Chương 23

Biệt thự chìm trong bóng tối dày đặc, như thể cả thế giới bên ngoài đã bị nuốt chửng bởi những tấm rèm nhung nặng trịch kéo kín mít từ ba ngày trước. Không một khe hở, không một tia sáng mặt trời nào lọt qua. Chỉ còn le lói ánh đèn bàn cũ kỹ, bóng vàng vọt chiếu lên khuôn mặt Boun xanh xao, hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

Anh ngồi bệt dưới sàn phòng làm việc, lưng tựa vào chân bàn gỗ lim, xung quanh là đống giấy tờ tan nát: những bản hợp đồng mới kí với hãng phim lớn, giờ bị xé vụn thành từng mảnh nhỏ, vương vãi như xác lá mùa thu úa tàn. Điện thoại nằm lăn lóc ở góc phòng, màn hình vỡ toác vì cú ném mạnh tay đêm qua, pin cạn kiệt, không một cuộc gọi nào đến nữa. Trên bàn, ba hộp cơm nhựa vẫn nguyên seal, cơm nguội ngắt, mùi tanh của cá kho lẫn khói thuốc lá cháy dở quyện vào không khí ngột ngạt.

Boun cúi gập người, đầu gối run rẩy chạm xuống nền gỗ lạnh buốt, như thể cả cơ thể anh đang sụp đổ theo từng nhịp tim vỡ vụn. Đôi tay run lẩy bẩy, những ngón tay thon dài từng tự tin cầm micro trước hàng ngàn khán giả giờ đây yếu ớt đến thảm hại, lần mò giữa đống giấy vụn nhàu nát những tờ kịch bản cũ kỹ, những bức thư tay nhòe mực, và rồi, khung ảnh ấy hiện ra như một bóng ma từ quá khứ.

Anh nhặt nó lên, chậm rãi, bức ảnh chụp dưới nắng vài năm trước: anh và người yêu cũ đứng sát nhau bên dòng sông lấp lánh, nắng vàng rực rỡ đổ xuống như mật ong tan chảy, chiếu rọi nụ cười rạng rỡ của họ, nụ cười không vướng bận, đôi mắt lấp lánh như sao đêm, và bàn tay đan chặt đến mức những đường gân nổi lên dưới làn da rám nắng. Mùi hương hoa sữa thoang thoảng từ ký ức ùa về, lẫn với tiếng cười vang vọng, tiếng xe máy rú ga trên phố, và hơi ấm từ bàn tay ấy hơi ấm mà giờ đây chỉ còn là hư vô.

Anh siết chặt khung ảnh trong lòng bàn tay, siết đến mức khớp ngón tay trắng bệch, mạch máu nổi cuồn cuộn dưới lớp da mỏng manh, như thể anh đang cố níu giữ lấy một phần linh hồn đang trôi tuột khỏi tầm tay. Đau đớn lan tỏa từ ngón tay lên tận tim, nhưng anh vẫn siết, siết mạnh hơn, như muốn nghiền nát quá khứ để nó thôi hành hạ.

Rồi, đột ngột, anh buông tay. Khung ảnh rơi tự do, xoay tròn trong không khí một vòng ngắn ngủi trước khi đập xuống sàn gỗ cũ kỹ, vang lên tiếng “xoảng” khô khốc, sắc nhọn như tiếng xương gãy.

Mảnh thủy tinh văng tung tóe, lấp lánh dưới ánh đèn neon mờ ảo từ trần nhà, phản chiếu thành hàng ngàn mảnh vỡ nhỏ xíu mỗi mảnh là một kỷ niệm, một nụ hôn, một lời hứa chúng nằm la liệt trên sàn, sắc bén và lạnh lẽo, như những lưỡi dao nhỏ đâm vào lòng anh.

Lần đầu tiên trong đời, Boun khóc. Không phải những giọt nước mắt kiềm nén trên phim trường, không phải tiếng nức nở giả tạo cho vai diễn, mà là khóc thật sự, từ sâu thẳm lồng ngực đang co thắt từng cơn. Không thành tiếng, không gào thét, chỉ có vai anh run rẩy dữ dội, như lá cây trong cơn bão tố, nước mắt lăn dài trên gò má từng lạnh lùng, từng kiêu ngạo.

Những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát, rơi xuống sàn gỗ thấm đẫm bụi thời gian, hòa lẫn với mảnh vỡ thủy tinh. Đau. Không phải đau từ những cú đấm giả tạo hay vết cắt nhân tạo trên phim trường, nơi mọi thứ đều có thể diễn lại, mà là đau thực sự, đau từ sâu thẳm lồng ngực một nỗi đau âm ỉ, lan tỏa như lửa cháy ngầm, thiêu đốt từng tế bào, khoét rỗng linh hồn anh. Nó như một hố đen nuốt chửng mọi thứ: danh vọng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, tiền bạc chất chồng trong tài khoản, những nụ cười giả tạo từ fan hâm mộ tất cả đều vô nghĩa, không thể thay thế, không thể mua lại thứ đã mất mãi mãi.

Prem có từng đau thế này không? Ý nghĩ ấy đâm thẳng vào tim như dao cứa, sắc bén và tàn nhẫn, khiến anh co rúm người lại. Khi anh gọi tên bằng tên người khác, khi anh nhìn vào đôi mắt Prem mà chỉ thấy bóng dáng của người khác. Prem có từng cảm nhận sự trống rỗng này, như thể linh hồn bị khoét rỗng, để lại một khoảng không lạnh lẽo, nơi gió lạnh thổi qua mà không gì lấp đầy?

Nước mắt rơi nhiều hơn, thấm ướt cổ áo sơ mi nhàu nhĩ, và Boun ôm đầu gối, ngồi co ro giữa đống hỗn độn quá khứ vỡ vụn dưới chân, hiện tại tan nát trong tim, tương lai chỉ là bóng tối vô định. Lần đầu tiên, anh nhận ra: mất mát không phải là kết thúc, mà là khởi đầu của một nỗi đau kéo dài vô tận, như vết sẹo mãi mãi không lành.

Anh đứng dậy, chân run lẩy bẩy, lảo đảo bước ra hành lang tối om. Bước chân nặng nề, va vào tường, tiếng thở dốc vang vọng. Anh dừng lại trước cửa phòng Prem cánh cửa gỗ lim đóng im ỉm, không một khe hở ánh sáng, như một bức tường vô hình ngăn cách hai thế giới.

Đêm khuya, ánh đèn hành lang vàng vọt chiếu dài bóng Boun quỳ gối ngoài cửa. Đầu gối anh chạm xuống sàn lạnh ngắt, đau nhói, nhưng anh không đứng dậy. Anh cúi đầu, trán chạm sàn, giọng khản đặc, vỡ vụn như thủy tinh vừa rơi:

“Prem… anh xin lỗi. Anh xin lỗi…”

Lời xin lỗi lặp đi lặp lại, yếu ớt, không còn chút kiêu ngạo nào của ngôi sao màn bạc. Bên trong phòng, Prem ngồi tựa lưng vào cửa, hai tay bịt chặt tai, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má. Cậu không khóc thành tiếng, không gào thét, chỉ thì thầm trong bóng tối, chỉ mình nghe thấy:

"Muộn rồi…”

Không còn căm hận, không còn oán trách, chỉ còn mệt mỏi và trống rỗng. Prem không mở cửa. Lần đầu tiên trong suốt những năm tháng yêu Boun, cậu chọn tự bảo vệ bản thân không van xin, không níu kéo, không mở lòng. Cậu ngồi đó, lưng cứng đờ, hơi thở đều đều, như một bức tượng đá.

Boun gục đầu vào cửa, tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, từng giọt đỏ thẫm rơi xuống sàn. Anh đứng dậy, lảo đảo quay về phòng làm việc, đôi mắt đỏ hoe ánh lên quyết định điên rồ đốt bỏ quá khứ, đốt sạch mọi thứ.

Sân sau biệt thự, 2 giờ sáng. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua hàng cây, lá xào xạc. Thùng rác kim loại cũ kỹ đặt giữa khoảng trống tối om, Boun đổ xăng lên tất cả những gì từng là báu vật: những bức ảnh cũ ngả vàng, kịch bản phim có chữ ký nguệch ngoạc của người yêu cũ, chiếc cúp “Nam diễn viên xuất sắc nhất” lấp lánh dưới ánh trăng. Anh châm lửa. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, liếm láp, nuốt chửng mọi thứ, chiếu sáng gương mặt Boun lần đầu tiên không còn vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, chỉ còn sự tan vỡ, đôi mắt long lanh phản chiếu lửa đỏ.

Anh cầm bản hợp đồng lớn nhỏ với các hãng phim lớn, những con số khủng, những vai diễn lớn ném thẳng vào lửa. Giấy cháy xèo xèo, khói đen cuồn cuộn bay lên trời đêm. Anh lẩm bẩm, giọng khàn khàn:

“Tao không cần danh nữa. Tao không cần ánh đèn sân khấu. Tao chỉ cần em ấy.”

Phòng thu tại nhà, 4 giờ sáng. Ánh lửa ngoài sân vẫn cháy phía sau qua cửa sổ kính, hắt bóng lập lòe. Chỉ một chiếc điện thoại cũ dựng trên bàn bằng ba lô sách, Boun mặc áo phông nhàu nhĩ, tóc rối bù, mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn nhưng dứt khoát trong livestream:

“Hôm nay tôi cắt đứt mọi hợp đồng  Từ giờ, tôi không đóng phim nữa. Có người từng vì tôi mà đánh mất chính mình. Giờ đến lượt tôi tìm lại em ấy. Cảm ơn các bạn đã yêu mến Boun.”

Anh tắt livestream. Tay run run, anh đập vỡ luôn chiếc điện thoại tiếng kính vỡ vang vọng trong căn phòng im lặng, cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, với fan hâm mộ, với ánh hào quang.

Sáng hôm sau, biệt thự rộng lớn vẫn chìm trong tĩnh lặng. Ánh nắng yếu ớt len qua những tấm rèm dày, hắt lên sàn gỗ bóng loáng, phản chiếu ánh sáng mờ ảo khắp phòng khách rộng rãi. Prem ngồi trên chiếc sofa da màu kem, dáng người co ro trong Chiếc áo len rộng, tay cầm tách trà đã nguội từ đêm. Không gian sang trọng xung quanh những bức tranh đắt giá, đèn chùm pha lê lấp lánh dường như chỉ làm nổi bật hơn vẻ cô đơn sâu thẳm trên gương mặt cậu.

Mắt Prem thâm quầng, nhưng trong ánh nhìn ấy lại có một sự bình thản đến đáng sợ, như thể cậu đã quen với cô độc và bóng tối. Ngón tay cậu khẽ vuốt mép tách trà, không nóng, không lạnh, chỉ như một thói quen vô thức để cảm nhận sự tồn tại của bản thân giữa căn phòng trống trải này.

Boun bước vào, quần áo nhàu nhĩ, mùi khói lửa vẫn ám trên người, mắt thâm quầng sâu hoắm, bước chân nặng nề.

Prem nhìn anh, giọng đều đều, không cảm xúc:

“Nếu em không còn giống anh ấy nữa… nếu em thay đổi, xấu xí, điên loạn… anh vẫn sẽ yêu chứ?”

Boun quỳ xuống trước sofa, nắm lấy tay Prem, giọng run rẩy:

“Giờ anh không nhớ mặt người ấy nữa. Anh không còn thấy ai trong em. Trong đầu anh chỉ còn em người đau khổ nhất vì anh, người anh đã làm tổn thương sâu sắc nhất.”

Prem rút tay lại chậm rãi, nhìn tách trà, im lặng một lúc lâu. Rồi cậu nói, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như dao cắt đứt sợi dây cuối cùng:

“Em không muốn được yêu vì tội lỗi. Em không phải sự chuộc lỗi của anh.”

Cậu dừng lại, giọng bình thản đến lạnh người:

“Em từng nghĩ… nếu một ngày anh cũng đau như em từng đau, em sẽ tha thứ. Nhưng bây giờ…” Giọng Prem khàn, từng chữ rơi ra khẽ, như sợ chạm vào không khí cũng tan biến: “Giờ em chỉ thấy mệt. Mệt lắm, anh à.”

Không tiếng cười, không giọt nước mắt. Chỉ còn sự rời xa đến tàn nhẫn, ánh mắt trống rỗng và khóe môi khẽ co quắp. Prem ngồi đó, như thể mọi thứ xung quanh đã không còn thuộc về cậu. Trái tim cậu đã vắt kiệt đến giọt cảm xúc cuối cùng, và cậu đã buông, thật sự buông.

Boun quỳ trước mặt, đôi tay rũ xuống, bất lực đến mức không còn sức chạm vào cậu. Ngoài cửa sổ, tro tàn từ sân sau bay lất phất, hòa vào không khí nặng trĩu, như nhắc nhở về tất cả những gì anh đã đánh mất: danh vọng, niềm kiêu hãnh, và cả cơ hội cuối cùng để giữ lấy người mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip