Ngoại Truyện (Mừng 30/4, Sơ Duyệt) 1.7

Bên kia quảng trường, nơi ánh đèn rực rỡ đổ xuống như ánh mặt trời nhỏ giọt, những anh lính công binh, pháo binh, đặc công, phòng không – không quân, thông tin, hậu cần... đang tụ lại giao lưu cùng các binh đoàn lực lượng khác. Họ vừa cười nói, vừa vỗ vai nhau, như những người anh em xa lâu ngày gặp lại. Có người còn nhảy múa, hòa cùng tiếng kèn đồng, trống trận rền vang từ dàn nhạc quân đội đang chơi một bản nhạc đỏ — hừng hực khí thế, gióng lên niềm tự hào của một dân tộc từng đứng lên từ khói lửa chiến tranh.

Một số chiến sĩ, cả nam lẫn nữ, thì tụ lại trước một nhóm đông người dân đang đứng vây quanh. Họ cùng nhau hát vang bài "Nối Vòng Tay Lớn". Một chị lính hải quân trẻ trung đứng giữa, tay cầm cờ, là người bắt nhịp. Những người lính đứng thành hàng, tay giơ cao lá cờ đỏ sao vàng, miệng mở to, giọng trầm vang:

"Rừng núi giăng tay nối lại biển xa
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà

Rừng núi giăng tay nối lại biển xa
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
Mặt đất bao la anh em ta về gặp nhau
Mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam..."

Hùng kéo chú chạy lại gần, chen vào giữa dòng người đang cùng hát. Cậu cũng hòa theo, vẫy cờ, bật đèn flash điện thoại. Ánh sáng đèn hòa quyện với ánh mắt long lanh của những người đang đứng hát, như một rừng sao đang sống động giữa đời thực.

Tiếng hát bùng lên lần nữa, vang rền cả khoảng trời trên bến Bạch Đằng:

"Cờ nối gió đêm vui nối ngày
Dòng máu nối con tim đồng loại
Dựng tình người trong ngày mới
Thành phố nối thôn xa vời vợi
Người chết nối linh thiêng vào đời
Và nụ cười nở trên môi..."

Những tiếng hát hòa làm một, đan vào nhau như những dòng máu chảy trong cùng một thân thể mang tên Việt Nam. Chị lính cười rạng rỡ, vừa hát vừa bắt tay từng người. Các anh lính cũng cúi đầu bắt tay mọi người, không phân biệt lớn bé, quốc tịch, ai cũng cười và hát.

Hùng vừa hát, vừa ngước nhìn chú. Mắt cậu sáng lấp lánh, gò má ửng hồng trong ánh sáng đèn flash và cờ bay phấp phới. Cậu hát bằng cả trái tim, bằng niềm tự hào thiêng liêng vì mình là một phần của đất nước này.

Chú đứng bên cạnh, tay vẫn nắm chặt lấy cậu, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn người yêu mình như lần đầu tiên gặp lại. Chú nhẹ nhàng cầm lấy lá cờ trên tay cậu, rồi đung đưa theo nhịp điệu của bài hát, hòa cùng tiếng người, tiếng đất, tiếng tim đập dồn dập trong một buổi tối khó quên của dân tộc — và cũng là một kỷ niệm khó quên của riêng hai người.

...

Dưới ánh đèn vàng ấm phủ kín bến Bạch Đằng, khi bài hát vừa kết thúc và tiếng reo hò còn vang vọng giữa không gian chan chứa xúc động, Hùng ngửa cổ thở dốc rồi hét lên, giọng vẫn khản đặc vì hát quá nhiều:

— Ôi mẹ ơi, vui quá... mà khản cả cổ luôn rồi!

Chú bật cười, đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán cậu:

— Lâu lắm rồi anh mới thấy vợ máu lửa như này đấy.

Hùng cười khúc khích, mặt vẫn đỏ hồng vì vui:

— Mai lại tốn tiền thuốc họng nữa cho xem.

Bỗng, từ bên cạnh, mấy cô gái dân quân giải phóng miền Bắc — tóc búi gọn, áo nâu cổ đứng, thắt lưng vải nâu — tiến lại gần chú với vẻ ngưỡng mộ:

— Anh ơi, anh có trong quân đội không? Trông anh ngầu quá đi mất!

Chú hơi nghiêng đầu, đáp với giọng lãnh đạm thường thấy:

— Tôi xuất ngũ rồi.

Mấy cô mắt sáng rỡ, càng thêm phấn khích:

— Trời ơi anh ơi, anh chụp ảnh với bọn em đi! Ngầu thế này bỏ qua uổng lắm!

Chú quay đầu, ánh mắt lập tức tìm đến Hùng. Cái nhìn đó không có gì ngoài một người – là cậu. Là cái gật đầu nhỏ đầy buồn cười nhưng cũng đầy tin tưởng từ cậu, khiến chú hơi mỉm cười, rồi gật đầu.

Chú đứng giữa nhóm các cô lính. Các cô cười rạng rỡ, có người còn giơ tay tạo dáng "peace" rất nhí nhảnh, còn chú thì giữ nguyên dáng đứng thẳng, mặt nghiêm túc như thể đang chụp ảnh quân sự. Mọi người cười ồ khi nhìn lại ảnh, có người còn xuýt xoa:

— Góc nghiêm nghị mà vẫn đẹp trai cực kỳ!

Khi chụp xong, chú vội lách ra, chạy lại phía Hùng. Vừa tới nơi, Hùng đã huých nhẹ tay chú, giọng trêu chọc:

— Chà, ra là già đời vẫn còn hot lắm.

Chú nghiêng đầu, nói nhỏ:

— Anh cũng chẳng hiểu sao.

Rồi không chần chừ, chú nắm lấy tay Hùng, kéo cậu lại gần, và cúi xuống hôn lên môi cậu — một cái hôn thẳng thắn, không lén lút, ngay trước mặt các cô gái vừa xin chụp ảnh.

Hùng giật mình, mặt đỏ bừng, định lùi ra nhưng bàn tay chú giữ chặt lấy eo cậu, không buông. Hùng đành đứng yên, lặng người trong cái ôm chắc nịch và nụ hôn nóng hổi khiến cả mặt cậu như muốn bốc khói.

Phía sau, mấy cô lính há hốc, rồi hét ầm lên:

— Á á á á á!!! Trời đất ơi!!!
— Tổ quốc có người yêu rồi các bà ơiiii!!!
— Em đuối quáaaaaa!

Rồi họ chạy vòng quanh hai người một cách phấn khích, tiếng cười reo vang như một cơn sóng trào trẻ con, sảng khoái và rộn ràng.

Hùng bất ngờ nhìn quanh, rồi bật cười khúc khích:

— Thế mà anh cũng làm được hả... Tài thật.

Chú siết tay cậu, giọng nhẹ nhưng chắc như đóng đinh:

— Giờ thì tin anh chưa?

Hùng khẽ gật đầu, mắt vẫn ánh lên vẻ đùa cợt:

— Từ đó đến giờ, em có không tin anh đâu.

...

Dưới ánh đèn phố vàng nhạt, hai người tay trong tay lững thững đi dạo dọc theo con đường ngập tiếng cười nói, đi ngang qua từng cảnh tượng rộn ràng như khúc hoan ca mừng ngày hội. Họ lướt qua những tốp người đang tíu tít chụp ảnh với mấy anh lính đẹp trai — người nào cũng tươi cười, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt rực sáng. Đi qua những người dân mang từng túi kẹo, từng chai nước mát lạnh phát cho lính. Qua cả những chị gái không ngừng tay quạt cho các chiến sĩ đỡ nóng, trán ai nấy cũng lấm tấm mồ hôi. Qua những đứa trẻ bé xíu, đang bám víu lấy tay các chú bộ đội, tay vẫy lá cờ đỏ-xanh dương với ngôi sao vàng rực rỡ của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam — mắt tròn xoe, miệng cười rạng rỡ.

Hùng vừa đi vừa ríu rít nói không ngừng, giọng đầy thích thú. Còn chú, như thường lệ, vẫn lặng lẽ nghe cậu nói, khóe môi cứ vô thức cong cong.

Bỗng cả hai cùng khựng lại. Phía bên kia đường, dọc vỉa hè là hàng dài những chiếc xe quân sự đang đưa các chiến sĩ thuộc nhiều lực lượng khác nhau về lại căn cứ. Vì kẹt xe nên tốc độ di chuyển rất chậm, tạo điều kiện để hai bên – người dân và bộ đội – được tương tác gần hơn bao giờ hết.

Trên vỉa hè, một nhóm các cô gái trẻ đang vẫy tay không ngớt. Trong đó có một cô gái nổi bật với mái tóc búi cao, đeo kính và áo phông đen, vừa cười vừa hôn gió liên tục về phía mấy chiếc xe. Lũ bạn phía sau cũng cười nghiêng ngả, không ai chịu kém ai.

Cô gái hét lớn, giọng lanh lảnh át cả tiếng động cơ:

— Xe kia kìa! Xe kia là chồng em đó mọi ngườiiii!

Lũ bạn hú hét phụ họa, cờ trên tay vẫy rợp trời. Trên xe, mấy anh lính cũng cười đến lộn ruột, có người còn giơ tay lên thành kính chào, có người làm trái tim bằng tay, người thì giơ ngón cái ra hiệu "ok".

Cô gái lại hô to hơn, lần này chỉ tay thẳng vào chiếc xe gần nhất:

— Anh ơi! Nói nhà nước phát cho mỗi bạn một anh!!!

Cả đám bạn phá lên cười. Mấy anh lính trên xe cũng bật cười, có người còn giơ tay ra hiệu đồng ý, gật gật cái đầu theo nhịp bài hát đang mở vang từ loa treo đâu đó.

Cô gái đanh giọng tiếp, như thể đang đọc khẩu hiệu:

— Anh nào cũng được!

Rồi cô đưa tay chỉ lên trời, như thề thốt giữa đại hội:

— Anh yêu nước là em yêu anhhhhh!

Xe bắt đầu lăn bánh chậm lại, cô vẫn tiếp tục gọi với theo:

— Em yêu các anh! Nhớ nha! Anh nào cũng được nhaaa!

Tiếng cười dậy lên khắp một đoạn đường.

Chú đứng bên, nhìn theo cảnh tượng đó, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc kỳ lạ — vừa buồn cười, vừa xúc động, nhưng hơn hết là một chút nghèn nghẹn nơi cổ họng.

Chú siết nhẹ tay Hùng. Cậu quay sang, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn đường. Chú nhìn cậu, lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp đến lạ: tự hào, vì mình từng mang quân phục. Và hạnh phúc, vì hôm nay, bàn tay mình đang nắm – là người vẫn yêu mình, vì mình từng là lính, và hơn cả, vì mình là mình.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, họ nắm tay nhau, lững thững trở lại theo con đường cũ. Dòng người bắt đầu thưa dần, nhưng không khí vẫn rộn ràng tiếng cười nói. Họ đi ngang qua những tấm pano lớn in ảnh Bác Hồ uy nghi mà gần gũi, qua từng cột đèn và thân cây cổ thụ ngập tràn cờ đỏ sao vàng, nhuộm cả góc phố một màu đỏ chói chan.

...

Họ rảo bước về lại quán cà phê nhỏ, nơi gia đình Đạt đang chờ. Vừa bước vào, Hùng đã nhìn thấy một khung cảnh không thể nhịn cười: Đạt đang ôm đứa con bé xíu trong tay, ánh mắt vừa bất lực vừa bất đắc dĩ nhìn Linh – chị đang ngồi ngay sát cửa kính, cùng một nhóm khách khác, hò hét, vẫy tay không ngừng mỗi khi những chiếc xe quân sự chở các binh chủng đi qua ngoài đường.

Linh hét lớn:

— Ăn gì mà đẹp trai vậy trời!

Một số khách khác cũng hùa theo:

— Tất cả là của tao! Tao bao thầu hết!

— Các chồng ơi! Em yêu anhhhh! — tiếng hú hét vang dậy.

— Các anh đi xong về nhà với em nhaaa!

Đạt bế đứa bé đang cười toe toét, cái tay nhỏ xíu cứ mút ngón tay ngon lành, còn đôi mắt thì sáng rỡ, nhìn thế giới náo nhiệt bên ngoài mà thích thú. Xung quanh, mấy người đàn ông khác cũng không ngại ngần vẫy lá cờ nhỏ trên tay, hòa cùng nhịp rộn ràng ấy.

Hùng bật cười, nghiêng đầu thì thầm với chú:

— Nhà nước khuyến khích gia tăng dân số, mà cái cần gạt số để gia tăng dân số của các chị em bị nhà nước tịch thu hết rồi.

Rồi cậu ghé sát tai chú, nửa đùa nửa thật:

— May quá, họ không tịch thu anh.

Chú bật cười khẽ, tay siết lấy tay cậu, giọng trầm ấm:

— Số em may đấy.

Hai người cùng đi về phía bàn, Đạt thấy vậy thì cười lớn, trêu:

— Sao rồi? Hai vợ chồng đi xem thế nào?

Hùng hí hửng đáp, mắt sáng như trẻ con:

— Vui lắm anh ơi!

Linh quay đầu lại, cười khoái chí:

— Thấy chị nói đúng chưa!

Hùng nháy mắt một cái, cười tươi:

— Chị nói không trượt phát nào luôn! Các anh đẹp lắm! Nhìn trong điện thoại đẹp một thì ở ngoài phải đẹp tới trăm lần!

Chú đứng cạnh, khẽ hừ mũi một tiếng, vẻ mặt kiểu như "biết rồi đấy".

Linh chống tay lên bàn, chớp mắt hỏi:

— Thế còn anh? Anh thấy sao?

Chú thản nhiên đáp, giọng điềm nhiên như không:

— Cũng được, đi cho biết, đi để trông vợ nữa.

Nghe xong, Hùng lập tức quay mặt đi, cắn môi ra sức nhịn cười, tai đỏ lựng.

Lấy lại bình tĩnh thật nhanh, cậu chống cằm, nhoẻn miệng cười, rồi hỏi:

— Ngày mai anh chị có đi nữa không?

Đạt bế con, vừa đung đưa vừa đáp:

— Chắc là có, thấy vợ nhà thích xem quá, thôi thì đi cho biết bọn trẻ bây giờ nó duyệt binh thế nào.

Linh chống cằm, chớp chớp mắt nhìn hai người:

— Thế còn hai người?

Cậu nhanh nhảu đáp liền:

— Có chứ ạ!

Nhưng vừa dứt lời, cậu liếc sang chú bên cạnh, bắt gặp ánh mắt lười biếng mà như dỗi ngầm kia, bèn vội vàng cười khổ, chữa lại:

— À... em sẽ đi với anh nhà.

Chú liếc mắt nhìn cậu, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, bàn tay dưới gầm bàn siết nhẹ lấy tay cậu một cái.

"Biết điều đấy."
...

Khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc phố phường thưa dần tiếng người, chỉ còn lác đác vài chiếc xe máy lướt nhanh ngoài đường, đèn xe quét một vệt sáng mỏng qua những con phố tối. Trong căn phòng nhỏ ấm áp, Hùng nằm trên giường, cuộn mình trong chăn, tay cầm điện thoại, vừa xem lại những đoạn quay hôm nay chú lưu cho cậu.

Mỗi video đều khiến cậu mỉm cười: hàng nghìn người bật đèn flash, tay cầm cờ đỏ sao vàng vẫy không ngừng, ánh sáng trắng lấp lánh như những vì sao chen chúc giữa trời đêm. Người dân nối dài sau từng hàng quân lính, vừa đi vừa hát vang, tiếng hát hoà cùng tiếng trống, tiếng bước chân đều tăm tắp. Những người lính — từng đội ngũ chỉnh tề, lá cờ trong tay họ tung bay theo nhịp bước, khẩu lệnh hô vang "Một, hai! Một, hai!" như tiếng trống ngực của cả thành phố.

Có cả những đoạn các anh lính giao lưu với người dân: vừa hát cùng, vừa vui vẻ chụp ảnh, tiếng cười tiếng nói lan ra khắp nơi, ấm áp và tràn đầy niềm tự hào.

Cậu lướt mãi, cho tới khi dừng lại ở những bức ảnh và đoạn video quay đồng chí Lê Hoàng Hiệp — người lính mà hôm nay cậu ấn tượng nhất. Cậu xem đi xem lại, chẳng thấy chán: bộ quân phục thẳng thớm, dáng vẻ kiêu hùng, ánh mắt kiên nghị nhưng khi cười lại sáng bừng, như gom hết ánh mặt trời vào trong đó.

Chú vừa tắm xong, khăn vắt trên cổ, bước ra, thân hình cao lớn phủ lên cả ánh sáng mềm trong phòng. Chú sải bước đến bên giường, khẽ cúi xuống, nhìn vào màn hình điện thoại cậu:

— Xem gì đấy?

Cậu ngửa mặt lên, mắt vẫn không rời màn hình:

— Càng xem càng cuốn á. Anh có biết phim "Hạ cánh nơi anh" không? Ui trời ơi, cái nhan sắc và thần thái này, nó không khác được!

Chú nhíu mày, giơ tay lấy luôn điện thoại, đặt nó qua một bên, rồi thuận thế đè người lên cậu. Hùng giãy nhẹ, nhưng chú đã siết lấy, giam cậu gọn trong vòng tay.

Chú hỏi, giọng trầm trầm:

— Ai cuốn hơn?

Cậu bật cười, đưa tay vòng qua cổ chú:

— Nếu em nói đồng chí kia đẹp hơn thì sao?

Chú đáp ngay, môi đã ghé sát:

— Thì anh sẽ hôn em.

Cậu nheo mắt:

— Thế nếu em nói anh cuốn hơn thì sao?

Chú cúi thấp hơn nữa, thì thầm:

— Thì anh cũng sẽ hôn em.

Hùng ngạc nhiên, vừa buồn cười vừa bất lực:

— Sao kiểu gì em cũng bị hôn vậy?

Chú cười khẽ, hơi thở lướt qua tai cậu:

— Vì em, lúc nào cũng đáng để hôn.

Hùng bật cười thành tiếng, chẳng nhịn nổi nữa. Cậu ngẩng đầu, khẽ hôn một cái lên cằm chú, rồi thì thầm:

— Dù đồng chí kia có đẹp trai, có ngầu lòi thế nào đi nữa... nhưng mà em nhận ra chồng em có tiêu điểm rõ ràng hơn, để em biết chỗ an toàn cho đôi môi của em hạ cánh mà. Cho nên, chồng em vẫn cuốn hơn nhiều.

Chú khẽ bật cười, một nụ cười trầm trầm, đầy chiều chuộng. Không nói không rằng, chú liền ôm lấy cậu mà hôn tới tấp, như thể muốn nuốt trọn cả người cậu vào trong lồng ngực mình.

Những cánh tay rắn chắc mơn man khắp thân thể cậu, từng đợt từng đợt hơi thở nóng bỏng quấn lấy. Cậu thở hổn hển, vội nói:

— Lại nữa, lại nữa... làm người không thích mà cứ thích làm máy dập. Được, nếu anh thích thì về nhà em thề sẽ biến anh thành củ sâm khô cho xem.

Chú bật cười khẽ, cọ cằm vào ngực cậu, giọng khàn khàn:

— Bây giờ luôn cũng được mà.

Tiếng cười, tiếng thầm thì quyện vào nhau, tan ra giữa màn đêm yên bình của thành phố vẫn còn phảng phất dư âm lễ hội.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip