Chap 11

Gió tối vẫn thổi hun hút qua cầu bộ hành, như đêm nào cũng thế.
Chú đứng một mình bên lan can, tay kẹp điếu thuốc đã cháy hơn nửa, ánh lửa đỏ lập lòe trong gió. Dưới chân cầu, dòng xe rực đèn nối nhau chạy mãi.

Đợi cậu...
Đêm nào chú cũng đợi. Không biết từ khi nào thành thói quen. Hay gọi đúng hơn — thành thứ gì đó chú không muốn từ bỏ.

Có mấy hôm cậu bận học không đến, chú vẫn đứng đây cả tiếng, gió tạt buốt mặt, mà ngực thì cứ rỗng, khó chịu vô cớ. Thứ cảm giác đó — chẳng biết gọi tên là gì. Chỉ biết là... mất cậu một buổi thôi chú cũng thấy cả ngày sai sai.

Chú dụi điếu thuốc, quay đầu lại.

Dưới chân cầu, cậu đang khoác vai một thằng con trai khác. Cả hai vừa đi vừa cười, vai kề vai, đầu chạm đầu. Cái kiểu thân mật vô ý ấy đập thẳng vào mắt chú.

Tim chú khựng lại một nhịp.
Rồi một nhịp nữa.

Một cảm giác khó chịu, nóng âm ỉ lan trong lồng ngực — như có ai đó bóp chặt bên trong.

"Cười với nó như thế à? Tựa sát như thế à?"

Chú nghiến chặt răng, bàn tay trong túi áo siết đến trắng bệch.

Một lát sau, cậu tiễn bạn lên xe buýt rồi tung tăng bước lên cầu.
Đôi mắt trong veo sáng rực, tinh tươm như chẳng biết có một người đã nhìn mình từ nãy đến giờ.

Cậu giơ tay vẫy:

— Già ơi! Em đến rồi nè! Chú chờ lâu không?

— Cũng... một điếu thuốc. — Chú đáp, giọng khàn và lạnh hơn mọi khi.

Cậu xích lại gần, khuỷu tay chạm vào chú — vô thức như cậu vẫn quen làm.
Nhưng hôm nay, chú lại hơi cứng người.

— Vừa nãy đi với ai vậy? — Chú hỏi, giọng vô tình nghe như câu tra khảo.

— À, bạn của em. Lâu rồi mới gặp.

Chú không nói, nhưng ánh mắt thâm lại, nhìn thẳng xuống đường.

Cậu vẫn líu ríu kể:

— Nó học trường khác, hôm nay mới tình cờ gặp...

— Thân quá nhỉ. — Chú cắt ngang, giọng trầm xuống. — Khoác vai, kề đầu... áp da áp thịt đủ cả.

Cậu khựng lại, quay sang nhìn chú:

— Ủa... chú nói gì kỳ vậy? Bạn bè mà... bình thường thôi.

Chú không trả lời. Khoé môi nhếch nhẹ, nửa cười nửa chẳng phải cười.

Cậu cau mày:

— Chú... bị sao thế? Nhìn mặt chú... lạ lắm.

Chú vẫn im, đôi tai hơi đỏ nhưng gương mặt cố giữ lạnh.

Cậu nhìn chú thêm vài giây, rồi bất ngờ mở balo lục lục. Lát sau, cậu chìa hộp sữa ra:

— Cho chú nè.

Chú liếc hộp sữa, làm bộ dửng dưng:

— Cho cả nó nữa chứ gì?

Cậu chớp mắt. Rồi bật cười một tiếng đầy thích thú:

— Trời đất... chú ghen thật luôn á?

— Vớ vẩn! — Chú nói ngay, nhanh đến mức như phản xạ.

Cậu nghiêng đầu quan sát vẻ mặt chú.
Tên già đời kia rõ ràng đang... bối rối.

— Không ghen mà mặt chú đỏ lè thế kia? — Cậu đưa tay chỉ nhẹ lên tai chú. — Đó, chỗ này nè. Đỏ như bị phỏng nắng.

— Đừng có nói linh tinh. — Chú quay mặt đi, tai càng đỏ hơn.

— Chú ghen thật mà... — Cậu cười nhỏ, giọng kéo dài, mềm mềm. — Ghen vì em khoác vai người ta hở?

— Tôi không rỗi hơi. — Chú đáp, giọng thấp và nghe rõ mùi... thua cuộc.

Cậu chỉ mỉm cười, không đùa thêm. Cậu nhét hộp sữa vào tay chú, dịu giọng:

— Em chỉ mua sữa cho chú thôi. Không mua cho ai khác.

Câu nói nhẹ như gió mà lại rơi thẳng vào chỗ chú vừa thấy đau nhất.
Ngực chú hơi thắt lại — nhưng khác với cảm giác vừa nãy.

Chú cúi xuống nhìn hộp sữa, tay siết một chút.
Mặt vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt:

— Làm như tôi thèm lắm...

Nói thế, nhưng chú đã mở hộp, uống từng ngụm nhỏ.
Môi chú chạm vào ống hút mà tay vẫn còn run nhẹ.

Cậu nhìn chú uống sữa, trong lòng bỗng mềm lại một cách kỳ lạ.
Gương mặt đàn ông thô ráp ấy hôm nay lại mang chút gì đó... đáng yêu kỳ lạ, từng lớp phòng bị như bị gió tối gỡ ra từng chút.

Cậu hỏi khẽ:

— Bình thường mà chú... có sao đâu... thôi mà...

Chú im lặng vài giây, không nhìn cậu, chỉ đáp:

— Đừng... dựa người khác nữa.

Cậu ngẩn ra.
Chú nói tiếp, giọng nhỏ, khàn, tựa như bị gió cuốn đi:

— Tôi... không thích.

Tim cậu đập mạnh một cái.

Cậu đứng sát lại hơn, vai chạm vai, hơi thở hòa vào nhau giữa cầu gió lộng.

— Vậy... em dựa một mình chú thôi, được không?

Chú quay sang nhìn cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau — vừa ngượng, vừa ấm, vừa muốn trốn, vừa chẳng muốn dứt.

Gió thổi qua, lạnh.
Nhưng giữa hai người lại có một thứ gì đó âm ấm, rất mới, rất mong manh... và không ai muốn bỏ lỡ.

...

— Nên là như thế.

---

Những ngày này, đôi mắt của cậu thật khó để có thể mở to một cách tỉnh táo.

Lịch học kín đặc, bài vở chất chồng như ngọn núi. Cậu phải trả giá cho cả một khoảng thời gian dài lười biếng. Ban ngày ngồi lớp, tối về trọ học bù, đến nửa đêm mới chợp mắt. Đầu óc nặng trĩu, cả người lúc nào cũng uể oải.

Nhưng dù có mệt đến mấy, cứ đến giờ ấy, chân cậu lại tự động rẽ về phía cây cầu.

Cậu còn một bí mật nữa - chiếc khăn đan dở.

Hùng lén học cách đan qua mạng, từng mũi len xiêu vẹo, vụng về nhưng cậu vẫn kiên nhẫn tháo ra, làm lại. Cậu biết chú chẳng bao giờ đòi hỏi, nhưng nhìn cái khăn sờn cũ chú hay đeo, lòng cậu cứ nhoi nhói.

Nhưng khăn thì phải đúng dịp mới tặng được.

Mà dịp gì, thì chính cậu cũng chưa nghĩ ra.

Còn chú - chú chẳng hơn gì cậu.

Ban ngày bận rộn với tiệm tạp hóa, tối dọn hàng xong lại hút thuốc, đôi mắt thả dài ra ngoài con ngõ tối. Trong túi quần, điện thoại nằm yên, nhưng chú vẫn chốc chốc lấy ra ngó.

Hùng nhắn tin cho chú không nhiều.

Có lẽ vì cậu sợ làm phiền.

Nhưng ngặt một nỗi, cái không nhiều ấy lại khiến chú bứt rứt không yên.

Nhóc Con: Chú ơi, hôm nay bán được không?

Một dòng tin nhắn nhảy lên vào tầm chín giờ tối.

Chú bật cười, gõ đáp lại:

Già đời quỷ quái: Cũng tàm tạm, toàn mấy thằng con nít cứ nợ kẹo thôi. Em học hành sao rồi?"

Mười lăm phút sau, Hùng mới trả lời.

Nhóc con: Mệt muốn chết. Nhưng mà...

Già đời quỷ quái: Nhưng mà sao?

Nhóc con: Nhưng mà vẫn đi lên cầu đây.

Chú cười khẽ, rồi lặng lẽ cất điện thoại vào túi, mặc áo khoác vào...

-----

Màn đêm lạnh giá lại phủ xuống đất trời Hà Nội. Nhẹ nhàng, nhành lại đầy buốt giá.

Hùng đến muộn hơn mọi hôm.

Chú hút xong điếu thuốc, tưởng cậu không tới, định đứng dậy đi về thì chợt nghe tiếng la từ xa:

 Ăn cướp đâyyy!

Chú giật mình quay phắt lại, vừa kịp thấy Hùng chạy tới, mặt mày rạng rỡ nhưng quầng mắt thâm quầng lộ rõ.

— Ơ... - Chú giật nảy mình, điếu thuốc suýt rơi ra khỏi hai ngón tay, rồi bật cười nhẹ - Trời đất, xuất hiện là ồn ào, làm tôi hết hồn đấy.

Hùng khựng lại, tay chống hông thở hồng hộc.

 Sao không về nhà đi, lạnh như này, gần nửa đêm rồi, về nhà ngủ cho sướng thì không?

Chú nhìn cậu, ánh mắt lặng lẽ như đã quen thuộc với cái điệp khúc trách móc này.

— Về muộn thì tôi đợi em. Không nhìn mặt em, mắc công tôi gặp ác mộng mất.

Hùng đứng im, đôi mắt long lanh mở to.

 Có thật không? Sao vậy, bộ nhìn thấy mặt em rồi chú sẽ ngủ ngon hả?

Chú ngập ngừng, bàn tay giấu trong túi áo khẽ siết lại.

 ... Có thể đấy.

Cậu liền đưa hai bàn tay lên má, rồi ngúng nguẩy cái đầu:

 Vậy thì nè... chú nhìn đi...nhìn đi...

Cả hai bật cười, tiếng như xoa tan đi cái lạnh mùa đông.

Rồi tiếng cười lắng xuống.

Không ai nói thêm lời nào.

Hùng chợt bước tới, hai tay vòng qua eo chú, ôm chặt.

Hơi ấm của cậu áp sát vào ngực chú, làm cả người chú cứng đờ.

— Ơ... sao tự nhiên—

 Đứng im đi, em muốn ôm chú một chút.

Chú không động đậy.

Không dám.

Không nỡ.

Chỉ có trái tim trong lồng ngực đập rối loạn, từng nhịp hoang mang, vụng về.

 Haaa... ôm chú là có tinh thần liền.

Hùng rúc đầu vào ngực chú, cười khe khẽ.

...

Mùi khói thuốc nhàn nhạt hòa với chút mùi mưa lạnh thấm vào từng thớ vải.

Chú vẫn đứng yên, bàn tay khẽ đặt lên lưng cậu, ngập ngừng rồi lại buông xuống.

Chú không biết tình cảm trong mình là gì.

Chỉ biết, nếu không có cậu... mỗi tối, cây cầu này sẽ lạnh lắm.

...

Hùng nghĩ lại, đột nhiên có chút hoảng hốt:

"Ê khoan đã, sao tự nhiên mình lại đi ôm chú ấy?"

Cậu định rút tay lại, nhưng khi hai cánh tay vừa lỏng ra, chú bỗng siết chặt cậu vào lòng. Chú cũng không hiểu bản thân mình đang muốn gì, chỉ biết lúc này, buông ra là không cam lòng.

Hùng sững sờ, rồi chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm vững chãi đang bao quanh mình. Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy có một chút gì đó ngọt ngào len lỏi vào tim.

Chưa thấy tinh thần em nạp đủ đâu. - Giọng chú vang lên trầm ấm,  Cứ giữ như này đi, khi nào tôi thấy đủ, tôi sẽ bảo em thả tay ra.

Hùng bật cười khẽ, nhưng không cãi lại, chỉ siết chú chặt hơn.

Chú nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi:

 Có chuyện gì à?

 Không có gì.  Hùng dụi mặt vào áo chú, giọng lười biếng,  Có cục than to tướng như này mà không biết ôm thì có mà chết cóng à.

Chú cười khẽ, cúi đầu nhìn cậu.

 Thế sao mưa thế này mà còn lên đây?

 Thì chú lên chả lẽ em lại không lên à. Em muốn lên với chú.  Hùng đáp ngay, không cần suy nghĩ, — Để chú lạnh một mình thì không nỡ. Hai người cùng lạnh, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Chú khựng lại, rồi chậm rãi siết tay thêm một chút. Mưa phùn vẫn rơi lất phất, nhưng trong lòng cả hai, chỉ còn hơi ấm của đối phương.

Gió bấc thổi hắt vào mặt lạnh buốt. Trên con đường về đưa cậu về trọ, chú che ô, tay nắm chặt tay cậu đút vào túi áo theo bản năng, hơi ấm từ lòng bàn tay áp vào nhau len lỏi qua từng đầu ngón tay. Cậu bước chậm rãi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc lên, ánh mắt lấp lánh dưới lớp mi dày. Chú cao hơn cậu một cái đầu, bóng người mảnh khảnh của cậu gần như lọt thỏm trong vạt áo khoác rộng của chú.

Ánh đèn đường vàng vọt trải dài trên con đường vắng lặng, từng giọt mưa bay xiên trong không gian lạnh lẽo.

 Còn lạnh không?

Chú hỏi, giọng trầm thấp nhưng đầy quan tâm.

 Không lạnh. Có chú bên cạnh thì không lạnh.

Cậu mỉm cười, nụ cười nhỏ nhưng đủ làm tim chú lỡ nhịp một khắc.

Chú không trả lời.

Chỉ siết chặt bàn tay trong túi áo thêm một chút, như muốn truyền thêm hơi ấm cho cậu.

Trong lòng chú lúc này ngổn ngang đủ thứ cảm xúc. Chú biết mình đã có chút để ý cậu từ lâu, nhưng lúc này... sự rung động ấy ngày càng rõ ràng hơn.

Nhưng chú không chắc.

Không dám chắc.

Tuổi của chú, đi qua bao nhiêu năm tháng, có lẽ đã quen với những cảm xúc cũ mòn, tàn nhạt. Trái tim từng biết yêu, nhưng lại chẳng biết cách yêu một người.

Còn cậu thì ngược lại - tràn trề sức sống, như một ngọn lửa nhỏ len lỏi sưởi ấm vào những khoảng trống trong cuộc đời chú.

Chỉ là... ngọn lửa ấy có thể cháy mãi không, hay chỉ là một cơn ấm áp thoáng qua?

Về tới cổng trọ, chú đứng lại, cậu cũng đứng lại.

Mưa phùn vẫn bay lất phất, ánh đèn trên hiên trọ vàng nhạt, rọi lên hai bóng người.

 Ngày mai nhớ mặc áo ấm vào đấy.

Chú dặn, giọng đều đều.

Cậu nhìn chú, đôi mắt lấp lánh như cười.

Chú yên tâm đi. Em có người nhắc nhở rồi. Còn nhắc nhở mỗi ngày nữa.

Chú khựng lại.

 Ai vậy?

Cậu không trả lời.

Bàn tay đang nằm trong túi áo khẽ rút ra, cả người cậu hơi nhón lên.

Chụt.

Một nụ hôn phớt nhẹ in lên má chú, ấm áp, mềm mại nhưng tựa như một đốm lửa nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Cậu rời ra ngay sau đó, đôi mắt sáng lấp lánh:

 Đây là câu trả lời của em.

Nói rồi, cậu cười ranh mãnh, quay người chạy vụt vào trong trọ.

Chú đứng chết chân ở đó, tim đập loạn trong lồng ngực.

Hơi ấm trên má vẫn còn vương lại, mà bàn tay trong túi áo đã lạnh ngắt.

Gió bấc thổi từng cơn tê buốt.

Mãi đến khi cánh cửa trọ đóng lại, chú mới giật mình rụt tay vào túi, lặng lẽ quay lưng đi.

...

Đêm đó, cả hai đều không ngủ được.

Điện thoại của chú chớp sáng.

Nhóc con: Chú ơi...

Chú nhìn màn hình, nhưng không trả lời.

Lúc này, chú đang không biết bản thân mình làm sao nữa.

Mấy phút sau.

Nhóc con: Hồi nãy em không cố ý đâu, chú đừng giận nha.

Chú đặt điện thoại xuống, ngồi im lặng bên cạnh chiếc bàn nhỏ.

Giận?

Không.

Chú có giận đâu.

Chỉ là... lần đầu tiên trong đời, chú không biết phải đối diện với cảm xúc của mình như thế nào.

Tin nhắn lại đến.

Nhóc con: Chú ngủ chưa?

Nhóc con: Chú giận em thật rồi à?

Chú thở dài.

Đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa phùn vẫn rơi.

Bên kia, cậu nằm co người trong chăn, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.

Cậu sợ.

Sợ lỡ như chú giận thật thì cậu biết làm sao?

Sợ cái cảm giác mình vừa chạm tay vào thứ gì đó mềm mại, ấm áp, rồi lại vô tình làm nó biến mất.

Nhóc con: Chú... ngủ ngon nha.

Chú cầm điện thoại lên, ngón tay lướt chậm rãi.

Mãi một lúc sau mới nhắn lại một dòng.

Già đời quỷ quái: Ngủ đi, nhóc.

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng cậu mừng muốn khóc.

Cậu biết... chú không giận.

Chỉ là... chú cũng đang rối như cậu mà thôi.

Cuộc trò chuyện tạm dừng, nhưng cả hai đều thao thức đến tận sáng.

Trong căn phòng trọ nhỏ, chiếc khăn đan dở nằm lặng lẽ trên bàn.

Mũi len vụng về, nhưng từng mũi đều mang theo hơi ấm của một trái tim đang chớm nở.

Bên kia con ngõ, trong căn nhà tạp hóa sát bên trường, có một người đàn ông ngồi lặng im bên điếu thuốc tàn, đôi mắt mơ hồ nhìn vào khoảng đêm.

Ngoài kia, mưa phùn vẫn rơi.

Những mạch len vô hình, từng chút, từng chút một, đan hai con người lại với nhau.

----------------

Tối hôm sau, trời vẫn lạnh như những ngày trước. Dư âm cơn mưa phùn hồi chiều lất phất giăng khắp cầu, để hơi ẩm bám vào từng nhành cây, từng lan can sắt đã sẫm màu gió.

Hùng bước chậm từng bước. Lòng cậu lửng lơ: nửa muốn chạy thật nhanh đến chỗ chú, nửa lại sợ ánh mắt mà cậu đã thấy tối qua—ánh mắt khiến tim mình nhảy lên tận cổ.

Cho đến khi nhìn thấy bóng chú đứng lặng, tựa người vào thành cầu, tay kẹp điếu thuốc cháy dở... cậu khựng lại.

Chú quay sang. Ánh mắt vẫn vậy: bình tĩnh, điềm đạm, không chút khác lạ.
Chỉ có điều... đôi gò má kia... hình như hồng hơn mọi ngày, chẳng biết vì lạnh hay vì... hôm qua.

— Ơ... chú? — Hùng khẽ gãi đầu, lí nhí mở lời.

Chú nhìn cậu vài giây, rồi khóe môi khẽ nhếch, tiến lại gần một bước... rồi thêm một bước.

— Ăn mặc phong phanh thế này, không sợ lạnh à.

Chưa kịp phản ứng, Hùng đã bị kéo nhẹ vào vòng tay chú. Một động tác quen đến lạ, lạ đến mức tim cậu nghẹn cả lại.

"Sao... chú không nói gì đến chuyện tối qua nhỉ?"

— ...Em không lạnh đâu mà. Với lại... em mặc nhiều áo lắm rồi đó. — Hùng lí nhí, mặt nóng đến muốn bốc khói.

Chú bật cười, tiếng cười nhỏ mà trầm ấm, chạm thẳng vào tai cậu:

— Tôi vẫn thấy mỏng. Mặc nhiều vào. Đúng là tôi cần phải nhắc em mỗi ngày rồi.

Hùng ngẩng lên. Lần này, cậu nhìn rất kỹ.
Vành tai chú đỏ thật. Không phải do gió. Không thể là gió.

Cậu bật cười khẽ, đôi má mình cũng ửng hồng theo:

— Em biết rồi...

Tim cậu đập loạn, rối tung. Chú thì đứng sát ngay đó, mắt vẫn bình thản như mọi ngày, nhưng Hùng biết... có gì đó đã thay đổi. Rất nhiều.

— Chú ơi... — Cậu ngập ngừng.

— Sao? — Chú nghiêng đầu nhìn cậu.

— Chuyện tối qua... em xin lỗi nha...

Khoảnh khắc đó, chú đứng sững. Hai má hây hây đỏ, lần này chẳng giấu nổi gì nữa.

Giọng chú khẽ trầm xuống, nhưng lại hơi lắp bắp—thứ mà Hùng chưa từng thấy:

— Không... em không có lỗi... Tôi phải xin lỗi... vì tối qua... tôi không trả lời tin nhắn của em... phải để em chờ...

Hùng không nói gì nữa. Chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chú, nhắm mắt lại, thở ra một hơi nhẹ như trút được đá tảng trong lòng.

— Mừng quá... chú không giận em...

Chú nhìn cậu, cái ánh nhìn mềm đến mức có thể ôm trọn cả thế giới. Như nhìn một con mèo nhỏ đang dụi vào ngực mình:

— Ngốc... giận làm gì...

Một khoảng khắc lặng dài.
Ừ, có lẽ... cả hai đều không thể giấu đối phương thêm được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip