Oneshot

https://archiveofourown.org/works/36373930?fbclid=IwAR3f032G0MmrXkb3ZA0DhGepgyd2tY937NfgOBFRRiYqCqYKUpGeJ_3xyU

Author: tangentiallly

Dịch: Liam

no beta

Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả, sẽ xóa vào một ngày xấu trời nào đó

CP: Hirorei

___________________

Author's note:

Tôi không sở hữu Detective Conan

* AU, Scotch chưa từng bị lộ thân phận

___________________

[Hiện tại]

"Scotch," Bourbon nói. "Tớ xin lỗi."

Không có tiếng trả lời.

"Cậu phải đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài và chỉ mới trở về trong tuần này, đó là lý do tại sao tớ không nói với cậu..." Bourbon nói một cách đầy tội lỗi trong khi Scotch lại nheo mắt, tỏ vẻ không hài lòng, "... lẽ ra tớ nên nói trước với cậu. Hoặc, ừm..., không giữ bí mật về kế hoạch này. "

Vẫn không có chút hồi âm nào.

Bourbon nhăn mặt. Anh thử lại: "Scotch, làm ơn đó... Hiro..."

Biệt danh cũ dường như đã thành công làm dịu Scotch một chút, hoặc chí ít cũng đã khiến anh phản ứng bằng lời nói, đây có lẽ là điều mà Bourbon mong muốn nhất lúc này.

"Tại sao cậu lại làm vậy?" Scotch khoanh tay, lạnh lùng hỏi.

Hiện tại, "Bởi vì tớ cần giữ vẻ bí mật" sẽ là câu trả lời trung thực nhất mà Bourbon miễn cưỡng đưa ra, dù anh nghĩ câu trả lời này chẳng khiến Scotch bất ngờ. Nếu anh nói ra lý do bây giờ, anh sẽ phải thừa nhận rằng mình không có lý do nào tốt hơn, rằng anh đã giữ bí mật do hoàn cảnh buộc anh phải làm vậy. Đúng, đơn giản là để giữ cách làm việc bí mật của Bourbon mặc dù trước đó anh ấy nghi rằng dù sao thì Gin cũng phát hiện ra thôi, nhưng anh chỉ không thích phải thông báo trước việc mình làm và không việc gì anh phải báo cáo cho Gin.

Scotch vẫn chờ đợi câu trả lời, và một phần của Bourbon cho rằng Scotch đã biết chính xác câu trả lời, hoặc chí ít là có nghi ngờ. Scotch có thể trông rất lạnh lùng khi không cười, với khóe miệng hơi nhếch lên, tay khoanh trước ngực và ánh mắt tập trung cao độ, im lặng chờ đợi câu trả lời với sự kiên nhẫn của một xạ thủ.

Bourbon chưa từng cảm thấy bản thân mình giống một mục tiêu như bây giờ, kể cả khi bị chĩa thẳng súng vào người.

"Tớ xin lỗi," anh nói, chân thành cầu xin sự tha thứ. "Tớ không nên làm như vậy."

Vẻ mặt lạnh lùng của Scotch không hề dao động. "Và tớ đang hỏi cậu tại sao cậu lại làm thế?"

Scotch quá thông minh và quá hiểu Bourbon nên không lý nào cậu ấy chưa tìm ra được lý do, vì vậy Bourbon buộc phải kết luận rằng Scotch chỉ muốn khiến anh thừa nhận điều đó. "Tớ ... muốn duy trì," anh nuốt nước bọt, nhận ra âm thanh của mình nghe yếu ớt như nào, sau đó buộc mình phải nói nốt câu, cảm thấy nực cười khi nghe chính điều này qua giọng của mình, " vẻ bí ẩn của Bourbon. Tớ... nghĩ Gin không cần thiết phải biết chi tiết về kế hoạch này. " Nói xong, anh tự nguyền rủa bản thân, tự hỏi tại sao lại phải thêm câu cuối, khi ánh mắt của Scotch dần trở nên sắc hơn, và Bourbon cảm thấy như đang bị ghim vào tường dù thực tế là Scotch đang ngồi trên ghế sofa còn Bourbon vẫn đang đứng.

"Vậy," Scotch nhẹ nhàng nói, nhưng Bourbon không ngu ngốc đến mức chìm vào ảo tưởng của giọng điệu ấy, "Giờ Gin đã biết chưa?"

Tất nhiên là có, Scotch cũng biết rất rõ vì lúc đó anh ấy cũng có mặt ở đó. Bourbon nói nhỏ, thừa nhận: "Biết."

___________________

[4 giờ trước]

Scotch đang ngủ thì có cuộc gọi đến. Đã quá trưa, nhưng anh ấy đang bị jetlag và vẫn chưa thích nghi được với múi giờ hiện tại. Anh lầm bầm một chút, với lấy điện thoại để xem người gọi là ai.

Vodka.

Scotch thở dài. Anh vẫn phải nhận cuộc gọi, dù đang trong kỳ nghỉ. Gin đã hứa với anh ta một tuần nghỉ ngơi sau chuyến công tác ở Nga. Đúng là không thể tin tưởng mà.

"Alo?"

"Scotch" Vodka nói. "Tôi biết anh đang trong kì nghỉ của mình nhưng chúng ta có một trường hợp khẩn cấp - Aniki nói nếu việc này được giải quyết xong, anh sẽ có thêm ba ngày nghỉ phép."

Scotch nhắm mắt lại. Anh miễn cưỡng hỏi lại: "Việc gì?"

"Bắn tỉa" Vodka trả lời. "Chúng tôi đang ở Beika, Aniki vừa cử tài xế đến căn hộ đón anh, chuẩn bị sẵn đi."

" Korn và Chianti không có ở đấy à?"

"Đúng, nhưng Aniki muốn có thêm người, để an toàn hơn." Vodka trả lời, sau đó dội thẳng một quả bom "Chúng tôi vừa thấy Akai Shuichi tại trung tâm bách hóa Beika. Dù sao thì tài xế cũng sắp đến rồi, nói chuyện sau. " Hắn ta cúp máy.

Cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức. Akai? Người đã bị Kir giết?

Anh nhớ Bourbon đã đề cập đến điều gì đó về việc nghi ngờ cái chết của Akai, và bản thân Scotch cũng đồng ý rằng có hơi nghi ngờ một người như Akai lại sập bẫy một cách đơn giản như vậy. Rye có thể khá mạnh dạn và tự tin, Scotch nhớ lại. Có lẽ anh ta đã nghĩ rằng mình có thể sống sót sau vụ đó. Đó không phải là không thể, nhưng anh vẫn có chút nghi ngờ.

Anh nhanh chóng thay đồ, chuẩn bị súng trường và hộp đựng bass, tự hỏi liệu Akai có thực sự liều lĩnh đến mức đi lại giữa nơi công cộng nếu anh ta muốn giả chết. Cũng có khả năng anh ta đã mất đi ký ức, nếu xét đến vết thương ở đầu. Một điều nữa, nếu Akai đủ liều để bước vào một cái bẫy, thì có lẽ cũng hợp lý khi anh ta đủ liều để đi lại trong trung tâm bách hóa mà không phải cải trang.

Người lái xe mà Gin và Vodka cắt cử đã đến, Scotch leo lên xe. Anh biết được thêm một số thông tin từ người lái xe khi đang trên đường, biết rằng Gin đã chỉ định vị trí của Korn và Chianti ở tòa nhà gần đó, trong khi bản thân cùng Kir ngồi trong xe, chờ xử Kir nếu đó là Akai thật. Và hình như có một tình huống phát sinh nào đó ở cửa hàng bách hóa, có liên quan đến bom.

Scotch suy nghĩ về Kir. Theo anh, Kir rất khó hiểu. Cô ấy có thể là một người đáng sợ. Anh nhớ lại cách cô ấy rơi vào tay của FBI trước đây, và cũng nhớ cách cô ấy tàn nhẫn giết một NOC từ CIA và không khai bất cứ điều gì dù bị tiêm huyết thanh nói thật. Cô ấy là một người nguy hiểm - và là một người không được coi là nguy hiểm khi họ nhìn thấy phát thanh viên Mizunashi Rena ấm áp và tốt bụng trên TV. Nhưng đấy lại là kiểu người trông thì không nguy hiểm mà đôi khi lại là người đáng sợ nhất - ít ra thì người khác nhìn thấy Gin đều tránh xa, trừ các thám tử trung học bất chấp nguy hiểm mà lao đầu vào.

Scotch nhớ anh ấy từng khen Kir về cách ứng xử như một người hàng xóm ngây thơ, tốt bụng của cô ấy, và cách mà nó đánh lừa người khác. Kir cười, đáp lại rằng bản thân anh cũng không tồi đâu, cô đã thấy anh diễn vai một nhạc công ngọt ngào và quyến rũ.

Nếu Akai thực sự vẫn còn sống, điều này liên quan gì đến Kir? Cô ấy có thể là NOC, nhưng cũng có thể chỉ là cô ấy có kế hoạch riêng của mình. Hoặc có lẽ Kir đã bị đe dọa để giúp anh ta.

Họ gần đến cửa hàng bách hóa Beika và Scotch nhận ra tình hình mà người lái xe vừa đề cập có ý nghĩa gì. Có khả năng anh gặp Matsuda hoặc Hagiwara. Anh cầu rằng điều đó sẽ không xảy ra, lúc này, anh thực sự không còn sức lực để giải quyết thêm chuyện đó nữa.

Điều này làm anh nhớ đến -

"Bourbon có biết chuyện này không?" Scotch hỏi người lái xe.

"Không, Gin có vẻ không muốn nói với Bourbon, anh ấy không muốn thấy Bourbon tự mãn rằng mình đúng."

Điều này không quá ngạc nhiên , Scotch nghĩ. Nhưng, có gì đó không ổn, mà anh ấy không thể xác định chính xác được.

Scotch bật một chiếc tai nghe mà anh ta thường sử dụng để liên lạc với Chianti, Korn và Gin, hỏi họ về tình hình hiện tại.

"Này Scotch!" Chianti nhiệt tình chào đón. "Căn giờ chuẩn đấy - đám đông vẫn bị mắc kẹt trong cửa hàng bách hóa nên chúng tôi chưa thể bắn được. Anh chưa lỡ mất điều gì đâu ".

"Vậy à", Scotch kéo dài giọng của minh, "nếu kỳ nghỉ của tôi bị gián đoạn chỉ để biết rằng mọi thứ đã kết thúc khi tôi vừa đến thì sẽ rất khó chịu đấy."

"Ngươi sẽ được nghỉ thêm sau khi giết hắn ta một lần nữa - nếu đó thực sự là hắn," Gin nói một cách lạnh lùng, "đừng phàn nàn nữa."

Scotch cười, "Ồ, tôi nào dám, Gin."

"Được rồi, hai người, dừng tán tỉnh" Chianti nói. Dù Scotch không nhìn thấy cô, anh cũng có thể tưởng tượng cô ấy đang đảo mắt. Anh ấy không thể hiểu tại sao Chianti có vẻ thích gọi bất kỳ cuộc trò chuyện bình thường nào giữa anh ấy và Gin là tán tỉnh - anh đã từng hỏi cô ấy, và cô chỉ cười khẩy và nói "anh nghĩ Gin có khả năng tạo một cuộc trò chuyện bình thường không?"

Gin chỉ định địa điểm của Scotch, và anh nghiêm túc đến đó. Ngay khi anh đến, đám đông bắt đầu vãn bớt - có vẻ như quả bom đã được giải quyết mà không cần sự can thiệp của đội phá bom. Bớt đi một lo lắng, Scotch nghĩ.

"Ohhhh, tôi bắn luôn được không?" Chianti phấn khích hỏi .

"Chờ đã," Gin nói.

"Đúng vậy, phải cẩn thận," Scotch đồng ý. Anh bắt đầu chuẩn bị khẩu súng trường của mình.

"Nhanh lên, có phải hắn hay không, Gin? Càng đợi lâu càng khó khăn hơn đấy".

"Chờ đã," Gin cáu kỉnh. "Chúng ta vẫn còn thời gian. Với khả năng của Scotch, trong phạm vi này, ta vẫn có thể xử hắn ta trong đám đông di chuyển."

"Anh biết là anh ta chưa từng có bất kỳ lời khen nào cho kỹ năng của tôi không, Scotch?" Chianti phàn nàn.

"Mọi người," Scotch bình tĩnh nói. "Tập trung đi. Ta đâu nên tự chia rẽ chính mình, đặc biệt phải để ý mục tiêu là ai. "

"Scotch nói đúng," Vodka nói. "Dù sao đó cũng là Akai."

"Đó không phải Akai," giọng Kir vang lên. "Mấy người chỉ đang tự dọa chính mình thôi. Akai chết rồi. "

"Chúng ta sẽ sớm thấy thôi, Kir," Gin lạnh lùng nói.

"Vậy nhìn đi, Gin. Nhìn kĩ vào! Có phải hắn hay không? " Chianti cáu kỉnh, bắt đầu mất chút kiên nhẫn.

Scotch hoàn thành việc chuẩn bị của mình và nhìn qua ống ngắm. Mục tiêu trông giống Akai, nhưng lại có gì đó khác thường. "Bình tĩnh, Chianti," anh nói, nheo mắt và cố gắng tập trung, từ từ điều chỉnh góc nhìn của mình theo đám đông đang di chuyển.

Mọi người im lặng một lúc.

"Scotch," Gin hỏi, "ngươi có nghĩ là hắn không?"

Rye và Scotch trước đây đã làm việc với nhau khá nhiều, vì vậy anh không ngạc nhiên khi Gin đang hỏi ý kiến ​​của mình bây giờ, vì anh từng là một trong những người gần với Rye nhất. Tuy nhiên, đã hai năm kể từ lần cuối anh ấy nhìn thấy Rye, vì vậy nên trong hoàn cảnh bình thường, anh không chắc chắn rằng mình sẽ đúng hoàn toàn.

Tuy nhiên, anh chắc chắn ít nhất 98% rằng đó không phải là Akai - không phải vì anh ấy đã quá quen thuộc với Akai, mà bởi vì cách "Akai" kia đang đi bây giờ, chiều cao, khí chất, nhưng trên hết là cách anh ta nháy mắt với Scotch -

"Đừng bắn, Chianti, Korn," Scotch nói. "Tôi không nghĩ đó là Akai."

"Thấy chưa, tôi đã nói rồi," Kir nói.

Gin phớt lờ Kir. "Chắc đến mức nào, Scotch?"

Đây là một câu hỏi khó, bởi vì Scotch không thể nói rằng anh chắc chắn, hoàn toàn chắc chắn vì anh ta đã nhận ra ai là người đã đóng giả Akai, hoặc nó có thể dẫn đến việc Gin đặt câu hỏi tại sao Scotch lại thân thiết với Bourbon đến vậy. Anh từng khá thân thiết với Rye, do đó Gin đã hỏi ý kiến anh đầu tiên, vì vậy Scotch có thể cẩn thận dùng điều này để thuyết phục Gin không bắn, ngay cả khi anh ấy không khẳng định chắc chắn 100%. Anh biết Gin rất cẩn thận việc này và biết Gin không muốn mạo hiểm ở nơi công cộng trừ khi có lý do chính đáng.

"Khoảng 85%," Scotch nói. "Tên đó không giống Akai mà tôi biết - đó là bản năng của một xạ thủ."

"Tôi đã bảo -" Chianti bắt đầu.

"Không," Gin cắt ngang. "Chúng ta sẽ không đi đâu cho đến khi hoàn toàn chắc chắn." Anh ta dừng lại. "Điều đó không có nghĩa là ngươi đã thoát đâu, Kir. Nhìn kỹ vào, Scotch. Chẳng phải hai người từng ngủ với nhau à? "

Không. Scotch không biết tin đồn đó từ đâu ra. Họ từng giả vờ là người yêu của nhau để làm nhiệm vụ và chỉ vậy thôi, không có gì xảy ra sau đấy nữa. Chỉ có một người mà Scotch thực sự quan tâm.

Trớ trêu thay, đó lại là người đang cải trang thành Akai.

"Chúng tôi không, nhưng nếu anh nghĩ vậy, thì sao không cử người đến bắt hắn, trói lại và lột trần hắn ta, rồi tôi có thể cho anh biết đó có phải hắn hay không?"

Trước khi Gin trả lời, Scotch nghe thấy tiếng xe máy từ phía sau Gin, sau đó là giọng của Vermouth. "Dừng lại, Gin. Tôi vừa nhận tin từ Boss. "

Scotch cảm thấy vai mình nhẹ hơn hẳn. Cảm ơn, Vermouth. Anh nghĩ.

"Đó là Bourbon," Vermouth tiếp tục, tiết lộ những gì Scotch đã đoán.

___________________

[Hiện tại]

"Nếu Gin không gọi tôi thì sao?" Scotch lạnh lùng hỏi. "Điều gì sẽ xảy ra nếu Chianti quyết định bắn, phớt lờ mệnh lệnh của Gin - hoặc nếu Gin nhầm cậu là Akai thật thì sao?"

"Tớ - Vermouth biết," Bourbon nói nhỏ.

"Và cô ấy đã ở đó sao? Cậu không quan tâm đến sự an toàn của mình sao? " Giọng Scotch càng lớn hơn, nhanh và sắc hơn, không giống sự im lặng trước đấy. Theo một góc nào đó, Bourbon thích điều này hơn bởi vì anh ghét sự im lặng của Scotch, nhưng nó cũng chẳng khiến việc này trở nên dễ dàng hơn.

Dù sao anh cũng không xứng đáng để khiến việc này dễ dàng hơn, anh nghĩ.

"Cậu nghĩ rằng đi lại khắp nơi với nhân dạng giống như Akai - người mà Gin sẽ giết ngay nếu chắc chắn rằng đó là anh ta - là một ý kiến ​​hay sao? Nếu cậu muốn điều tra cái chết của anh ta, ừ, không ai ngăn cản cậu đâu, nhưng cậu phải làm một cách an toàn! Đâu cần những rủi ro vô ích - và cậu nói rằng cậu thích giữ bí mật kế hoạch của mình, cậu muốn tỏ ra thần bí - à, giờ ai cũng đã biết rồi, nó đâu còn là bí ẩn nữa, phải không? "

Bourbon nhìn xuống sàn.

"Đừng bao giờ làm điều gì liều lĩnh nữa."

"Tớ hứa, tớ sẽ không làm vậy nữa," Bourbon nói nhanh. "Tớ rất xin lỗi, Scotch. Hiro. Tớ xin lỗi."

Scotch thở dài. Anh nhìn Bourbon, nãy giờ vẫn chưa thay quần áo dù đã bỏ lớp ngụy trang và chiếc mũ xuống. Trong một khoảnh khắc, anh ấy cân nhắc việc nói "sao cậu không giữ lại lốt cải trang tối nay luôn đi, nếu cậu thích giả làm Akai đến vậy? Tôi luôn tự hỏi sẽ thế nào khi ngủ với cậu ta".

Nhưng sau đó, anh ta nhìn Bourbon với vẻ mặt hối lỗi, và biết rằng mình không thể - và không nên - nói điều đó. Bourbon luôn bị làm phiền bởi tin đồn - Scotch vẫn không biết nó từ đâu ra - về việc Rye và Scotch có quan hệ với nhau. Không phải cậu ấy không tin tưởng Scotch, cậu biết họ luôn thành thật với nhau, nhưng vẫn phát cáu vì những tin đồn đó, Scotch hiểu tại sao và luôn cố gắng để trấn an Bourbon. Thật tồi tệ nếu làm tổn thương Bourbon chỉ vì anh ấy tức giận với những gì Bourbon đã làm ngày hôm nay và để sự bực tức ảnh hưởng đến bản thân. Như thế quá ác độc và anh sẽ không bao giờ làm tổn thương Bourbon như vậy.

"Đi tắm đi," anh nói, "Hôm nay tôi sẽ nấu bữa tối. Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện rồi. "

Bourbon do dự. "Được rồi," anh nói nhỏ, nhìn Scotch với vẻ không chắc chắn, như thể muốn nói điều gì nhưng lại không biết phải nói gì.

Hiếm khi anh nhìn thấy cậu ấy như vậy, ngay cả khi Scotch vẫn còn khó chịu. Nhưng anh chẳng thể giận Bourbon quá lâu. Cho dù là Scotch và Bourbon hay Hiro và Zero đều như vậy.

Scotch thở dài, mở rộng vòng tay của mình, "Lại đây."

Bourbon tiến đến, và Scotch ôm chặt lấy anh, "Đừng dọa tớ như vậy nữa, được không, Zero?" Anh thì thầm.

"Ừm," Bourbon nói, giọng nghẹn lại khi vùi mặt vào ngực Scotch. "Tớ hứa."

"Tốt", Scotch nói. "Giờ cậu đi tắm đi. Nhanh lên. Và tối nay không có cần tây đâu. "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip