12. Nghi Lễ Phong Ấn
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, cậu lên phòng. Đèn bàn bật sáng một góc. Trên ngăn kéo, cậu lật ra một cuốn sổ nhỏ. là cuốn sổ từng dùng để ghi công thức làm bánh su kem. Một mảnh giấy nhỏ được kẹp ở giữa trang: dòng chữ của cậu viết bằng bút bi màu mực xanh: "Luca – nhớ ăn lúc còn lạnh"
Cậu đọc lại, ngón tay vô thức miết lên hàng chữ như muốn lần lại thời gian. Khóe miệng cười nhưng đôi mắt lại chậm rãi cúi xuống.
Từ khi nào, việc mang bánh đến cho Luca vào mỗi buổi học đã trở thành điều khiến cậu háo hức?
Từ khi nào, việc ngồi một mình bên bàn học khiến cậu thấy cô đơn?
Cậu chống cằm, ngước nhìn trần nhà mờ nhạt trong ánh đèn, khẽ thở dài: "Mình đã quen với việc có cậu ấy ngồi cạnh mất rồi..."
Đêm ấy, dinh thự chìm trong tĩnh lặng như mặt hồ không gợn. Tầng hầm sâu nhất bị khoá bởi ba lớp cửa, mỗi lớp đều khắc phù ấn cổ tự của loài vampire đời đầu.
Bên trong, gian phòng tế được che kín bằng những tấm rèm lụa đỏ thẫm, buông dài chạm đất. Ánh nến nhỏ xếp thành vòng tròn quanh trung tâm, chập chờn như những con mắt lặng lẽ quan sát. Mùi hương thảo mộc cháy âm ỉ len vào từng kẽ không khí.
Luca quỳ giữa vòng kết ấn, hai tay bị trói bởi gọng bạc thánh, từng sợi dây mảnh như cát bụi nhưng lạnh đến tê xương. Bạc chạm da liền bốc lên khói trắng nhàn nhạt, khiến cổ tay anh đỏ hằn.
Ông Trac thực hiện nghi lễ, khoác áo choàng đen viền bạc. Ánh mắt sâu hun hút như đã sống qua nhiều đời.
Ông đặt cuốn sách bọc da lên bệ đá, giọng trầm, đều như chú ngữ cổ xưa.
Cha mẹ Luca đứng sau lớp kết giới. Họ không thể bước vào. Chỉ có thể nhìn con trai quỳ giữa vòng phù, ánh sáng nến hắt lên gương mặt tái xanh của anh như chạm vào một tượng đá sắp nứt vỡ.
Ông Trac dậm mạnh gậy xuống mặt đất.
Lửa nến đồng loạt rung mạnh, ngọn lửa vươn lên cao như bị kéo bởi âm khí vô hình.
Cả cơ thể anh co giật dữ dội.
Từng đường gân nổi lên như rễ cây dưới da. Lồng ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp như bị ai bóp nghẹt. Miệng anh há ra, răng nanh dài nhọn hoắt trồi ra khỏi nướu, cắm vào môi dưới đến bật máu. Đôi mắt xám dần chuyển sang màu đỏ rực, sâu hoắm như vực thẳm, tràn ngập điên cuồng và khát máu.
"Agh... AAAAAHH!"
Luca gào lên, tiếng gầm rít xuyên qua không khí, mang theo âm thanh trầm trầm khiến cả căn phòng như chấn động. Những vòng xiềng bạc phát sáng, xiết chặt hơn để ghì cơ thể anh không lao ra.
Anh quỳ một gối xuống sàn, hai tay giãy giụa, toàn thân run bần bật.
"Giữ vững tâm trí, Luca!" mẹ anh hét lên, đứng bên ngoài vòng chú, mắt đỏ hoe.
"Cố thêm một chút nữa, con trai!" cha anh rút ra một vật tổ hình đầu rồng, đặt lên bàn đá, ánh sáng trắng xanh phóng lên trần nhà.
Cha anh khẽ xiết tay vợ, giọng nghẹn: "Nó đau như vậy... mà chúng ta chẳng thể làm gì hơn"
Mẹ anh cắn môi đến bật máu, nhưng vẫn đứng yên, đôi mắt ướt dưới ánh nến.
"Nếu không phong ấn đêm nay... nó sẽ bị bản năng nuốt trọn"
Ông Trac hạ mắt, đọc chú: "Phong ấn linh huyết – giữ tâm diệt khát – trấn bản năng"
Âm thanh chú ngữ vừa dứt, vòng kết ấn dưới chân anh phát sáng đỏ rực.
Ngay lập tức, cơn đau quặn lên.
Luca gập người xuống, hơi thở nghẹn lại.
Gọng bạc siết chặt cổ tay anh, hơi khói trắng bốc lên dày hơn, mùi da cháy tản ra trong không khí.
Sắc đỏ trong mắt Luca càng lúc càng đậm, như bị mồi lửa từ sâu bên trong bùng cháy.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu nhìn xuyên qua vòng kết giới.
Hơi thở dồn dập.
Nước bọt gần như nghẹn lại.
Một khao khát cháy bỏng lan khắp cơ thể anh.
Khát.
Khát đến mức lý trí bị xé vụn.
Khát đến mức mọi thứ ngoài mùi máu đều mờ dần.
Cơ thể Luca giật mạnh, gông bạc trên tay phát ra tiếng leng keng chát chúa. Phù ấn trên mặt đất run lên, rung động như sắp vỡ tan.
Ông Trac lập tức ấn mạnh gậy xuống: "Mở kết – trần bản – giam tâm!"
Nhưng Luca đã không còn nghe được.
Anh ngẩng đầu, miệng hé mở để thở, răng nanh trắng loá. Sắc đỏ trong mắt anh hoàn toàn nuốt chửng ánh sáng nến.
"Máu..."
Tiếng anh khàn, sâu, như không còn thuộc về con người nữa.
Cha mẹ Luca run lên.
Họ chưa bao giờ thấy con trai mình như vậy.
Một nửa khuôn mặt đẹp như tinh khôi của tuổi thanh xuân.
Một nửa lại nhuốm máu, như kẻ vừa bước ra từ vực sâu tuyệt vọng.
Ông Trac hét lớn: "Khóa huyết! Khóa tâm!"
Vòng kết ấn bùng sáng, siết chặt lấy Luca.
Anh ngửa đầu đau đớn. Một tiếng gầm thấp, đầy thống khổ và khát vọng, vang lên từ sâu trong ngực.
"KHÔNG...!"
Không rõ là kháng cự... hay là tiếng gọi vô thức về kẻ mà anh khao khát máu nhất.
Từng câu, từng từ như đánh vào đầu anh.
Luca gầm lên lần cuối, rồi toàn thân cứng lại.
Vòng phong ấn xoay mạnh, một ánh chớp xé rạch tầng mây ngoài biệt thự, tiếng sấm rền trời khiến khung cửa kính run lên.
Cuối cùng...
Cơ thể Luca đổ xuống.
Đôi mắt anh từ từ trở lại màu xám, răng nanh rút ngắn lại. Dòng máu trên môi vẫn chảy nhưng hơi thở đã dịu xuống.
Ông Trac bước tới kiểm tra.
"Ngủ rồi. Phong ấn thành công... tạm thời"
Lạnh.
Đó là cảm giác đầu tiên khi Luca tỉnh lại.
Trong căn phòng rộng, màu trắng ngập tràn từ tường đến trần, ánh đèn vàng mờ như hơi sương, lặng lẽ hắt xuống mi mắt anh.
Ga trải giường thẳng thớm, trắng đến mức đơn độc. Cổ tay anh vẫn còn hằn vết đỏ nơi bị xích, bả vai đau nhức như thể vừa giằng co cả một cơn bão lớn. Anh chớp mắt, rồi khẽ nghiêng đầu sang một bên. Mái tóc rối che mất nửa trán, mồ hôi thấm đẫm thái dương.
Cảm giác như vừa mộng du trong một cơn ác mộng.
Nhưng khi đưa tay lên che mắt, tất cả hình ảnh không hiện về là máu, là nanh, là cơn khát ... mà là một cậu thiếu niên có đôi mắt trong veo và nụ cười dễ đỏ mặt.
Lồng ngực anh như bị một bàn tay vô hình nắm chặt. Ký ức về Nobita chẳng hề phai nhạt mà ngược lại, còn khắc sâu hơn bao giờ hết. Một phần trong anh bị đánh thức. Nhưng không phải là bản năng khát máu, mà là cơn đói... đến từ trái tim.
Tiếng cửa mở khẽ vang lên, cắt ngang dòng cảm xúc đang trào ngược. Mẹ anh bước vào, dáng người thanh nhã trong chiếc áo choàng xám tro, tay cầm chiếc khăn ấm thoảng mùi thảo mộc. Bà không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, đưa tay lau đi lớp mồ hôi còn ướt trên trán con trai.
"Con vẫn còn kí ức" Anh khẽ nói, mắt vẫn nhìn lên trần nhà, giọng trầm và khô như gió đầu đông.
"Ta biết" Bà đặt khăn xuống, ánh mắt thoáng một chút gì đó mệt mỏi.
"Nhưng tim con vẫn đập... khi nghĩ về cậu ấy" Anh quay đầu nhìn bà, ánh mắt mờ đi bởi những suy nghĩ hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip