Chap 40

Sáng sớm, một vài tia sáng ương bướng cố chấp xuyên qua rèm che, chiếu vào phòng ngủ. Prem vươn tay che lại, nghiêng người mở to mắt, đầu óc vẫn còn mê mang do say rượu. Nháy mắt mấy cái, phát hiện hốc mắt khô khốc đến đáng sợ, còn có loại cảm giác sưng đỏ đau rát. Khuỷu tay lơ đãng đụng vào thân thể ấm áp bên cạnh, toàn bộ lí trí lập tức căng ra. Prem lắp bắp kinh hãi quay người lại, nhận ra mình đang nằm cạnh Boun. Khuôn mặt quen thuộc phóng đại nơi đáy mắt, đường nhìn hạ xuống, hơn nữa còn đang bị hắn ôm trong lòng.

Prem vội vàng nhảy xuống khỏi giường. Chuyện tối hôm qua không ngừng chạy qua chạy lại trong đầu, xúc cảm mơ hồ trống rỗng khi khóc thật to tựa vẫn lưu lại trong cơ thể, tâm tình không còn nặng trịch như trước, khóc xong mới coi như nói lời cáo biệt với người mình thương yêu nhất.

Cậu giấu kĩ tâm tình, thoáng đánh giá qua phòng ngủ vô cùng quen thuộc. Trong một khoảnh khắc, Prem chợt có ý nghĩ thời gian dường như vừa dừng lại.

Prem đè lại triều động ở đáy lòng, ngồi xuống bên giường đi giày, không nghĩ lại nhìn thấy tập thơ đặt trên tủ nhỏ đầu giường. Cậu dừng lại, kìm lòng không được thân thủ khẽ vuốt lên nó. Đã nhiều năm như vậy quyển sách vẫn đặt ở chỗ cũ, thuận tay lật vài trang, cả phiếu kẹp sách cũng không xê dịch. Cậu hít sâu một hơi đứng lên, đáy lòng rung động càng lớn. Gian phòng này tựa như chưa từng thay đổi, cả chậu cây nhỏ bên cửa sổ cũng trồng cùng một loại cây.

Đi ra phòng khách. Phòng khách cũng không biến, nội thất y nguyên mấy năm trước, lớp vỏ bọc gối ôm nhỏ trên sopha đã ố vàng. Cậu sững sờ đứng, tâm trí thoáng không thể xử lí hết mọi chuyện.

"Em dậy rồi."

Sau lưng truyền đến thanh âm Boun, Prem quay đầu. Boun đứng sau lưng cậu, mặc quần áo ngủ khiến hắn thoạt nhìn thoải mái hơn, tình huống này cùng căn phòng này, Prem nhắm mắt lại lại mở mắt ra, hình như trước kia cậu đã từng trải qua.

"Anh còn tưởng em đã đi rồi."

Boun tiến lên vài bước, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Prem vài giây rồi nói tiếp:

"Em ngồi xuống trước đã, anh lấy chút đá để em chườm mắt."

Prem nghe vậy sờ khẽ lên mắt của mình, nghe lời ngồi xuống sopha. Boun lấy túi đá thật dày, nghĩ muốn thuận tay giúp Prem nhưng cậu tranh thủ thời gian tiếp nhận lấy, tự mình cầm ấn lên mi mắt. Boun cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn người trước mặt mình.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Boun ngồi bên cạnh Prem, nói:

"Vỏ gối đã có chút ố vàng, không còn được như trước kia. Anh có mua một ít để thay nhưng vẫn chưa có cơ hội."

Prem không trả lời.

Boun nói tiếp:

"Ăn một chút cháo nhé, anh nấu cho em."

Prem dừng động tác lại:

"Không cần, chốc nữa tôi sẽ đi ngay."

Giữa hai người lại là yên lặng.

Một lát sau Prem đặt túi đá trong tay xuống, lau khô nước trên mặt, thành tâm thành ý hướng Boun nói lời cảm tạ:

"Cảm ơn anh, Boun Noppanut."

"Anh với em, như thế nào còn cần nói lời cảm ơn."

Prem không trả lời, sắc mặt trở nên vi diệu đứng dậy.

Boun cũng không tiếp tục đề tài này, cùng đứng lên nói:

"Anh đi nấu cháo, em hôm qua uống nhiều rượu như vậy tốt nhất nên ăn một chút."

Prem còn muốn cự tuyệt nhưng nhìn Boun thập phần kiên trì, không đành lòng tranh cãi nữa.

Tay nghề Boun coi như không kém, đồ ăn còn lại trong tủ lạnh không nhiều nhưng cũng đủ nấu một nồi cháo bình thường. Hai người ngồi trong phòng bếp ăn điểm tâm, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, ấm áp không nói nên lời. Hai người ngồi ở hai đầu bàn, chậm rãi ăn cháo trong bát, giống hệt như trước đây. Chiếc thìa trong tay Boun không khỏi nhẹ run rẩy, hắn hạ thấp tầm mắt che giấu kích động trong lòng. Một bữa sáng này, hắn trông mong nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng thành hiện thực.

Prem sắc mặt bình tĩnh cúi đầu ăn cháo, tâm tình trăm vị. Nói không có một điểm xúc động là giả, căn phòng này gợi là cho cậu quá nhiều điều, đặc biệt lúc này mới chỉ là sáng sớm. Càng làm cậu giật mình hơn là không ngờ cũng có một ngày Boun biết nấu cơm. Hai người dùng hai tâm tình khác nhau mà trải qua bữa sáng. Prem bình tĩnh cáo biệt Boun, giống như bằng hữu bình thường.

Boun vốn muốn lái xe chở cậu về nhưng Prem kiên quyết từ chối cũng không nói nữa, hôm nay cậu có thể đối đãi với hắn bằng thái độ này đối với hắn đã là cực kì cảm kích, những thứ khách không cần vội. Mặc kệ con người ta đau khổ như thế nào, thời gian vẫn vậy mà lặng lẽ trôi qua.

Prem sau khi khóc được tâm tình cũng ổn định trở lại, theo lẽ thường mà đến tiệm đi làm, ngoại trừ ngẫu nhiên trầm mặc hết thảy đều không khác biệt lắm, cha và Lily cũng có thể an tâm.

Boun  vẫn như vậy đến tiệm bánh của Prem. Prem không còn giống trước kia lạnh lùng với hắn, hai người gặp nhau như bằng hữu bình thường, mọi thứ phảng phất giống như trở lại đoạn thời gian khi Prem mới trở về thủ đô Bangkok.

Mỗi lần Boun tới tiệm, nếu gặp lúc đông khách vẫn sẽ xắn tay áo lên cùng hỗ trợ. Thời gian lâu dần, khách quen phụ cần cũng đều biết đến người vừa là nhân viên lại không phải nhân viên này. Thậm chí còn có một bà cô bắt đầu hỏi thăm gia đình bối cảnh của Boun, ý muốn làm mai cho hắn.

Boun không nhanh không chậm đối đáp, đến khi thật sự không ngừng được sự nhiệt tình quá mức của bà cô mới thành thực nói chính mình đã có người yêu mến. Lúc nói tiếu dung ôn nhu ấm áp, ánh mắt nhu hòa, dần dà bà cô nọ cũng không còn miễn cưỡng hắn nữa.

Prem nghe xong, bất động. Boun hiện tại không hề đề nghị cái gì mà quay lại, cũng không còn làm ra những hành động khiến người ta hiểu lầm, chỉ là ngẫu nhiên nói vài câu như vậy, lời nói ám chỉ ai hai người tự nhiên đều hiểu, nhưng lại không nói ra trực tiếp.

So với trước kia tần suất Boun xuất hiện ở Warut gia ngày càng nhiều, thỉnh thoảng cũng đụng mặt Prem.

Cha Nik thích đánh cờ, trùng hợp kỳ nghệ Boun không tệ lắm, một già một trẻ cùng nhau đánh đến vui vẻ.

Từ sau khi mẹ Nin qua đời, tâm tình cha Nik suy sụp một thời gian, nhờ Boun đến đây mà ông giải sầu không ít. Prem nhìn xem cũng không lên tiếng, có thể khiến cha cao hứng cậu sẽ không cự chi môn ngoại.

.

Tiệm bánh ngọt của Prem mở ở khu vực khá tốt, phố Bangkok sầm uất đông người, bên ngoài thường xuyên náo nhiệt.

Ngày hôm đó ở ngã tư cách tiệm không xa xảy ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng. Người bị thương không ít, hiện trường một mảnh hỗn loạn. Prem không tận mắt nhìn thấy nhưng khách đến mua bánh đều bàn luận nên cậu cũng nghe thấy. Người bị thương trùng hợp lại là nhóm máu AB Rh-, đã được đưa đến bệnh viện gần đó nhưng mất máu quá nhiều, chỉ sợ khó cứu. Prem ngừng một chút, sau đó nói với nhân viên đôi ba câu rồi chạy đến bệnh viện.

Prem truyền 500cc máu, nhất thời có điểm choáng váng, mặt mũi tái xanh ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi. Cậu không phải người có tâm địa sắt đá, nhóm máu đặc thù như vậy sợ khó tìm, ngẫm lại cứ nên đến bệnh viện một chuyến. May mà cậu đến đây, kho máu quả nhiên cung ứng không đủ.

Khi gặp người khó khăn, cậu từ trước đến nay đều có thể giúp được thì giúp, từ sau khi mẹ qua đời đối với mạng người lại càng thêm kính sợ. Chưa từng trải qua sẽ không nhận thức được loại thống khổ tuyệt vọng đó, cậu hôm nay lại càng thêm sáng tỏ, cho nên hiến máu cứu người không do dự. Prem bán tựa vào ghế, nghe người nhà người bị thương nói lời cảm tạ khóe miệng hơi cong lên:

"Không cần cảm ơn, người không có việc gì là tốt rồi."

Lúc Boun chạy tới chính là chứng kiến thấy cảnh đó. Hắn đi đến trước mặt Prem, sắc mặt vẫn còn dấu vết thất kinh, thở hổn hển hỏi:

"Em làm sao vậy?"

Prem an ủi người nhà người bị thương, cùng họ cáo biệt xong mới trả lời Boun:

"Có người cần truyền máu nên tôi tới đây."

Boun nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, đau lòng nói:

"Bệnh viện này thiết bị cũng không tệ, sao còn cần em tới?"

Hắn vừa nghe tin gần tiệm bánh ngọt xảy ra tai nạn lập tức hốt hoảng đứng dậy, điện thoại cũng không nhớ tới vội vàng lái xe tới cửa hàng, ai ngờ lúc tới nơi không thấy người lại càng hoảng sợ, nghe Lim nói cậu đến bệnh viện thì lại chạy thẳng tới đây, không kịp hỏi nàng tình huống như thế nào. Hắn thật lâu không nếm thử qua loại cảm giác sợ hãi như vậy, sợ đến nỗi không còn đủ tỉnh táo.

Prem khép hờ mắt:

"Tôi nghe nói người bị thường mất máu quá nhiều, sợ bệnh viện không cung ứng đủ nên mới tới, may mà tới kịp."

Boun ngồi xuống bên cạnh cậu:

"Em cứ như vậy rút máu ra, có phải chuẩn bị cái gì để uống không?"

Prem trầm thấp nói:

"Không như vậy thì còn có thể thế nào? Mạng người quan trọng hơn, huống chi bệnh viện cũng có đường glucozo, uống một chút là tốt rồi."

"Vừa rồi là người nhà người bị thương?"

"Ừm bọn họ muốn nói đáp tạ đền bù nhưng tôi cự tuyệt. Có thể cứu một mạng người tôi không để tâm đến mấy hào máu, nói gì đến chuyện đền bù tổn thất."

Prem nhắm mắt lại, đầu gối hướng một bên. Boun lăng lăng nhìn cậu, trong óc không tự chủ được nhớ đến năm kia cậu truyền máu cho Tom, còn cả những lời vô sỉ hắn nói. Đến tận hôm nay hắn mới biết được, bản thân đã từng khiến cậu đau lòng như thế nào. Ngực trái một lần nữa ẩn ẩn đau, những điều gây thương tổn cho Prem thời gian qua hắn phát hiện ra ngày càng nhiều. Boun khẽ thở dài, trầm mặc ngồi bên nhìn xem cậu, đợi đến khi Prem nghỉ ngơi đủ mới dìu lấy cậu đi tới bãi đỗ xe.

Prem giãy dụa một chút. Cậu nam nhân lớn như vậy chỉ rút một chút máu cũng không có vẻ suy yếu đến mức này chứ, có điều phát hiện giãy không thực ra, lực đạo của Boun rất lớn, giống như gông cùm xiềng xích siết chặt lấy cậu. Cậu vốn định mở miệng nói Boun buông tay, mục quang chạm đến ánh mắt hắn, lời đến bên miệng lại nuốt trở về bụng. Sắc mặt Boun đều là thận trọng, đuôi mày khóe mắt ánh lên khẩn trương lo lắng. Trong lòng Prem thoáng dừng lại, cuối cùng không còn giãy dụa, để yên cho hắn dìu lấy. Hai người cứ như vậy trở về nhà, Boun đưa Prem về nhà cậu, vẻ mặt vẫn một mực không yên. Prem nhìn Boun đột nhiên có điểm không đành lòng, nói:

"Tôi không sao, anh đừng khẩn trương."

Boun nghe xong cũng thoái mái chút ít, buông lỏng tinh thần, ngừng một chút nói:

"Mai anh lại đến thăm em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip