Chương 27: Tâm Tư Nhỏ của Min
Prem vừa cất điện thoại đi cũng là lúc Boun mở cửa bước vào. Hiển nhiên là không có Min.
Cậu có chút thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vừa nhìn Prem liền cảm thấy bực bội không rõ nguyên do, không phải bực vì cậu mà là vì một điều gì đấy không tả nổi.
Prem thấy hắn thờ ơ mình liền hụt hẫng không thôi. Lẽ ra, như thường ngày, hắn phải chạy lại quấn lấy cậu như cái đuôi nhỏ chứ?
Hai luồng suy nghĩ rối ren tác động lên đôi bạn trẻ, trong mấy ngày, họ liền xảy ra chiến tranh lạnh với nhau.
Dù vẫn ngủ cùng, đi ăn chung, vẫn những hành động quan tâm đó nhưng dường như có thứ gì ngăn cách, chỉ một tấm màn mỏng thôi, nó có thể dễ dàng bị phá vỡ chỉ cần một trong hai lên tiếng.
Vòng vây luẩn quẩn bất tận cứ thế trôi. Sự nhiệt tình của Boun với Min và sự im lặng của Prem càng khiến tấm màn kia dày hơn.
Thời gian thấm thoắt trôi. Pan không có nhiều hứng thú với ngày lễ này lắm, cậu ta nằm lười trên giường chơi game để giết thời gian.
"Lão David, làm một ván?"
"Tao không rảnh, mày chơi một mình đi!"
Pan giương cặp mắt trợn tròn của mình nhìn David áo quần bảnh bao, trên tay còn cầm hộp quà đỏ chót, vội vã nhìn đồng hồ rồi lao khỏi cửa.
Mới đầu quả thật y liền bị dọa sợ, song lại nhớ đến mối quan hệ khá thân thiết giữa David với lớp phó học tập Lisa. Pan lấy làm bình thường nhún nhún vai, trải qua một ngày bình thường của người độc thân.
Boun thì khỏi phải nói, Min nóng lòng muốn rủ hắn đi chơi cùng cô.
"Anh Boun, lát nữa đi cùng em chứ?"
Boun nửa không muốn đi, nửa lại không thể không đi. Hắn nhìn Prem đi bên cạnh đã đi vượt lên trên một đoạn, hắn liền vươn tay kéo cậu về bên mình, nửa non là ôm ấp, mà nửa già thì trông giống chiếm hữu hơn.
Hắn mở miệng rủ rê.
"Có cả Prem thì sao?"
Min do dự, chần chừ mãi liền nghiêng về lợi ích của mình là Boun. Còn Prem kia, hừ, cứ tìm cách cắt đuôi là được.
"Ok thôi, hẹn anh tám giờ tối nay nhé!"
Trước khi đi, Min còn để lại một câu nữa.
"Dress code là màu đỏ nha!"
Cô vừa đi khuất, Prem liền khó hiểu tra hỏi hắn.
"Cậu đi với chị ấy là được rồi còn phải rủ tôi theo làm gì?"
Boun không trả lời, chỉ giữ tư thế khoác vai cậu mà đi, cơ hồ còn kéo cơ thể nhỏ hơn vào lòng mình.
Tôi không thể nói rằng bản thân mình không thể thiếu cậu được, hoàng tử nhỏ ạ.
Dù hắn không nói, nhưng hành động bộc phát kia đã từng chút gặp nhắm tấm màn đang mỗi lúc một dày hơn, ngăn chặn sự phát triển của nó. Vòng tay càng ôm chặt bờ vai gầy nhỏ
Tám giờ kém mười lăm phút, Min đã có mặt ở trước cổng trường. Thân hình siêu mẫu lại còn khoác lên bộ cánh mới nhất trong bộ sưu tập Mùa Đông của chính mẹ Lin.
Một chiếc váy sang trọng, cắt xẻ kiểu cách tôn lên da thịt thiếu nữ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông dày mềm mại giữ ấm, nhưng một phần màu trắng của lông càng nổi bật chiếc váy đỏ bên trong.
Vừa ra dáng một công chúa, vừa mang hơi thở của một nữ hoàng quyền lực.
Prem dù chẳng am hiểu tí nào về thời trang nhưng cũng lóa mắt ngắm nhìn, không khỏi tấm tắc khen.
Boun nhận ra ánh mắt của cậu, hắn lại nổi đóa, cánh tay đang đặt bên người giờ đây vô thức ở trên vai Prem. Hắn vừa ôm sát cậu vào người mình, vừa lớn tiếng gọi cô.
"Min!"
Min đang mải chỉnh trang lại mái tóc hơi rối vì cơn gió mạnh, vừa nghe tiếng gọi quen thuộc liền vui vẻ quay sang, nhưng đập vào mặt cô là hình ảnh thân mật giữa hai người kia.
Boun mặc áo măng tô xám dài đứng form cùng quần âu đen và đi giày cũng đen nốt, thứ duy nhất màu đỏ có lẽ là chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trầm nhưng gần như trông giống màu đen hơn là sắc đỏ tươi trên màu váy của Min.
Prem tùy tiện mặc áo giữ nhiệt trắng, phối bên ngoài là áo len thừng kiểu cách đơn giản màu đỏ rượu cùng quần ống rộng màu be thoải mái và giày thể thao.
Bên cạnh Min ăn mặc quý phái thì trông hai người có vẻ giống một cặp hơn. Gió đông vụt qua lạnh buốt, Min kéo cao áo lông mềm có chút lạnh. Biết vậy ăn mặc đơn giản hơn là được rồi.
Prem như con mèo nhỏ, cực kì sợ lạnh, thế mà ra ngoài lại chủ quan không mang theo áo ấm. Đương lúc cậu định chạy về kí túc xá lấy áo thì Boun đã nhanh tay hơn giữ chặt cậu lại, gần như ôm vào khuôn ngực vững chắc.
"Đừng nháo, lạnh thì trốn vào lòng tôi là được rồi."
Cậu cứng đờ người, âm thầm rụt cổ hơi cọ vào vai hắn. Thật ra cũng ấm ấm...
Hai người cứ gian gian díu díu, dính dấp vào nhau đấy mờ ám. Còn Min cứ mải mê với bộ cánh xinh đẹp của mình mà mặc kệ hai kẻ ôm ấp kia.
Cô vui vẻ chọn khu vui chơi đông nghịt người, nhằm tạo điều kiện cắt đuôi Prem vướng víu. Min nắm tay Boun kéo vào đám đông, hắn cũng không vừa, dù bị kéo đi vẫn nắm chặt tay Prem.
Ba người cứ hai người kéo, một người bị động mà chen chúc vào trong biển người bất tận.
Vì đông người nên khá nóng, Prem không cần giữ ấm nữa, cũng chẳng hiểu vì lí do gì nổi lên trong tâm trí mà lại bỏ tay hắn ra. Rất nhanh thôi, Boun đã để vuột mất Prem.
Đến khi hắn nhận ra thì cậu cũng vừa lúc chen ra khỏi khu vui chơi bức bối kia. Cậu không thích nơi đông đúc như vậy.
Thôi thì, để cho hai người kia có một buổi vui vẻ vậy...
Prem lững thững đi dọc bên đường, bỗng thấy bà lão bán kem giữa trời đông giá rét. Mặc dù sức khỏe hơi kém nhưng không hiểu sao lại muốn ăn một que kem.
"Lấy cháu một cái bà ơi!"
Cậu lễ phép nhận lấy que kem lạnh buốt từ tay bà lão, trả tiền rồi lại thất thần đi trên vỉa hè. Khi vừa ăn hết kem và muốn trở về trường thì lại nghe tiếng gọi từ đằng sau.
"Prem!"
Boun từ đâu phóng đến, ôm chầm lấy cậu như thể rất sợ hãi, trên người hắn còn mang theo hơi lạnh của mùa đông và hơi thở nóng hầm hập vì chạy nhanh.
"Sao cậu lại không chờ tôi?"
"Tôi... tưởng cậu đi chơi với Min..."
"Tôi không thích Min!"
Prem bất ngờ vẫn đứng bất động không thôi. Cậu ngu người nhìn chằm chằm khuôn mặt vương chút mồ hôi của hắn.
Boun cũng đồng thời nhìn lại, nhận thấy khóe môi cậu dính vệt kem bóng loáng.
"Trời thì lạnh mà còn đòi ăn kem. Tôi cũng muốn ăn!"
"Bà lão đằng kia có bán..."
"Không cần!"
Nói rồi, chưa để cậu kịp định hình, Boun lập tức cúi xuống ngậm lấy bờ môi ngọt ngào có vị kem vani thơm phức.
Hắn không dám tiến thêm, chỉ dám mút ngon lành hai phiến môi bên ngoài. Đến tận khi hết sạch kem và Prem cũng hết sạch không khí. Boun không muốn buông tha, đúng lúc hắn định vói lưỡi vào bên trong thì cậu như bừng tỉnh.
Prem đỏ mắt đẩy mạnh hắn ra, tay tát mạnh vào mặt hắn, giọng nói mang một chút nghèn nghẹn ấm ức.
"Sao cậu làm thế!? Tránh ra! Tôi ghét cậu!"
Prem bỏ chạy về kí túc xá, đóng rầm cửa lại trèo lên giường phía trên nằm. Boun bị bỏ lại sững sờ, xoa xoa má đã ửng đỏ, tự tát mình thêm một cái rồi đuổi theo cậu.
Lúc này, bên trong khu vui chơi, Min đang bị xô đẩy mạnh bạo. Vừa lạc mất Boun vừa gặp rắc rối. Min liền tủi thân xúc động muốn khóc. Cô loạng choạng ngã về phía trước do dòng người chen lấn nhau.
Khi cô nghĩ mình sắp ngã thì một bàn tay đã vội đỡ cô lại, kéo Min vào lòng. Anh chàng lạ mặt kia ân cần hỏi thăm.
"Bạn có sao không?"
"Ơ... mình, mình có sao!"
Thiếu niên bối rối nửa ôm nửa bế người chen chúc khỏi đám đông, đến khi thoát ra được cổng đã là mười phút sau.
Anh lo lắng đỡ Min nhưng nhận ra mình thất thố, giữ một khoảng cách nhất định, đảm bảo mình không xúc phạm người ta rồi mới vén tóc mai lòa xòa trên trán cô.
"Bạn bị thương ở đâu à?"
Min từ lúc được người kia đỡ đến giờ tim vẫn luôn đập loạn xạ. Cảm giác này khác hẳn với Boun, nó bồi hồi hơn, xúc động hơn, tim đập nhanh hơn. Mọi sự nhanh nhảu năng động bình thường biến đi đâu mất.
Cô thẹn thùng nhận ra ban nãy vì quá cuống mà lỡ nói dối người ta. Thôi thì đâm lao thì phải theo lao, Min liền đỏ mặt nói.
"Chân mình đau lắm, chắc là không đi được mất!"
"Cho phép mình bế bạn nhé?"
Thấy Min gật đầu, chàng trai kia nhanh chóng cúi xuống ôm ngang người đặt lên ghế đá gần đó. Mặc dù Min nói dối nhưng chân cô lại đỏ thật, một phần vì phải đi giày cao gót chen lấn quá lâu khiến chân xuất hiện bong bóng nước.
Thật ra cũng không quá đau do cô đã quen với đặc thù công việc, nhưng lúc này Min vẫn la oai oái khi thiếu niên đụng vào bàn chân nhỏ nhắn.
Rất biết tranh thủ cơ hội!
"Nhà bạn ở đâu, mình đưa bạn về!"
Min được hỏi lại mặt đỏ tim đập lắp bắp trả lời.
"Mình ở khách sạn Novotel đối diện trường Bangkok..."
"Bạn đi đến đây du lịch à, bạn mặc dù là người nước ngoài nhưng nói tiếng Thái tốt thật đấy!"
Thiếu niên vừa cõng Min trên lưng vừa bước đi chậm rãi về phía trường học.
"Ba mình là người Thái, mình sống ở đây từ nhỏ í..."
"Ồ, mình là Max, bạn tên gì?"
"Mình là Min..."
Trên con đường vắng, một người cõng một người thoải mái hưởng thụ tấm lưng chơi bóng rổ cường tráng. Họ vừa đi vừa trò chuyện tỉ tê những thứ về nhau.
Max đương nhiên nhận ra nhịp tim đập thình thịch bất thường của Min, hay của cả chính anh mà anh cũng không rõ.
Còn Min thì có lẽ đã tìm được người mà cô thực sự thầm thương.
___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip