Chap 11: Ngày Đầu Sinh Tử
Ngồi trong phòng thi có bốn loại người :
Loại 1 tin rằng thực lực bản thân không thể phí thời gian ngồi viết lách những thứ vô vị nên viện cớ xin ra ngoài để về nhà lót ổ.
Loại 2 lót ngay ổ trong phòng thi mà ngủ "Chúng mày làm gì thì làm chứ đừng phiền đến anh ngủ đông"
Loại 3 "cá vàng", rõ ràng đã nhồi nhét đủ kiểu nhưng kiến thức nó đếch chịu vào đầu, thế là quay lên quay xuống hỏi bài, hay kinh nghiệm hơn nữa thì chơi hẳn tài liệu.
Loại 4 đúng kiểu con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô, gia đình và xã hội : Viết, cặm cụi viết, không biết là viết cđg viết mãi nhưng mà cứ viết, viết như không có ngày mai.
Prem và Fluke nằm trong tuýp người cuối cùng. Đã trôi qua 5 phút từ khi bắt đầu môn thi đầu tiên, ngữ văn. Trong khi các bạn bè trang lứa đang khủng hoảng tột độ vì độ khủng bố của đề Sở ra thì hai thành phần giỏi văn đó lao đầu vào viết một cách không ngừng nghỉ từ giây đầu tiên.
Và các bạn biết chứ? Khoa học đã chứng minh là cứ nằm trong tuýp người thứ 4 thì 99.99% là méo thể tạch nổi.
Cứ như vậy, hai bạn trẻ nhà ta trải qua cửa ải đầu tiên không mấy áp lực.
" Tùng..Tùng... Còn 20 phút trước khi nộp bài thi" - Tiếng cô giáo trên loa thông báo vừa tắt thì Prem và Fluke đồng thời dừng tay viết, ngẩng mặt nhìn nhau cười rồi cùng nhau nộp đề, bước ra khỏi phòng thi.
- Mày làm được chứ? - Fluke khoác vai Prem cười tươi rói.
- Nhìn mặt mày chắc cũng giống tao? Cày ngôn chăm thế nên chém tía lia vào bài chứ gì? - Prem đáp.
- Còn phải nói, Đinh Mặc, Diệp Lạc Vô Tâm, Cố Mạn, em xin đa tạ các sư tỉ!! -Fluke chắp hai tay lên ngực thành khẩn nhìn lên trời.
_________________
Hai người vừa đi vừa cười nói rôm rả, một lúc sau thì nhận ra đã đến dãy nhà của Boun và Ohm đang làm bài thi từ lúc nào.
Cậu và Fluke chú ý giảm nhỏ âm lượng, bước rón rén núp sau bức tường gần cửa sổ hành lang.
Cậu quan sát vẻ chăm chú làm bài của Boun mà không khỏi cảm thán! Thảo nào được xưng là "nam thần" cơ. Đẹp quá trời đẹp! Nếu đẹp là một tội ác thì tên kia chắc phải ngồi tù mọt gông rồi.
Boun ngồi ở dãy hai, bàn gần cuối, đang nghiêm túc làm bài thì lọt vào tầm mắt là hình ảnh cậu em nhỏ Fluke và người thương đáng yêu hết phần thiên hạ đang lén lút nhìn vào, trông có vẻ rất thích thú.
À, anh quên mất hai tiểu tử kia học rất tốt các môn xã hội ah~
Đúng lúc, ánh mắt anh và cậu chạm nhau, cả người Prem như có điện chạy qua.
Khuôn mặt anh bừng sáng ngay khi vừa nhìn thấy cậu, như được tiếp thêm năng lượng vậy.
Cậu bối rối nhìn anh, hai gò má lại hồng hồng. Prem đưa hai tay thành hình nắm đấm để trước mặt, miệng làm khẩu hình "Cố lên!" để cổ vũ. Chỉ có thế thôi cũng làm Boun cười đến mang tai rồi. Anh bật cười nhìn cậu, gật nhẹ đầu rồi quay lại làm bài.
Một tia hạnh phúc nhỏ nhoi len lỏi trong trái tim đang đập thình thịch liên hồi của cậu. Có ai từng nghe nói : "Đàn ông khi tập trung làm việc chính là lúc họ cuốn hút nhất chưa?" Vì Prem cậu đang nhận thấy điều đó rất rõ ràng lúc bây giờ đây! Nhìn kiểu chằm chú làm bài của Boun đi kìa!! Ánh hào quang tỏa ra không phải dạng thường đâu..
- Mày với ông Boun đang bí mật quen nhau hở? Cái màn trao mắt tình tứ vừa rồi là cái củ hành gì vậy? - Ohm ngồi tận dãy cuối, Fluke gây sự chú ý của người yêu không thành định quay qua tìm bạn giải sầu thì chứng kiến cảnh tượng vừa rồi với vẻ mặt hết sức đần thối.
- Tao cổ vũ người ta thi cho tốt thôi mà, có gì đâu? - Prem ho khan đứng dậy.
Fluke không hỏi gì nhiều nữa. Cùng lắm gặp tên "nam thần" kia hỏi chuyện là xong chứ gì? Ổng có nói dối ai bao giờ đâu~
Hai đứa khoác vai nhau đi ngao du khắp trường, cổ vũ tinh thần cho bạn bè bốn phương vượt qua vấn nạn thi cử đầy gian nan. Riêng con bé Helen đang bế tắc thì thấy người trong lòng đứng ngoài cửa cổ vũ, động viên thì tinh thần phấn chấn lên hẳn, cười một cái thật xinh đáp lại rồi cúi xuống viết bài lia lịa.
_______________________
Prem và Fluke vừa đặt chân đến cửa phòng y tế thì đúng lúc hết giờ làm bài, tiếng giấy bút của học sinh đập xuống bàn đồng thanh vang lên.
- Anh David đẹp trai nhất quả đất ơi, có đây không?- Prem thò đầu vào ngó nghiêng xung quanh.
- Vừa nộp bài xong hai đứa phi chổi phù thủy đến đây liền hay sao mà nhanh thế? - David đang nghiên cứu thảo dược trong ống nghiệm rất chăm chú, nghe tiếng thằng em trai nhận liền quay lại.
- Là phi tên lửa chứ chổi phù thủy gì hở anh? Trẻ trâu thế? - Fluke góp giọng vào chào hỏi.
- Thằng Fluke độc miệng nhờ, vừa bước chân vào địa bàn của anh mà xỉa xói kiểu đấy là muốn thế nào đây? - David mặt không mấy hài lòng quay ghế lại ngồi gác chân kiểu như đại boss hắc bang.
- Hề hề, cái mồm em nó ngứa định kì ấy mà, anh đẹp trai bỏ qua~ - Fluke không tiền đồ làm các kiểu động tác vái lạy.
- Tổn thọ anh nha mài, ngưng! - David buồn cười xoa đầu thằng bé tròn tròn đáng yêu đang làm đủ trò con bò trước mặt.
- Mà ông đang chơi trò gì biến thái thế này? Trông như thí nghiệm khoa học ấy. Cái thứ thuốc xanh chuối này là gì đây? Trông như axit sunfiric đem đi tạt lúc đánh ghen ý.. - Prem tò mò cầm miệng ống nghiệm đung đưa.
- Này này đừng manh động!! Anh mày đang nghiên cứu thảo dược chữa bệnh đấy, vỡ của anh mày đền được không? - David được phen hết hồn, nhẹ nhàng giật lại ống nghiệm, nhẹ nhàng đặt xuống thanh đựng.
- Ôi lúc nghiên cứu cái đống này anh nhớ đừng cho ông Ken nhà anh động vào nhé, nổ trường như chơi.. - Fluke nuốt nước bọt cái ực, nghĩ đến viễn cảnh bàn tay thánh thần ban phước của ông thầy Tổng phụ trách kia vô tình làm cho cái đống thuốc xanh đỏ tím vàng kia tạo thành một hỗn hợp biến thái nào đó, lúc đó không chỉ căn phòng này nổ tung mà cả ngôi trường Bangkok to bự này cũng đi vào cát bụi luôn đấy! Cầu trời lạy Phật mong cho điều đó đừng có xảy ra.
- Khỏi lo, Ken nhà anh đã "lỡ tay" một lần rồi, khỏi nói cũng biết là banh cmn chành luôn! Tự làm tự dọn, lại còn phải đền cho anh một bộ ống nghiệm mới nát cả túi tiền. Bởi vậy cứ mỗi lần thấy anh hí hoáy với đống này là ẻm tự động biết giữ khoảng cách an toàn.- David nói với một vẻ mặt hết sức tự hào, rồi sực nhớ ra điều gì đó, ngoắc đầu quay lại hỏi hai đứa kia.
- Chốc nữa không phải lại thi tiếp một môn nữa à? Sao lại còn ngồi đây? Không lo đi ôn bài đi? Nhỡ thi không được lại bị bố mẹ cấm cung là khỏi đến chơi với anh luôn đấy, anh mày sẽ phải chết trong cô độc với đống thuốc vương vãi bên cạnh.....
- Chúng em rất có tình người, sẽ không để anh David chết trong cô độc đâu!! Hôm nay thi hầu hết mấy môn học bài ah~ có chiều thi lý xoắn nhau một tí, nhưng ôn kĩ rồi chắc không sao. - Fluke đập đập hai vai anh David với vẻ mặt chắc nịch.
- Ừ, cảm động lắm.. Hai đấy bây lăn về lớp đi, còn 10 phút nữa là vào thi rồi đấy!! *đạp văng ra khỏi phòng*
- Người gì bạo lực dễ sợ.. *ôm mông* *chạy quắp đít về lớp*
- Làm bài tốt nhé!!! - David vẫy tay nói to với hai bóng người càng ngày càng xa.
_________Ra phòng thi địa_________
- Mày, câu 8 trắc nghiệm mày khoanh câu nào? - Prem đứng chực trước cửa như chó chờ cơm, vừa thấy Fluke đi ra thì vồ lấy ngay.
- Xời, câu C chứ còn gì nữa?? - Fluke phẩy tóc đáp tự mãn.
- Wtf C?? Câu A mà? - Mặt Prem ngắn lại.. Rồi, bỏ mịa câu 8..
- Câu 15 thì sao? B phải không??? - Prem cắn móng tay hồi hộp hỏi tiếp.
- Gì? D mà!! - Fluke nhăn mặt nói.. Rồi bỏ mịa 2 câu.
- Đệch...Tao còn tưởng câu C...- Thằng K đứng ngay bên cạnh góp giọng.
- Theo tiên đề Ơ-clit môn hình và định lý Ôm môn Lý, tao, lớp trưởng học giỏi xinh gái chắc nịch câu A!! - Là bạn lớp trưởng xinh tươi của mọi hôm đấy ạ.
- Một câu mà 4 đứa khoanh 4 đáp án, thôi thì kiểu gì cũg có đứa được 0.25 điểm, lo gì?? - Thằng F thanh niên bất cần đời vừa ngáp vừa nói.
- Còn không mau hội đồng nó!!! - Fluke hét to, cầm đầu một đám học sinh phẫn nộ lao đến đánh đấm túi bụi vào bạn F vừa lỡ lời kia. Thấy lũ bạn máu quá, chính thằng cầm đầu cũng hoảng, lách người chui ra ngoài.
Một lúc sau, giám thị phải can thiệp vào cái đống hỗn độn kia. Riêng Prem và Fluke, tức hai thằng gây ra sự tình này chỉ biết lui ra thật xa và ngậm ngùi tự nhắc bản thân đừng bao giờ tra đáp án với nhau nữa, có hỏi hay không thì điểm cũng vậy thôi mà.
________Giờ ăn trưa________
- Khi nãy em nghe nói lớp anh có xô xát gì đó hả? Hai anh có bị sao không? - Helen vừa xúc một muỗng cơm vào miệng vừa hướng mắt về Prem và Fluke hỏi chuyện.
- Ờm...không sao.. Khụ khụ.. - Prem nghe câu hỏi mà suýt sặc.
Fluke nghe xong liền giả ngơ, hút hộp nước cam rột rột, vờ như bản thân vô tội.
- Đúng lúc đó anh với Ohm có đi qua, hai chữ "Có tội" viết rành rành trên mặt hai đứa bây luôn nhé! Còn không mau khai ra còn nhận được khoan hồng. - Boun nheo mắt nghi ngờ nhìn hai đứa đang giả ngu như không biết gì kia. Biết không giấu được đôi mắt chim ưng của anh Boun, Prem và Fluke đành kể tường tận ra.
-........Và cuối cùng em với thằng Pao chờ giờ cơm mà trốn đi cho đỡ tội lỗi.
- Móa há há há - Ohm phụt nước ra cả bàn mà cười ngất lên ngất xuống, quẳng cái gọi là "Hình tượng nam thần băng lãnh" xuống 3 tầng đất.
Ngồi tám hết bao nhiêu chuyện của thiên hạ, tiếng chuông lại vang lên kêu gọi học sinh vào lớp tiếp tục với sự nghiệp thi cử. Chia tay nhau, Boun và Ohm về một phòng, Prem và Fluke một phòng, Helen đơn độc một hướng.
_________Tan trường_________
- Ôi lượng chất xám tao dùng hôm nay là đủ xài dư một tháng luôn rồi... - Fluke say sẩm mặt mày, ôm Prem than thở.
- Tao sắp lăn ra đất đến nơi, đừng có níu nhau xuống thằng này!
- Phũ phàng hết sức, mày an ủi tao một câu thì chết con Cúc nhà mày à?
- Ờ rồi rồi, mày vất vả rồi! *ôm ôm*
- Đúng rồi, bạn tốt, ôm tao đi! *ôm lại*
- Thôi, hôm nay đặt cách về sớm một bữa, nghỉ ngơi tốt mai còn đập nhau với thêm 4 thằng nữa mới sống được yên ổn.. - Prem nhỉnh hơn Fluke nửa cái đầu, thoải mái dựa vào đỉnh đầu thằng bạn nói.
- Đành hi sinh một bữa đi chơi vậy..- Fluke đắng lòng nói.
Vừa buông nhau ra chưa được vài giây, cả cơ thể Fluke bị một bóng hình cao lớn nhào đến ôm chặt.
- Ôm anh với Fluke à! - Ohm dụi quả đầu đen nhánh vào hõm cổ Fluke, dùng giọng mũi đáng yêu khịt khịt nói nhỏ.
Fluke phì cười nhìn người yêu nhõng nhẽo, vòng hai tay qua eo ôm chặt lấy anh, hít lấy mùi hương bạc hà nhè nhẹ quen thuộc bao quanh cánh mũi.
Ba con người kia tự cảm thấy mình như cục thịt thừa giữa cảnh yêu đương ngọt ngào của người ta, cảm thấy thiếu thốn tình thương mà tìm đến nhau.
- Ghen tị quá.. - Prem tay trái vòng qua người Helen, tay phải người Boun, đau đớn nói.
Chẳng ai hồi đáp gì, trong lòng thầm đồng tình, ôm lấy nhau cho đỡ tủi thân. Ai cũng dễ thương, đẹp trai/gái, thân thiện như này mà còn chưa có một mẩu tình yêu trai gái như cặp đôi kia..đắng lòng quá ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip