PN4: Ghen

Chớp mắt cũng đã sắp cuối năm, công việc ở Queen mỗi lúc một nhiều, khiến cho Boun mệt bở hơi tai, suốt mấy đêm liền không về nhà. Riêng Prem chỉ có thể ở lại giúp hắn đến hơn sáu giờ chiều mà thôi, dù sao Uri ở nhà cũng không thể giao cho ông bà nội mãi được, còn MiMi và LiLi nữa kia mà, còn có Bonnie cũng sắp đến ngày sinh rồi...

"hôm nay cũng không về sao?" Prem đứng dựa ở cửa phòng làm việc của hắn.

"sao? Nhớ anh rồi sao?" Boun nghe thấy thanh âm trầm ấm quen thuộc liền ngẩng đầu dậy, môi bất giác nở ra một nụ cười, viết trên tay cũng quẳng sang một bên, đứng dậy đi đến cạnh người nọ.

"đoán xem?" Prem nhếch môi, không thèm để ý hắn, bâng quơ nói "nếu không về, vậy lát nữa nấu ít canh hầm mang đến cho anh?"

Không phải lúc nào Boun cũng nhận được loại đãi ngộ ấm áp này, vì thế nghe xong có chút cao hứng, hướng môi Prem mà ấn xuống.

"loạn cái gì? Ăn không thì bảo?" cậu chán ghét nghiên đầu né, tay vỗ phành phạch lên ngực hắn.

"đương nhiên phải ăn!" hắn gật đầu ngay "nhưng sáng mai rồi hắn mang tới, bây giờ về nhà cũng đã tối, đừng ra ngoài!"

"lại xem tôi là nữ nhân sao?" Prem cau mày, trên mặt đích thị hiện vài tia không vui.

"không có!" Boun cật lực lắc đầu, khua tay múa chân muốn giải thích "anh thật sự không có, ý anh là em nên ở nhà với Uri, dạo này trộm cắp tệ nạn phức tạp, vẫn là đừng nên ra ngoài thì hơn..."

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngốc này của hắn, Prem giận không nổi nữa, phì cười "được rồi, vậy thì sáng mang đến sớm!"

"Krap!"

"về đây, tạm biệt!" Prem nhướng người hôn hắn một cái, vui vẻ ra về.

Boun đứng ngây ngốc một chỗ, mãi nhìn theo người thương, muốn bao nhiêu sủng nịnh liền có bấy nhiêu.

Kan đứng từ xa, nhìn thấy tổng giám đốc cùng phó tổng tình cảm mặn nồng như thế cũng ngại bước đến, quay đầu bỏ chạy.

Không muốn ăn cơm chó thay cơm gà đâu!!! Cơm gà vừa thơm ngon vừa rẻ, còn cơm chó... tuy miễn phí nhưng là không có no a!! Hơn nữa còn là cơm chó cao cấp, ăn không nổi!

.
.
.

Chẳng bao lâu, Prem đã về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Uri bò bò ra đến, miệng bi bo gọi "ba ba~"

"Uri! Ba về rồi đây!" cậu cúi người bế thằng bé lên, như một thói quen, thơm lên má bé con một cái rõ kêu.

"ba ba~~" bé con cười khúc khích khoái chí, hai tay mập mạp quơ quào trong không trung "nha~~"

"Paopao, về rồi a?" Rane đang bận cho MiMi uống sữa, nghe thấy tiếng động liền quay đầu sang.

"vâng, một lát nữa Uri ngủ rồi con sẽ hầm ít canh mang đến cho Boun." Prem vừa bế bé con vào vừa nói.

"Krap, dạo này Boun cực kì bận, cả ngày cũng chẳng thấy mặt mũi đâu, con nhớ thay mẹ chăm nó." Rane gật gật đầu, khẽ dặn dò cậu.

"được, con biết rồi."

Uri tuy có chút quậy, nhưng là đi ngủ rất đúng giờ nha, tám giờ hơn đã ngoan ngoãn nằm trong lòng ba ba Prem mà ngủ say sưa, yên yên tĩnh tĩnh vô cùng. Prem ru thêm một lúc liền đặt bé con xuống nôi, gọi dì Yim lên trông thằng bé giúp rồi xuống bếp, đeo tạp dề vào, đem tất cả yêu thương của mình với Boun nấu ra một nồi canh hầm uyên ương.

Vốn dĩ đã nói với hắn sáng sẽ mang đến, nhưng là người ta cũng biết xót cho người thương cực khổ cả ngày, vì thế định bụng sẽ cho hắn một bất ngờ ngay trong đêm.

"dì Yim!" sau khi chuẩn bị xong cơm canh các thứ, Prem rón rén lên lầu, hé cửa gọi người bên trong.

"vâng thiếu gia?" dì Yim nghe thấy cậu gọi liền nhẹ nhàng đứng dậy, nhanh chóng ra ngoài.

"dì trông thằng bé giúp con thêm một lúc, con đến công ty một chút sẽ về ngay." Prem rất tôn trọng người lớn, dù cho có là người hầu đi nữa thì thái độ của cậu vẫn nhất mực ôn hòa, thành kính muôn phần.

"được, tôi biết rồi, thiếu gia cứ yên tâm!" dì Yim cúi đầu, hiền hậu đáp.

"cám ơn dì! Con đi đây!"

.
.
.

Rất nhanh xe của Prem đã rẽ vào bãi đỗ ở Queen, xem ra vẫn còn không ít nhân viên vẫn phải tăng ca.

"Prem phó tổng!" một nhân viên bảo an nhìn thấy cậu liền cúi đầu chào.

"Krap, vất vả cho cậu rồi!" Prem mỉm cười, vỗ vỗ vai người nọ.

"không có không có, a, tổng giám đốc vừa ra ngoài, chắc lát nữa sẽ về ngay, anh lên văn phòng đợi một lúc nhá!" nhân viên bảo an xua xua tay, nghĩ đến vừa rồi tổng giám đốc gấp rút ra ngoài, sau đó phó tổng lại đến, hẳn là có việc nên báo lại.

"ra ngoài sao?" Prem có chút kinh ngạc.

"vâng ạ, mấy hôm nay đều như vậy, nhưng rất nhanh liền về ngay!"

"tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi! À đừng nói với Boun tôi đến đấy!" Prem gật đầu, căn dặn một câu rồi mang canh hầm lên phòng làm việc của hắn trước.

"vâng!"

Bước vào phòng làm việc vắng tanh lạnh lẽo, cậu đặt cà mèn xuống bàn nhỏ, rồi đi đến cạnh cửa kính nhìn xuống bên dưới, trong lòng có không khỏi thắc mắc "tối như vậy còn đi đâu chứ?"

Bất quá, cậu cũng không có nghĩ nhiều làm gì, đứng nhìn được một lúc lại quay vào trong, ngồi xuống sofa, tay không tự chủ sờ sờ lên bụng 'dạo này sao cứ khó chịu mãi, chắc là do ăn cay đi?'

Kì thực cậu rất thích ăn cay, trước đây ăn nhiều mấy cũng không sao, nhưng sau khi có Uri liền tiết chế lại. Cũng có thể vì thế mà sau này ăn cay lại không được như trước, dạ dày rất hay kháng cự.

Lại ngồi thêm một lúc, cậu buồn chán đứng dậy, xuống các phòng ban ở tầng dưới xem thử.

Không nghĩ đến cửa thang máy vừa mở, cảnh tượng bên trong khiến Prem không thể không nghĩ sai lệch được.

Boun quần áo xộc xệch đang dìu... không phải, là đang ôm thì đúng hơn, hắn đang ôm trong lòng một cô gái lả lơi trang phục không hề chỉnh tề. Hơn nữa cô gái kia còn say bí tỉ, tay chân không đứng đắn mò mẫm trên người hắn, miệng không ngừng gọi tên hắn.

"Paopao? Sao em lại ở đây?" Boun so với cậu càng bất ngờ hơn, sau khi nhìn rõ sắc mặt của bà xã nhà mình liền cuống quýt "không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích một chút! Anh..."

"nói sau đi, tôi về đây!"

Prem thực sự không muốn nói chuyện với hắn nữa. Bản thân mình ở nhà dồn biết bao tâm huyết nấu ra một bát canh hầm mà hắn thích nhất, đến lúc mang đi thì người không thấy đâu, thậm chí còn dẫn thêm một nữ nhân khác say sỉn chè chén về... Nghĩ xem có đáng tức giận không? Không phải cậu không chịu nói lí lẽ, nhưng hiện tại nếu còn đứng ở đây dây dưa, sợ rằng cậu sẽ không thể khống chế mà cãi nhau với hắn mất.

Boun nghiến răng nhìn theo bóng dáng của Prem đang xa dần, trong lòng nóng như lửa đốt, lại không thể ném cô gái kia xuống đất được, vì thế bực dọc hét lớn "Kan!!!"

Kan từ văn phòng bên cạnh hì hục chạy đến, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra liền bị hắn ném người sang, chỉ để lại vỏn vẹn một câu "giao cho cậu!" rồi vụt đi mất.

"ơ..." Kan đỡ lấy cô gái nọ, não vẫn đang trì trệ...

"Paopao!!" Boun cấp tốc đuổi theo cậu, muốn ngay lập tức bắt người về giải thích rõ một phen.

Mà Prem càng gọi càng chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy xuống hơn ba tầng lầu.

"đừng chạy nữa, nghe anh nói đi được không?" Boun chật vật ở phía sau hét lớn.

Bất quá, hắn không hiểu vì sao, Prem đang đà chạy nhanh lại bất chợt dừng lại, một tay ôm bụng một tay chống lên tường, đầu ngón tay cấu mạnh vào da thịt, mồ hôi lạnh tầng tầng trên trán. Ngày thường thể lực của cậu đâu có yếu như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip