Chương 6
Căn phòng tối om ngập trong tầng tầng âm thanh rối loạn. Hơi thở dồn dập hòa quyện, dính chặt vào nhau, như muốn thiêu Cháy cả khoảng không chật hẹp. Tiếng va chạm kịch liệt vang vọng, xen lẫn tiếng rên nghẹn nơi cổ họng, mơ hồ đến mức chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, khó phân biệt đó là khoái lạc hay giằng xé đau đớn.
Trong mắt Boun, Prem từ lâu đã không còn là một con người. Cậu không còn tư cách để được nhìn nhận như một cá thể độc lập, càng không có quyền chống cự hay phản kháng. Với anh, Prem chỉ là một món đồ thuộc về riêng mình, một vật sở hữu để thỏa mãn, để giày vò, để nghiền nát đến tận cùng.
Mỗi cú siết, mỗi lần ép buộc, đều như một dấu ấn khắc sâu vào cơ thể cậu, xóa sạch đi mọi thứ gọi là tôn nghiêm hay phẩm giá. Boun nhìn sự run rẩy và đau đớn của Prem mà trong mắt chỉ ánh lên thứ khoái cảm méo mó, điên loạn, như một kẻ nghiện đang tận hưởng liều thuốc khiến hắn vừa sung sướng vừa mất trí.
Anh muốn cậu quỵ ngã, muốn cậu vĩnh viễn không thể ngẩng đầu, muốn biến Prem thành một cái bóng bị trói chặt dưới gót giày mình. Từng chút, từng chút một, Boun xé rách lớp vỏ con người của cậu, nhào nặn thành hình dạng anh mong muốn, thứ tồn tại duy nhất có giá trị khi bị anh chiếm đoạt, khi bị hủy diệt dưới bàn tay mình.
Trong cơn điên loạn ấy, ánh mắt Boun tối sầm, ánh lên vẻ bệnh hoạn đến rùng rợn giữa thực tại và ảo ảnh, anh không còn phân biệt nổi Prem là ai. Thứ anh thấy chỉ là gương mặt quen thuộc đã từng mất đi, nay bằng cách nào đó lại quay về trong hình hài của kẻ đã tự nguyện bán mình.
Anh như một con thú điên dại, đói khát đến tận xương tủy, mắt rực lên cơn tuyệt vọng cuồng loạn, toàn thân run rẩy giữa ham muốn muốn xé nát, muốn hủy diệt mọi thứ trước mặt: cả thế giới lẫn cậu, như thể chỉ còn lại cơn đói khát hoang dại, không thể kìm nén.
Mỗi cú ép xuống, mỗi lần xâm nhập, chẳng khác nào một bản án tàn nhẫn được khắc sâu vào thân thể cậu một lời tuyên bố lạnh lùng, không chừa lấy một khe hở để phản kháng: rằng cậu vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Giữa tiếng thở gấp nghẹt thở, giữa nhịp tim rối loạn như Muốn vỡ tung, Boun run rẩy, thều thào, rên rỉ một cái tên:
"...Team..."
Tiếng gọi khẽ, vô thức, như một mảnh hồn rách nát bấu chặt vào ký ức đã mất. Trong cơn mê muội này, anh đang ôm lấy một thân thể khác, nhưng từng nhịp thở, từng cử chỉ đều chất đầy nỗi đau tê liệt, đầy cơn đói khát điên cuồng.
Anh muốn chiếm đoạt, muốn níu chặt, nhưng tất cả đều vô nghĩa bởi người anh thực sự yêu đã chết, và tên gọi ấy chỉ vang lên trong vô thức, vừa bi thương vừa tàn nhẫn, vừa yêu vừa hận, vừa điên loạn vừa tuyệt vọng. Cơn điên ấy cuộn tròn trong tim anh, bùng lên không cách nào dập tắt.
Toàn thân Prem cứng đờ, như từng tế bào bị đóng băng. Tim cậu đập dữ dội, nhưng mỗi nhịp đều như bị bóp nghẹt, từng mạch máu như muốn nổ tung trong lồng ngực. Cậu cảm thấy ghê tởm ghê tởm Boun, ghê tởm hành vi này, ghê tởm chính cơ thể mình, ghê tởm cả những phản ứng sinh lý mà cậu khôNg thể kiểm soát. Mỗi cú chạm, mỗi cử chỉ của Boun như nhát dao dồn thêm vào cơn đau vô hình, nhấn chìm cậu vào biển tê liệt, vừa căm ghét, vừa bất lực, vừa tuyệt vọng.
Prem cắn môi đến rách toạc, máu đắng ngắt tràn vào miệng, đắng hơn bất cứ nỗi đau nào từng trải qua, đắng đến mức nhói tận tâm can. Cậu muốn hét lên, muốn vùng thoát, muốn chấm dứt tất cả, nhưng không thể. Không có lối thoát, chỉ còn im lặng, chỉ còn nhẫn nhịn, chỉ còn sự mềm yếu tột cùng quấn chặt trái tim.
Trong đầu cậu, từng lời nhủ thầm như ngọn lửa âm ỉ cháy, đốt rụi mọi chút hi vọng còn sót lại:
"Mình... chưa từng là gì trong mắt anh ta cả. Mình chỉ là một cơ thể trống rỗng, một thứ để sử dụng... không hề thuộc về mình, không hề tồn tại cho riêng mình."
Rồi Boun cũng thỏa mãn, không một lời, không một ánh mắt. Anh quay lưng, bước ra khỏi căn phòng tối om, bỏ mặc Prem giữa khoảng không lạnh lẽo, nơi chỉ còn tấm ga nhăn nhúm dính máu khô, sậm màu, nồng mùi sắt tanh xộc vào mũi. Không một câu hỏi, không một dấu hiệu quan tâm, cửa bật mở, rồi khép lại theo tiếng đóng lạnh lùng. Prem co quắp trên giường, cơ thể tan nát, từng thớ thịt nhói đau, tựa như một con búp bê rách nát bị vứt bỏ, một sinh vật trống rỗng giữa thế giới vẫn tiếp tục vận hành mà không một ai để ý đến sự tồn tại của cậu.
Prem nằm đó, bất động, nhưng bên trong, từng mạch máu, từng sợi cơ đều đang run rẩy, kêu gào trong đau đớn. Đùi bầm tím, sần sùi; cổ tay đỏ sẫm, bỏng rát; bàn tay co quắp, móng tay in hằn lên ga, từng vệt máu nhỏ như nhắc nhở cậu về cơn bạo lực vừa qua, về từng nhịp tim đang dần chết đi trong cơ thể. Hơi thở khò khè, rời rạc, mỗi nhịp như kéo cậu sâu hơn vào vực thẳm vô tận, đến mức cậu không còn chắc mình còn sống hay chỉ đang trôi dạt trong cơn mê man đau đớn.
Trong đầu, tiếng nhủ thầm vang lên như lưỡi dao nhọn, cứa vào tâm trí:
"Là em tự chọn... là em ký... là em tình nguyện."
"Không được khóc... không được ghê tởm... không được than trách."
"Em gái vẫn còn thở... nên em phải tiếp tục..."
Mỗi nhịp thở là một nhát dao xoay chậm, xuyên qua cơ thể, lan vào từng mạch máu, bám vào xương, xuyên thẳng vào tim. Cơn đau không chỉ lan đến da thịt mà tràn ngập vào tận xương tủy, vào từng tế bào, khiến Prem vừa tồn tại vừa hóa đá. Cậu cảm nhận từng sợi cơ run rẩy, từng mạch máu căng cứng, từng nhịp tim như bị xiết chặt, từng hơi thở như bóp nghẹt phổi, như thể cơ thể và linh hồn đang bị tách rời ra từng mảnh.
Prem sống nhưng không hẳn sống. Mỗi nhịp tim, mỗi cử động nhỏ đều là bản án, nhấn chìm cậu trong nỗi cô đơn tuyệt đối. Nỗi đau trở thành thứ duy nhất hiện hữu, tê liệt toàn thân, âm ỉ trong từng tế bào, kéo dài, nhấn sâu, không ngừng nghỉ... và Prem cứ thế... chết dần trong chính cơ thể mình, từng giây, từng phút, không một ai chứng kiến, không một bàn tay nâng đỡ.
Prem cuộn tròn giữa căn phòng tối, ôm chặt phần cơ thể tàn tạ còn sót lại như thể níu giữ mảnh hồn đã vỡ vụn. Mắt mở trân, không chớp, nhìn thẳng vào khoảng không lạnh lẽo, nơi không còn ai, không còn gì, chỉ còn cậu và nỗi tuyệt vọng trống rỗng. Miệng khô khốc, cổ họng như cứng lại, từng hơi thở rít qua, khô cằn và đau đớn, như thể từng nhịp thở đều là một lời nhắc về những gì đã mất.
Cậu cảm nhận từng thớ thịt ê ẩm, từng vết bầm tím như in hằn vào cả linh hồn, nhắc nhở về những lần bị bỏ rơi, về những cú chạm lạnh lùng không một lời dỗ dành. Tay cậu siết chặt tấm ga nhăn nhúm, dính máu, như muốn níu lại chút gì đó của thế giới này, nhưng mọi thứ đã tan biến, vụn nát, không gì cứu vãn được.
Prem đã mất. Không phải chỉ mất đi cơ thể lành lặn, mà là mất cả chính mình mất đi sự tồn tại, mất đi giá trị, mất đi tiếng cười, mất đi cả quyền được yêu thương. Cậu chỉ còn là một sinh vật co quắp, lạnh lẽo, trống rỗng giữa thế giới vẫn tiếp tục quay vòng, không hề biết đến sự hiện hữu tàn nhẫn bị bỏ rơi ấy.
Cậu tự hỏi: nếu la hét, có ai nghe thấy không? Nếu rơi nước mắt, có ai lau cho cậu không? Hay chỉ còn lại một mình, giữa mùi tanh nồng của máu khô và sự im lặng chết chóc, để tim mình gãy vụn từng nhịp, nhắc nhở rằng... cậu đã hoàn toàn mất mát, không còn là Prem nữa.
Boun đứng ngoài cửa, tim đập dồn dập như muốn vỡ tung, cơn thỏa mãn cuồn cuộn trào lên trong anh đến tận cùng. Quyền lực tuyệt đối bủa vây, khiến từng nhịp thở đều trở nên nặng nề, ngột ngạt: Prem giờ đây đã hoàn toàn thuộc về anh. Không còn tự do, không còn tiếng nói, không còn giá trị nào ngoài việc phục vụ cơn thèm khát bệnh hoạn, điên cuồng và thống trị của anh. Không thương hại, không một lời hỏi han, không một ánh mắt Prem giờ chỉ là một cơ thể, một vật thể để anh thao túng, nghiền nát, kiểm soát đến tận cùng.
Nhưng quyền lực chưa đủ, cơn điên trong anh chưa hề lắng xuống. Boun muốn chạm vào từng thớ thịt, muốn nắm, vặn, bóp, nghiền nát mọi cử động của cậu. Anh muốn Prem vừa quằn quại vừa bất động, vừa rên rỉ vừa im lặng, để từng cơ bắp, từng hơi thở, từng tiếng rên đều khắc sâu một thông điệp: tất cả những gì thuộc về cậu từ cơ thể đến ý chí đều tuyệt đối thuộc về anh.
Mỗi tiếng rên nghẹn trong cổ họng, mỗi nhịp thở gấp gáp dồn dập, mỗi giọt máu loang trên ga giường đều trở thành minh chứng sống cho quyền lực điên cuồng của Boun. Ánh mắt anh lóe lên vẻ bệnh hoạn, nụ cười nhếch mép lạnh lùng, trong đầu vang vọng thứ nhịp điệu thống trị: Prem không còn là Prem nữa. Cậu chỉ còn là món đồ, hoàn toàn bị chiếm đoạt, để anh nghiền nát, để anh thỏa mãn đến tận cùng vừa chiếm đoạt, vừa hủy diệt, vừa khẳng định quyền sở hữu một cách tuyệt đối.
Nhưng cùng với cơn điên đó, một mảng ký ức cũ ùa về, đau nhói như dao cắt: hình ảnh người đã từng mất, người mà Boun không thể giữ lại, vẫn ám ảnh trong tim anh. Một cái ôm không kịp trao, một ánh mắt van xin chưa từng đáp lại, một nụ cười vụt biến thành hư vô. Boun cảm nhận rõ rệt rằng chính sự mất mát ấy đã sinh ra cơn khát quyền lực hiện tại muốn kiểm soát, muốn giữ chặt, muốn nghiền nát mọi thứ để không bao giờ bị bỏ rơi lần nữa.
Boun hít sâu, mùi da thịt lẫn mùi sắt tanh nồng nặc bốc lên trong không khí khiến anh phát điên. Tay anh run rẩy, một phần vì thỏa mãn tột cùng, một phần vì ký ức đau đớn đan xen cùng cơn khát quyền lực chưa bao giờ dâng trào mạnh mẽ đến thế. Mỗi nhịp tim, mỗi xung động trong cơ thể anh đều reo lên cùng một lời nhắc: Prem thuộc về anh, hoàn toàn và vĩnh viễn, không một khe hở nào để phản kháng. Và lần này, anh sẽ không để mất nữa, không một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip