Chap 35
Lướt ngang qua Boun khiến Prem cũng vô cùng bối rối mà lại có chút gì đó đau nhói trong tim, cậu dừng lại quay mặt lại nhìn bóng dáng cao lớn kia, cậu cúi đầu sau đó liền ôm lấy lòng ngực trái, giống như lời của John Kerry, cậu hoàn toàn vẫn chưa thể đem Boun Noppanut ra khỏi tâm trí của bản thân và điều đó chắc có lẽ cậu nhận thức được, cậu biết được bản thân còn yêu anh rất nhiều
Cậu không nghĩ nữa cứ để cho trái tim cứ thế mà âm ỉ đau nhói, cậu cất bước chầm chậm đi về phía trước nhưng cậu vẫn là không biết được thời khắc ấy cũng là lúc Boun xoay người nhìn lại, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu, anh thầm thì "Prem à...em ốm đi rất nhiều đó."
--------
Tại một quán cafe có thiết kế vô cùng tinh tế nhưng không kém phần sang trọng, không gian thoáng đãng thoải mái. John Kerry từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, không biết là vô tình hay cố ý mà hình bóng của anh đã lọt hết vào ánh nhìn của Wiwat ngồi cạnh bên cửa sổ
Wiwat đưa mắt ngắm nhìn Kerry, cậu là vẫn luôn chết mê chết mệt bộ dáng này của John Kerry, với một chiếc quần jean đen rách gối phối với chiếc áo sơ mi trắng cùng với áo khoát ngoài màu đen, trông tổng thể nhìn vô cùng phong trần nhưng lại toát lên vẻ đẹp vừa đơn giản lại vừa tinh tế khi được John Kerry khoát lên người
Kerry đi đến quầy nước, nở nụ cười nhẹ tao nhã nói "Cho tôi một Americano đá."
"Được, phiền anh đợi một lát sẽ có ngay." Người nhân viên cũng mỉm cười đáp lại
Anh gật đầu sau đó liền ung dung đứng chờ, mắt không ngừng dáo dát xung quanh quán, ánh mắt anh liền chạm vào Wiwat, cậu mỉm cười đưa tay cao vẩy anh, Kerry mỉm cười ngượng ngùng đáp lại cậu, xoay mặt vào quầy nước Kerry liền nhăn nhó "Haizzz lại nữa rồi."
"Nước của quý khách đây ạ." Người nhân viên đem nước ra cho anh, Kerry nhận lấy rồi cũng xoay lại hướng của Wiwat ban nãy, không thấy thì thôi nếu đã thấy rồi mà không đến chào hỏi thì đó không phải là không có phép tắc sao? Vả lại Wiwat dù gì cũng là thư kí của Boun, anh cũng không muốn phật lòng anh ta nên đành vậy
Đi đến trước bàn của Wiwat, anh lên tiếng "Thật trùng hợp quá lại gặp cậu Wiwat ở đây."
"À tôi cũng chỉ là muốn nghĩ ngơi cuối tuần nên mới đến đây thôi, anh cũng hay đến đây lắm sao. Mau ngồi xuống đi." Wiwat trong lòng vô cùng kích động nhưng bên ngoài lại không cho phép bản thân thể hiện ra, dù gì thì cậu của bây giờ cũng là thư ký của Boun tổng làm việc trong Boun thị, nếu nói không muốn giữ bộ mặt cho Boun Noppanut thì cậu cũng không muốn làm mất mặt mình trước John Kerry
Kerry mỉm cười gật đầu, đặt ly Americano trên tay xuống bàn sau đó liền kéo ghế đối diện Wiwat rồi ngồi xuống, Wiwat mỉm cười nói "Anh thích uống Americano sao?"
"À....cũng không hẳn là thích, tôi chỉ muốn nhăm nhi thứ gì đó cho đỡ nhạt miệng thôi." John Kerry cười phì ra rồi nói
"À, mà anh có hay đến đây không?" Wiwat dùng muỗng khuấy nhẹ ly chất lỏng màu nâu nhạt trong ly, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía anh hỏi
"Cũng không hẳn là thường xuyên vì nhà tôi gần đây nên cuối tuần tôi cũng đến đây thường thức chút cafe, dù gì cũng nên dành ít thời gian cho bản thân chứ. Mà cậu Wiwat cũng hay đến đây lắm sao?" John Kerry cầm ly Americano lên uống một ngụm, mùi vị đăng đắng cùng với sự mát lạnh của đá cứ thế quyện vào nhau khiến tâm tình anh lại trở nên vô cùng sảng khoái
"Này...đừng gọi tôi là cậu Wiwat gì đó nữa chứ, nghe vừa già vừa xa lạ, cứ gọi tôi là Wiwat được rồi." Wiwat nghe cách Kerry đối đáp với mình có chút xa lạ, cậu liền cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn
"À được rồi...tôi biết rồi... cậu... Wiwat." "Đúng vậy, phải vậy chứ, à mà tôi chưa trả lời câu hỏi của anh đúng không? Ayyyy thật ra thì tôi không có hứng thú đến những nơi yên lặng như thế này đâu nhưng mà cũng không biết từ bao giờ tôi lại muốn có sự im lặng, chỉ là đi dạo rồi vô tình muốn uống một ly cafe nóng giúp giải tỏa tâm trạng một xíu, đi ngang qua đây thấy nơi này vừa đẹp vừa tinh tế nên ghé vào đây." Wiwat nhẹ nhàng trả lời, trong lòng lại vô cùng hài lòng khi nghe Kerry gọi tên mình
Được một lúc sau, John Kerry liền muốn viện cớ rời đi ngay, anh nhìn vào đồng hồ đeo trên tay rồi hốt hoảng "Xin lỗi cậu ...Wi ....à không là Wiwat....thật ngại quá đã đến giờ tôi có hẹn với vài người bạn dạo phố rồi, không thể cùng cậu tiếp tục trò chuyện được." John Kerry đứng lên khỏi ghế, gương mặt dấy lên sự nuối tiếc
"À không sao, anh có hẹn thì cứ đi đi, dù gì hôm nay gặp được anh Kerry ở đây đã rất vinh dự cho tôi rồi." Wiwat mỉm cười, nhanh chóng đứng lên khỏi ghế để chào hỏi anh
"Cậu đừng nói vậy, nếu vậy tôi xin phép nhé, hẹn gặp cậu lần sau." Nói xong Kerry liền quay mặt đi, vừa mới xoay mặt đi anh liền thay đổi sắc mặt, nụ cười rạng rỡ trên môi liền thay bằng một cái thở phào nhẹ nhõm sau đó anh liền nói thầm "Sao?? Anh Kerry sao?? Ơ...nổi cả da gà." Kerry rùng nhẹ mình một cái rồi sau đó cũng nhanh chóng rời đi
Sau khi Kerry rời đi được một lúc thì Wiwat cũng rời khỏi đó, vừa mới mở cửa chính ra tính rời khỏi quán cafe thì cũng là lúc gặp Boun Noppanut đang đi dạo ngang qua đó. Wiwat nhìn thấy anh xíu chút nữa đã bật ngửa té ra đằng sau nhưng may mắn cậu lại có chút ý chí kiên cường mà đứng vững dậy, Boun lúc này cũng chú ý đến người kế bên, anh xoay mặt nhìn sang Wiwat, cậu lập tức cúi đầu "Boun tổng, chào anh."
"Cậu cũng đi uống cafe nữa sao?"Boun nhìn Wiwat nhàn nhã nói
"À...chỉ là cuối tuần rảnh rỗi nên mới đi đây đó cho khoay khỏa thôi, mà không làm phiền anh nữa, tôi xin phép nhé." Wiwat nói xong rồi cúi đầu chào muốn rời đi nhưng Boun lại lên tiếng khiến cậu dừng bước "Cậu....có muốn đi uống với tôi một chút không?"
"Sao ạ?" Wiwat xoay đầu lại hướng về phía Boun ngạc nhiên hỏi lại
--------
Prem trở về nhà cũng là lúc Kerry từ con đường đối diện đi đến, Prem bất ngờ một lát rồi lại mỉm cười đi đến gần phía anh "Cậu đi đâu vậy?" Prem vừa đẩy cửa vào nhà vừa xoay đầu hỏi Kerry
John Kerry đi vào bên trong cùng Prem, anh nói "Chỉ là ra quán cafe gần nhà để mua Americano thôi." Vừa nói anh vừa giơ ly cafe trên tay lên trước mặt cậu
"Cậu không mua cho mình sao?" Prem ngồi xuống ghế sofa có chút hờn dỗi nói
"Mình không nghĩ cậu sẽ uống." Keery ngồi xuống cạnh cậu nói
Prem không muốn nói nữa, dù gì cũng muốn trêu cậu ta một chút thôi mà, cậu cười hì một cái rồi nói "Cậu không cần phải căng vậy đâu, mình trêu cậu thôi."
"Mình mới vừa gặp Wiwat ở quán cafe lúc nãy mình đến, cậu ta còn nói mình là anh Kerry, aisss nhắc lại còn nổi cả da gà." Kerry vừa than phiền vừa kể lể với , giả giọng Wiwat sau đó thì tự bản thân rùng mình
"Nè John Kerry, cậu đã trở thành con người này từ lúc nào thế hả?" Prem có vẻ khá sốc với thái độ này của Kerry, quay mặt về phía Kerry, khoát tay lên ghế sofa mà nhìn Kerry nói
"Con người gì?" Kerry nhăn nhó nói
"Cậu đã trở nên sân si từ khi nào vậy hả? Này John Kerry có khi nào đó là khả năng mới của cậu mà giờ cậu mới nhận ra không?" Prem Warut mỉm cười thích thú ngồi xích lại gần Kerry hỏi
Kerry nhăn mặt quay mặt sang hướng Prem, lập tức liền khựng lại, gương mặt cũng giãn ra không còn nhăn nhó nữa, Kerry chạm ngay ánh mắt long lanh to tròn của Prem mà xiêu lòng, lén đưa mắt nhìn xuống đôi môi đang cười tươi, có thêm ánh sáng mặt trời lại càng khiến nụ cười tươi của cậu và nét đẹp trong trẻo vốn có của cậu càng thêm nỗi bật, anh đưa tay ôm lấy tim mình khi cảm nhận được cơ thể có chút không ổn, anh hoảng loạn xoay mặt đi nơi khác tránh chạm mắt đến Prem, coi cảm thấy kì lạ, nụ cười hơi đơ lại một chút cậu đặt tay lên vai anh rồi nhẹ giọng nói "Cậu sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?"
"Không....mình không sao hết....mình hơi mệt...mình đi nghỉ một lát nhé." Kerry bối rối ấp úng nói, vội vàng đứng dậy chạy nhanh lên lầu để Prem không thể hỏi thêm một cái gì nữa hết
Prem ngạc nhiên, có chút khó hiểu, đưa tay với tới phía trước hướng về Kerry, cậu lớn giọng hét vọng lên lầu "Nè John Kerry...còn Americano thì sao?"
"Cậu xử lý nó giúp mình đi." Kerry ở trên phòng đáp trả xuống cậu
Prem nhăn nhó, thu tay lại, nghiêng đầu khó hiểu "Cậu ta bị sao vậy chứ?" Ánh mắt nhìn đến Americano đã sắp sửa tan đá
Cậu đưa mắt nhìn về hướng lên lầu rồi sau đó cậu liền cầm ly cafe trên tay "Lãng phí." Nói xong cậu mở tủ lạnh ra rồi đặt nó vào bên trong, sau đó thì xoay người rời đi
-------END CHAP------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip