh run lên, gần như điên loạn:
"Em ấy yêu tôi nhiều lắm... từng hứa sẽ không rời đi. Nhưng cuối cùng, em ấy vẫn bỏ tôi lại... Tôi giữ lại tất cả, từng món đồ, từng mùi hương... chỉ để chờ em ấy quay về."
Ánh mắt Boun lóe lên một cơn điên rồ, không đợi phản ứng của Prem, anh đè mạnh cậu xuống sàn kính lạnh lẽo. Vai Prem ép sát xuống, lồng ngực co rút đến mức từng nhịp thở đều như muốn vỡ tung. Hơi thở Boun hổn hển, nóng bỏng nhưng đầy hung bạo không phải ham muốn, mà như kẻ khát máu tìm cách xé nát đối tượng trước mặt.
Prem giãy giụa, bàn tay run rẩy đẩy ra, nhưng lực siết càng thêm chặt. Cổ tay bị bóp, hằn đỏ tím. Toàn thân cậu co rúm lại, như con chim non bị nhấn chìm dưới tay kẻ săn mồi. Cậu cắn môi bật máu, nhưng không phải để nuốt nước mắt mà để kìm nén tiếng kêu thảm thiết. Vì cậu biết, kêu lên cũng chẳng ai nghe, chẳng ai cứu.
Boun, giọng lạc đi trong mê loạn, thì thầm gần tai Prem:
"Đúng rồi... là em ấy... mùi này, hơi thở này... em ấy đang ở đây với tôi."
Anh chôn mặt vào cổ cậu, hít sâu đến mức Prem cảm giác nghẹt thở, tim đập nhanh như muốn vỡ ra. Mùi hương quen thuộc từ ký ức Boun giờ được gán lên cơ thể cậu khiến Prem cảm thấy bản thân vừa là nạn nhân vừa là vật thay thế, hoàn toàn vô dụng.
Prem nội tâm như bị nghiền nát. Cậu cảm nhận từng thớ thịt bị xé ra bởi sự nhục nhã. Từng cái chạm, từng hơi thở không phải cho cậu, mà cho một bóng hình đã chết, mà cậu phải gồng mình chịu đựng. Cậu chỉ là vật thay thế, món hàng rẻ mạt để Boun lấp đầy khoảng trống trong tim, để tìm chút bình yên cho nỗi đau chưa nguôi.
Mắt Prem nhắm chặt, môi run lên, máu lẫn nước mắt nhòe trên da. Tim cậu đập hỗn loạn, từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Từng âm thanh xung quanh tiếng nấc bị nuốt vào bóng tối, tiếng kính vỡ vụn lúc nãy hòa thành bản nhạc nền của sự sụp đổ, không chỉ của cậu, mà như phản chiếu cả tâm hồn Boun, điên cuồng, tuyệt vọng.
Cậu cảm nhận rõ rệt lực siết ngày càng mạnh, cảm giác bị bóp nghẹt cả thể xác lẫn tinh thần. Mỗi cú chạm của Boun đều như nhấn mạnh một lần nữa: Prem không phải là Prem. Cậu chỉ là cái bóng của một người đã mất. Và trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra, toàn bộ tự trọng, toàn bộ khả năng chống cự, đều đã biến mất. Cậu hoàn toàn bất lực.
Prem chỉ còn biết nhắm chặt mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu, để giữ chút ý thức cuối cùng trong cơ thể đang bị nghiền nát. Cậu biết, cậu sẽ không thể thoát khỏi cái bóng mà Boun trói chặt mình. Và trong nỗi tuyệt vọng ấy, Prem cảm thấy lòng mình tan rã từng mảnh, không còn tự do, không còn lối thoát.
Hai tiếng sau.
Prem nằm bất động trên bàn kính lạnh buốt. Toàn thân cậu chi chít dấu vết, mồ hôi và nước mắt dính chặt vào da thịt. Hơi thở dồn dập, đứt gãy, từng nhịp phập phồng như sắp tắt lịm.
Ánh sáng trắng phản chiếu từ bốn bức tường kính nhân lên từng giọt nước mắt, biến chúng thành hàng trăm, hàng nghìn lần lặp lại nỗi nhục nhã của cậu. Mỗi giọt rơi xuống sàn kính như thêm một nhát dao lạnh lùng cắt vào tâm can Prem, nhắc nhở cậu rằng mình chỉ là cái bóng, là vật thế thân, là người thừa trong tình yêu của Boun.
Boun đứng bên kia, không hề nhìn cậu lấy một lần. Anh cúi xuống, chậm rãi nhặt tấm ảnh úp mặt trên sàn. Bàn tay run rẩy lướt qua gương mặt trong ảnh chàng trai kia cười rạng rỡ, đôi mắt như chứa cả bầu trời, ánh sáng trong trẻo và hồn nhiên mà Prem chưa từng có, và sẽ không bao giờ có được.
Giọng anh khẽ rung, thì thầm cái tên ấy, dịu dàng đến tận cùng sự dịu dàng mà Prem chưa từng nhận được, không phải từ một lần ôm ấp, không phải từ một lời trấn an, mà là thứ tình yêu hoàn hảo, nguyên vẹn, trọn vẹn... nhưng dành cho người khác.
Prem, trong cơn mê man, nghe rõ cái tên ấy vang lên, xa lạ nhưng dịu dàng hơn bất cứ điều gì Boun từng dành cho mình. Trái tim cậu quặn thắt, nỗi chua xót dâng lên khủng khiếp. Mỗi tế bào trong cơ thể như gào lên: tất cả đau đớn, tất cả nhục nhã mà cậu phải chịu, đều vô nghĩa trong mắt anh ta. Đôi môi rướm máu run rẩy, không đủ sức thốt lên lời than vãn.
Bên kia, Boun ôm khung ảnh, ánh mắt chan chứa yêu thương. Dịu dàng đến mức khiến người ta lầm tưởng anh đang sống lại trong quá khứ, đang tái hiện lại từng khoảnh khắc hạnh phúc đã mất. Mỗi hơi thở của anh như một nhịp cầu nối quá khứ với hiện tại, nhưng cầu nối ấy lại càng nhấn chìm Prem sâu hơn vào cơn tuyệt vọng.
Bên này, Prem co rúm trong tấm chăn trắng, run rẩy và tuyệt vọng, như một kẻ nô lệ bị vắt kiệt linh hồn. Mọi nỗ lực chống cự, mọi giọt nước mắt, mọi nhịp tim dồn dập đều vô ích. Cậu bị xóa sạch, bị biến mất trong tình yêu của Boun, chỉ còn lại cái tên của một người đã chết, sống mãi trong tâm trí Boun nhưng không còn chỗ cho cậu.
Bốn bức tường kính nhân lên sự đối lập ấy vô tận, biến căn phòng thành một mê cung ám ảnh. Ở đó, ký ức của Boun nhân lên không hồi kết, còn Prem bị giam cầm trong bóng tối, không lối thoát. Mỗi ánh sáng trắng phản chiếu thêm một lần nỗi đau, nhắc nhở cậu rằng mình chỉ là cái bóng, chỉ là thế thân, chỉ là người thừa trong câu chuyện tình yêu đã chết nhưng vẫn sống mãi trong tâm Boun.
Prem nhắm chặt mắt, nhịp tim hỗn loạn, từng giọt nước mắt hòa với mồ hôi, thấm ướt chăn trắng. Cậu biết mình đã đánh mất tất cả tự trọng, danh tính, cả niềm hi vọng được yêu. Còn Boun, trong vòng tay của ký ức, tiếp tục yêu thương người cũ, bất chấp hiện tại, bất chấp nỗi đau mà Prem phải gánh thay.
Căn phòng kính ấy, với mọi thứ được nhân lên vô tận, trở thành biểu tượng của mê cung ám ảnh: nơi ký ức không bao giờ dừng lại, nơi hiện tại bị xóa nhòa, và nơi một cái tên không thuộc về Prem vẫn sống mãi, chiếm trọn trái tim Boun.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip