Chapter 10:

*Do bận nhiều việc nên giờ mình mới cho ra chap mới, mọi người thông cảm nha, có thể chap này không quá hay nhưng hứa hẹn những điều li kỳ ở những chap sau nha, thanks all!*

11h tại sân bay.

- Mấy người đưa điện thoại cho tôi, NHANH!!!

- Xin lỗi cậu chủ, ông chủ đã dặn...

- Kệ ông ta, đưa cho tôi.

- Xin lỗi cậu.- Đám vệ sĩ cúi đầu trước cậu rồi sau đó dùng sức kéo cậu vô làm thủ tục bay. Cậu hung hăng giằng lại điện thoại nhưng không được. Bị sức ép từ tụi vệ sĩ xung quanh nên cậu đành đi theo làm thủ tục bay. 

- Để tôi tự đi. 

- Thưa cậu chủ..- đám vệ sĩ vẫn vậy, tôn trọng cậu nhưng luôn nghe lời ba cậu.

Los Angeles -Mỹ 12h trưa

Vừa đáp xuống sân bay tại Los Angeles cậu vội tìm đám vệ sĩ để hỏi xem giờ cậu đã lấy được điện thoại chưa, từ lúc bay tới giờ cậu không gọi cho bảo bối làm cậu bức bối không yên.

- Này, điện thoại của tôi.

- Sao con cứ canh cánh cái điện thoại vậy.

- Đó là việc của con.

- Có phải...quen ai rồi không.

- Người không phải quản.

- Ta nói con biết, dù là ai cũng không được, con dâu nhà họ Trương này ta đã định. Lấy nó sẽ có lợi cho tập đoàn ta. Dù con có quen ai ta cũng cản.

- Người dám...

- Ta dám hay không không đợi con phải uy hiếp.

- Vậy không khảo sát gì nữa, lập tức quay về.

- Bắt nó lại cho ta.

Vừa dứt lời đám vệ sĩ bao quanh túm lấy cậu, cậu hung hăng muốn thoát ra ngoài và kết quả......

San Francisco 

Cậu chợt tỉnh dậy ngó xung quanh xem mình đang ở đâu. Toàn thân đau nhức cậu khó khăn ngồi dậy, cậu cũng không lạ cách này của ông ta. không kiềm chế được cậu tất ông ta sẽ dùng cách này. Nhếch nhẹ mép cười..

- Thật đáng kinh tởm, tôi nói ông đừng có đụng đến bảo bối của tôi, ông mà đụng đến thì cha con không còn.

Cậu cũng chỉ dám nói một mình, bản thân cậu cũng biết cậu đang sợ cái gì. Thật sự là ông ta không phải dạng vừa, không có gì là ông không dám làm, giờ cậu thật hối hận vì cậu làm con ông ta. Đang suy nghĩ tìm cách thoát ra đây thì cánh cửa mở ra.

- Dạ thưa cậu chủ, ông chủ gọi cậu.

- Tụi mày đối xử với tao như vậy à, có tin tao cho tụi mày đi hết không.

- Dạ, xin lỗi cậu chủ, ông chủ dặn...

- ĐM, ông ta nhờ ba mẹ tụi mày sinh tụi mày à.

- Vâng...à không thưa cậu chủ.

- Như con rô bốt @@!

Cậu khó nhọc đứng dậy đi ra cửa. Từng bước khó nhọc này báo trước cho cậu biết rằng con đường phía trước cậu và bảo bối sẽ không bằng phẳng dễ đi. Cậu rất lo nhưng giờ từng cử chỉ động tĩnh của cậu đều có thể kích ông ta. Vừa bước tới cửa tai đã phải nghe những thứ không đáng nghe. Giọng của con mụ đàn bà lăng loàng ham giàu.

- Xong chưa tôi vô.

Đáp lại cậu vẫn chỉ là những âm thanh khả ố kia. Cậu kinh tởm bước đi.

- Cậu chủ, cậu muốn đi đâu.

- Ra ngoài, chứ chúng mày đứng đây làm gì, không thấy ngứa ngáy à. - Nói xong cậu cười lớn làm đám vệ sĩ thẹn đỏ mặt. Trong đám này cũng có người từng chứng kiến cậu trưởng thành nên cậu cũng rất thoải mải, không giữ kẽ. Phải nói có khi đám lâu la này còn hiểu cậu hơn cái người đang ngồi trong cùng với con đàn bà kia.

-Ra ngoài với tôi, hôm nay tôi bao.

Cả đám lâu la nhìn về phía phòng họp.

- Nhưng cậu...ông chủ dặn.

- Kệ mẹ ông ta, đi.

- Dạ.

Chẳng phải cậu ham hố gì dắt tụi này đi đây đi đó, thực ra cậu chỉ muốn mua chuộc tụi này đề lấy cái điện thoại với sẽ có ích trong tương lai.

- Cậu chủ!

- Gì, nói!

- Nhà em, chỉ còn có mẹ già, hôm nay...tụi đòi tiền chuộc tới, cậu...có thể...

- Mày thấy đó giờ đến cái điện thoại tao còn không còn thì tiền đâu cho mày mượn.

- Dạ đây thưa cậu chủ. Điện thoại cậu đây.

Vừa nói xong, tên này liền cảm thấy sai sai, liền vội giựt lại điện thoại nhưng không thành, Hạo Hạo hơn hắn một bước. Lấy được thoại cậu liền vọt đi.

- Cậu chủ.....!

- Kiểm tra điện thoại di.

Tên vệ sĩ liền kiểm tra thoại, hắn thấy một con số trong đó, hắn vui đến nỗi hắn chẳng còn nhận ra là sau đó là bao nhiêu con số 0 nữa.

Hạo Hạo nhanh chóng thay sim rồi gọi ngay cho Thiên Di. 

Trung Quốc.

Đã hơn 3 ngày hắn không nhận được một cuộc nào từ cậu. Hắn không hiểu cảm giác hiện giờ là như thế nào, bị người khác bỏ rơi nhiều rồi nên cũng đã quen, nhưng không rõ cảm giác này là gì. Hắn bực bội cầm gối ném xuống đất như một đứa con nít. Xụ mặt nhìn lên trần nhà chợt hắn thấy xung quanh mình không có ai. Ngày nào cũng vò vẽ một mình, được một thời gian Hạo Hạo tới khuấy tung mọi thứ lên, hắn vừa kịp quen thì bây giờ cậu lại bỏ hắn một mình. Cũng lâu lắm hắn mới quan tâm nhiều việc như vậy xung quanh hắn. Đang nghĩ miên man thì điện thoại reo liên hồi. Thấy tên hiện lên màn hình hắn không buồn bắt máy. Điện thoại lại cứ thế reo ba, bốn cuộc liên tiếp. Hắn tắt luôn âm thanh để chế độ im lặng. Nếu là hắn ngày xưa thì chẳng bao giờ hắn làm ba cái chuyện chảnh cún như vậy. Vì ai mà hắn thay đổi, hắn không biết hqy tại do cố tình không biết, chỉ sợ tất cả chỉ là cơn gió thoáng qua.
- Tít, Tít! - có tin nhắn thoại đến.
- Bảo bối, bảo bối có sao không? Sao không bắt máy của tôi? Nhận được tin nhắn thì gọi ngay cho tôi nha. Nhớ cậu!
Xưa giờ có ai nói nhớ hắn đâu, chợt tim hắn đập loạn một nhịp. Điện thoại lại tiếp tục reo, nhưng lần này lại là số lạ, hắn thắc mắc ngoại Hạo Hạo ra thì có ai biết số của hắn đâu. Ba mẹ hắn còn không biết, hắn xài điện thoại chỉ để liên lạc với Hạo Hạo....
Tại sân bay Trung Quốc.
Hạo Hạo liên tục gọi cho Thiên Di nhưng không hề thấy hắn nghe máy. Được vài cuộc thì thuê bao. Cậu lại tiếp tục để tin nhắn thoại.
- Bảo bối, mau nghe máy. Cậu không nghe máy tôi liền không đến nấu ăn cho cậu ăn.
Quá sốt ruột Hạo Hạo phi thẳng đến nhà hắn.
- Này! Tụi mày làm cái gì vậy? Tránh ra để tao đi.
- Xin lỗi cậu.
- ĐM tụi mày, TRÁNH RA.
Hạo Hạo lao vào một đám vệ sĩ. Dù cậu có học võ giỏi cỡ nào thì cũng không thể đánh lại hết đám lâu la đó.
Tại nhà riêng của Hạo Hạo.
- Cậu tỉnh lại rồi.
- Ừm.
- Ông chủ đang đợi cậu.
Hạo Hạo ráng bước từng bước qua gian phòng bên cạnh. Giờ đây cậu chỉ muốn ông ta đã làm gì với bảo bối cậu.
- Ông đã làm gì?
- Mày muốn nói đến cái gì?
- Ông thừa biết!
- Mày...dạo này đổi khẩu vị à?
- Không phải chuyện của ông.
- Tao nói mày biết, hôn nhân của mày với tập đoàn Gia Thị tao đã an bài. Lập tức làm theo. Cổ phiếu đang rớt giá thê thảm mày có biết không.
- Tôi không phải là con rối để ông chơi đùa.
- Tao có đùa không thì mày tự biết.
- Tốt nhất ông không nên đụng đến cậu ta.
- Phụ thuộc vào CON cả.
Chữ con của ông ta phát ra khiến cậu ghê tởm. Ghê tởm loại người không bằng cầm thú. Cậu chỉ biết nhịn nhục vì an nguy của bảo bối của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip