Mười bảy chiếc nhẫn cưới


Tên truyện: Mười bảy chiếc nhẫn cưới

Tác giả: 写文画画养猫 (Viết và vẽ để nuôi mèo)

Editor: Phedra

Warning: BE, có hint PCNL

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không bê đi đâu khác!!!

——-

Sau lưng Lâm Mặc được cố định bởi một tấm thép... Ngày đó cậu rơi từ lầu hai xuống, thẳng tắp rớt vào đống kính vỡ, lưng trực tiếp va đập với mặt đất. "Rắc" một tiếng, trái tim và xương sống tựa như cây cầu bị đứt gãy, từng mảng vỡ vụn rơi xuống biển sâu thăm thẳm.

Cậu đi lại chậm hơn rất nhiều, đứng đã khó khăn, ngồi xuống lại càng tốn sức, chỉ có thể giống như ông lão thất thập cổ lai hy còng lưng đếm ngược nửa cuộc đời.

"Sau khi em đi, mèo cũng gầy mất rồi." Lâm Mặc dán mắt vào hàng chữ trên bia đá, không rời đi lấy một giây, "Anh không muốn cho nhóc con uống thuốc tiêu búi lông, lại cứ quên mất không trồng cỏ mèo. Trong chậu vẫn còn củ hành tây em trồng đó..." Cậu nói, tựa như đang kể một câu chuyện cười vu vơ, kể đến chính mình cũng không nhịn được cười, cười một hồi lại tiếp tục tự thuật, "Nhóc con liếm không biết bao nhiêu lông vào trong bụng, hôm qua mới ói lên khăn quàng cổ anh mới mua. Cũng may chiếc khăn đan dở cho em còn đang treo trên..."

Cậu đột nhiên im bặt.

Nước mắt giống như thủy triều trào ra, rơi xuống đóa cúc vàng trên tay. Cậu khó khăn mở miệng:

"Treo trên..."

Cậu khóc không thành tiếng.

"Trương Gia Nguyên... Hắn đưa Tiểu Vũ đi... Hắn đưa cả Tiểu Vũ đi rồi..."

*

Gió từ muôn phương lả lướt qua cõi người, đong đầy hồng trần bụi bặm, nhưng xưa nay vẫn luôn phớt lờ, chẳng thiết tha gì việc nghe lời vui buồn thỏ thẻ chốn nhân gian.

Lâm Mặc đi ngược chiều gió, dẫm lên bụi đất tháng năm, bước vào cửa bệnh viện tâm thần. Nhịp chân nặng nề nhưng trong lòng lại thanh thản.

"Đồ đạc đều ở trong hộp."

"Cảm ơn". Lâm Mặc đáp vẻn vẹn một câu.

Gian phòng rộng thênh thang của Lưu Vũ chỉ có một chiếc giường đơn độc. Bên trong cái hộp giấy carton chẳng qua chỉ chứa một ít đồ dùng hàng ngày khi anh còn sống. Người rời đi rồi, kẻ ở lại gặm nhấm nỗi thê lương, nhìn người bước vào thế gian, lại nhìn người bỏ lại hết chấp niệm xuống Hoàng Tuyền, lúc đến bằng xương bằng thịt, lúc ra đi chỉ còn lại một chén tro tàn.

"Nhật ký của em ấy cũng nằm trong hộp." Nhân viên y tế của bệnh viện lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Mặc gật đầu. Đoán chừng không có người nào xem qua. Chí ít là trong bệnh viện tâm thần, sẽ chẳng có ai rảnh rỗi đến mức lật xem nhật ký của một bệnh nhân.

Gió gợn lên bên ngoài ô cửa sổ. Giống như nhung nhớ những món tráng miệng sau bữa ăn no nê, dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân lan tràn trên cỏ biếc, gió biếng nhác thổi tung cuốn nhật ký, lật từng trang từng trang, tựa như lướt qua cả một đời người. Không hề cất một lời, cũng không mang theo bất kỳ chút đồng vọng nào.

Lâm Mặc cũng học theo ngọn gió phiêu lãng, lật mở trang giấy hoen vàng...

*

Đồng hồ chỉ ba giờ ba mươi phút sáng.

Châu Kha Vũ bước vào căn phòng không có lấy một vệt sáng, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ. Hắn trải phần sinh mệnh còn lại lên trước mặt, còn mười lăm tiếng.

"Còn có thể đổi bảy tiếng rưỡi, ngươi muốn trao đổi không?"

"Ta muốn." Châu Kha Vũ đáp.

"Ngươi sẽ chết."

"Ta biết, ta muốn." Châu Kha Vũ khẳng định, không hề dao động.

Giữa bóng đêm đen đặc vươn ra một bàn tay, móng tay đen dài gõ gõ lên trang giấy, đẩy đến trước mặt Châu Kha Vũ. Thời điểm Châu Kha Vũ không chút do dự đặt bút ký tên, gã không ngừng lải nhải:

"Xem nào, tính đến lần này, tất thảy là mười sáu lần. Lần đầu tiên ngươi đem sáu mươi năm sinh mệnh còn lại ra trao đổi, đổi lấy ba mươi năm cho Lưu Vũ. Lần thứ hai đổi cho cậu ta mười lăm năm... Ta sớm đã cảnh cáo ngươi rồi, kết cục của Lưu Vũ vĩnh viễn là phải chết, thực tế mỗi lần cậu ta chỉ có thể sống thêm mười phút, mà mỗi lần ngươi đều cứ nhất định phải đem một nửa sinh mệnh ra trả giá. Đáng giá sao?"

"Đáng giá." Châu Kha Vũ trả lời.

"Lần này vẫn là quay trở lại ngày hôn lễ đó à?"

"Phải."

Châu Kha Vũ gật đầu.

"Một lần cuối cùng." Thanh âm kia vang lên trong bóng tối, "Ngươi không còn thời gian nữa rồi."

*

Đồng hồ chỉ mười giờ năm mươi lăm phút sáng.

Châu Kha Vũ vừa chạy vừa thở hồng hộc tới lễ đường, âu phục trên người có chút nhăn nhúm, còn chẳng biết vương phải mạng nhện từ xó xỉnh nào, áo sơ mi bên trong phủ một tầng mồ hôi mướt mải.

"Trời đất ơi, chú rể của chúng tôi ơi!"

Trên tay Trương Gia Nguyên bưng hai dĩa bánh kem, đang chuẩn bị đi vào sảnh tiệc tìm Lâm Mặc. Cậu lườm Châu Kha Vũ một cái:

"Cậu mãi không quay lại, tôi còn tưởng rằng cậu đào hôn rồi chứ!"

Châu Kha Vũ không nói gì.

Phía xa xa, Lưu Vũ chạy tới, lo lắng gọi tên hắn:

"Châu Kha Vũ!"

Lưu Vũ mặc một bộ âu phục trắng như trong giấc mộng miên man, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ rực. Anh chạy chậm lại, tóc mai ngang trán bị gió thổi loạn. Nhưng anh chẳng buồn để ý tới mình, nhón chân sửa sang đầu tóc cho Châu Kha Vũ:

"Sao lấy có chiếc nhẫn mà cũng lâu quá vậy?"

Châu Kha Vũ trầm mặc nhìn anh, dịu dàng ôm lấy vai anh, đột ngột cúi đầu, một đường từ đỉnh đầu anh hôn xuống, mi tâm, chóp mũi, bờ môi.

"Em chưa từng hối hận."

Lưu Vũ cười cười:

"Em hối hận cũng không kịp nữa rồi, Châu tiên sinh."

"Daniel?!" Tiếng Oscar gọi hắn vang lên từ phía xa, chỉ vào vị cha xứ đứng bên cạnh, vẫy vẫy tay với hắn, "Could you do me a favor?" (Giúp anh một việc được không?)

Châu Kha Vũ lại chẳng hề nhìn về hướng kia, chỉ ôm siết lấy Lưu Vũ, không buông tay.

Lưu Vũ xấu hổ nở nụ cười, cắn cắn môi nói với hắn:

"Đi đi."

"Không phải chứ, Châu Kha Vũ! Không nỡ cho bọn này chút thời gian sao?!" Hồ Diệp Thao thay Oscar la lên, "Làm ơn đó!"

"Đi đi nào." Lưu Vũ cười đến hai mắt cong cong, khẽ đẩy hắn một cái.

Đồng hồ chỉ mười một giờ trưa.

Châu Kha Vũ băng qua thảm cỏ, đi về phía bên kia đường có Oscar đang đứng đợi. Đột nhiên một chiếc xe xuất hiện nơi góc đường, húc thẳng vào hắn, đẩy hắn văng xuống gầm xe.

Đường phố thênh thang yên tĩnh đến trống trải, thanh âm túi khí bung ra cũng nghe được hết sức rõ ràng.

Còn có một chuỗi thanh âm leng keng tràn ra từ âu phục đen nhuốm máu của hắn ... Những chiếc nhẫn rơi khỏi túi áo hắn, tính cả chiếc còn nguyên trong hộp nhung, cả thảy là mười bảy chiếc.

*

Lâm Mặc khép quyển nhật ký lại, từ nghẹn ngào biến thành gào khóc. Tay cậu siết chặt thành nắm đấm, liều mạng đấm lên ngực, tuyệt vọng đến không thở nổi.

Cậu nhớ tới cuộc thẩm vấn của cảnh sát ngày đó ngay sau khi thoát khỏi cơn nguy kịch.

"Giám định sơ bộ cho thấy Lưu Vũ tổn thương tinh thần cấp độ hai, khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Khủng bố." Lâm Mặc nhìn người đối diện.

"Có nhân chứng nói rằng, Lưu Vũ đã tận mắt chứng kiến Châu Kha Vũ bị bắt cóc, chịu mười mấy dao dẫn đến tử vong. Có đúng như vậy không?"

"Không biết."

"Lúc ấy cậu ở đâu?"

"Phòng tiệc."

"Làm gì? Còn có người nào khác không?"

"Bày bánh kem lên các bàn... Còn có... Trương Gia Nguyên, Oscar..." Trí nhớ của cậu mơ hồ và nhiễu loạn. Cậu thống khổ nhắm nghiền hai mắt.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Đầu tiên là giáo đường nổ tung. Tiếng súng vang lên từ phòng tiệc tầng một... Sau đó Trương Gia Nguyên đẩy tôi xuống từ cửa sổ tầng hai... Tôi không nhớ rõ nữa..."

"Lúc mấy giờ?"

"Mười một giờ."

"Chắc chắn không?"

"Châu Kha Vũ... Vừa lấy nhẫn quay trở lại, chúng tôi nói cho em ấy biết đã là mười một giờ, muộn mất rồi." Cậu nói xong, lại khó khăn mở miệng, "Xin hỏi, bọn họ bây giờ ở đâu?"

"Ai?" Cảnh sát hỏi, song vẫn tường thuật, "Thành thật chia buồn, Châu Kha Vũ tử vong tại chỗ. Lưu Vũ vẫn đang làm giám định."

Lâm Mặc thương tích chằng chịt, cả thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn đến phát điên. Cậu run rẩy cất tiếng:

"Những người trong phòng tiệc thì sao... Trương Gia Nguyên... Bọn họ..."

"Tôi rất lấy làm tiếc, không một ai sống sót."

Đau đớn đến tột cùng.

Cậu không dám tiếp tục hồi tưởng. Tay run run lau nước mắt trên mặt, nhưng lại không cách nào ngăn nổi chúng ào ạt trào ra, trượt dài trên gò má xuống đến cằm, nhỏ từng giọt lên trang nhật ký.

Khi nãy nhân viên y tế đã nói với cậu, Lưu Vũ ở nơi này một năm, trước trước sau sau đã trải qua mười sáu lần trị liệu, nhưng mỗi một lần tình huống đều không chuyển biến tốt.

Mười sáu lần.

Hàng mi Lâm Mặc run lên một cái, trái tim cũng quặn thắt lại, khiến hơi thở của cậu như muốn ngừng trệ.

Cũng chính là mỗi một lần, anh đều phải trở lại ngày hôn lễ đó, Châu Kha Vũ vội vã mang nhẫn cưới quay lại, sau đó chẳng kịp đeo chiếc nhẫn tới muộn này lên tay anh, không kịp trao đổi sinh mệnh với anh, thời gian vĩnh viễn dừng lại lúc mười một giờ.

Năm ấy Châu Kha Vũ hai mươi tuổi, hắn nói hắn muốn kết hôn cùng Lưu Vũ. Nếu hắn có thể sống đến tám mươi tuổi, như vậy vẫn còn sáu mươi năm, muốn trải qua từng ấy thời gian cùng Lưu Vũ.

Trong cuốn nhật ký, Lưu Vũ chia cắt thời gian thành mười sáu năm, một lần lại một lần. Sau mười sáu lần, cuối cùng chỉ còn lại bảy tiếng rưỡi. Bảy tiếng rưỡi đến mười một giờ, là điểm dừng cuối cùng của sinh mệnh Châu Kha Vũ... Mà Lưu Vũ cũng quyết định kết thúc tại thời khắc này.

"Anh ấy rời đi lúc nào?" Lâm Mặc ôm thùng giấy, hỏi một câu trước khi bước qua cửa.

"Pháp y suy đoán khoảng mười một giờ." Nhân viên y tế đáp lời cậu, lại bồi thêm một câu, "Xin nén bi thương."

Lâm Mặc khẽ gật đầu.

Cậu đi rất chậm, từng bước một, yên tĩnh thả mình vào cơn gió. Cậu nhớ lại những lời khóc lóc kể lể trước kia khi đứng trước mộ phần Trương Gia Nguyên:

"Trương Gia Nguyên, hắn đưa tiểu Vũ đi rồi... Chỉ còn anh..."

Gió chẳng hiểu tháng năm, chỉ là cứ mãi thổi qua nhân gian hết lần này tới lần khác...

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip